Trọng Sinh Chi Đích Tử

Chương 45: Minh dạ lâu



Đường Kính ra khỏi phòng, Kiều Tương nhìn thấy xiêm y của lão gia hơi nhăn nhúm, nhưng rất thông minh sáng suốt không nói gì, chỉ bẩm báo: “Lão gia, thái phu nhân đang tìm lão gia.”

Đường Kính gật gật đầu, vừa đi ra bên ngoài, vừa hỏi: “Biết có chuyện gì không?”

Kiều Tương hơi hé miệng, đến khi cách Úc Hề viên xa xa một chút, mới nói: “Lúc đại nãi nãi trở về có đập phá đồ đạc, động tĩnh lớn, sợ là thái phu nhân nghe được cái gì, cho nên vội vàng tìm lão gia qua nói chuyện.”

Đường Kính khép hờ mắt, không nói thêm nữa, đi thẳng đến nơi ở của lão thái thái.

Y tiến vào gian ngoài, bọn hạ nhân nha đầu đều im ắng, loại không khí này không cần nghĩ cũng biết, sợ là lão phu nhân vừa mới phát hỏa, cho nên mọi người chẳng ai dám thở mạnh, sợ bị liên lụy.

Đường Kính đi tới, nha đầu cuộn mành lên, để lão gia tiến vào nội gian, chỉ thấy lão thái thái nằm trên nhuyễn tháp nghỉ ngơi, hai mắt nhắm hờ, nha đầu đầu quỳ bên cạnh lay động cây quạt, bộ dáng thật cẩn thận.

Y đi vào, lão thái thái mở mắt ra, thấy Đường Kính, hừ lạnh một tiếng, nói: “Ngươi còn biết đường đến đây hả?”

Đường Kính đáp: “Là mẫu thân kêu nhi tử tới.”

Lão thái thái bị sặc một cái, nhất thời cũng không cần người đỡ, tự bật thẳng dậy, trừng Đường Kính: “Ngươi cũng biết vì sao ta kêu ngươi đến? Ngươi bận! Ngươi vội làm ăn buôn bán, ta không xen vào, là do ngươi vì cơ nghiệp của tổ tông Đường gia. Nhưng ngươi cũng không thể làm như vậy!”

Bà nói xong, lườm nha đầu đang lạnh run quỳ bên cạnh quạt quạt, phất tay: “Các ngươi ra ngoài hết đi, đừng làm chướng mắt ta.”

Bọn nha đầu vừa nghe, nhỏ giọng lên tiếng, lần lượt lui ra ngoài, buông mành, ngay cả cửa nội gian cũng đóng lại.

Lúc này trong phòng không có người khác, lão thái thái mới nói tiếp: “Đây là Đường gia, ngươi là gia chủ, nói vậy ngươi cũng phải biết, đại nãi nãi mới gả vào Đường gia, vừa rồi đập phá ở trong phòng, không cần biết là đồ cổ hay vật trang trí, toàn bộ đều nát vụn! Trước không nói đến vấn đề tiền bạc, việc này cũng không có gì để nói, mà vấn đề ném này có phải là ném vào mặt Đường gia chúng ta hay không! Đây là tân tức phụ ngươi thú về, sáng sớm ngày ra đã khóc lóc kể lể với ta không nói, hiện tại lại bắt đầu giở thói làm loạn!”

Đường Kính chỉ liếc lão thái thái một cái, đáp: “Chuyện lám đám hỏi với Trần gia này, cũng là mẫu thân cho phép.”

Lão thái thái lại bị y cãi một câu, nhất thời dằn mạnh quải trượng: “Đám hỏi đám hỏi! Trong lòng của ngươi, rốt cuộc có xem Trần Xu là thê tử không? Theo ta thấy, ngươi chỉ thú nàng về cho xong việc mà thôi!”

Ngữ khí Đường Kính vẫn cứ thản nhiên, đáp: “Nhi tử đúng là nghĩ như vậy.”

Lão thái thái bị y liên tiếp cãi lại ba câu, khí giận xông lên, quát: “Vô liêm sỉ! Ngươi thú chính thê về để tôn lên làm Phật mà thờ sao! Ta mặc kệ ngươi thế nào, tối nay nhất định phải viên phòng, cho dù sau này ngươi thờ nàng cũng được, chỉ cần sinh cho ta một tôn nhi thôi. Đập phá phòng ở của Đường gia, nếu không nể tình nàng có thể sinh nở, Đường gia ta cũng không chứa chấp được chủ nhân lớn lối như vậy!”

Đường Kính cũng không nói nữa, lão thái thái thấy y không chống đối mình, cho rằng đã xong việc, cũng nhẹ giọng khuyên bảo: “Đường gia không có trưởng tử sao được? Ngươi đã cưới nàng, ta không cần biết ngươi thích hay không thích, chờ ngươi có nhi tử rồi, còn sợ không tìm thấy nữ nhân vừa lòng sao? Đến lúc đó ngươi muốn lấy nhiều hay ít, ta cũng không quan tâm nữa, có nghe hay không.”

Đường Kính dừng một chút, không gật đầu, ngược lại đột nhiên hỏi: “Vì sao mẫu thân lại nói Đường gia không có trưởng tử?”

Lão thái thái sửng sốt, lập tức sẵng giọng lạnh lùng hỏi: “Cái người què kia?”

Đường Kính nói: “Vô luận như thế nào, Úc Thụy là con cháu Đường gia, hiện tại hắn chính là trưởng tử Đường gia, hơn nữa một tháng qua Úc Thụy đã quản lý cửa hàng như thế nào, chắc mẫu thân cũng có hỏi thăm, chỉ bởi vì Thụy nhi không thể đi lại?”

Lão thái thái lại nghe thấy Đường Kính vì chuyện của Đường Úc Thụy mà ngỗ nghịch mình, lúc này lửa giận vọt lên đầu, lớn tiếng quát: “Đúng! Chính bởi vì hắn là một người què! Nếu hắn có thể đứng lên, ta cũng không cần hắn có thể chạy có thể nhảy, chỉ cần hắn đi được ba bước trước mặt ta, ta liền thừa nhận tôn nhi này, nhận hắn là cháu ruột của Đường gia.”

“Lời mẫu thân nói là thật sao?”

Lão thái thái cười: “Cái gì mà thật với cả không thật, mặc dù ta không phải nam tử, nhưng lời đã nói ra, cũng sẽ không để người cười chê!”

