Liễu Nhã đến tìm Phó Từ Hành vào sáng sớm, lúc đó trời mưa phùn mờ mịt, tinh thần Phó Từ Hành không được tốt.
Cô muốn thuyết phục Phó Từ Hành một lần nữa, tại sao anh có thể dễ dàng từ bỏ sự nghiệp nhiều năm như vậy chỉ vì một người phụ nữ: “Em luôn cho rằng anh là một người điềm tĩnh và tự chủ bản thân, nhưng kể từ khi anh… Anh đã thay đổi rồi, A Hành à, anh không còn giống anh nữa rồi.”
Phó Từ Hành cau mày, xa cách thờ ơ: “Tôi nghĩ lần trước tôi đã nói rất rõ ràng.”
Sắc mặt Liễu Nhã biến đổi, bờ môi run run, cô thấp giọng cười nói: “Nhưng Phó gia luôn muốn chúng ta ở cùng nhau.” Nhà của cô tuy rằng không lớn bằng Phó gia, nhưng thế lực cũng không hề nhỏ. Cô vừa có thể giúp anh trong sự nghiệp vừa cũng có thể chăm sóc anh trong cuộc sống.
Mưa bên ngoài ngày càng nặng hạt, so với ngày Y Bình đến xin tiền cha có khi còn lớn hơn.
Phó Từ Hành trên trán toát ra một ít mồ hôi lạnh, môi mỏng mím chặt, đầu có chút choáng váng, cố nén khó chịu nói: “Đi ra ngoài.”
Liễu Nhã chú ý tới biểu hiện khác thường của anh, vội đứng dậy, quan tâm hỏi: “A Hành, anh không khỏe sao? Lưng anh đau không?”
Đúng vậy, không khỏe chút nào.
Buổi sáng thức dậy, anh cảm thấy mình hơi cảm lạnh, nếu chỉ cảm thì cũng không sao, nhưng mỗi lần bệnh là lại đau lưng.
Nhẹ thì ngứa ngáy không chịu nổi, nặng thì giống như vô số con kiến đang gặm nhấm máu thịt trên lưng anh.
Liễu Nhã tiến lên, nhẹ nhàng nắm cánh tay của anh: “Thuốc của anh đâu? Em lấy giúp anh.”
Phó Từ Hành chịu đựng sau lưng dày đặc đau nhức, rút cánh tay ra: “Không cần, cô có thể đi về.”
“Anh như vậy làm sao em có thể đi về?” Liễu Nhã cắn cắn môi, lần đầu tiên gạt đi sự cự tuyệt của anh, dùng sức đỡ anh lên: “Em dìu anh về phòng ngủ trước.”
Anh không còn nhiều sức lực để từ chối cô nữa, trán anh lấm tấm mồ hôi lạnh vì đang phải chịu đựng cơn đau ở lưng. Liễu Nhã miễn cưỡng đỡ anh vào phòng ngủ, thấy anh cau mày, cô ngồi xổm xuống trước mặt anh, lau mồ hôi trên trán.
Liễu Nhã tìm khắp các ngăn kéo trong phòng nhưng không tìm thấy thuốc, điện thoại trên bàn đột nhiên reo lên, cô thấy đó là một tin nhắn WeChat.
Thiên Thiên: Hôm nay trời mưa nên anh không cần đón em đâu.
Ma xui quỷ khiến sao, cô lấy điện thoại của anh gửi tin nhắn cho Thẩm Thiên Thiên.
Cô đã từng trông thấy bộ dạng chật vật của anh trước đây, anh hệt như một xác sống trong mấy bộ phim, tất cả là do người phụ nữ tên Thẩm Thiên Thiên này.
Trong bữa tiệc ngày hôm đó, lần đầu tiên cô nhìn thấy Thẩm Thiên Thiên trong truyền thuyết, hóa ra cũng chỉ có vậy. Nhưng dựa vào cái gì mà cô ta lại có được tất cả sự yêu thương của anh còn cô thì không?
Cô ghen tuông đến phát điên luôn rồi.
