Bởi vì được người ta khen đẹp nên cả ngày hôm đó tâm tình Tiểu Xuân đều nhảy nhót. Nỗi khổ bị tưới phân buổi sáng cũng tan biến không còn vì thế nàng thấy ông lão kia không còn đáng ghét nữa.
“Đám nhỏ loài người sao mà miệng ngọt thế nhỉ!” Vào ban đêm nàng vẫn còn nhớ thương những lời nịnh nọt nghe được lúc chiều và vui vẻ cực kỳ.
“Ta lại yêu nơi này rồi!”
Nói như thể…… trước đây nàng hận nơi này lắm ấy.
Doanh Chu chống má, hai ngón tay nhéo một nhánh cỏ trêu chọc mấy con cá trong chậu sứ. Khóe mắt hắn nhìn nàng vui vẻ sửa sang lại cái chậu mới của mình thì không nhịn được lắc đầu thở dài, “Ngươi thật đúng là dễ dỗ.”
“Không phải ‘dễ dỗ’.” Hiện tại cành của Tiểu Xuân đã khá dài và có thể dùng làm chân. Nàng nghiêng người ngồi ở mép chậu hoa nói, “Chúng ta là cỏ cây nên cảm tình vốn không quá mạnh mẽ, với yêu hận tình thù chúng ta cũng không hiểu quá rõ. Thế nên tính tình của đám thụ tinh đa phần đều dịu ngoan, mặc kệ ngươi trêu chọc ta thế nào ta cũng sẽ không tức giận.”
“Cái này không gọi phải là thiếu nhạy cảm mà là thiếu tinh tế?” Hắn lấy nhánh cỏ kia lắc lắc trước mặt nàng.
“Đều giống nhau thôi. Con người chẳng phải có câu “người không phải gỗ đá, ai có thể vô tình” hay sao? Chúng ta chính là những kẻ thiếu tinh tế đó.”
Nàng còn rất đắc ý nói như thế.
Tiểu Xuân chống cằm nhìn ánh trăng. Đêm thu yên tĩnh, ngọn đèn dầu tàn dần, sao trời cũng ảm đạm theo.
Xuân và thu chỉ có cái này là tốt. Thời tiết mát mẻ hơn mùa hè, lại ấm hơn mùa đông vì thế khó trách thế nhân đều sẽ hướng tới chúng, còn muốn cái gì mà “Bốn mùa như xuân”. Đó chính là bọn họ mong một năm đều là cảnh phồn hoa, thời tiết ấm áp thích hợp. Như thế ắt sẽ tự tại hơn đông và hè nhiều.
Cây sồi nhỏ thong thả tắm ánh trăng mà lớn lên.
Vạn nhà ở Bạch Thạch Hà trấn đều cửa đóng then cài, mọi người chìm vào giấc ngủ. Ánh đèn tắt dần khiến ánh trăng trên bầu trời có vẻ đặc biệt lạnh lẽo hơn.
Bên ngoài khách điếm có một người gõ mõ mệt mỏi lê bước, miệng ngáp liên miên, giọng uể oải hét lên, mỗi chữ đều mang theo buồn ngủ.
“Nửa đêm canh ba, vạn sự bình an ——”
Tiếng la nhẹ vang lên.
……
“Giờ sửu canh bốn, đêm dài sương dày, ngủ sớm dậy sớm —— bảo trọng thân thể ——”
**
“Đông” một tiếng.
Doanh Chu chợt bừng tỉnh.
Buổi tối hắn ngủ sớm nhưng không hiểu sao trong mộng hắn lại nghe thấy tiếng sói tru quanh quẩn trong núi ngày ấy.
Sói kêu thường để gọi đồng bọn, vừa mở miệng thì sói ở gần xa đều sẽ không thể tự khống chế được mà đáp lời. Đây là bản tính từ thượng cổ và đã khắc sâu vào máu. Cũng may dòng máu của sói trong người hắn đã bị máu của loài chó pha loãng. Nếu hắn lên tiếng đáp lại thì chỉ nửa nén hương sau sẽ bị đối phương tìm được.
