Câu hỏi này thật làm khó Cửu Điện Hạ.
Tiểu nha đầu này xưa nay cho rằng, toàn bộ người trong thiên hạ đều muốn lấy lòng nàng, còn cần gì có nguyên nhân đây?
Nhìn vẻ mặt Cửu Điện Hạ dần dần mờ mịt, đến nghiêm mặt, cuối cùng hiện ra dáng vẻ “chuyện này còn cần phải hỏi sao!”, thẹn quá thành giận, Cố Sanh nhịn không được che miệng, cố nén xung động muốn nhéo mặt nha đầu kia.
Hít sâu một hơi, Cố Sanh bình tâm tĩnh khí giải thích với Cửu Điện Hạ: “Phải, vi thần biết các nhũ mẫu của ngài đều đối tốt với ngài. Nhưng các nàng không giống vi thần các nàng chiếu cố ngài thì sẽ nhận được thức ăn phụ hoàng cùng nương nương ban cho, nếu như các nàng không tốt với ngài các nàng sẽ không có cơm ăn, sẽ rất đói, không chỉ không ăn vặt, ngay cả hai bữa mỗi ngày cũng không có.”
Cố Sanh sở dĩ dùng thức ăn để diễn giải là bởi vì thực sự không cách nào cùng tiểu nha đầu này giải thích rõ ràng, bổng lộc, ngân thưởng là cái gì, chỉ đành dùng cái ăn làm so sánh, ở trong mắt Cửu Điện Hạ, cái này hiển nhiên là một chuyện đại sự.
Quả nhiên, ví dụ như vậy, hiệu quả rất tốt, nha đầu kia sau khi nghe xong lập tức lộ ra vẻ khϊế͙p͙ sợ lại bừng tỉnh đại ngộ, dường như mở ra một cánh cửa mới tràn ngập huyền bí…
Được rồi, Cửu Điện Hạ đại khái cho đến bây giờ chưa từng nghĩ đến vấn đề này.
Cố Sanh lại tiếp tục nói: “Cho nên, điện hạ, vi thần sở dĩ dám trái lời phụ hoàng cùng nương nương ngài, cho ngài uy vặt, chính là bởi vì vi thần không giống các cung nữ của ngài, vi thần là thư đồng của ngài, là đồng bạn, không phải nô tài. Vi thần cũng có mẫu thân cùng phụ thân, vi thần có nhà của mình, cũng không cần dựa vào việc chiếu cố ngài để có thức ăn, vi thần là tự do, có thể chiếu theo tâm ý của bản thân mà đối đãi ngài!”
Cửu Điện Hạ dần dần trương miệng nhỏ, có chút kinh ngạc nghiêng đầu nhìn Cố Sanh.
Cố Sanh biết, tiểu nha đầu có năng lực lý giải ngôn từ rất mạnh, chỉ cần ví dụ thỏa đáng là có thể lý giải rất nhanh.
Rất hiển nhiên, Cửu Điện Hạ lúc này đã nghe hiểu lời của nàng.
Đôi mắt đạm kim sắc chuyên chú nhìn Cố Sanh, cùng thần thái trước kia hoàn toàn bất đồng, không giống như đang quan sát nô tài mới của mình, mà giống như đang quan sát một…. món đồ chơi mới.
Dường như, cũng không phát triển theo hướng tốt đẹp là mấy….
Cố Sanh ɭϊếʍ môi, tiếp tục nghiêm túc nói: “Vi thần sở dĩ mỗi ngày cho ngài ăn cao điểm, đây đều là tâm ý của vi thần, cũng không phải vì lấy lòng ngài, mà bởi vì ngài rất khả ái, vi thần rất thích ngài, muốn nhìn thấy ngài hài lòng, cho nên mới thà rằng làm trái tâm ý của nương nương, cũng sẽ không tiếc!”
Cửu Điện Hạ trầm mặc, hổ thẹn cúi đầu.
Cố Sanh trong lòng vui vẻ, nghĩ thầm thành công rồi! Tiểu nha đầu này nghe hiểu! Muốn ăn cao điểm là cần tôn trọng lẫn nhau!