Dù cho cô ở bên cạnh anh lâu như vậy, dù cho ai cũng nói họ là một cặp trời sinh. Nhưng anh chưa bao giờ nhìn đến cô, luôn lạnh lùng nói rằng cả hai chỉ là quan hệ hợp tác.
Cho nên khi thấy Thẩm Thiên Thiên còn có thể nhàn nhã gửi tin nhắn cho anh như vậy, cô như mất lý trí mà dùng điện thoại của anh gửi tin nhắn.
Sau khi xác nhận Thẩm Thiên Thiên đã nhận được, cô ngay lập tức xóa tin nhắn mình đã gửi.
Chỉ là cô không ngờ Thẩm Thiên Thiên lại trực tiếp tìm đến anh.
“Năm đó cô đã dùng chiêu trò đeo bám thế nào để lấy lòng anh ấy vậy?” Điều mà Liễu Nhã khinh bỉ nhất chính là kiểu đeo bám quấn lấy như vậy, nhưng nếu khi đó cô có thể buông bỏ sự dè dặt của mình, biết đâu người trong lòng Phó Từ Hành lại là cô thì sao?
“Đáng tiếc là chiêu này hình như Liễu tiểu thư không dùng được đâu. Dù sao thì tôi mới là người được anh thiên vị mà.” Thẩm Thiên Thiên lạnh lùng nhìn cô, định vòng qua vào phòng ngủ tìm Phó Từ Hành.
Sở dĩ cô trực tiếp đến đây là vì tin tưởng Phó Từ Hành, cũng là vì không muốn bỏ lỡ anh.
“Thẩm Thiên Thiên, cô biết không? FLOW là tâm huyết nhiều năm của anh, cũng là thành quả để anh chứng minh bản thân với gia tộc. Mọi người cũng chỉ thấy thành tích rực rỡ của anh ngày hôm nay, nhưng đâu ai biết phía sau anh đã phải bỏ ra bao nhiêu mồ hôi xương máu. Cái danh xưng Ánh sáng của phố Wall chính là nhờ anh dùng mạng để đổi lấy đấy!”
“Ba năm trước cô đã hủy hoại anh một lần rồi. Thế mà hôm nay, đã ba năm sau, anh cũng là vì cô mà từ bỏ hết thảy những gì anh bán mạng để đổi lấy. Vì mỹ nhân không màng giang sơn, nghe cảm động thật đấy. Nên là sau khi anh rời FLOW vài ngày thì công ty đã tổn thất hàng tỷ giá trị thị trường.”
“Anh có thể từ bỏ mọi thứ, ở trong nước bắt đầu lại từ đầu. Nhưng cô có nghĩ chỉ vì cô mà chôn vùi mình ở một góc trời, sau này anh sẽ cam tâm không?”
Từng lời của Liễu Nhã chạm như vào trái tim của Thẩm Thiên Thiên, vậy mà không cách nào có thể phản bác. Thậm chí lúc đầu còn hùng hồn bước vào, nhưng lúc này chỉ mới một đả kích thôi mà cô đã không trụ vững.
Cô nghĩ đến việc trước đây anh vi vu khắp thế gian, đâu cần phải quay về nước, nhưng giờ vì có cô ở đây. Thế giới của anh vốn dĩ không có cô, nhưng cô lại ngang tàng xông vào, kéo anh ra khỏi từng vùng trời của anh từng chút một.
Thẩm Thiên Thiên mím môi, đột nhiên cảm thấy mình có chút không chịu nổi.
Sau vụ tai nạn ba năm trước, cái gì cô cũng nhớ, có mỗi anh là quên mất. Chỉ có như vậy cô mới có thể buông anh ra, thoải mái yên lòng kết hôn với Thịnh Lạc.
“Cô không phải là muốn tôi nói rõ ràng sao? Đây chính là những gì tôi muốn nói cho cô biết.” Liễu Nhã hừ nhẹ một tiếng nói: “Anh đang bị bệnh nằm trong phòng ngủ. Ba năm qua, anh rất ít khi ngã bệnh, vì một khi bị bệnh, lưng anh sẽ vô cùng đau nhức. Về phần nguyên nhân thì cô tự mình xem xét đi, nghe nói cũng là do cô.”