Vì có nỗi lo này nên Doanh Chu đột nhiên mở mắt sau đó chẳng còn chút buồn ngủ nào nữa.
Dù sao hắn cũng nghỉ đủ rồi nên bất chấp bên ngoài trời còn tối hắn vẫn thu dọn đồ đạc và ôm cái chậu cây của Tiểu Xuân rồi ra cửa định khởi hành luôn.
Lúc này còn sớm nên chưởng quầy và tiểu nhị của khách điếm đều đang ngủ. Doanh Chu dứt khoát đặt tiền thuê phòng lên bàn và để lại một tờ giấy sau đó rời đi.
Đoạn đường ở ngoại ô lúc này vẫn đen nhánh.
Khắp nơi đều tăm tối, chỉ có thể dựa vào ánh trăng trên đầu để nhìn đường.
Ánh trăng như nước, bởi vì đã qua 16 nên nó bắt đầu thiếu một chút, không còn tròn vành vạnh nữa.
Nhưng ánh sáng vẫn trong vắt như cũ.
Thụ tinh lắm mồm hắn ôm trong lòng vẫn còn buồn ngủ nên mơ màng nói mớ.
“Đám yêu tinh họ nhà chó các ngươi tinh lực đều tràn đầy như vậy sao…… A ——” nàng ngáp một cái rõ to và nói, “Khó trách Bạch Ngọc Kinh nói mỗi ngày hắn đều phải dắt con chó nhà hắn đi dạo một hai canh giờ nếu không tới đêm nó sẽ làm ầm lên……”
Doanh Chu: “Một kẻ cả ngày ngoài ăn ngủ cũng chẳng cần quản thêm gì như ngươi thì đừng có kén cá chọn canh nữa.”
Bạch Thạch Hà trấn phồn hoa náo nhiệt dần bị ném lại phía sau.
Khi cả thành đều đang ngủ say thì đồng hồ nước trong một góc của khách điếm vang lên tiếng lạch cạch, mũi tên khó khăn lắm mới di chuyển được tới chỗ giờ Dần.
Nhưng cũng chính vào một khắc này ánh trăng trên bầu trời lại bỗng tròn hẳn lên.
Cây cỏ hai bên sườn núi vô cớ lắc lư dù không có gió, tiếng sàn sạt vang lên mãi một lúc.
Tiểu Xuân lập tức ôm lấy hai tay mình, cành lá non nớt đột nhiên gồ lên mấy chỗ giống như nổi da gà.
“Ngươi có thấy không, mới một chớp mắt vừa rồi không khí thật lạnh đúng không?”
“Lạnh ư?” Hắn đi bộ nên cả người đang đổ mồ hôi đầm đìa, làm gì biết lạnh, “Không có.”
“Không phải thời tiết lạnh mà…… chính là cảm giác âm trầm ấy.”
Nàng cẩn thận vươn lá cây ra đánh giá không trung và run rẩy nói, “Doanh Chu, ngươi nói xem…… trên đường núi vào ban đêm thế này liệu có, có…… có quỷ không?”
Doanh Chu: “……”
Hắn khó hiểu mà nhíu mày, “Một yêu quái mấy ngàn năm ở Bạch Vu Sơn như ngươi còn sợ tối hả? Hơn nữa quỷ đều ở Minh giới, lúc này không phải giữa tháng bảy thì làm gì có quỷ ở dương gian?”
Nói thì nói thế nhưng…… nhưng nàng vẫn có cảm giác quái quái. Tiểu Xuân đành phải bắt lấy mấy sợi tóc mái tán loạn của Doanh Chu để có thêm chút can đảm.
Đại khái là qua non nửa canh giờ chân trời dần có tia nắng ban mai chớm nở. Trời dần sáng lên nàng mới nhẹ nhàng thở ra.
Mặt trời mới mọc thật là cảnh đẹp nhân gian, chỉ cần thấy mặt trời dâng lên thì lòng người ta cũng sẽ an ổn lại.
“Aizzz, không hổ là bình minh, không khí trong núi cũng tươi mát quá ——”
Nàng dang hai tay và hít sâu một hơi.
