Buổi tối là thời gian nghỉ ngơi, không có hoạt động giải trí.
Không có ai trong nhà họ Lý ra khỏi cửa. Lý Kiến Văn và các em vẫn tiếp tục học, nhận dạng ký tự, đếm, thực hành và ôn tập.
Lý Hữu Quế lần này lại giao bài tập cho các em trai và em gái của mình. Vì không có sách mới cho nên Lý Kiến Hoàn và Lý Hữu Liễu tạm thời mượn một cuốn sách mới của Lý Kiến Văn.
Lý Hữu Quế đưa ra các câu hỏi về số học và từ mới theo sách giáo khoa lớp 1. Tất cả đều cho Lý Hữu Liễu và Lý Kiến Hoàn học, sau đó yêu cầu hai bạn nhỏ trả lời câu hỏi một cách nghiêm túc.
Đối với câu hỏi dành cho Lý Kiến Văn, chúng rất khó, bao gồm tất cả các câu hỏi từ lớp một đến lớp ba. Lý Kiến Văn đã mất hơn nửa giờ để hoàn thành chúng.
Lý Hữu Quế vừa mới nói xong câu hỏi, Lý Kiến Văn đã hưng phấn tiếp thu, cúi đầu nghiêm túc viết.
Bên kia, mẹ Lý đang xoa bóp cho cha Lý. Và Lý Hữu Quế qua thay thế, nên mẹ Lý đi lấy chậu để tắm cho các em trai và lau người cho cha Lý.
“Cha, bây giờ cha cảm thấy thế nào? Cha có thấy khỏe hơn không? Con định đưa cha đến bệnh viện thành phố để kiểm tra và châm cứu, xông ngải cứu” – Dạo gần đây Lý Hữu Quế rất hài lòng với thái độ cha Lý. Cô cảm giác cha Lý có thể thay đổi để trở thành một người cha tốt, vì vậy cô đã chủ động nói với cha Lý về những kế hoạch, dự định ấp ủ của cô.
Hơn nữa, khi Lý Hữu Quế nói thuận theo bản năng về ngải cứu xông, trong đầu cô đột nhiên nhớ tới một công năng của ngải cứu. Có thể dùng ngải cứu đốt khi lấy mật ong, như vậy liền không sợ ong đốt nữa.
Trong nháy mắt, Lý Hữu Quế không khỏi sáng hai mắt lên, trong lòng không khỏi có chút hưng phấn.
Cha Lý lúc này cũng rất cao hứng: “Thật sao? Châm cứu và xông ngải cứu có thực sự hữu ích không?”.
Ông rất mong có thể đứng dậy trở lại, không cần phải nằm cả ngày trên giường. Ước mơ của ông là đi làm và ra ngoài ngắm cảnh, đây là điều mà trước đây ông chưa bao giờ dám nghĩ tới.
“Thật hữu ích nha cha, cha sẽ có thể đứng dậy đi lại được. Ít nhất cũng có thể chống gậy đi lại. Sau nửa năm có lẽ sẽ không cần chống gậy nữa” – Không định nói dối, Lý Hữu Quế nói hết sự thật. Dù sao cha Lý cũng không thể đánh bại cô, cô không sợ chút nào.
Cha Lý phấn khích đến không nói nên lời, tinh thần phấn chấn hơn, từ đó cũng tích cực hợp tác hơn. Con gái ông nói gì thì nói, cho ăn gì thì cho, không kén bất cứ thứ gì và cũng không bao giờ mất bình tĩnh.
Hơn nữa, mức sống của gia đình Lý Hữu Quế và chất lượng đồ ăn cũng tốt hơn trước rất nhiều, cha Lý hài lòng đến mức ông không có bất cứ ý kiến gì.
Mãi cho đến khi Cha Lý được đưa lên giường và bôi thuốc vào chân, Lý Hữu Quế mới đi kiểm tra tình hình bài tập mà các em đã hoàn thành.
Lý Kiến Nghiệp đã lên giường đi ngủ, Lý Hữu Liễu và Lý Kiến Hoàn cũng đã rửa mặt sạch sẽ. Nhưng Lý Kiến Văn chưa rửa, và mẹ Lý vẫn đang rửa mặt.
“Chị ơi, nhìn bài của em đi chị”.
“Chị, hãy xem của em trước đi mà”.
Lý Kiến Hoàn, Lý Hữu Liễu và Lý Kiến Văn nhìn thấy cô đến, lập tức chạy đến đưa bài tập đã làm cho Lý Hữu Quế, nóng lòng muốn biết điểm của mình.
“Kiến Văn, chị sẽ xem trước cho em gái Hữu Liễu và em trai Kiến Hoàn, để cho các em lên giường đi ngủ sớm” – Lý Hữu Quế thấy trời đã khuya, đương nhiên để cho hai đứa nhỏ đi ngủ trước, cho nên chấm điểm bài tập cho hai em trước.
Chỉ trong vòng mười phút, kết quả của Lý Hữu Liễu và Lý Kiến Hoàn đã đưa ra. Một người được 93 điểm, người còn lại là 91 điểm, tất cả đều trên 90 điểm. Kết quả này thực sự tốt, nhưng vẫn cần tiếp tục nỗ lực và cố gắng nhiều hơn nữa.