Đường Kính nhìn lão thái thái, trên khóe miệng bỗng dưng có ý cười, nói: “Lời hôm nay của mẫu thân, nhi tử nhớ kỹ, nếu về sau có ngày này, hy vọng mẫu thân sẽ không nuốt lời.”

Lão thái thái biết rõ bản tính của Đường Kính, nhìn y cười như thể đã nắm chắc phần thắng, trong lòng không khỏi trầm xuống, chẳng lẽ chân Đường Úc Thụy còn có thể chữa khỏi? Kia mới vừa rồi mình lại mạnh miệng, chẳng phải là tự tát vào mặt mình sao.

Lão thái thái nghĩ nghĩ, kiểu gì cũng là vì Đường gia, nếu Đường Úc Thụy có thể đứng lên thật, không đến mức làm mất mặt Đường gia, thì thừa nhận hắn cũng không ngại.

Nghĩ như vậy, lão thái thái lên tiếng: “Đương nhiên sẽ không nuốt lời.”

Chân Úc Thụy không thể động đậy, bị Đường Kính bế lên giường, tự mình cũng thấy xấu hổ, cứ nằm như vậy, một lát sau Thời Việt tiến vào thăm dò, bước qua bình phong, nhìn thấy thiếu gia vẫn nằm trên giường.

Không khỏi hỏi: “Thiếu gia, ngài mệt sao?”

Úc Thụy trở mình xem thường, nhìn trần nhà đáp: “Lại đây đỡ ta dậy.”

Thời Việt gật gật đầu, đẩy xe lăn qua, bởi vì mới vừa rồi hai người giằng co mãi trên xe, lại lăn đến trên giường gây sức ép, Đường Kính trước khi đi ra ngoài chỉ thay Úc Thụy thu thập đơn giản một chút, đương nhiên quên mất chuyện cái xe.

Nệm mềm trên xe lăn cũng rơi trên mặt đất, xiêu xiêu vẹo vẹo nằm trong xó, Thời Việt nhặt lên phủi phủi mồi hồi mới lần nữa đặt lại xe lăn, lúc này mới đẩy đến bên giường.

Vừa đỡ Úc Thụy ngồi vào xe lăn, vừa vô tâm nói: “Thiếu gia, cái đệm này có cừu oán với ngài sao, nhăn nhúm nằm dưới đất như vậy, còn tưởng rằng có thâm cừu đại hận gì a.”

Tuy lời của hắn không có gì đặc biệt, chẳng qua làm Úc Thụy nhất thời nhớ tới vì sao nệm mềm lại rơi trên mặt đất, khuôn mặt nóng bừng bừng, nhanh chóng quay mặt đi không nói chuyện.

Úc Thụy sợ Thời Việt nhìn ra cái gì, cúi đầu xem xét xiêm y, thấy không có chỗ nào lộn xộn, mới nhẹ nhàng thở ra, giữa ban ngày ban mặt vừa rời khỏi giường, phóng túng cùng điên cuồng vui thích đêm qua còn rõ ràng trước mắt, vừa rồi lại bị Đường Kính đặt trên giường trêu chọc đùa giỡn.

Tuy Úc Thụy đã hiểu rõ mình đối với Đường Kính là loại tình cảm gì, nhưng hắn không thể thừa nhận, hơn nữa Đường Kính vừa thành thân, mình thì tính là gì, càng nghĩ càng thấy không thể cứ thế này mãi. Trong lòng quyết định, về sau Đường Kính tới nếu lại động thủ động cước, mình nhất định tránh xa y, không thể để Đường Kính muốn gió được gió muốn mưa được mưa, cái gì cũng ngoan ngoãn nghe theo, chẳng phải là tiện nghi cho y sao?

Thời Việt thấy hắn ngẩn người, hỏi: “Thiếu gia, hôm nay có ra cửa hàng không?”

Úc Thụy muốn tránh mặt Đường Kính, đương nhiên sẽ muốn xuất môn, vì thế gật đầu đáp: “Thay thường phục cho ta, xuất môn.”

Thời Việt liền kêu Chỉ Hi đến, tìm xiêm y, giúp Úc Thụy thay, còn mình thì đi chuẩn bị xe ngựa, để lát nữa dùng.

Chẳng qua Úc Thụy đã thay quần áo xong xuôi rồi, lại nghe nha đầu ở bên ngoài nói một câu, “A, lão gia lại tới nữa.”

Úc Thụy nhất thời có chút vô lực, không phải vừa bị lão phu nhân kêu đi ư, sao chưa được một lúc đã tới nữa rồi.

Đường Kính vào nội gian, bởi vì Úc Thụy muốn xuất môn, cho nên ăn mặc trịnh trong hơn ngày thường ở nhà một ít, phục sức cũng rườm rà, Chỉ Hi loay hoay xoay quanh người Úc Thụy, định đeo ngọc bội cho hắn.

Đường Kính vừa vào đến, Chỉ Hi cúi xuống thỉnh an y, Đường Kính liền thuận lý thành chương tiêu sái lại gần, cầm lấy ngọc bội trong tay Chỉ Hi, tự nhiên đeo lên thắt lưng hắn.

Chỉ Hi lui sang một bên, nhưng không rời khỏi phòng.

Trong lòng Úc Thụy nhất thời chột dạ, nha đầu còn đang đứng bên cạnh, Đường Kính lại cách hắn gần như thế, tuy nói đối phương chỉ muốn đeo ngọc bội cho hắn thôi, cũng không có làm ra chuyện gì khác người, nhưng mà tâm Úc Thụy vẫn không an ổn được.

Đường Kính đeo ngọc bội cho hắn, toàn thân Úc Thụy cứng đơ, sống lưng thẳng tắp, điều này làm tâm tình Đường Kính vốn có chút bực bội nháy mắt tươi tỉnh hẳn lên, cố ý buộc nửa ngày cũng không xong, mu bàn tay còn cách lớp xiêm y như có như không cọ xát thắt lưng Úc Thụy.

Y biết thắt lưng Úc Thụy rất mẫn cảm, cọ cọ như vậy khẳng định có thể cảm giác được, quả nhiên, Úc Thụy rùng mình một cái, cần cổ tinh tế lập tức nhiễm một rặng mây hồng nhạt, vành tai cũng đỏ bừng.

Lúc này Đường Kính rốt cục cũng buộc xong ngọc bội, đứng thẳng dậy, còn vỗ vỗ vai Úc Thụy. Mà Úc Thụy lại không dám nâng mắt lên trừng y.

Lúc Thời Việt tiến vào, phát hiện lão gia đang ở đây, chợt nghe Đường Kính hỏi mình: “Thiếu gia định đi đâu vậy.”