Doanh Chu không nhịn được liếc xéo nàng một cái, “Vừa rồi là kẻ nào nói trong núi sâu có quỷ thế?”
“Bây giờ khác rồi, quỷ cũng sợ dương khí chứ sao.”
Tiểu Xuân đón gió ấm mà giãn cành lá sau đó nàng nhìn những hạt thóc chín đang rêu rao phía trước cùng con đường núi uốn lượn tít tắp. Rốt cuộc đây cũng là mùa thu hoạch vì thế khắp đồng ruộng đều là cảnh được mùa.
Nàng dùng lá cây làm mái che nắng và phóng tầm mắt ra xa sau đó đột nhiên phát hiện cái gì đó, “Doanh Chu, phía trước có nhà cửa, chắc là một thị trấn!”
Đối phương chỉ cho rằng nàng nhà quê không biết gì nên bất đắc dĩ nói: “Đâu có nhanh như thế, chắc chỉ là cái thôn nhỏ thôi.”
“Không phải, thật sự là một tòa thành mà.”
Tường trắng, ngói xanh cao thấp đan xen, một con đường dài phủ kín đá phiến, quán trà và tửu lầu san sát sầm uất. Theo bước chân tới gần hứng thú của nàng lại tăng vọt lên, “Ngươi xem, nơi này cũng thực náo nhiệt, có thật nhiều cửa hàng.”
Nhưng Doanh Chu lại không hề vui mừng, ánh mắt hắn vào giờ khắc này mang theo mịt mờ mà trầm xuống.
Đang lúc mặt trời rực rỡ chiếu rọi nhân gian nên người đến người đi ồn ào náo nhiệt. Hai bên là những quán bán đồ ăn, lồng hấp tỏa khói trắng, màn thầu, bánh bao, bánh nướng lớn tỏa mùi thơm phức.
Khuôn mặt hắn ngưng lại, ánh mắt để ý tới người đi qua lại bên cạnh mình.
Tiểu Xuân ở trong chậu nhìn quanh, ánh mắt nhìn chằm chằm các loại hoa cỏ người ta rao bán bên đường và nghĩ thầm: “Hóa ra người ở thành trấn này cũng thích trồng hoa.”
Một lát sau đến nơi ngủ trọ.
Theo bước chân Doanh Chu dừng lại nàng ngửa đầu đánh giá khách điếm trước mặt và âm thầm bình luận: “Khách điếm ở đây cũng tên là ‘Phú Quý Đông Lai’.”
Tiểu nhị mang theo tinh thần phấn chấn và gương mặt tươi cười đi ra đón bọn họ, “Khách quan muốn ở trọ sao? Trên lầu hai vẫn còn phòng, mời ngài vào.”
Một ông lão dẫn đường phía trước. Bộ dạng ông ấy cũ kỹ lại cố chấp, chắc vì đi lại không tiện nên bước chân hơi lê. Đôi mắt già nua kia không nhịn được đánh giá nàng mấy lần.
“Vị công tử này.” Ông ấy vừa đi lên cầu thang vừa quay đầu hỏi, “Xin hỏi nhà cậu thích hoa cỏ ư?”
Tiểu Xuân như suy tư gì đó mà thầm nghĩ: “Khách điếm này cũng có một cụ ông.”
Doanh Chu thì mắt lạnh nhìn chăm chú đối phương, mày kiếm hơi khẽ nhíu và đáp: “Cũng tàm tạm.”
“Aizzz, khó trách.” Ông lão thở dài một tiếng, “Đây chính là cây non của đại thụ, không thể trồng trong chậu như cây cảnh được. Cậu vẫn nên trồng nó xuống đất mới tốt……”
……
Vào phòng rồi Doanh Chu đóng cửa lại và đặt Tiểu Xuân trên cái bàn gần cửa sổ như cũ. Bên cạnh đó có một cái bình sứ thả mấy con cá màu đỏ.
Cây non nào đó lập tức đưa ra kết luận: “Người nơi này cũng thích nuôi cá màu đỏ.”
Doanh Chu than nhẹ một tiếng và gật đầu bảo nàng: “Ngươi thấy thế nào?”