Thẩm Thiên Thiên: “…”
Liễu Nhã chủ động rời đi, cơn mưa ngoài cửa sổ kia dường như cũng không muốn tạnh.______
Thẩm Thiên Thiên bước chậm lại, nhẹ nhàng đẩy cửa phòng ngủ ra. Trong phòng, có một người đàn ông đang cau mày nằm trên giường, trên trán đắp khăn, lọn tóc đã sớm thấm đẫm mồ hôi.
Cạnh đầu giường có một chiếc túi nilon, bên trong là thuốc mà Liễu Nhã đã dặn quầy lễ tân khách sạn mua, còn chưa kịp cho Phó Từ Hành uống.
Cô giúp anh thay khăn trên trán, tìm thuốc trong túi, dựa theo liều lượng hướng dẫn mà pha thuốc cho anh.
Cô vươn tay đánh thức anh: “Phó Từ Hành, anh tỉnh lại đi.”
Anh cố mở mắt, mang theo một chút hỗn loạn, giống như vừa bước ra từ cơn mộng mị, còn tưởng rằng là ảo giác: “Thiên Thiên?”
Thẩm Thiên Thiên gật đầu: “Là em.” Cô mím môi nói: “Trước khi ngủ tiếp thì uống thuốc đã.”
“Sao em lại ở đây?” Cổ họng anh như bị thiêu đốt, thanh âm rất khô khốc.
“Sáng nay anh không đến đón em, em tới đây là vì lo lắng cho anh.” Cô thấp giọng nói: “Thế là em nhìn thấy một bệnh nhân ngốc nghếch, ngay cả bản thân cũng không tự lo được.”
Anh cau mày, nhưng anh không thể tìm thấy sơ hở trong lời nói cô.
“Uống thuốc trước đi.” Cô giơ tay định đỡ anh lên, đút thuốc cho anh, nhưng vừa chạm phải lưng anh thì cô liền nghe thấy anh rê.n rỉ đau đớn.
__ Ba năm qua, anh rất ít khi ngã bệnh, vì một khi bị bệnh, lưng anh sẽ vô cùng đau nhức. Về phần nguyên nhân thì cô tự mình xem xét đi, nghe nói cũng là do cô.
Phó Từ Hành vội vàng nhận lấy ly nước từ tay cô, động tác có chút cứng ngắc: “Anh tự làm.” Hình như anh đang tránh tay cô.
Cô đưa thuốc và nước cho anh, nhìn anh nuốt thuốc rồi lại đỡ anh nằm xuống. Anh giơ tay nhẹ nhàng nắm lấy tay cô, lòng bàn tay nóng rực.
“Thiên Thiên à!”
Thẩm Thiên Thiên trở tay nắm tay anh, sửa chăn bông cho anh và nói: “Anh nghỉ ngơi đi, em sẽ luôn bên cạnh anh mà.”
Anh cau mày như thể muốn nói gì đó, nhưng đầu lại không thể cử động được, chỉ có thể nhắm mắt lại khẽ gật đầu: “Ừ.”
Thẩm Thiên Thiên nhẹ nhàng ghé sát ở bên giường, cúi đầu áp má vào mu bàn tay anh, trong đầu vẫn mải mê suy nghĩ về lời Liễu Nhã vừa nói. Phía sau lưng anh rốt cuộc là như thế nào?
Bây giờ anh đang nằm nên cô không thể thấy gì.
Mọi người xung quanh anh đều cảm thấy họ không phù hợp, tất cả bọn họ đều đang thuyết phục cô rời xa anh.
Vị Phó gia thần bí kia nói: “Thân phận hiện tại của cô càng không thích hợp với nó.”
La Tuấn nói: “Nếu cô còn có lương tâm thì đừng dây dưa với cậu ấy nữa, cô làm tổn thương cậu ấy chưa đủ à?”