Nhưng mà, sau khi Cửu Điện Hạ hiểu được, rất nhanh lại ngẩng đầu, giống như nhìn thẳng con mồi mà nhìn về phía khối cao điểm cuối cùng trêи bàn, ủy khuất mở miệng nói: “Ta hiện tại không đáng yêu nữa sao?”
Cố Sanh: “…..”
Cảm giác bản thân suy nghĩ cả đêm đi một vòng lớn, bị tiểu nhân tra nào đó nói một câu phá giải rồi, hảo không cam lòng!
Cửu Điện Hạ ngước khuôn mặt nhỏ nhìn Cố Sanh, lại cúi đầu vẻ mặt ủy khuất lẩm bẩm nói: “Ta phì nộn….”
Đại khái là bởi vì tam hoàng tử cùng Bát Công Chúa thường mang vẻ mặt sủng ái gọi Cửu Điện Hạ là “tiểu cửu béo”, nên nha đầu này cũng là mơ hồ biết được, bản thân sở dĩ khiến người yêu thích, đều dựa vào một thân phì nộn
Cho nên lý do cao điểm tỷ tỷ hôm nay không cho nàng ăn cao điểm, nói thế nào cũng nói không thông!
Cửu Điện Hạ rõ ràng là phì nộn khả ái!
Cố Sanh nhất thời nghẹn lời, mắt thấy lại nhịn không được muốn quỳ xuống thần phục dâng lên cao điểm cho nha đầu kia, rốt cục linh cơ khẽ động, phản bác: “Điện hạ! Vi thần cảm thấy ngài khả ái, không chỉ bởi vì ngài phì nộn!”
Cửu Điện Hạ hiển nhiên đã không còn kiên trì, chuyên chú nhìn về phía cao điểm, tình thế bắt buộc nên đối với Cố Sanh khoa tay múa chân dụ dỗ: “Ta còn có hai con địa long lớn thế này!”
Cố Sanh thầm nghĩ ta mới không hiếm lạ địa long của ngươi đâu! Có một trăm con cũng không đổi được cao điểm, biết không!
Nhưng vẻ mặt Cố Sanh vẫn hòa ái nói: “Điện hạ bình thường thưởng địa long cho vi thần, trong lòng vi thần cũng vô cùng vui sướиɠ, nhưng vi thần sở dĩ thất vọng là bởi vì hôm qua điện hạ nghiêm lệnh vi thần không được mang nhiều trang sức, vi thần rất mất mát, bởi vì điện hạ không săn sóc vi thần như trước đây nữa.”
Cửu Điện Hạ bắt đầu ngồi không yên, lòng nóng như lửa đốt chăm chú nhìn cao điểm trêи bàn, hiển nhiên đã không nhịn được nữa, bĩu môi không ngừng nhỏ giọng nỉ non: “Đói bụng.”
Cố Sanh cũng biết cuộc đối thoại này không duy trì được bao lâu nữa, vội vàng mở miệng nói: “Vậy sau này điện hạ còn buộc vi thần mang hai kiện trang sức sao?”
Cửu Điện Hạ gãi lỗ tai, cấp bách khó dằn nổi làm ra nhượng bộ lớn nhất, giơ bàn tay nhỏ, đưa ra ba ngón tay, tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục: “Ta chuẩn ngươi mang ba kiện!”
“…..” Cố Sanh rơi lệ.
Chu toàn một phen, Cố Sanh rốt cục nhận rõ, tiểu nha đầu này cho dù hiểu được thân phận của cao điểm tỷ tỷ không giống với người bên ngoài, cũng không có cách nào thay đổi tư tưởng chiếm hữu người khác, lại càng không thay đổi thái độ muốn chi phối người khác.
Thói quen như vậy, sợ rằng đã thâm căn cố đế trong lòng Cửu Điện Hạ.
Cố Sanh rưng rưng giương cờ trắng, xem ra cùng tiểu nhân tra thảo luận tư tưởng bình đẳng là vô dụng, nhưng ba kiện trang sức dù sao cũng tốt hơn hai kiện, chí ít có thể biểu hiện được nàng địa vị bất đồng so với cung nữ bình thường.
Vì vậy, nàng gói một khối cao điểm còn lại, ôn hòa mỉm cười đưa cho Cửu Điện Hạ.