Thời Việt nhanh chóng trả lời: “Bẩm lão gia, thiếu gia muốn ra xem cửa hàng.”

Đường Kính cúi đầu nhìn thoáng qua Úc Thụy, trong lòng lo lắng cho thân thể của hắn, đêm qua mặc dù bản thân cũng có khắc chế, nhưng sức khỏe Úc Thụy vốn không tốt, lại không bôi thuốc, không biết trên người hắn có chỗ nào khó chịu không.

Thế nhưng Đường Kính cũng biết tính tình Úc Thụy quật cường, cho dù trên người có không thoải mái, cũng sẽ không nói ra, vì thế gật gật đầu, rồi nói với Thời Việt: “Ngươi mang cả hộp châm đi theo, tối nay có thể sẽ không về.”

“… Vâng.”

Thời Việt chỉ hơi do dự một chút liền đáp ứng, chỉ là đi ra xem cửa hàng, cũng không xa, sao lại không về, nghĩ thế nhưng ngoài miệng không dám nói nhiều một câu.

Úc Thụy vừa nghe Đường Kính nói xong, rất nhanh hiểu ra, mới rồi lão phu nhân kêu Đường Kính qua, tất nhiên là nói về việc y còn chưa viên phòng cùng tiểu thư Trần gia, hiện giờ Đường Kính lại kiếm cớ chạy ra ngoài, đương nhiên không thoát khỏi liên quan đến chuyện này.

Đường Kính đẩy Úc Thụy ra ngoài, đến đại môn, lên xe ngựa, lão thái thái mới nghe nói, lão gia cùng thiếu gia đi cửa hàng, bà cũng lập tức hiểu ra, Đường Kính không cự tuyệt viên phòng, nhưng không hề đáp ứng viên phòng, vừa đấy lại đi mất rồi.

Người của lão thái thái cài bên viện của Trần Xu còn trở về bẩm báo, đại nãi nãi yên tĩnh được một lát, nghe nói lão gia đi ra ngoài, lại bắt đầu đập phá phòng ở, lão thái thái tức giận đến mức thở không ra hơi, cũng không còn lòng dạ nào mà quản chuyện này nữa, cứ để mặc Trần Xu đập.

Úc Thụy cùng Đường Kính ngồi trong xe ngựa, Úc Thụy nghĩ muốn trốn tránh Đường Kính, cho nên vừa lên xe liền cố ý giả bộ ngủ, chẳng qua Úc Thụy không nghĩ tới Đường Kính là con nhà võ, hắn giả vờ ngủ, Đường Kính làm sao có thể không nhận ra.

Đường Kính cũng không chọc phá hắn, tùy ý để Úc Thụy giả bộ ngủ, chẳng qua lại vươn tay nhẹ nhàng đùa nghịch tóc hắn, cầm lên một lọn, không vòng tới vòng lui cọ cọ trên mặt Úc Thụy thì lại quét quét phẩy phẩy qua lỗ tai hắn. (đây là “không chọc phá” của anh hả)

Toàn thân Úc Thụy đều phát run, ngứa quá! Chẳng qua nếu chỉ ngứa thôi, Úc Thụy cố gắng nhẫn nhịn một chút là được, nhưng hắn đã nghĩ sai mười phần, lọn tóc quét trên mặt được buông ra, Đường Kính bỗng nhiên cúi đầu, hôn hôn lên vành tai hắn.

Chỉ đơn giản là chạm vào, nhưng mang lại cảm giác nóng ấm mơn man này chỉ có thể là Đường Kính, thắt lưng Úc Thụy chấn động, mãnh liệt mở choàng mắt ra, trừng Đường Kính, đã thấy người nọ cười như không cười nhìn mình.

Úc Thụy ít khi thấy tâm tình y tốt như vậy, mọi khi cho dù Đường Kính tâm tình tốt cũng sẽ không lộ ra ý cười, nhưng hôm nay lại bất đồng, Úc Thụy nghĩ, chẳng lẽ bởi vì đào hôn cho nên mới vui như vậy?

Đường Kính bỗng nhiên hỏi: “Ngồi thế này, thân thể ngươi có chịu được không?”

Úc Thụy bất động một hồi, mới hiểu được. Sự thật là hiện giờ mặt sau đang nóng bỏng giống như có lửa đốt, bị xỏ xuyên qua rồi lại nghiền đi nghiền lại như thế không thể nào khỏi nhanh như vậy, chẳng qua Úc Thụy sao có thể nói ra miệng, chỉ đáp: “Cám ơn phụ thân quan tâm, nhi tử không có việc gì.”

Đường Kính thấy lời nói của hắn xa cách như thế, chỉ liếc hắn một cái, không nói nữa, nhưng tim Úc Thụy lại mãnh liệt nhảy dựng, cũng không biết có phải Đường Kính đã nhìn ra cái gì rồi không, bỗng nhiên thấy chột dạ đến khó hiểu.

Kỳ thật Úc Thụy không thể phủ nhận, trải qua hai lần vui thích, hắn đều có được khoái cảm không thể tưởng tượng nổi, hơn nữa có thể nhận ra, Đường Kính thực ôn nhu, tuy rằng lúc bắt đầu không tránh khỏi xúc động cùng thô bạo, nhưng sau đó đều rất dịu dàng, còn luôn khắc chế dục vọng nữa.

Nếu nói không thoải mái tuyệt đối là làm kiêu, nhưng cảm giác này lại đặt trong quan hệ của bọn họ, huống hồ Đường Kính vừa mới tân hôn, trong lòng Úc Thụy càng không thoải mái, cho dù từ đầu đến giờ hắn vẫn lãnh tĩnh, nhưng hắn cũng là con người, càng tỏ ra lãnh tĩnh thì càng bị dồn nén.

Úc Thụy không nghe y nói chuyện, hắn cũng không nói lời nào, qua một lúc lâu, có vẻ sắp đến cửa hàng, Đường Kính đột nhiên hơi vươn tới, nhét một hộp thuốc tròn tròn vào trong lòng bàn tay Úc Thụy, nói: “Đây thuốc mỡ đại phu cho, ngươi tự bôi đi, không lại khó chịu.”

Úc Thụy cúi đầu nhìn hộp thuốc trong tay, rất giống hộp thuốc thơm ngày hôm qua Đường Kính dùng để bôi trơn, lại nghe Đường Kính nói là “đại phu cho”, cũng không biết y nói với đại phu lúc nào lại có mấy thứ này, lập tức trên mặt mất tự nhiên, ngón tay trộm sờ sờ, cảm giác như phải bỏng, lại để Đường Kính chê cười rồi.