Liễu Nhã nói: “Ba năm trước cô đã hủy hoại anh một lần rồi.”
Nhưng tại sao cứ nhắm vào cô mà nói? Rõ ràng chỉ cần Phó Từ Hành chủ động từ bỏ, giữa cô và anh tự khắc sẽ không có bất kỳ quan hệ gì.
Cô vươn tay, chọc nhẹ gò má anh, hốc mắt hơi nóng lên, nhỏ giọng nói: “Phó Từ Hành à, hay là anh buông tay trước đi, có được không?”
Nhưng tay anh nắm chặt lấy tay cô, cho dù hôn mê cũng không buông tay.______
Phó Từ Hành ngủ đến trưa mới tỉnh dậy, mồ hôi nhễ nhại, cơ thể dường như không còn nóng nữa. Chỉ là sau lưng đau rát cũng biến thành hơi ngứa, anh rất muốn đưa tay gãi.
Thẩm Thiên Thiên bưng một cái bát nhỏ đi vào, nhìn thấy Phó Từ Hành tỉnh lại, liền cười rạng rỡ: “Cuối cùng cũng tỉnh rồi, vừa hay trong bếp cháo đã nấu xong.”
Cô đặt chiếc bát nhỏ trong tay lên tủ đầu giường, thổi thổi vào những ngón tay đang bỏng rát của mình, khẽ hỏi: “Đói không?”
Phó Từ Hành chống người dậy trên giường, nhẹ nhàng cọ xát lưng trên gối, anh chằm chằm nhìn cô: “Liễu Nhã đâu?”
Thẩm Thiên Thiên nhíu mày, vờ tức giận nói: “Hay thật đấy! Em chăm sóc anh hơn nửa ngày thế mà anh vừa tỉnh đã hỏi Liễu Nhã đâu?”
Anh giơ tay nắm lấy tay cô, lòng bàn tay còn có chút ẩm ướt: “Buổi sáng khi em đến chắc cô ấy cũng có ở đây.” Anh dừng một chút, giải thích: “Buổi sáng tự nhiên cô ấy lại đến đây, anh không hề biết là cô ấy sẽ đến.”
Anh đang giải thích với cô, sợ cô sẽ hiểu lầm.
“Em biết.” Thẩm Thiên Thiên gật đầu: “Lúc em tới thì Liễu tiểu thư đã chuẩn bị rời đi, cho nên trách nhiệm chăm sóc anh thế là đổ hết lên đầu em.”
Anh dùng ngón tay nhẹ nhàng xoa xoa mu bàn tay của cô, hồi lâu sau anh khẽ gật gù, khàn giọng nói: “Cảm ơn em, em đã vất vả rồi.”
“Ăn chút gì đi, thuốc cảm này xem ra có hiệu quả khá tốt.” Cô nói, duỗi tay kia ra, nhẹ nhàng sờ trán anh: “Cũng may hạ sốt rồi.”
Phó Từ Hành nhíu nhíu mày, giác quan nhạy cảm của anh cho thấy Thẩm Thiên Thiên có điều gì đó không ổn, nhưng cụ thể ra sao thì anh không thể nói được.
Cô ngồi ở mép giường, giơ tay vuốt lông mày của anh: “Anh có biết khi anh cau mày hệt như một ông lão không? Hay vốn dĩ là anh già rồi, nên lúc nào cũng cau có.”
Phó Từ Hành: “…”
Thấy Phó Từ Hành ăn hai miếng, Thẩm Thiên Thiên cảm thấy đói bụng, cô xoa xoa bụng nói: “Em xuống lầu ăn cơm, anh đi tắm đi, người ra đầy mồ hôi rồi kìa.”
“Được.” Anh gật đầu.
Thẩm Thiên Thiên đặt bát xuống, nghiêng đầu nhìn Phó Từ Hành trong phòng ngủ: “Vậy em đi xuống đây, ăn xong em sẽ lên.”
“Ừ.” Phó Từ Hành nhìn Thẩm Thiên Thiên rời đi, còn nghe thấy tiếng cô đóng cửa.