Tiểu Xuân cúi đầu nghiêm túc suy nghĩ một lát mới hỏi: “Doanh Chu, mỗi thành trấn của con người đều giống nhau à?”
Thiếu niên phải cố lắm mới nhịn được xúc động muốn ném cho nàng một cái nhìn xem thường. Hắn nhẫn nại gác khuỷu tay ở cạnh bàn, “Xòe tay ngươi ra đây.”
Nàng nghe lời mà chìa một cái lá cây ra.
“Lại xòe bên kia.”
Tiểu Xuân lại làm theo.
Doanh Chu: “Chính ngươi so xem hai cái lá cây này có giống nhau như đúc không?”
Lời nói vừa ra nàng đã chẳng thèm nhìn mà dùng lời lẽ ngay thẳng phản bác: “Đương nhiên không phải, ngươi nhìn hoa văn, màu sắc và ánh sáng này đi, đó……”
“Được rồi, được rồi.” Hắn đánh gãy lời nàng, “Nếu đã thế thì ngươi có thấy lạ không? Đến hai cái lá của ngươi còn khác nhau, vậy làm sao trong thế giới con người lại có hai tòa thành giống hệt nhau chứ? Con người chính là đứng đầu vạn vật đó?”
Tiểu Xuân cảm thấy hắn nói cực kỳ có đạo lý và lập tức bừng tỉnh sau đó kỳ quái hỏi: “Nhưng hôm qua chúng ta tới Bạch Thạch Hà trấn rồi tới đêm ngươi rời đi, chẳng lẽ hiện tại vẫn là Bạch Thạch Hà trấn sao?”
Doanh Chu đứng dậy bước tới bên cửa sổ và nhìn từ trên cao xuống đám dân cư với thần sắc không có gì khác thường.
“Không biết…… tình thế trước mắt thật khó phân biệt. Khó có thể nói chúng ta đã tới một Bạch Thạch Hà trấn mới hay vẫn bị nhốt trong Bạch Thạch Hà trấn.”
Tiểu Xuân: “…… Cái gì mà bị nhốt ở đây?”
Hắn không tỏ ý kiến mà chỉ lắc lắc đầu.
Chính bản thân hắn cũng chưa từng gặp chuyện kỳ dị thế này. Theo lý thì sáng nay bọn họ rõ ràng đã ra khỏi thành từ cửa phía đông và đi thẳng tới khi trời sáng. Nhưng vì sao cả hai lại quay về từ cửa thành phía tây nhỉ?
Tiểu Xuân chống cằm cân nhắc lời hắn vừa nói, lúc ngước mắt nàng phát hiện Doanh Chu vẫn duy trì tư thế như cũ.
“Ngươi đang nhìn cái gì thế?”
Thiếu niên đang khoanh tay trước ngực bỗng vươn ngón tay chỉ cho nàng: “Có thấy nữ nhân ở quán bán quần áo dưới cây liễu kia không?”
Cái cây trong chậu nghe thấy thế thì vặn vẹo như con rắn mà vươn nửa người tới trước cửa sổ.
“Nếu theo sự phát triển của hôm qua thì lát nữa nàng ta sẽ đi qua dàn hoa phía trước và bị một con mèo màu vàng dọa sợ đánh rơi thùng gỗ đựng cá.”
Tiểu Xuân vừa nghe hắn nói thế đã lập tức chăm chú nhìn, phiến lá hơi cuốn lại để có thể nhìn xa hơn……
Rất nhanh cái lá non đã bị tiếng lách cách lang cang ở xa dọa rụt rụt cổ.
Doanh Chu lại như được xác nhận cái gì đó mà xoay người định ra cửa.
“Ngươi muốn đi đâu thế?” Rốt cuộc Tiểu Xuân cũng xoay người khỏi cửa sổ.
“Ta muốn tới tiệm cơm hôm qua mình ăn và nhìn xem.”
Nàng đang muốn gật đầu lại bỗng nhiên ý thức được một chuyện thế là hoảng hốt mà gọi hắn: “A…… Từ từ!”
Cảm giác bất an nảy lên trong lòng.