Cố Sanh vốn tưởng rằng lúc này bình đẳng giáo ɖu͙ƈ rốt cuộc hoàn toàn thất bại, nhưng ngoài ý muốn chính là sáng sớm ngày thứ hai, Cửu Điện Hạ mới vừa vào học đường đã uy nghiêm ngồi trêи ghế, lần nữa ngũ chỉ khép lại chỉ vào Cố Sanh, nói: “Ban thưởng —”
Cố Sanh nghĩ thầm bản thân hôm qua ăn hết một nửa khẩu phần của điện hạ, điện hạ cư nhiên không tức giận, xem ra những lời hôm qua cũng không lãng phí, nha đầu này chí ít đã biết “cảm kϊƈɦ hồi báo” rồi.
Chỉ là không biết, lúc này muốn thưởng bao nhiêu địa long…
Đang nghĩ ngợi, Cố Sanh chỉ thấy bên ngoài là nội thị cung đình, cung kính bưng một hộp gỗ đi vào học đường.
Một hàng chừng năm người, khom lưng đi đến bên cạnh nàng, đem hộp gỗ đặt đầy trêи bàn.
Bởi vì bàn học bất quá chỉ hơn ba thước vuông, nên có vài hộp phải chất chồng lên nhau.
Cố Sanh chấn kinh rồi.
Là năm hộp địa long sao?
Hộp lớn như vậy?
Sẽ không phải là rắn đi….
Chỉ là ngẫm lại trước mắt đã biến thành màu đen, Cố Sanh bắt đầu hối hận rồi, nàng không có chuyện gì lại đi dạy sai Cửu Điện Hạ….
Có phải lừa chân long thiên tử tương lai sẽ bị trời phạt hay không a?
Báo ứng này cũng đến quá nhanh rồi!
Cửu Điện Hạ ở một bên nghiêng đầu béo, uy nghiêm nhìn Cố Sanh, đợi được tạ ân.
Cố Sanh cắn môi, thất tha thất thểu đứng dậy, suy yếu cúi người: “Tạ ơn điện hạ ban thưởng.”
Nàng còn muốn nói, có thể mang “lễ vật” về nhà rồi mở hay không? Mở ở chỗ này nàng sợ bản thân sẽ bị dọa ngất đi….
Cửu Điện Hạ Cửu Điện Hạ luôn rất thích nhìn biểu tình hưng phấn đến “rưng rưng” của cao điểm tỷ tỷ lúc nhận được phần thưởng, hơn nữa cũng không rõ nước mắt của Cố Sanh là bị hù dọa mà chảy ra.
Cho nên lúc này, nha đầu kia lắc lắc chân béo, ý bảo Cố Sanh lập tức mở ra xem.
Làm một siêu phẩm tiểu hoàng tước, còn chưa phát ɖu͙ƈ lại có thể khiến một tiểu quân quý rất xinh đẹp hai chân như nhũn ra, gương mặt nóng rực, xác thực rất đáng đắc ý…
Trong lòng Cố Sanh thầm mắng “Giang Trầm Nguyệt đại nhân tra”, nhưng vẫn cắn môi dưới, run rẩy đưa tay đến gần trước mặt hộp gỗ lim…
Đầu ngón tay mới vừa mở yếm khoá, không biết có phải do tác dụng tâm lý hay không, Cố Sanh cảm thấy trong hộp có gì đó cử động!
“A!” Cố Sanh kinh hãi thốt lên, co rụt móng vuốt, lui ra phía sau vài bước, sắp sợ đến vỡ người rồi.
Toàn bộ môn sinh trong học đường đều hiếu kỳ nhìn chằm chằm Cố Sanh.
Cửu Điện Hạ bị phản ứng của Cố Sanh làm kinh ngạc, đôi mắt vụt sáng, lấy lại tinh thần, khẩn cấp phân phó nội thị bên cạnh: “Giúp nàng mở.”
Mấy người cùng nhau lĩnh mệnh, đều bưng hộp, đứng xung quanh Cố Sanh không đợi Cố Sanh bị dọa đến ngồi phịch ở xuống đất, đã đồng loạt mở hộp gỗ, báo phần thưởng —
“Tôm bóc vỏ thủy tinh, hai đĩa.”