Sau khi xác định cô thật sự rời đi, Phó Từ Hành vội đưa tay lên sau lưng gãi ngứa. Quần áo trên người quả nhiên thấm đầy mồ hôi, sau khi suy nghĩ, anh quyết định xuống giường đi tắm.
Cởi qu.ần áo trên người xuống, Phó Từ Hành quay người lại, từ trong tủ lấy ra quần áo để thay, khi anh quay lại thì thấy Thẩm Thiên Thiên đang đứng ở cửa phòng với vẻ mặt kinh ngạc.
Cô đã nhìn thấy nó!
Phó Từ Hành hít một hơi thật sâu.
Thẩm Thiên Thiên đã hạ quyết tâm muốn xem sau lưng anh xảy ra chuyện gì, nên nói dối là ra ngoài ăn nhưng cô không hề ra khỏi phòng.
Ngay cả khi Phó Từ Hành không cởi áo thì cô cũng sẽ nhân lúc anh xoay người mà vội vàng chạy đến vén áo anh lên để xem rốt cuộc là chuyện gì.
Nhưng cô không bao giờ ngờ rằng mình sẽ nhìn thấy một hình ảnh như vậy trên lưng anh.
Anh có dáng người đẹp, nước da trắng trẻo, không cường tráng như người thường mà hơi gầy nhưng vẫn cân đối, tuy không có cơ bụng nhưng nhìn là cô đã thích rồi.
Sẽ tốt hơn nếu… nếu anh không có cái sẹo to đùng và đáng sợ đó trên lưng.
Từ vai đến lưng có một vết sẹo lớn màu đỏ trắng, giống hệt vết bỏng trên cánh tay cô, nhưng lớn hơn vết sẹo cô gấp mấy lần.
Trong tâm trí cô dường như lóe lên một điều gì đó.
Trong ngọn lửa hừng hực bùng cháy, tay chân cô đều bị trói chặt nên không kịp né tránh, thanh xà trên đầu nàng đã bị thiêu cháy, sắp từ trên rơi xuống.
Cô đã nhắm mắt chờ chết.
“Thiên Thiên!” Có người gọi tên cô.
Sau đó, cô được bao bọc trong một vòng tay ấm áp, có mùi mà cô quen thuộc nhất. Cánh tay của cô bị đập nát, thanh gỗ nóng đỏ như thiêu sống da cô.
Cô đau đến hôn mê bất tỉnh.
Khi cô tỉnh lại lần nữa thì cô đã ở trong bệnh viện.
Nhìn căn phòng vắng vẻ, cô luôn cảm thấy lòng mình trống rỗng như thiếu đi một thứ gì đó.
Anh là người đã cứu cô!
Thẩm Thiên Thiên mở to mắt, nước mắt cứ thế từng giọt rơi xuống, cảm xúc bị đè nén đã lâu trong lòng cô trong nháy mắt đã nuốt chửng trái tim cô, khiến cô khuỵu xuống đất ôm lấy mình đau đớn.
Phó Từ Hành bước tới: “Thiên Thiên, em sao vậy?”
Cảm nhận được cái ôm ấm áp của anh, Thẩm Thiên Thiên ngẩng đầu nhìn anh, không kìm nén được nữa mà kêu lên một tiếng: “Huhu!”
“Phó Từ Hành là đồ đáng ghét!” Cô vừa khóc vừa vươn tay ôm lấy anh, lòng bàn tay nhẹ nhàng áp lên vết sẹo trên lưng anh, nhiệt độ nơi đó càng nóng hơn: “Sao bây giờ anh mới tìm đến em? Đồ đáng ghét!”
Người anh hơi khựng lại, nhưng cuối cùng anh vẫn để cô tùy ý ôm mình, cũng tùy ý để cô ph.át tiết, sau đó anh nhẹ nhàng ôm lấy cô và nói: “Xin lỗi, anh đến muộn.”