Thời Việt ngừng xe, Úc Thụy nhanh chóng nhét cái hộp vào trong tay áo giấu kĩ, không thể để người khác nhìn thấy, tuy rằng người ta nhìn thoáng qua cũng chỉ thấy một cái hộp tinh xảo, không biết bên trong là cái gì, nhưng Úc Thụy thì biết, rất xấu hổ.

Đường Kính khom lưng, ôm Úc Thụy lên, Úc Thụy hơi nghiêng người tránh, nói: “Không làm phiền phụ thân, để Thời Việt đỡ ta xuống là được rồi.”

Đường Kính chỉ thản nhiên nhìn hắn một cái, mở miệng: “Nếu không muốn làm phiền ta, thì đứng lên đi, lão phu nhân đã đáp ứng rồi, chỉ cần chân của ngươi có thể đi được, cả đời ngươi đều là trưởng tử Đường gia.”

Úc Thụy không thể ngờ thái phu nhân lại đáp ứng, cũng không biết Đường Kính dùng cách gì, tuy lời Đường Kính thực lạnh nhạt, nhưng với tình tình bảo thủ của lão thái thái, không cần nghĩ cũng biết không hề dễ dàng, mà hết thảy điều này đều do Đường Kính tranh thủ cho hắn.

Nói không cảm động là giả, Úc Thụy khiếp sợ mở to mắt nhìn chằm chằm Đường Kính, trong lòng quay cuồng. Nếu Đường Kính chỉ vì nhất thời mới mẻ, sẽ không đến mức làm điều này vì hắn, nhưng Đường Kính không nói ra, mình làm nhi tử sao có thể mở miệng, huống hồ, cho dù có nói ra, thân phận của bọn họ vẫn cứ ở trong vòng luẩn quẩn này, ngay cả Đường Kính không gì không làm được cũng phải bất lực.

Đường Kính thấy cảm xúc trong mắt Úc Thụy, lập tức thở dài, nhưng y cũng không biết vì sao lại thở dài. Úc Thụy xem như đã suy nghĩ cẩn thận, còn Đường Kính thì vẫn chưa minh bạch.

Y chỉ biết khi mình nhìn thấy Úc Thụy, tận sâu trong đáy lòng sẽ có cảm giác xúc động, muốn chinh phục người này, vô luận là trái tim hay là thân thể, Đường Kính đem tất cả những điều này đổ tại do bản tính của mình, y nghĩ tính tình của mình cho tới bây giờ vẫn luôn như thế.

Đường Kính trải qua sa trường, từ nhỏ đã được giáo dục cẩn thận tỉ mỉ, trong mắt y, chỉ có vinh quang cùng địa vị của Đường gia, vì thế y không thể không cố gắng, lâu dần, chính Đường Kính cũng không biết mình có thể động tâm với cái gì, y đã nghĩ không có chuyện gì không giải quyết được.

Nhưng Úc Thụy chính là chuyện không giải quyết được, lãnh tĩnh, ôn hòa, nham hiểm, luôn có thể đem ra để đối phó với y. Đường Kính không thể phủ nhận y thích Úc Thụy luôn ngoan ngoãn nhu thuận nghe lời y, bởi vì y chưa bao giờ gặp qua người như vậy. Nhưng càng tìm hiểu vào sâu bên trong, cảm giác ngày càng thay đổi hương vị, khiến y trở nên dễ dàng xúc động.

Đường Kính ôm Úc Thụy từ trên xe bước xuống, Thời Việt đẩy xe lăn đến, đỡ Úc Thụy ngồi vào.

Từ sau khi Úc Thụy tiếp nhận cửa hàng thì cảnh tượng này xuất hiện thường xuyên, chưởng quầy thấy nhưng không thể trách, nhanh chóng tiếp đón Đường Kính cùng Úc Thụy đi vào bên trong, vừa trình sổ sách thỉnh Đường tứ gia xem, vừa phân phó hạ nhân chạy qua tửu lâu mua mấy món ăn về, để đến trưa mời lão gia cùng thiếu gia nếm thử.

Chưởng quầy nghe nói Đường Kính vừa cưới tân thê, vội vàng chúc mừng, chẳng qua hắn không biết mình lầm to rồi, vuốt mông ngựa lại vỗ vào đùi ngựa, trên mặt Đường Kính không mặn không nhạt, Úc Thụy cũng bất động thanh sắc.

Chưởng quầy biết Đường tứ gia không dễ chọc, nhưng Đường thiếu gia tốt xấu gì cũng sẽ nể mặt, bình thường vẫn cười tủm tỉm, trong nhiều thời điểm đây chính là một kỹ năng tuyệt vời, nhưng mà Đường tứ gia thì không như thế, Đường tứ gia lúc nào cũng làm mặt lạnh, khiến người ta không thể nhìn thấu.

Bên ngoài là mặt tiền cửa hàng, bên trong là nơi quản sự thường dùng để tính sổ, hàng hóa cũng đặt ở đây, đi vào trong nữa là khoảng sân trống cùng một dãy phòng ở, có thể nghỉ tạm ở nơi này.

Mấy người làm trong cửa hàng, nếu là người từ nơi khác đến mưu sinh, không có chỗ ở, liền nghỉ trong phòng nhỏ cạnh sân, khu chính phòng để trống. Chưởng quầy cùng vài người khác có nhà ở kinh thành, buổi tối sau khi đóng cửa thì ai về nhà nấy, cho nên trong hậu viện phòng trống khá nhiều.

Ăn xong cơm trưa, thể lực của Úc Thụy đã chống đỡ hết nổi, dù sao thân mình hắn yếu ớt, còn đang điều trị, tối qua châm cứu lần đầu, đau đến mức hắn gần như đã ngất đi, sau đó lại bị Đường Kính gây sức ép một trận, hôm nay bận rộn tới trưa, nhìn vào sổ sách, thấy còn hai mối khách quen, liền bảo quản sự đến làm nốt.

Úc Thụy bảo Thời Việt dọn dẹp chính phòng một chút, hắn muốn ngủ một lúc.

Thời Việt nhanh nhẹn thu dọn xong phòng ở, chưởng quầy nghe nói thiếu gia muốn nghỉ ngơi, bèn mang đến một chiếc chăn mới sạch sẽ, Thời Việt trải giường xong mới đỡ Úc Thụy lên nghỉ ngơi.