“Hải sâm xào gân heo, một chén.”
“Canh kê ti bào ngư, một chén.”
“Bong bóng cá xào nấm hương, một đĩa.”
……
“…..” Cố Sanh ngây ngẩn nhìn một loạt thức ăn đầy đủ sắc hương vị của ngự thiện phòng, mắt trợn tròn…
Nàng thế nào không nghĩ tới đây, đối với Cửu Điện Hạ mà nói, còn có một thức đáng giá ban thưởng hơn địa long — thức ăn!
Tuy nói Cửu Điện Hạ bản thân không thể ăn, nhưng nhân gia đương nhiên là có thể thưởng cho hạ nhân.
Hài tử trong học đường đều nhìn thẳng mắt, nhịn không được không ngừng nuốt nước bọt nhìn thực hạp trước mắt Cố Sanh, cực kỳ hâm mộ không cần phải nói.
Cố Sanh lấy lại tinh thần, vội vã lần thứ hai khom người tạ ân, mặt lộ vẻ kinh hỉ.
Cửu Điện Hạ thoả mãn vung tay lên, mọi người đem nắp hộp đóng lại, đưa đến xe ngựa, ra roi thúc ngựa đưa đến tử tước phủ của Cố Sanh.
Cố Sanh thầm nghĩ lần này thực sự là cho Cố Huyền Thanh mặt mũi rồi, ngự thiện cung đình đưa đến một tử tước phủ nho nhỏ, chuyện này nếu truyền ra thực sự là khiến mộ phần tổ tông Cố gia đều phải bốc khói xanh.
Bất quá, nghĩ đến dáng vẻ Trầm di nương khϊế͙p͙ sợ cắn răng ghen ghét, trong lòng Cố Sanh ngược lại cũng thoải mái.
Còn nghĩ đến những món ăn khiến người ta chảy nước bọt, nếu như mẫu thân dám không động đũa, nàng nàng trở vè mới hưởng dụng, sợ rằng hương vị sẽ không ngon miệng như lúc đầu nữa…
Cố Sanh không khỏi có chút tiếc nuối thở dài.
Người nào đó ở bên cạnh, cái lỗ tai lập tức cảnh giác dựng thẳng lên!
“Ngươi không thích?”
Cố Sanh sợ đến run rẩy, vội vã quay đầu lại nhìn về phía Cửu Điện Hạ, chỉ thấy cái miệng nhỏ của nha đầu kia trề ra, rõ ràng là không vui rồi.
Quả nhiên lòng dạ vẫn rất hẹp hòi!
Làm một chút chuyện tốt, nhất định phải được đối phương thành tâm tạ ân.
Cố Sanh nhịn không được che miệng cười, giọng nói nhu nhuyễn: “Sao có thể, vi thần là hài lòng đến nói không ra lời!”
Cửu Điện Hạ không trả lời, như cũ bức bách nhìn nàng.
Cố Sanh chỉ đành lúng túng nói: “Vi thần chỉ là lo lắng, thức ăn tốt như vậy, đường xá xa xôi, dễ biến vị… Sợ sẽ hỏng.”
Cửu Điện Hạ lúc này mới khinh thường cúi đầu, cười nhạo nói: “Trong xe có băng dũng!”
Cố Sanh: “!!!!.”
Biểu tình này…là khinh thường đi!
Cười nhạo…. Là ở đang cười nhạo nàng không kiến thức đi!
Nàng! Đã! Phát! Hiện! Rồi!
Cố Sanh hít sâu, sâu sắc hít sâu, miễn cưỡng đè nén cảm giác bị sỉ nhục trong lòng, nghiến răng nghiến lợi nói: “Vẫn là điện hạ suy nghĩ chu đáo….”
Gương mặt Cố Sanh vẫn đỏ đến sau khi tan khóa đường, thẳng đến khi tan học về nhà trong lòng vẫn đang hận đến thẳng nhảy!
Thế nào sẽ có loại trời sinh tiểu nhân tra này! Rõ ràng đối tốt với nàng nhưng vẫn có thể khiến người ta dâng lên cảm giác mất mặt cùng phẫn hận! Người này thực sự không phải cố ý khi dễ người ta sao!