Ba năm trước khi cô tỉnh dậy từ bệnh viện, dẫu cho vết thương trên cánh tay có đau đến thế nào, Thẩm Thiên Thiên không hề rơi một giọt nước mắt. Dẫu cho cô biết mình bị cha mẹ người thân bỏ rơi, cô cũng không khóc.
Nhưng khi nhìn thấy vết bỏng lớn trên lưng anh, cô chợt cảm thấy thật uất ức, uất ức thay cho anh.
Khi đó tất cả mọi người đều không cần cô, nhưng lại có một người sẵn sàng vì cô mà hi sinh tính mạng, thế mà cô lại quên mất mỗi anh!
Sao cô có thể tàn nhẫn đến vậy? Khó trách sao La Tuấn đối với cô như thù địch, khó trách sao Liễu Nhã lại nói cô đã hủy hoại anh một lần…
Nếu không gặp được, anh mãi mãi là một tia sáng của thế giới mà cô không thể nào với tới.
Cuối cùng cô khóc mệt rồi, dựa vào lòng anh thút thít nức nở, anh để trần nửa trên ôm cô thật chặt, mặc cho cô lau hết nước mắt nước mũi trên người, cằm anh nhẹ đặt trên đỉnh đầu cô.
Cũng may trong phòng đã bật máy sưởi, nếu không cảm lạnh vừa khỏi rất có thể sẽ lại tái phát.
______
Phó Từ Hành đi tắm, Thẩm Thiên Thiên thất thần ngồi trên ghế sofa, giơ tay che đôi mắt sưng đỏ vì khóc, cô không biết bây giờ nên làm gì.
Cô vô thức đưa tay sờ vết sẹo trên cánh tay, vẻ mặt càng trở nên u ám.
Bây giờ kỹ thuật rất tiên tiến, cô cũng đủ chi phí để làm phẫu thuật sửa sẹo, cho dù không thể sửa hoàn toàn nhưng cũng có thể khiến vết sẹo trông bớt rõ ràng hơn.
Nhưng cô đã không làm điều đó.
Bởi vì cô muốn để lại vết sẹo này, muốn luôn nhắc nhở bản thân, nhớ kỹ giây phút này, nhớ đến nỗi đau khi bị gia đình bỏ rơi.
Lòng dạ cô hẹp hòi vậy đấy, cô không muốn tha thứ cho bọn họ.
Vậy anh giữ lại vết sẹo cũng là vì có ý nghĩ tương tự? Chẳng lẽ anh cũng không thể tha thứ cho cô vì đã lãng quên anh, vì cô cưới người khác?
Trong khoảng thời gian đó, anh đã có tâm trạng như thế nào?
Thẩm Thiên Thiên sợ hãi rồi.
Sau khi Phó Từ Hành tắm xong, Thẩm Thiên Thiên không còn ở trong phòng nữa, cô để lại cho anh một mảnh giấy nói rằng công ty có việc đột xuất nên cô phải đi giải quyết, vì vậy cô rời đi trước.
Một cái cớ tệ như vậy khiến anh lại cau mày.
______
“Hôm nay thân mời các vị phóng viên đến đây chủ yếu là để đưa ra lời giải thích về các sự kiện gần đây trên mạng và tôi cũng hy vọng rằng thông qua các báo cáo công bằng và khách quan của tất cả các phóng viên, chúng tôi sẽ thông báo cho tất cả người tiêu dùng về tình hình của công ty chúng tôi.”
Không rõ có bao nhiêu người đang xem buổi phát sóng cuộc họp báo công khai, Thẩm Thiên Thiên ấy vậy mà không ngần ngại khi đối mặt với ống kính của phóng viên, tự tin và thẳng thắn thừa nhận sự thật rằng bố mẹ cô đã ly hôn.
“Mẹ tôi và bố tôi thực sự đã ly hôn. Chắc chắn phải có lý do để khiến họ chọn kết thúc cuộc hôn nhân kéo dài 25 năm của mình. Tuy nhiên, nếu người tiêu dùng vì chuyện này mà cho rằng trang sức của chúng tôi là lừa đảo thì chẳng phải là có chút không hợp tình hợp lý sao?”