Tuy Úc Thụy mệt mỏi, nhưng vừa nhắm mắt lại, cảm giác nóng bỏng như lưa đốt này càng trở nên rõ ràng, khó chịu đến mức hắn không thể đi vào giấc ngủ, lúc này Úc Thụy nhớ tới hộp thuốc Đường Kính nhét vào tay hắn trước khi xuống xe.

Thời điểm cởi ngoại bào, thuốc kia cũng bị đặt trong ngăn tủ ở đầu giường, Úc Thụy liếc liếc mắt. Vốn là hắn không định dùng, hắn là một nam tử, không phải nữ nhân, đau đớn một chút vẫn có thể chịu được. Nhưng mà hiện tại ngủ không yên, đột nhiên nghĩ tới.

Trong lòng Úc Thụy uốn éo phân vân hơn nửa ngày, nhất định không thể để Thời Việt nhìn thấy, vì thế mở miệng dặn dò: “Ngươi ra ngoài đi, có việc thì ta sẽ gọi.”

Thời Việt lên tiếng, đi ra ngoài. Úc Thụy đợi một lát, xác định Thời Việt đi rồi, mới vươn tay lấy hộp thuốc.

Úc Thụy cắn chặt răng, từ từ mở nắp hộp ra, sau đó chống hai tay, vầng trán nhanh chóng ướt mồ hôi, gian nan ngồi dậy, vội vàng vớ lấy gối đầu cùng chăn nhét sau lưng dựa vào để tránh bị đổ xuồng.

Úc Thụy chống đỡ nửa thân trên dậy khiến cho hai cánh tay mỏi nhừ, run rẩy cởi quần ra, kéo đến đầu gối, vươn tay quét thuốc mỡ, đem hai chân mở rộng, từ đằng trước vươn tay xuống, cận thận đụng đến mặt sau.

“A… Tê —— “

Úc Thụy than nhẹ, thuốc mỡ mát mát lạnh lạnh rất là thoải mái, chẳng qua lại bôi vào cái chỗ khó có thể mở miệng kia, cho dù bên cạnh không có ai, nhưng Úc Thụy da mặt mỏng, trong lòng vẫn có chút mất tự nhiên, huống hồ vừa nghĩ tới cái chỗ dưới thân kia là do Đường Kính biến thành như vậy, liền dâng lên một cảm giác quái dị, mà hắn cũng không thể nói rõ là cảm giác gì.

Lại quét thêm một khối thuốc mỡ, thuốc mỡ trơn trượt mát lạnh giảm bớt không ít đau đớn, Úc Thụy thoa lên, chuẩn bị tâm lý nửa ngày, rốt cục run rẩy run rẩy ngón trỏ, trượt vào trong.

Đường Kính đến chính phòng, Thời Việt đứng bên ngoài, nhẹ giọng nói: “Thiếu gia đang ngủ.”

Đường Kính gật gật đầu, thả nhẹ bước chân bước vào trong, lúc đi vào vừa lúc nhìn thấy một màn này. (_ _||| không biết tại sao trong truyện luôn có cảnh trùng hợp như vậy a~)

Úc Thụy hơi ngẩng đầu, hai mắt gắt gao nhắm chặt tựa trên giường, vầng trán cùng cần cổ tinh tế phủ một tầng mồ hôi mong manh trong suốt, quần áo thân trên chỉnh tề, áo lót ngay ngắn kín đáo, chẳng qua hai đùi lại rộng mở, quần nhỏ bắt trên đầu gối, hai đầu gối tách xa nhau, quần bị kéo thẳng tắp, mà Úc Thụy một bàn tay đặt bên cạnh, bắt lấy sàng đan dưới thân, dường như muốn kéo rách nó, tay kia vươn ra đằng trước, lần xuống giữa hai chân đang mở rộng, chỗ nọ mặt sau bị che khuất không nhìn thấy. Bên cạnh có hộp thuốc mỡ đã mở nắp, Đường Kính biết, tay hắn đang tự bôi thuốc cho mình.

Úc Thụy không phát hiện Đường Kính, tim Đường Kính nhất thời đập nhanh, cổ họng khô khốc, nhìn Úc Thụy tự bôi thuốc cho mình, thật sự rất muốn lập tức chạy đến, bắt lấy tay Úc Thụy, để ngón tay của y thay thế tay hắn mà tiến vào chỗ nọ, để được nghe thấy tiếng nước dính nị ấy.

Nhưng Đường Kính từ đầu đến cuối vẫn không hề động, chỉ nghe tiếng thở dốc ẩn nhẫn của Úc Thụy, đứng một hồi, sau đó quay đầu rời khỏi phòng. Thời Việt thấy y đi ra, nghĩ rằng thiếu gia thật sự đang ngủ, Đường Kính dặn dò: “Ngươi ở gian ngoài, chờ thiếu gia tỉnh sẽ gọi ngươi.”

“Vâng, lão gia.”

Đường Kính ra khỏi chính phòng, cũng không dừng lại, đi ra cửa hàng.

Trong lòng Triệu Hòa Khánh cùng Ngụy Thừa An đều tự có quyết định. Gần đây Ngụy Thừa An thường xuyên tránh mặt Triệu Hòa Khánh, nếu tình cờ gặp, cũng không cho y nét mặt hoà nhã. Triệu Hòa Khánh không hiểu tại sao, cũng không phải y chưa từng chơi qua tiểu quan, nhưng y lại không hề liên tưởng Ngụy Thừa An đến phương diện kia.

Triệu Hòa Khánh lại trở về cuộc sống phóng túng ngày trước, tóm lại Ngụy Thừa An không để ý đến y, y cũng chẳng biết làm cái gì, hẹn hồ bằng cẩu hữu ra ngoài chơi bời cả ngày.

Tuy còn chưa tới buổi tối, nhưng trong Minh Dạ Lâu đã bắt đầu buôn bán. Ở Triệu quốc có quy định, phàm là quan viên đương triều đều không được đi vào kỹ viện, chẳng qua Triệu Hòa Khánh là trường hợp đặc biệt, có vô số người muốn nịnh bợ Triệu Hòa Khánh, thường mời y đến Minh Dạ Lâu thư giãn.

Minh Dạ Lâu cũng coi như kỹ viện nổi tiếng trong kinh thành, có cả kỹ nữ lẫn tiểu quan, tiếp đãi đều là đại nhân vật không phải quan to quý nhân thì là kẻ có tiền tai to mặt lớn, các cô nương hoặc là công tử nếu làm không tốt thì có thể dẫn họa vào thân, cho nên quy củ trong lâu thập phần nghiêm khắc, phân công cũng rất rõ ràng.