“Điểm của ai cũng đều tốt a. Ngày mai chị sẽ mua cho các em một ít sách giáo khoa số học. Lần sau mỗi người phải phấn đấu được 100 điểm nhé” – Dù bận rộn đến đâu thì cô cũng sẽ quan tâm và động viên các em học thật tốt a.
Lý Hữu Liễu và Lý Kiến Hoàn rất vui, số điểm này là nguồn động viên rất lớn đối với hai chị em. Không ngờ mình lại được điểm này nên mừng đến mức liền vào phòng cùng mẹ Lý đi ngủ.
Cuối cùng đến lượt cô sửa bài cho Lý Kiến Văn. Lúc này cậu cũng căng thẳng quá, mấy đứa em của cậu đều đạt thành tích tốt như vậy, nếu kém hơn bọn họ thì cậu còn mặt mũi nào để gặp chúng đây?
“Đừng căng thẳng, chỉ là điểm số mà thôi, em nhất định sẽ không kém hơn em trai và em gái của mình đâu” – Lý Hữu Quế cũng cảm nhận rõ ràng cảm xúc của Lý Kiến Văn, khẽ vỗ vai an ủi.
Sau khi nói, cô bắt đầu sửa bài tập cho Lý Kiến Văn, Lý Kiến Văn lớp 1 và lớp 2 làm đúng, phần lớn lớp 3 làm đúng, chỉ sai một số câu hỏi và cuối cùng cậu đã được 88 điểm.
Lý Kiến Văn cảm thấy tồi tệ khi nhìn thấy điểm số này, cậu bĩu môi im lặng, vừa xấu hổ vừa tủi thân.
“Chị, em làm bài kiểm tra không tốt.” Nói xong, Lý Kiến Văn hai mắt đỏ hoe, nhanh chóng cúi đầu xuống.
Ách.
Chỉ kém một chút thôi.
Tuy nhiên, những câu hỏi cô cho rất khó. Không phải Lý Kiến Văn không biết cách làm mà là cô đang thử thách cậu những cách làm phức tạp hơn.
“Không phải em làm bài không tốt mà chỉ là cách làm câu hỏi của em khác với cách làm ở trường học. Em có thể làm thêm các câu hỏi luyện tập trong thời gian tới. Đừng sợ. Nếu em không hiểu, chỉ cần đặt câu hỏi cho chị. Nếu em làm hàng trăm câu, hàng nghìn câu, em sẽ biết tất cả mọi thứ” – Lý Hữu Quế cảm thấy rằng lượng câu hỏi ở các trường tiểu học là quá nhỏ, lại không có tài liệu. Bài tập ở nông thôn nên không thể trông chờ vào sách vở và bài kiểm tra giữa kỳ và cuối kỳ của thầy cô. Chi bằng tự luyện tập ở nhà thì lượng kiến thức tiếp thu cũng không nhỏ.
Thật sự! Sau khi Lý Kiến Văn nghe lời an ủi của chị cả, cậu không nhịn được ngẩng đầu lên, ánh mắt sáng ngời nhìn cô.
“Chị cả, em sẽ nghe lời chị. Sau này chị sẽ cho em nhiều bài tập hơn nữa. Em sẽ vượt qua kỳ thi 90, 100 điểm, không để chị mất mặt” – Lý Kiến Văn nâng ngực lên, trấn an Lý Hữu Quế một cách nghiêm túc rồi cất tập vở đi ngủ.
Lý Hữu Quế mỉm cười gật đầu: “Đúng vậy, đã muộn rồi, đi ngủ ngay, ngày mai chúng ta còn phải học tiếp”.
Bây giờ Lý Kiến Văn đã trở thành một fan hâm mộ của chị cả, tất nhiên anh ấy rất nghe lời.
Sau khi Lý Kiến Văn rời đi, Lý Hữu Quế cũng đi lấy một thùng nước nóng lớn trong thùng gỗ rồi mang vào phòng tắm nhỏ để tắm.
Từ khi đến đây, cô chưa bao giờ bỏ thói quen tắm rửa, không tắm rửa cũng không được, ngày nào cô cũng chạy trên núi hoặc làm ruộng mồ hôi rất nhiều.
Sau khi cô đi ra, mẹ Lý vẫn chưa ngủ, nhưng bốn đứa nhỏ đã ngủ ngon lành.
“Mẹ, trong nhà chúng ta có ngải cứu không?” – Lý Hữu Quế còn nhớ chuyện này. Kiếp trước nhiều người thích hút ngải cứu nên có người sẽ chuẩn bị trong nhà.
“Không, nhưng hiệu thuốc có. Con định làm gì?” – Mẹ Lý thực sự biết bởi vì cây ngải cứu cũng mọc ở thị trấn Tô, và có rất nhiều cánh đồng trồng nó xung quanh Lễ hội thuyền rồng hàng năm.
Tất nhiên Lý Hữu Quế sẽ không nói với mẹ Lý rằng nó được dùng thu hút ong: “Con chỉ nghĩ chân của cha có thể được xông bằng ngải cứu, có thể thúc đẩy lưu thông máu huyết. Ngải cứu có thể chữa được nhiều bệnh khớp, thấp khớp. Ngày mai con sẽ đi mua nó vào buổi sáng”.