Trọng Sinh Chi Hoàn Khố

Chương 18: Tiệc tối



Lí Hiển bị bỏ tù, một viên đá kích khởi ngàn tầng sóng, thế tới rào rạt, Lí Vinh Thành ngựa không ngừng nghỉ chạy tới đại lý tự vận dụng quan hệ, nhưng liên túc vấp phải trắc trở, đại lý tự giống như là sớm có chuẩn bị, một mực đóng cửa không gặp.

Lạc gia bên này, Lạc Thừa Nam đến nha môn phủ Bắc Trấn cùng hình bộ một chuyến, đều không có tác dụng, đại lý tự giống như tường vây kín kẽ không có kẽ hở, không có chút tin tức.

Lão phu nhân ru rú trong nhà cũng bị việc này làm cho kinh động, mắt thấy hai ngày rồi mà còn chưa có động tĩnh gì, sốt ruột muốn chết. Lạc Ngọc trấn an nàng, chuẩn bị âm thầm đi tìm Từ Thiệu hỏi một chút, nhưng Từ Thiệu giống như là biến mất ở trên thế gian, cả bóng dáng cũng không thấy.

Chuyện này chỉ sợ là không đơn giản như vậy….

Ban đêm cùng ngày, Lạc Tây chạy về phủ thừa tướng, hắn tìm được một ít tin tức, trở về cùng Lạc Thừa Nam, Lí Vinh Thanh bàn bạc đối sách.

Lạc Ngọc suy xét một chút, kiếp trước cũng không xảy ra chuyện này, chẳng lẽ do hắn sống lại bị ảnh hưởng? cái gọi là nếu kém chút xíu, sẽ đi một ngàn dặm, có lẽ đúng là do hắn tồn tại, khiến cho rất nhiều chuyện lúc trước dần dần thay đổi theo chiều hướng xấu.

Hắn không khỏi âm thầm kinh hãi, Diêu Dũng chẳng qua là bà con xa của phủ thượng thư, hắn chết nhưng lại liên lụy nhiều như thế, nhưng thái độ của đại lý tự cũng tế nhị, chợt tượng tượng, hai nhà Lạc Lý còn chưa rõ ràng đứng cùng một chiến tuyến, Chương gia đã ở dưới trướng đại hoàng tử, tháng tám là đại điển sắc phong, đây là tranh đấu hoàng quyền, có thể phá vỡ bức tướng cung dày, đánh tới trong phủ nhóm lạm quyền, bên trên mắt bắt nhà ai nặn thì….

Cách ngày, huynh đệ Trần gia cùng Lí Hiển vô tội được thả ra, Lạc Ngọc nhận được tin liền vội vàng đi đón bọn họ.

Ăn cơm nhà lao vài ngày, Lí Hiển tiều tụy chán nản, cả người đều ngây ngô dại dột, đại lý tự đem ba người bọn họ tách ra giam giữ, không thẩm không  hỏi, trong nhà lao ẩm ướt âm u, đột nhiên nhìn thấy ánh mặt trời, đâm vào mắt khiến chảy nước mắt, hoảng hốt mờ mịt.

Còn chưa thanh tỉnh hoàn toàn, trên mặt liền trúng một cái tát, hắn kinh ngạc, nhìn về phía Lí Vinh Thành.

Cơn tức của Lí Vinh Thành lớn, thấy bộ dạng hắn như người chết, liền vung tay cho thêm một cái tát, đánh cho Lí Hiển lờ mờ.

Người Lí gia cứ nhìn như vậy, vẫn là Lạc Ngọc cùng huynh đệ Trần gia chạy nhanh đến khuyên can, trong lòng Lí Hiển vốn là chua xót oan ức, đi ra không ai hỏi han ân cần còn chưa tính, còn bị đánh không lý do, hắn há miệng thở dốc không nói nên lời, da tái nhợt mồm bị rách da, nhưng vẫn không nói lời nào.

Lạc Ngọc nhìn thấy tình hình không đúng, vội vàng lôi Lí Hiển đi.

Giận không thể át Lí Vinh Thành mắng thẳng nghịch tử, tuyên bố đêm nay hồi phủ sẽ đánh gãy chân hắn.

Không có cách nào khác, Lạc Ngọc chỉ có thể mang hắn về nhà trước, chờ thêm hai ngày Lí Vinh Thành hết giận lại đưa hắn trở về.

Lần ở này, liền ở đến trước hai ngày săn bắn mùa xuân.