Mặc dù Triệu Hòa Khánh không nghĩ ra tình cảm của mình đối với Ngụy Thừa An là gì, nhưng bản năng cũng không muốn chạm vào người khác, tuy rằng trông có vẻ giống như ngày xưa, nhưng thực sự đã thu liễm rất nhiều, đi với một đám hồ bằng cẩu hữu cũng chỉ uống rượu nghe khúc thôi, chứ nhất quyết không chơi bời phóng túng.

Hôm nay Triệu Hòa Khánh lại đến Minh Dạ Lâu, y coi như là khách quen của Minh Dạ Lâu, Bảo ma ma đương nhiên phải tiếp đón chu toàn, y vừa vào cửa đã bị oanh oanh yến yến tíu tít vây quanh.

Ma ma cười nói cho y biết hôm nay lâu lại tuyển thêm mấy người mới, để tùy y chọn lựa, lại liên thanh giới thiệu hôm nay ai sẽ khiêu vũ ai sẽ đánh đàn, nếu y thấy thích, chỉ cần điểm thẻ bài là được.

Triệu Hòa Khánh đương nhiên đáp ứng hết, cũng không vào nhã gian, mà ngồi trong đại đường ở lầu một, tuy vừa mới qua chính ngọ, nhưng người trong Minh Dạ Lâu không hề ít, có kỹ nữ đang xướng khúc, lại có vũ nữ đang nhẹ nhàng khởi vũ.

Ma ma chuẩn bị chỗ ngồi tốt nhất cho Triệu Hòa Khánh, lại sai người nhanh chóng bưng rượu cùng điểm tâm lên, đến cả nha đầu rót rượu cũng cực kỳ minh diễm, vừa rót rượu, vừa nghiêng người uốn éo trong ngực Triệu Hòa Khánh.

Triệu Hòa Khánh cũng không cự tuyệt, ôm trọn vòng eo thon nhỏ của nha đầu, miệng tuôn ra mấy câu trêu ghẹo đùa giỡn.

Y mới vừa uống hai chén rượu, ma ma dẫn người đến hầu hạ y xong, lại ân cần đi đón khách khác.

Đúng lúc này, có người đi đến. Ai cũng biết phàm là quan to quý nhân, cho dù chỉ đi dạo kỹ viện cũng phải phô trương thanh thế, chính là kiểu có một dàn hạ nhân theo đuôi bước vào, hoặc là một đàn hồ bằng cẩu hữu nhốn nháo kéo vào, nhất định không thể quạnh quẽ.

Nhưng hôm nay lại có người một mình bước vào cửa kỹ viện, mà xem sắc mặt người này, thật sự không giống như đang đi dạo kỹ viện, mà giống như đến phá quán nhà người ta hơn.

Làm nghề này đương nhiên phải xem sắc mặt, cũng phải dối trá, ai biết người tới có phải nhân vật không thể trêu vào không.

Bảo ma ma cười tươi như hoa cúc, nghênh đón: “Ai yô yô, vị lão gia này lạ mắt a, lần đầu đến sao?”

Trong lòng Triệu Hòa Khánh không yên, cho dù trong ngực ôm ôn hương nhuyễn ngọc cũng không thấy vui vẻ, liền nhìn ra cửa, nhất thời sửng sốt.

Có thể làm cho Khánh Vương gia sửng sốt chỉ có mấy người, mà người này, khuôn mặt lạnh tanh trước sau như một, bộ dáng không phải hung thần ác sát, nhưng lại mang theo một cỗ uy nghiêm trời sinh, bởi vì y đã trải qua chiến trường, đã đánh qua không biết bao nhiêu trận đánh sinh tử, nếu không phải là Đường Kính, chỉ sợ ngay trong kinh thành này cũng không tìm được người thứ hai.

Triệu Hòa Khánh “đằng” một tiếng bật dậy, dụi dụi hai mắt, nghĩ thầm mình mới chỉ uống hai chén rượu nhỏ, cho dù rượu của Minh Dạ Lâu có mạnh thế nào, cũng không đến nỗi hoa mắt chứ, thế nhưng, có dụi toét mắt, Đường Kính vẫn là Đường Kính, vẫn là khuôn mặt lạnh lẽo đến rụng băng kia, sẽ không bao giờ có thể hiền hòa như tắm gió xuân.

Ma ma gượng cười nịnh nọt, đáng tiếc là không ăn thua gì với Đường Kính.

Triệu Hòa Khánh đứng lên, nha đầu kia cũng đứng lên, lại rúc vào trong ngực y, hỏi: “Vương gia, làm sao vậy?”

Triệu Hòa Khánh cười cười, bỗng nhiên túm vai nàng kéo đi, đẩy đến trước mặt Đường Kính, cười nói: “Bảo ma ma không biết hắn? Không khéo Minh Dạ Lâu này mất cơ hội kiếm thiệt nhiều bạc nha, nếu hầu hạ hắn thoải mái, bạc trắng bạc bóng lập tức tranh nhau rơi xuống tay đó.”

Bảo ma ma nghe Triệu Hòa Khánh nói như vậy, lại cười làm lành đáp: “Ta làm sao có thể so kiến thức với Vương gia a! Còn mong Vương gia nhắc nhở nhắc nhở mới được.”

Triệu Hòa Khánh lại chỉ nhìn chằm chằm Đường Kính không nói lời nào. Kỳ thật Triệu Hòa Khánh cũng không biết Đường Kính tới nơi này làm gì, tất nhiên không có khả năng tới dạo kỹ viện, nhà ai đi dạo kỹ viện lại trưng ra cái mặt lạnh như tiền kia, không phải sẽ dọa chạy hết mấy hoa cô nương sao.

Triệu Hòa Khánh cũng là người sâu sắc, ngày hôm qua Đường gia vừa mới làm đại hôn, hôm nay Đường Kính lại đến kỹ viện, nếu thật sự để Bảo ma ma biết người trước mắt là Đường Kính, trong kinh thành còn không nổi lên sóng gió.

Bởi vì thế, Triệu Hòa Khánh cũng không nói lời nào, chỉ quay đầu nói với Bảo ma ma: “Chuẩn bị phòng cho ta, phải là loại tốt nhất, mang nhiều rượu và thức ăn lên, mấy cô nương thì thôi.”

Bảo ma ma vừa lên tiếng trả lời vừa trêu ghẹo nói: “Ai u, Vương gia ngài xem nơi này của chúng ta là tửu quán a, chỉ cần rượu mà không cần cô nương?”

