Trọng Sinh Chi Chí Tôn Tiên Lữ

Chương 20: Khế ước A Ngân



Yến Thiên Ngân khó hiểu mà chớp chớp mắt, nói: “Ta sẽ không lột da A Bạch nhà ta a, lại nói nó nhỏ bằng nắm tay như vậy, một ngụm cắn xuống đều cắn không ra cái dấu răng, ta mới không cần tới A Bạch bảo hộ ta.”

Lận Huyền Chi thái độ lại rất cường ngạnh, nói: “Ngươi nếu là không muốn cùng nó khế ước, vậy liền để nó cùng ta khế ước đi.”

Tiểu hổ con nháy mắt kêu rên một tiếng, từ trong lòng ngực Lận Huyền Chi bỗng nhiên nhảy vọt ra, xẹt một cái lập tức liền một đường chạy tới trên vai Yến Thiên Ngân —— được rồi, nó khuất phục, nó nguyện mất đi tự do cùng nguyện trở thành một mỏ da hổ, quyết đoán lựa chọn người trước, phù phù!

Yến Thiên Ngân còn không chưa kịp mở miệng nói chuyện cùng làm ra bất luận phản ứng gì, thì hắn đã bị tiểu hổ con dùng sức cắn một ngụm ở trên cổ.

“A Bạch ngươi đang làm cái gì?” Yến Thiên Ngân sợ sau khi Lận Huyền Chi thấy A Bạch cắn người sẽ chọc cho Lận Huyền Chi không vui, làm cho Lận Huyền Chi đổi ý đem A Bạch bán đi.

Ai ngờ, sau khi A Bạch cắn hắn, lại đem đầu nhỏ đặt ngay trung tâm để vài giọt máu kia thấm vào.

Đột nhiên, một cổ Huyền Chi khế ước bỗng nhiên xâm nhập vào bên trong thức hải Yến Thiên Ngân.

Trong thức hải hắn nhiều thêm một sợi khế ước, thuận theo Thiên Đạo pháp tắc, sợi khế ước liền chợt lóe rồi không thấy bóng dáng, thay thế nơi đó là một cái huyền phù Bạch Hổ ấn ký ở bên trong thức hải hắn như ẩn như hiện.

Yến Thiên Ngân chớp mắt một cái liền biết đây là khế ước đến từ yêu thú chủ động thần phục, bên trong thức hải hắn vang lên một cái thanh âm tràn ngập ấu trĩ của tiểu hài đồng——

“A Bạch, ngao, A Bạch!”

Yến Thiên Ngân nâng đầu nhìn Lận Huyền Chi, kinh ngạc không thôi: “Đại ca, ta như thế nào lại nghe được A Bạch nói chuyện? Nó không phải còn chưa có hóa hình sao?”

Yêu thú ấu tể kỳ chưa hóa hình, vô luận như thế nào cũng không có khả năng mở miệng nói chuyện.

Lận Huyền Chi nói: “A Bạch chỉ biết nói những lời mà nó lặp đi lặp lại nhiều nhất, hơn nữa chỉ có ngươi mới có thể nghe được, sau khi khế ước với yêu thú, cấp bậc tăng lên tới trình độ nhất định, là có thể cùng chủ nhân thông qua thức hải giao lưu, đây là chỗ tốt mà khế ước mang đến.”

Yến Thiên Ngân hiểu ra mà gật gật đầu, nhìn tiểu hổ con đang ngẩng đầu trên vai, híp mắt cười cọ cọ đầu nó.

Hắn trước kia cũng không có nghĩ tới muốn cùng nhóm tiểu hổ con khế ước, rốt cuộc thì yêu thú phần lớn đều dã tính khó huấn, hơn nữa tu sĩ nhân loại vì muốn làm cho yêu thú tuyệt đối phục tùng, ký kết khế ước trên cơ bản đều là đem yêu thú quản lý gắt gao, thậm chí còn có ý tưởng cướp đoạt yêu thú, việc này làm cho Yến Thiên Ngân có chút bài xích.

Tiểu hổ con là do hắn tự mình nuôi lớn, hắn coi chúng nó chính là bằng hữu tốt của mình.

Nếu không phải vội vã muốn cứu mạng ca ca, Yến Thiên Ngân chắc chắn sẽ không đem hổ con đi bán.

“Yên tâm đi A Bạch, ta nhất định sẽ đối xử tốt với ngươi, không để cho yêu thú khác khi dễ ngươi.” Yến Thiên Ngân nắm tay, thề son sắt nói.

“Ngao ngao?” A Bạch ở trong thức hải Yến Thiên Ngân cũng nãi nãi thanh khí nói: “Yên tâm đi chủ nhân, ta cũng sẽ không để tên đại ma đầu kia khi dễ ngươi!”

Yến Thiên Ngân: “……”

Đại ma đầu? Nó nói chính là đại ca sao?

Yến Thiên Ngân nhịn không được cười khổ, nói: “Đại ca chỉ là nghiêm khắc một chút.”

“Mới không phải, hắn uy hiếp ta, còn muốn lột da ta làm khăn quàng cổ!” A Bạch kêu ngao ngao rưng rưng lên án.

Yến Thiên Ngân nhịn không được liếc mắt một cái nhìn Lận Huyền Chi, nói: “Đại ca là đùa ngươi thôi, hắn còn phải đi chuộc lại Hổ Phách, ngươi không cần chọc hắn sinh khí.”

A Bạch cũng liếc mắt một cái trộm xem Lận Huyền Chi, lúng túng ủ rũ cụp đuôi.

Người dưới mái hiên, không thể không cúi đầu.

Lận Huyền Chi nhìn một màn một người một cọp con ngay trước mặt hắn không ngừng lầm nhầm lẩm bẩm, trong lòng có chút buồn cười, bất quá, hắn cũng không thể mặc cho tiểu hổ con này cứ dính Yến Thiên Ngân như vậy được.

“A Ngân, xe ngựa ngày hôm qua ngươi để ở địa phương nào, đi dắt lại đây.” Lận Huyền Chi nói.

Yến Thiên Ngân nói: “Ở sau núi, hiện tại ta liền đi, đại ca ở đây chờ một lát.”

Thời điểm Yến Thiên Ngân chuẩn bị ra cửa, Lận Huyền Chi duỗi một tay đem tiểu hổ con đang cưỡi trên vai Yến Thiên Ngân bắt trở về.

Tiểu hổ con: “QAQ!”

Lận Huyền Chi hơi hơi mỉm cười, nói: “Ta còn có chút lời phải nói với nó, ngươi đi trước đi.”

Yến Thiên Ngân gật gật đầu, rồi chạy đi.

Tiểu hổ con: Chủ nhân, ngươi mau trở lại!

Hiển nhiên, Yến Thiên Ngân cũng không có tiếp thu được ánh mắt của tiểu hổ con.

Tiểu hổ con ngao ngao kêu, bốn chân ngắn nhỏ không ngừng giãy giụa, nhưng mà cũng không có bất kì tác dụng gì, Lận Huyền Chi bắt lấy cổ sau nó, dùng cặp mắt phượng hẹp dài, nhìn chằm chằm A Bạch, nói: “Theo A Ngân, ngươi phải toàn tâm toàn ý mà che chở hắn, nếu có một ngày ngươi dám phản bội hắn, cẩn thận ta lột da ngươi làm chăn.”

Tiểu hổ con trợn mắt giận giữ mà nhìn: Ta mới sẽ không phản bội chủ nhân, chỉ có tên đại phôi đản ngươi là sẽ khi dễ A Ngân! Hừ!


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.