Lí Hiển luôn luôn nhớ ăn không nhớ đánh, an phận một thời gian tâm liền ngứa ngày khó chịu, lén lút hẹn những hồ bằng cẩu hữu đi uống rượu hoa, uống xong bị đại ca nhà mình tóm được, tha về nhà chính là bị gậy hầu hạ một chút.

Án mạng lúc trước đã có kết quả, đại lý tự kết luận hắn say rượu rơi xuống nước, không phải bị người khác sát hại.

Lén lút nghe đồn, Diêu Dũng cùng án mạng ở Xuân Phong lâu có quan hệ, mà người chết là một nữ oa lanh lợi hát rong ở Hướng Giang lâu, về phần lão nhân kia, lại không có ai nhìn thấy.

Nhưng theo Lạc Ngọc dò xét tin tức, cuối tháng giêng, một đám tạo quan ngân giả lưu hành trong chợ đêm, mà Chương gia cũng tham gia trong việc này, quan hệ thiên ti vạn lũ, Diêu Dũng đến tột cùng là bị ai giết chết, vì sao mà chết, không hiểu hết được.

Trước một ngày săn bắn mùa xuân, Văn Tuyên đế bãi giá đến núi Trường Trữ ở Mẫn Châu, dẫn một đám quan viên văn võ, phi tần người hầu, đội ngũ kéo theo một cái đuôi thật dài, chậm rãi, có thể nói đồ sộ.

Ngày xuân đi săn, tâm tình Văn Tuyên đế rất tốt, đêm đó liền đốt lửa trại bày tiệc tối ở chân núi Trường Trữ cùng các quan viên ăn mừng.

Lạc Ngọc cùng vài vị thiếu gia quan gia quen biết nói chuyện, ngồi ở phía sau nhóm thế tử hoàng tử, Hàn Đông Lâm cùng Dương Anh đều ở, nhưng cuối cùng, đều bị bao phủ trong đám người.

Tiệc tối tiến hành đến nửa đêm, Văn Tuyên đế dĩ nhiên là có ba phần say, lão thái giám hầu hạ bước lên phía trước, cung kính trình lên canh giải rượu. Văn Tuyên đế xua xua tay đẩy ra, mắt say lờ mờ thoáng nhìn thấy một thân ảnh quen thuộc, chỉ vào hỏi: “Nhìn có chút quen mắt, là nhà ai?”

Lão thái giám nhìn lại, là một hậu sinh tuấn dật anh khí, hắn nhận ra, cung kinh nói: “Hồi bệ hạ, kẻ đó là đứa con của Hàn tướng quân đã mất, Hàn Đông Lâm.”

Văn Tuyên đế ngẩn ra: “Hàn Quan Dịch nhìn mới chỉ có hơn ba mươi, đứa con đã lớn như vậy.”

Sau lưng lão thái giám cứng đờ, cúi người càng sâu, giọng nói cẩn thận: “Bệ hạ, Hàn tướng quân không phải là Phiêu Kị tướng quân, mà là tiền đại tướng quân Hàn Liên Thành, huynh trưởng Hoài Tây Vương.”

Sau một lúc lâu nhớ lại, Văn Tuyên đế mới nhớ tới nhân vật Hàn Liên Thành này, hắn cầm lấy chén rượu bằng vàng, nhấp một ngụm rượu, thở dài: “Thật có hai phần phong thái của hắn năm đó.”

Lão thái dám sợ hãi, lưng cứng còng cũng không dám nói thêm lời nào.

“Cái kia…. Chính là ấu tử của Lạc thừa tướng?” Văn Tuyên đế lại hỏi.

Lão thái giám ngẩng đầu nhìn, cúi đầu nói: “Đúng, Lạc thiếu gia năm nay mười bốn tuổi, lần đầu tiên tham gia săn bắn mùa xuân, tính tình sang sảng trung hậu, cùng hai vị tiểu hoàng tử quan hệ rất tốt.” Dựa vào quan hệ thân thuộc với Lạc Tây, hắn liền thay Lạc Ngọc nói ngọt hai câu.

Văn Tuyên đế không nói gì, bưng chén rượu lên uống nửa chén, lệnh lão thái giám lấy chén ngọc cho hắn. Lão thái giám đột nhiên rùng mình, như có mũi nhọn ở sau lưng, sợ tới mực lòng bàn tay chảy mồ hôi, vội vàng cầm chén ngọc trình lên. Văn Tuyên đế tự mình rót rượu, mỉm cười nói: “Ban rượu thưởng.”