Câu hỏi này thật làm khó Cửu Điện Hạ.
Tiểu nha đầu này xưa nay cho rằng, toàn bộ người trong thiên hạ đều muốn lấy lòng nàng, còn cần gì có nguyên nhân đây?
Nhìn vẻ mặt Cửu Điện Hạ dần dần mờ mịt, đến nghiêm mặt, cuối cùng hiện ra dáng vẻ “chuyện này còn cần phải hỏi sao!”, thẹn quá thành giận, Cố Sanh nhịn không được che miệng, cố nén xung động muốn nhéo mặt nha đầu kia.
Hít sâu một hơi, Cố Sanh bình tâm tĩnh khí giải thích với Cửu Điện Hạ: “Phải, vi thần biết các nhũ mẫu của ngài đều đối tốt với ngài. Nhưng các nàng không giống vi thần các nàng chiếu cố ngài thì sẽ nhận được thức ăn phụ hoàng cùng nương nương ban cho, nếu như các nàng không tốt với ngài các nàng sẽ không có cơm ăn, sẽ rất đói, không chỉ không ăn vặt, ngay cả hai bữa mỗi ngày cũng không có.”
Cố Sanh sở dĩ dùng thức ăn để diễn giải là bởi vì thực sự không cách nào cùng tiểu nha đầu này giải thích rõ ràng, bổng lộc, ngân thưởng là cái gì, chỉ đành dùng cái ăn làm so sánh, ở trong mắt Cửu Điện Hạ, cái này hiển nhiên là một chuyện đại sự.
Quả nhiên, ví dụ như vậy, hiệu quả rất tốt, nha đầu kia sau khi nghe xong lập tức lộ ra vẻ khϊế͙p͙ sợ lại bừng tỉnh đại ngộ, dường như mở ra một cánh cửa mới tràn ngập huyền bí…
Được rồi, Cửu Điện Hạ đại khái cho đến bây giờ chưa từng nghĩ đến vấn đề này.
Cố Sanh lại tiếp tục nói: “Cho nên, điện hạ, vi thần sở dĩ dám trái lời phụ hoàng cùng nương nương ngài, cho ngài uy vặt, chính là bởi vì vi thần không giống các cung nữ của ngài, vi thần là thư đồng của ngài, là đồng bạn, không phải nô tài. Vi thần cũng có mẫu thân cùng phụ thân, vi thần có nhà của mình, cũng không cần dựa vào việc chiếu cố ngài để có thức ăn, vi thần là tự do, có thể chiếu theo tâm ý của bản thân mà đối đãi ngài!”
Cửu Điện Hạ dần dần trương miệng nhỏ, có chút kinh ngạc nghiêng đầu nhìn Cố Sanh.
Cố Sanh biết, tiểu nha đầu có năng lực lý giải ngôn từ rất mạnh, chỉ cần ví dụ thỏa đáng là có thể lý giải rất nhanh.
Rất hiển nhiên, Cửu Điện Hạ lúc này đã nghe hiểu lời của nàng.
Đôi mắt đạm kim sắc chuyên chú nhìn Cố Sanh, cùng thần thái trước kia hoàn toàn bất đồng, không giống như đang quan sát nô tài mới của mình, mà giống như đang quan sát một…. món đồ chơi mới.
Dường như, cũng không phát triển theo hướng tốt đẹp là mấy….
Cố Sanh ɭϊếʍ môi, tiếp tục nghiêm túc nói: “Vi thần sở dĩ mỗi ngày cho ngài ăn cao điểm, đây đều là tâm ý của vi thần, cũng không phải vì lấy lòng ngài, mà bởi vì ngài rất khả ái, vi thần rất thích ngài, muốn nhìn thấy ngài hài lòng, cho nên mới thà rằng làm trái tâm ý của nương nương, cũng sẽ không tiếc!”
Cửu Điện Hạ trầm mặc, hổ thẹn cúi đầu.
Cố Sanh trong lòng vui vẻ, nghĩ thầm thành công rồi! Tiểu nha đầu này nghe hiểu! Muốn ăn cao điểm là cần tôn trọng lẫn nhau!