“Nếu trang sức thực sự có thể đại diện cho tình yêu đích thực thì trên đời này sẽ không có chuyện các cặp đôi chia tay. Quảng cáo chỉ là gửi gắm thông điệp tốt đẹp. Tôi tin chắc rằng người trưởng thành chúng ta ai cũng nên có tiêu chí đánh giá của riêng mình. Nếu bạn quả thực nghĩ rằng bạn mua trang sức nhà chúng tôi rồi cuối cùng sẽ từ đó mà chia tay ly hôn, thì tôi chỉ có thể nói, có phải thế giới quan của bạn có vấn đề rồi phải không?”
“Khi nào chúng ta mới đến để mua những đồ trang sức này trong cuộc sống hàng ngày? Khi chúng ta cầu hôn, khi chúng ta kết hôn, hoặc là những món quà bất ngờ từ các dịp kỷ niệm. Những năm trước đây, khi hai bên kết hôn, nhà trai phải tặng nhà gái ba miếng vàng, thế nên trang sức mới được xem là tượng trưng cho tình yêu đích thực.”
“Nhưng thời thế thay đổi rồi. Nhiều cô gái chọn độc thân thay vì yêu. Vậy là vàng bạc châu báu không thể đeo nữa sao? Một tháng trước, mẹ tôi biết chuyện bố tôi phản bội. Mẹ dám can đảm đối diện với lựa chọn ly hôn, chẳng phải rất đáng khích lệ hay sao? Nếu ngụ ý của trang sức là chân ái, thì từ đó tôi còn muốn nói rằng, nó còn mang một tầng ngụ ý khác nữa, đó là sự độc lập, hoàn thiện bản thân và tự mình cố gắng phấn đấu.”
“Tôi hy vọng trong tương lai, khách hàng đến cửa hàng của chúng tôi không phải chỉ đến chọn trang sức vì chuẩn bị kết hôn mà vì yêu thích, muốn tặng cho bản thân phần thưởng vì đã vất vả nỗ lực nên mới vào xem trang sức. Cảm ơn mọi người, tất cả những gì muốn nói tôi đã nói xong.”
Vào cuối bài phát biểu của Thẩm Thiên Thiên, nhiều nữ phóng viên có mặt đã vỗ tay, như thể họ đồng ý với những gì cô nói.
“Kế tiếp là phiên đặt câu hỏi.” Thẩm Thiên Thiên cười nói: “Nếu mọi người có bất kỳ câu hỏi nào, chỉ cần thấy thuận tiện tôi đều sẽ trả lời.”
Lời vừa dứt, một phóng viên đã mở micro: “Cô Thẩm, có phải sau khi ly hôn ông Trương cũng tự mình từ chức rời khỏi Thẩm thị, điều này là thật sao?”
“Vâng, từ giờ trở đi tôi sẽ tiếp quản toàn bộ công việc kinh doanh của Thẩm thị.”
“Vì sao Trương tổng cùng phu nhân ly hôn? Tôi nghe nói Trương tổng đã ngoại tình với người phát ngôn, có đúng không?”
Thẩm Thiên Thiên liếc nhìn thẻ công tác của phóng viên trước mặt, sau khi để ý xem anh ta thuộc bên truyền thông nào, cô cười nói: “Lý do bố mẹ tôi ly hôn là chuyện riêng của họ, thân là con gái, tôi sẽ không nói quá nhiều ở đây. Tóm lại họ đã ly hôn và Trương Nhất Chu đã rời khỏi nhà.”
“Nghe nói tổng giám đốc tập đoàn Thịnh Thế bị tai nạn xe cộ vẫn đang hôn mê, thế mà khoảng thời gian trước cô còn khởi kiện ly hôn, cô làm như vậy không phải là quá bạc tình bạc nghĩa hay sao?”
Thẩm Thiên Thiên nhíu mày, cô đã đoán trước sẽ có người nói ra chuyện này, cô trầm ngâm một lúc rồi mới ung dung nói: “Tôi nhớ khi tôi kết hôn với Thịnh Lạc, truyền thông các anh nói chúng tôi kết hôn vì thương nghiệp thông gia, nói nhất định sẽ không kéo dài lâu mà? Bây giờ tôi ly hôn rồi đấy, có vấn đề gì không?”