Dứt lời hé miệng cười không ngừng, vội đi chuẩn bị phòng cùng rượu và thức ăn.

Bảo ma ma mời hai người lên lầu, nhã gian rất rộng, ở giữa đặt một cái bàn tròn lớn, bày các loại rượu và thức ăn, thoạt nhìn giống như muốn hung hăng lột sạch túi tiền Triệu Hòa Khánh, nhưng mà nếu Đường Kính đã ở đây, Triệu Hòa Khánh đương nhiên không để ý chuyện tiêu pha.

Hai người ngồi xuống, Bảo ma ma đóng cửa, trong phòng không còn người khác.

Triệu Hòa Khánh vừa rót rượu, vừa cười nói: “Sao thế? Thì ra ngươi vài ngày không thấy ta, lại muốn gặp ta như vậy? Đùng đùng chạy đến kỹ viện tìm ta? Thật là vinh hạnh, cực kỳ vinh hạnh.”

Đường Kính cũng rót cho mình một chén rượu, một hơi uống sạch, đặt cái chén “cạch” một cái lên bàn, khô cằn mở miệng: “Sao ta lại tới tìm ngươi được? Ta cũng không biết ngươi ở trong này.”

Triệu Hòa Khánh ngạc nhiên hỏi: “Chẳng lẽ là thực sự đi dạo kỹ viện?”

Đường Kính cũng không nói gì, chỉ tiếp tục cạn một chén rượu nữa, Triệu Hòa Khánh “chậc chậc” mấy cái, cười rộ lên: “Muốn mượn rượu giải sầu? Chẳng lẽ Đường tứ gia của chúng ta đang thương xuân bi thu? Tẩu tử không phóng đãng, công phu trên giường không làm ngươi thỏa mãn? Nếu không phải, hay là Đường tứ gia của chúng ta yêu mến cô nương nhà ai rồi, cầu không được mà phải uống rượu giải sầu sao?”

Triệu Hòa Khánh chỉ nghĩ nói giỡn thôi, nhưng câu sau cùng, tựa như một nhát kiếm đâm vào lòng Đường Kính, khiến y chết đứng.

Không phải là cô nương, mà là con y, Đường Úc Thụy.

Đường Kính vừa nghe Triệu Hòa Khánh nói, trong lòng đột nhiên lóe lên, chẳng lẽ mình thích Đường Úc Thụy, nhìn thấy đối phương thì sẽ động tâm.

Y không ngờ được chuyện này lại đơn giản như vậy, Triệu Hòa Khánh chỉ nói hai câu đột nhiên hiểu thấu, nhưng để nghĩ thông suốt, hơn nữa giải quyết như thế nào cũng là một vấn đề.

Đường Úc Thụy là con y, là trưởng tử Đường gia, mặc dù Đường Kính khinh thường cái gì lễ pháp, nhưng cũng không đại biểu y không rõ ràng thân phận cùng quan hệ của hai người.

Triệu Hòa Khánh thấy y nhíu mày, hỏi: “Không phải ta đoán trúng rồi đi?”

Đường Kính chỉ tiếp tục nhíu mày, sau đó mở miệng hỏi: “Ngươi thường xuyên tới nơi này?”

Triệu Hòa Khánh cười đáp: “Ba ngày thì ở đây đến hai ngày, ngươi nói có tính là thường xuyên không.”

Đường Kính gật gật đầu, lại nói: “Vậy ngươi tìm cho ta hai tiểu quan đến đây.”

Triệu Hòa Khánh đang bưng chén rượu lên nhấp một ngụm, còn chưa nuốt xuống, chợt nghe thấy lời Đường Kính, “phốc ——” phun thẳng ra, vừa dùng tay áo làm hành động lau chùi chướng tai gai mắt, vừa kinh ngạc hỏi: “Chúng ta nhận thức nhiều năm như vậy, ngươi từ bao giờ có sở thích này? Một lần còn muốn luôn hai cái?”

Vừa lúc Bảo ma ma đến tiếp thêm mấy bầu rượu cho bọn hắn, chỉ thấy Triệu Hòa Khánh thầm thì vào lỗ tai nàng mấy câu, Bảo ma ma lập tức mặt mày hớn hở liên thanh đáp ứng, nói: “Ngài chờ, chờ, tới luôn bây giờ đây, cam đoan sẽ hầu hạ gia đến thư thư phục phục.”

Không lâu sau, cửa phòng lại một lần nữa bị mở ra, hai tiểu quan khoảng mười một mười hai tuổi cúi thấp đầu đi đến.

Cách ăn mặc của hai người cũng không giống nam tử, thân mình nhu nhược như không có xương, sa y mỏng manh phơi bày hết dáng người, vừa đến đã cười nói: “Ta hầu hạ hai vị đại gia.”

Triệu Hòa Khánh sợ run cả người, cười khan nói: “Không cần, là vị đại gia kia kìa.”

Hai người lúc này mới chậm rãi tiêu sái vòng qua, một người tách hai chân ngồi trên đùi Đường Kính, người kia dựa sát vào Đường Kính, rót cho y một chén rượu, nâng bàn tay nhỏ nhắn trắng như tuyết lên, ngọt ngào cười duyên: “Gia, thỉnh uống.”

Đường Kính cũng không tiếp, chỉ vươn tay nắm cằm tiểu quan kia, tiểu quan bị khuôn mặt lạnh rụng băng của Đường Kính dọa hai mắt trợn trừng, nhất thời trong mắt đều là sợ hãi, run rẩy gọi: “Gia… Gia?”

Đường Kính vẫn không mở miệng, buông ra, lại nắm chặt eo của tiểu quan đang tách chân ngồi trên đùi y, còn không ngừng uốn éo thân thể khiêu khích y. Eo của tiểu quan này cũng tinh tế mảnh mai giống Úc Thụy, chỉ cần hai bàn tay cũng có thể nắm trọn.

Tiểu quan được y nắm, còn chưa có làm gì đâu, trong miệng đã phát ra tiếng thở dốc “Ừ a a”, làm như là phi thường phi thường thoải mái.

Triệu Hòa Khánh thấy cảnh này, vừa định đứng lên đi ra, Đường Kính đã lên tiếng, “Ngươi không được đi, ngồi lại.”

Triệu Hòa Khánh quay đầu nguýt y một cái, nói: “Ta cũng không có loại hưng trí này.”