Nhưng mà, sau khi Cửu Điện Hạ hiểu được, rất nhanh lại ngẩng đầu, giống như nhìn thẳng con mồi mà nhìn về phía khối cao điểm cuối cùng trêи bàn, ủy khuất mở miệng nói: “Ta hiện tại không đáng yêu nữa sao?”
Cố Sanh: “…..”
Cảm giác bản thân suy nghĩ cả đêm đi một vòng lớn, bị tiểu nhân tra nào đó nói một câu phá giải rồi, hảo không cam lòng!
Cửu Điện Hạ ngước khuôn mặt nhỏ nhìn Cố Sanh, lại cúi đầu vẻ mặt ủy khuất lẩm bẩm nói: “Ta phì nộn….”
Đại khái là bởi vì tam hoàng tử cùng Bát Công Chúa thường mang vẻ mặt sủng ái gọi Cửu Điện Hạ là “tiểu cửu béo”, nên nha đầu này cũng là mơ hồ biết được, bản thân sở dĩ khiến người yêu thích, đều dựa vào một thân phì nộn
Cho nên lý do cao điểm tỷ tỷ hôm nay không cho nàng ăn cao điểm, nói thế nào cũng nói không thông!
Cửu Điện Hạ rõ ràng là phì nộn khả ái!
Cố Sanh nhất thời nghẹn lời, mắt thấy lại nhịn không được muốn quỳ xuống thần phục dâng lên cao điểm cho nha đầu kia, rốt cục linh cơ khẽ động, phản bác: “Điện hạ! Vi thần cảm thấy ngài khả ái, không chỉ bởi vì ngài phì nộn!”
Cửu Điện Hạ hiển nhiên đã không còn kiên trì, chuyên chú nhìn về phía cao điểm, tình thế bắt buộc nên đối với Cố Sanh khoa tay múa chân dụ dỗ: “Ta còn có hai con địa long lớn thế này!”
Cố Sanh thầm nghĩ ta mới không hiếm lạ địa long của ngươi đâu! Có một trăm con cũng không đổi được cao điểm, biết không!
Nhưng vẻ mặt Cố Sanh vẫn hòa ái nói: “Điện hạ bình thường thưởng địa long cho vi thần, trong lòng vi thần cũng vô cùng vui sướиɠ, nhưng vi thần sở dĩ thất vọng là bởi vì hôm qua điện hạ nghiêm lệnh vi thần không được mang nhiều trang sức, vi thần rất mất mát, bởi vì điện hạ không săn sóc vi thần như trước đây nữa.”
Cửu Điện Hạ bắt đầu ngồi không yên, lòng nóng như lửa đốt chăm chú nhìn cao điểm trêи bàn, hiển nhiên đã không nhịn được nữa, bĩu môi không ngừng nhỏ giọng nỉ non: “Đói bụng.”
Cố Sanh cũng biết cuộc đối thoại này không duy trì được bao lâu nữa, vội vàng mở miệng nói: “Vậy sau này điện hạ còn buộc vi thần mang hai kiện trang sức sao?”
Cửu Điện Hạ gãi lỗ tai, cấp bách khó dằn nổi làm ra nhượng bộ lớn nhất, giơ bàn tay nhỏ, đưa ra ba ngón tay, tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục: “Ta chuẩn ngươi mang ba kiện!”
“…..” Cố Sanh rơi lệ.
Chu toàn một phen, Cố Sanh rốt cục nhận rõ, tiểu nha đầu này cho dù hiểu được thân phận của cao điểm tỷ tỷ không giống với người bên ngoài, cũng không có cách nào thay đổi tư tưởng chiếm hữu người khác, lại càng không thay đổi thái độ muốn chi phối người khác.
Thói quen như vậy, sợ rằng đã thâm căn cố đế trong lòng Cửu Điện Hạ.
Cố Sanh rưng rưng giương cờ trắng, xem ra cùng tiểu nhân tra thảo luận tư tưởng bình đẳng là vô dụng, nhưng ba kiện trang sức dù sao cũng tốt hơn hai kiện, chí ít có thể biểu hiện được nàng địa vị bất đồng so với cung nữ bình thường.
Vì vậy, nàng gói một khối cao điểm còn lại, ôn hòa mỉm cười đưa cho Cửu Điện Hạ.