Lão thái dám cúi đầu thật thấp, hai tay nhận chén ngọc, cong thắt lưng bưng đến trước mặt Lạc Ngọc, run sợ hô: “Hoàng thượng ban thưởng rượu…”

Trong nháy mắt, đủ loại ánh mắt lập tức xoạt xoạt nhìn sang bên này, mỗi người đều có suy nghĩ riêng, vẻ mặt không giống nhau, hoặc tìm tòi nghiên cứu, hoặc nhận thức tường tận, yến hội vừa rồi còn náo nhiệt la hét ầm ĩ, thoáng chốc lại im lặng đến mức ngay cả tiếng kim rơi cũng nghe thấy. Lạc Ngọc kinh ngạc vạn phần, không kịp suy tư, đi ra quỳ tạ ơn tiếp rượu: “Tạ chủ long ân.”

Nghiễm nhiên, Lạc Ngọc trở thành tiểu điểm của bữa tiệc, thời gian kế tiếp, người xa lạ hay quen thuộc đều hướng hắn kính rượu, một người rồi lại một người, không dứt.

Những người này, đa phần đều có địa vị hết sức quan trọng, Lạc Ngọc không thể cự tuyệt, mỉm cười tiếp nhận toàn bộ, Lí Hiển, huynh đệ Trần gia che chờ cho hắn, thay hắn đỡ không ít.

Văn Tuyên đế thấy vui vẻ, tán dương Lạc Thừa Nam dạy con có cách, Lạc Thừa Nam kinh sợ, vội cúi người khấu tạ.

Văn Tuyên đế cười ha hả, các đại thần cũng cười theo, vẻ mặt đại hoàng tử Triệu Thiên Phụng cùng Triệu Thiên Dận khác nhau, cũng trầm mặc uống rượu. Có lẽ bên trên bị say, ý nghĩ không đủ thanh tỉnh, Văn Tuyên Đế đảo qua đám quần thần một lượt, bỗng nhiên lên tiếng: “Tô thị lang cúc cung tận tụy, quản lý chuyện lũ lụt ở Triều Huyền có công, giả quyết ưu phiền cho trẫm, trẫm còn không biết ban thưởng như thế nào, đến, cũng thường một ly rượu đi.”

Tô Minh Trác ở trong góc sáng sủa đi ra khấu tạ tiếp nhận rượu, trong ánh mắt ẩn ẩn bất an.

Chắc chắn rồi….

“Trẫm đang nghĩ, ta thăng ngươi làm đại học sĩ, như thế nào?” Văn Tuyên đế trầm tư nói, vẻ mặt nghiêm túc, không giống vui đùa.

Một tiếng giống như sấm sét, những người đang ngồi biến sắc mặt, tần khoa trạng nguyên từ khi tiến vào quan trường thuận buồn xuôi gió, một đường thăng chức, vốn là không phục chúng, nhưng này cái ghế hộ bộ thị lang còn chưa ngồi nóng, lại tiếp tục thăng chức, trước đây chưa từng có, lại càng không hợp quy củ.

Tô Minh Trác coi như bình tĩnh, cúi đầu thi lễ, thấp đầu nói: “Thần sợ hãi, chuyện lũ lụt của Triều Huyền là công việc của thần, nhưng không phải là một mình công lao của vi thần, cũng là do thượng thư đại nhân lãnh đạo có cách, sức lực vi thần còn non nớt, không đủ để khen.”

Lúc này Triệu Thiên Dận ngồi phía trước mặt trầm như nước, gắt gao nắm chặt chén rượu, Triệu Thiên Phụng thong dong cười khẽ, tinh tế quan sát trò hay này, Đổng quý phi ngồi ở bên trái hầu hạ Văn Tuyên đế cũng cười dịu dàng, ôn nhu mà đem Lục hoàng tử Triệu Thiên Hằng ôm đến trên đùi.

“Ái khanh khiêm tốn,” Văn Tuyên đế nói, vẻ mặt nghiêm túc, ngược lại cười, “Vậy lúc này trẫm ghi nhớ công lao của ngươi, chờ lần tới nhất định cùng ban thưởng.”

“Tạ ơn hoàng thượng.” Tô Minh Trác nói.

“Các vị ái khanh,” Văn Tuyên đế thu hồi ánh mắt, hướng mọi người nâng chén, “Mời!”

Không khí khẩn trương tiêu tan, các vị đại thần không ngừng nâng chén, cùng kêu lên: “Tạ ơn hoàng thượng!”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.