Khi Úc Thụy tỉnh lại sắc trời đã có chút mờ nhạt, chỉnh trang xiêm y sau đó dạo qua cửa hàng một vòng, không thấy Đường Kính, liền hỏi Thời Việt, Thời Việt đáp: “Lúc thiếu gia sắp sửa đi ngủ, lão gia có tới một lần, sau đó thì đi ra ngoài.”

Tong lòng Úc Thụy máy động, vừa nghĩ tới bộ dáng bôi thuốc chật vật của mình, không khéo bị Đường Kính thấy mất rồi, chẳng qua sau đó nghĩ lại, sao có thể trùng hợp như thế được. (_ _||| ta đã nói mà, trong truyện nó trùng hợp thế đấy em)

Úc Thụy đụng phải chưởng quầy, lại hỏi chưởng quầy có biết lão gia đi đâu hay không.

Chưởng quầy ấp a ấp úng, nửa ngày mới rặn ra được: “Kỳ thật ta cũng không biết Đường tứ gia đi đâu, chẳng qua lúc trưa Đường tứ gia đi ra ngoài, có hỏi ta một câu, tứ gia hỏi, ở kinh thành có kỹ viện nào gần gần đây không.”

“Kỹ viện?”

Úc Thụy còn cho là mình nghe lầm, Thời Việt cũng giật mình sững sờ tại chỗ.

Phải biết Đường Kính mới thành hôn ngay ngày hôm qua, sau ngày tân hôn lại đi kỹ viện, điều này mà lọt vào tai người ta, cũng không biết sẽ đồn thành cái gì nữa, vạn nhất để Trần Trọng Ân biết, cho dù hắn không quan tâm đến chất nữ Trần Xu này, cũng không thể không để ý đến thể diện của Trần gia.

Úc Thụy lập tức mỉm cười, chưởng quầy nhìn thấy hắn cười, đột nhiên thấy sau lưng lạnh toát, Úc Thụy ôn nhu nhỏ nhẹ nói: “Chưởng quầy đi theo Đường gia nhiều năm như vậy, còn chưa rõ ràng bản tính của cha ta sao, phụ thân xưa nay làm người quang minh, sao có thể đến nơi như vậy? Chắc là chưởng quầy nghe nhầm rồi?”

Chưởng quầy kia là người thông thấu bậc nào sao có thể không hiểu, gật đầu như bổ củi, “Đúng là ta nghe nhầm! Là ta nghe nhầm! Thiếu gia giáo huấn rất phải.”

Lúc này Úc Thụy mới thu ý cười, đáp: “Nếu đã như vậy, chưởng quầy đi làm việc đi.”

Chưởng quầy thấy Đường Úc Thụy không hề làm khó hắn, nhanh chóng đi ra bên ngoài trông tiệm, nào còn dám nói thêm câu gì.

Khuôn mặt Úc Thụy nhất thời lãnh lẽo, hắn không biết Đường Kính đi kỹ viện làm cái gì, nhưng vừa nghe thấy Đường Kính đến những chỗ như vậy, cảm giác khó chịu trong lòng lại dâng lên, trước giờ hắn vẫn nghĩ mình là người ôn hòa, thế nhưng lúc này lại muốn tìm người tát hỏa.

Úc Thụy nói với Thời Việt: “Ngươi đi ra ngoài một chuyến, tìm lão gia về, nói với lão gia, hôm nay lại châm cứu, chân ta vô cùng đau đớn, đã chết ngất rồi.”

“Này…”

Thời Việt nghe thiếu gia càng nói càng không thích hợp, sao lại lôi chết ngất ra làm gì, nhưng sắc mặt thiếu gia thật sự rất đáng sợ, vì thế gật đầu đáp: “Ta đi ngay đây.”

Dứt lời, xoay người ra cửa hàng, cũng tìm người hỏi thăm đường đến kỹ viện gần nhất, đi thẳng tới Minh Dạ Lâu.

Nhã gian trong Minh Dạ Lâu, tiểu quan bị Đường Kính làm sợ tới mức run rẩy không ngừng, lúc này đều cuộn mình trốn vào xó, Triệu Hòa Khánh ấn ấn thái dương, vừa nhìn Đường Kính uống rượu, vừa giận dữ nói: “Ngươi đúng là đang phiêu kỹ sao? Khách tới chơi sao có thể dọa người thành như vậy a? Ngươi tới báo thù phải không.”

Đường Kính chỉ liếc y một cái, lại rót một chén rượu, thân thể tiểu quan kia cũng nhu nhược mềm mại giống như Úc Thụy, thậm chí so với Úc Thụy càng nhỏ tuổi hơn, vẫn chưa phát dục, cũng không có khớp xương rõ ràng của nam tử, không nhìn kỹ còn tưởng là nữ nhân.

Chỉ là bọn hắn không thể làm Đường Kính nổi lên dục vọng, một chút xúc động cũng không có, tất cả những xôn xao động tình lúc ở cùng Úc Thụy đều biến mất không thấy.

Đường Kính càng đau đầu, điều này nói lên cái gì, nói lên y đối với nhi tử của mình, không phải là huyết thống thân tình, mà là tình cảm khác, tình cảm này, cũng không chỉ đơn thuần bị hấp dẫn bởi thân thể của Úc Thụy.

Triệu Hòa Khánh cũng nhìn ra được Đường Kính buồn bực, mới đầu y còn cười nhạo, Đường tứ gia mọi việc đều thuận lợi cũng có một ngày cũng buồn bực vì chuyện nào đó, thật đúng là mới lạ, chẳng qua vừa nghĩ tới bản thân, mình cũng đang buồn bực không phải sao, chỉ vì một con sói con không quen không biết, cũng không nhịn được thở dài.

Hai người ngồi mặt đối mặt phát sầu, trong lòng đều có tâm sự.

Lúc này lại có người đến gõ cửa, Bảo ma ma thăm dò tiến vào, cười nói: “Thật sự rất xin lỗi, quấy rầy nhã hứng hai vị đại gia, chỉ là bên ngoài có một hạ nhân, nói muốn tìm Đường gia. Người đến viện chúng ta ta đều biết tên, cũng chỉ có vị đại gia này không biết họ gì, có lẽ chính là Đường gia đi.”

Đường Kính lại chỉ hỏi: “Chuyện gì?”

Bảo ma ma đáp: “Hạ nhân kia nói cái gì, thiếu gia không ổn, châm cứu lại bắt đầu đau, còn đau đến chết ngất luôn rồi.”

Nàng chưa nói xong, Đường Kính đã đứng bật dậy, tông cửa phóng ra bên ngoài, mọi người nhìn đến sững sờ.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.