Cố Sanh vốn tưởng rằng lúc này bình đẳng giáo ɖu͙ƈ rốt cuộc hoàn toàn thất bại, nhưng ngoài ý muốn chính là sáng sớm ngày thứ hai, Cửu Điện Hạ mới vừa vào học đường đã uy nghiêm ngồi trêи ghế, lần nữa ngũ chỉ khép lại chỉ vào Cố Sanh, nói: “Ban thưởng —”
Cố Sanh nghĩ thầm bản thân hôm qua ăn hết một nửa khẩu phần của điện hạ, điện hạ cư nhiên không tức giận, xem ra những lời hôm qua cũng không lãng phí, nha đầu này chí ít đã biết “cảm kϊƈɦ hồi báo” rồi.
Chỉ là không biết, lúc này muốn thưởng bao nhiêu địa long…
Đang nghĩ ngợi, Cố Sanh chỉ thấy bên ngoài là nội thị cung đình, cung kính bưng một hộp gỗ đi vào học đường.
Một hàng chừng năm người, khom lưng đi đến bên cạnh nàng, đem hộp gỗ đặt đầy trêи bàn.
Bởi vì bàn học bất quá chỉ hơn ba thước vuông, nên có vài hộp phải chất chồng lên nhau.
Cố Sanh chấn kinh rồi.
Là năm hộp địa long sao?
Hộp lớn như vậy?
Sẽ không phải là rắn đi….
Chỉ là ngẫm lại trước mắt đã biến thành màu đen, Cố Sanh bắt đầu hối hận rồi, nàng không có chuyện gì lại đi dạy sai Cửu Điện Hạ….
Có phải lừa chân long thiên tử tương lai sẽ bị trời phạt hay không a?
Báo ứng này cũng đến quá nhanh rồi!
Cửu Điện Hạ ở một bên nghiêng đầu béo, uy nghiêm nhìn Cố Sanh, đợi được tạ ân.
Cố Sanh cắn môi, thất tha thất thểu đứng dậy, suy yếu cúi người: “Tạ ơn điện hạ ban thưởng.”
Nàng còn muốn nói, có thể mang “lễ vật” về nhà rồi mở hay không? Mở ở chỗ này nàng sợ bản thân sẽ bị dọa ngất đi….
Cửu Điện Hạ Cửu Điện Hạ luôn rất thích nhìn biểu tình hưng phấn đến “rưng rưng” của cao điểm tỷ tỷ lúc nhận được phần thưởng, hơn nữa cũng không rõ nước mắt của Cố Sanh là bị hù dọa mà chảy ra.
Cho nên lúc này, nha đầu kia lắc lắc chân béo, ý bảo Cố Sanh lập tức mở ra xem.
Làm một siêu phẩm tiểu hoàng tước, còn chưa phát ɖu͙ƈ lại có thể khiến một tiểu quân quý rất xinh đẹp hai chân như nhũn ra, gương mặt nóng rực, xác thực rất đáng đắc ý…
Trong lòng Cố Sanh thầm mắng “Giang Trầm Nguyệt đại nhân tra”, nhưng vẫn cắn môi dưới, run rẩy đưa tay đến gần trước mặt hộp gỗ lim…
Đầu ngón tay mới vừa mở yếm khoá, không biết có phải do tác dụng tâm lý hay không, Cố Sanh cảm thấy trong hộp có gì đó cử động!
“A!” Cố Sanh kinh hãi thốt lên, co rụt móng vuốt, lui ra phía sau vài bước, sắp sợ đến vỡ người rồi.
Toàn bộ môn sinh trong học đường đều hiếu kỳ nhìn chằm chằm Cố Sanh.
Cửu Điện Hạ bị phản ứng của Cố Sanh làm kinh ngạc, đôi mắt vụt sáng, lấy lại tinh thần, khẩn cấp phân phó nội thị bên cạnh: “Giúp nàng mở.”
Mấy người cùng nhau lĩnh mệnh, đều bưng hộp, đứng xung quanh Cố Sanh không đợi Cố Sanh bị dọa đến ngồi phịch ở xuống đất, đã đồng loạt mở hộp gỗ, báo phần thưởng —
“Tôm bóc vỏ thủy tinh, hai đĩa.”