“Nếu hôm nay thật sự lặp lại những gì xảy ra ngày hôm qua vậy chẳng phải……”
Nàng sẽ bị tưới phân dê một lần nữa à!
Tiểu Xuân lập tức dốc sức vỗ cái chậu hoa mà hú hét: “Mang ta theo với!”
*
Trên đường phố vẫn là cảnh vui sướng phồn hoa, người đi đường và người bán hàng rong thi nhau cò kè mặc cả, đám nhỏ thì nắm áo mẹ mình và khóc lóc đòi ăn kẹo.
Mọi chi tiết ven đường đều bình thường như mọi ngày —— đó là nếu không phải Doanh Chu đã nhìn thấy chúng một lần.
“Đi ngang qua ngõ nhỏ này sẽ có một bà lão mang theo cháu gái tới xin tiền ta.”
Hắn hạ giọng nói, vừa dứt lời đã thấy một cái bát vỡ đưa tới trước mặt.
Bà lão tang thương tiều tụy kia nhẹ nhàng run rẩy nói: “Công tử, thưởng cho chúng ta mấy đồng đi, để đứa nhỏ có bữa cơm nóng……”
Doanh Chu không ngừng bước nhưng vẫn lưu loát ném một thỏi bạc vụn vào bát bọn họ.
Tiểu Xuân rúc trong ngực hắn, sau lưng là tiếng cảm ơn liên miên. Tầm mắt của nàng hoang mang quan sát bốn phía và nhìn những người bán hàng rong vẫn nhiệt tình thét to rao hàng. Trên đường là cảnh sinh hoạt đủ màu sắc của nhân gian.
Nhưng không biết vì sao nàng lại đột nhiên cảm thấy sởn tóc gáy.
Bọn họ không cảm thấy khác thường sao?
Những con người này là thật hay chỉ là ảo giác……
Đảo mắt đã tới cổng thành phía đông, con đường ngoại ô hiện ra trước mặt không hề bị che giấu, hai bên sườn là hàng trúc kéo dài.
Cảnh tượng vẫn giống hôm qua như đúc.
Doanh Chu nhẹ nhón mũi chân và bày ra bộ dạng giãn gân cốt.
Lúc xuất phát vào sáng sớm sắc trời còn tối nên bọn họ không chú ý tới thay đổi bên đường. Hiện giờ hắn muốn nhìn xem chuyện này có thật sự tà môn như vậy không.
Tiểu Xuân ngẩng đầu lên nhìn. Góc nhìn này quả thực không quá tiện, nàng chỉ có thể nhìn chằm chằm cái cằm hắn.
“Ngươi còn muốn thử lại sao?”
“Ít nhất phải làm cho rõ hiện tại tình huống đến tột cùng là thế nào.”
Nói xong hắn ngẩng đầu nhìn mặt trời và xác định phương hướng.
Dù chỉ đang bước đi nhưng gót chân Doanh Chu giống như có gắn bánh xe, Tiểu Xuân không thể không túm lấy vạt áo hắn mà ổn định thân thể mình. (Hãy đọc thử truyện Thượng công chúa của trang runghophach.com) Chậu hoa vẫn là gốm sứ màu xanh có hình con khổng tước chứng tỏ đồ bọn họ đã mua sẽ không tự động biến mất.
Lá cây mới mọc của Tiểu Xuân cũng vẫn còn, như vậy hẳn pháp thuật hoặc kết giới này không có tác dụng với bọn họ.
Rừng trúc bên cạnh dần lui về phía sau, mơ hồ đã tới tận cùng.
Phía trước là đường quan đạo lạnh lẽo, cảnh vật trước mắt hoang vắng. Phóng mắt nhìn ra xa chẳng thấy một hộ nông gia nào, thậm chí nửa con chim cũng không thấy.
Tám phương chỉ có tiếng gió.
Cảm giác trống không này giằng co chừng hai nén hương sau đó Doanh Chu đột nhiên dừng bước.
Tiểu Xuân ngẩng đầu nhìn thì thấy cách đó không xa là một mảnh ruộng lúa vàng óng.
Lại về chỗ cũ rồi.
Bạch Thạch Hà trấn.
——oOo——