“Hải sâm xào gân heo, một chén.”
“Canh kê ti bào ngư, một chén.”
“Bong bóng cá xào nấm hương, một đĩa.”
……
“…..” Cố Sanh ngây ngẩn nhìn một loạt thức ăn đầy đủ sắc hương vị của ngự thiện phòng, mắt trợn tròn…
Nàng thế nào không nghĩ tới đây, đối với Cửu Điện Hạ mà nói, còn có một thức đáng giá ban thưởng hơn địa long — thức ăn!
Tuy nói Cửu Điện Hạ bản thân không thể ăn, nhưng nhân gia đương nhiên là có thể thưởng cho hạ nhân.
Hài tử trong học đường đều nhìn thẳng mắt, nhịn không được không ngừng nuốt nước bọt nhìn thực hạp trước mắt Cố Sanh, cực kỳ hâm mộ không cần phải nói.
Cố Sanh lấy lại tinh thần, vội vã lần thứ hai khom người tạ ân, mặt lộ vẻ kinh hỉ.
Cửu Điện Hạ thoả mãn vung tay lên, mọi người đem nắp hộp đóng lại, đưa đến xe ngựa, ra roi thúc ngựa đưa đến tử tước phủ của Cố Sanh.
Cố Sanh thầm nghĩ lần này thực sự là cho Cố Huyền Thanh mặt mũi rồi, ngự thiện cung đình đưa đến một tử tước phủ nho nhỏ, chuyện này nếu truyền ra thực sự là khiến mộ phần tổ tông Cố gia đều phải bốc khói xanh.
Bất quá, nghĩ đến dáng vẻ Trầm di nương khϊế͙p͙ sợ cắn răng ghen ghét, trong lòng Cố Sanh ngược lại cũng thoải mái.
Còn nghĩ đến những món ăn khiến người ta chảy nước bọt, nếu như mẫu thân dám không động đũa, nàng nàng trở vè mới hưởng dụng, sợ rằng hương vị sẽ không ngon miệng như lúc đầu nữa…
Cố Sanh không khỏi có chút tiếc nuối thở dài.
Người nào đó ở bên cạnh, cái lỗ tai lập tức cảnh giác dựng thẳng lên!
“Ngươi không thích?”
Cố Sanh sợ đến run rẩy, vội vã quay đầu lại nhìn về phía Cửu Điện Hạ, chỉ thấy cái miệng nhỏ của nha đầu kia trề ra, rõ ràng là không vui rồi.
Quả nhiên lòng dạ vẫn rất hẹp hòi!
Làm một chút chuyện tốt, nhất định phải được đối phương thành tâm tạ ân.
Cố Sanh nhịn không được che miệng cười, giọng nói nhu nhuyễn: “Sao có thể, vi thần là hài lòng đến nói không ra lời!”
Cửu Điện Hạ không trả lời, như cũ bức bách nhìn nàng.
Cố Sanh chỉ đành lúng túng nói: “Vi thần chỉ là lo lắng, thức ăn tốt như vậy, đường xá xa xôi, dễ biến vị… Sợ sẽ hỏng.”
Cửu Điện Hạ lúc này mới khinh thường cúi đầu, cười nhạo nói: “Trong xe có băng dũng!”
Cố Sanh: “!!!!.”
Biểu tình này…là khinh thường đi!
Cười nhạo…. Là ở đang cười nhạo nàng không kiến thức đi!
Nàng! Đã! Phát! Hiện! Rồi!
Cố Sanh hít sâu, sâu sắc hít sâu, miễn cưỡng đè nén cảm giác bị sỉ nhục trong lòng, nghiến răng nghiến lợi nói: “Vẫn là điện hạ suy nghĩ chu đáo….”
Gương mặt Cố Sanh vẫn đỏ đến sau khi tan khóa đường, thẳng đến khi tan học về nhà trong lòng vẫn đang hận đến thẳng nhảy!
Thế nào sẽ có loại trời sinh tiểu nhân tra này! Rõ ràng đối tốt với nàng nhưng vẫn có thể khiến người ta dâng lên cảm giác mất mặt cùng phẫn hận! Người này thực sự không phải cố ý khi dễ người ta sao!