Phóng viên hỏi câu này: “…”
“Nhưng dù sao thì anh ấy cũng đã trở thành người thực vật. Về mặt nhân nghĩa đạo đức mà nói, thật khó để biện minh cho việc cô bỏ rơi anh ấy vào lúc này.”
“Tòa án đã phê chuẩn việc ly hôn của tôi, anh còn ở đây nói chuyện nhân nghĩa đạo đức với tôi sao? Hay là anh cho rằng tôi nên thủ tiết cả đời vì Thịnh Lạc?”
“…” Nín họng liền.
Bùng nổ trên màn hình livestream dần dần tăng lên, rất nhiều người đến ăn dưa sau khi nghe tin vừa vặn tình cờ nhìn thấy cảnh Thẩm Thiên Thiên đối đáp phóng viên.
[Chị đây mỏ hỗn xéo sắc quá trời, hahahaha, nhưng toi thích!]
[Tui lại càng cảm thấy mấy người vì chuyện nhà người ta ly hôn mà lại đi đòi trả hàng đầu óc mới khùm đin gì đâu, phải không?]
[Tôi thấy cô ấy nói rất có lý, trước đây khi lĩnh lương, tôi đã mua cho mình một chiếc vòng tay mà tôi đã mong đợi từ lâu, nhưng khi mẹ tôi nhìn thấy tôi mua chiếc vòng này, bà đã nói rằng tôi lãng phí tiền bạc. Bà ấy còn nói khi nào tôi kết hôn thì tự nhiên nhà trai sẽ mua, lúc đó tôi chỉ muốn cạn lời.]
[Đúng vậy, chồng là người thực vật, tại sao lại không thể ly hôn? Chẳng lẽ muốn người ta nhờ ơn chồng thực vật mà thủ tiết luôn à.]
[Hehe, còn tôi ở đây là để ngắm nhìn dung nhan đại mỹ nhân Thịnh Thế, đại mỹ nhân nói gì cũng đúng hết ó.]
Cầm điện thoại trong phòng chờ sân bay, Trương Nhất Chu đã xem toàn bộ buổi phát sóng trực tiếp, không biết vì sao lại nở một nụ cười khổ, ấy thế mà trong nụ cười ấy cũng xen lẫn một chút nhẹ nhõm vui mừng.
Con gái ông thực sự rất xuất sắc.
Ông hít sâu một hơi, cất điện thoại chờ giờ lên máy bay, đây là phòng VIP, sẽ không có người tới quấy rầy nên không ai có thể nhìn ra dáng vẻ cô đơn hiện trên mặt ông.
Lúc này, cửa phòng VIP bị đẩy ra, Trương Tử Oánh đi vào: “Bố.”
Trương Nhất Chu mở mắt và nhìn Trương Tử Oánh: “Con đến rồi đấy à?”
“Bố, vì sao bố lại từ bỏ chứ?” Trương Tử Oánh đi tới bên cạnh Trương Nhất Chu rồi ngồi xuống: “Bố cống hiến ở Thẩm gia nhiều năm như vậy, vì một chút như thế mà nói bỏ là bỏ tất cả sao?”
Theo Trương Tử Oánh, chỉ cần Trương Nhất Chu có lòng, Thẩm thị có thể trở thành Trương thị bất cứ lúc nào, vì vậy cô nghĩ mãi cũng không thể hiểu tại sao Trương Nhất Chu lại có thể từ bỏ tất cả tâm huyết kinh doanh của mình trong nhiều năm như thế.
Trương Nhất Chu ánh mắt nặng trĩu nhìn về Trương Tử Oánh: “Thua keo này bày keo khác, chuyện này với bố không khó. Tử Oánh, con có muốn đi với bố đi về phía nam để bắt đầu lại không?”
Sau hơn mười năm ở nhà họ Thẩm, Trương Tử Oánh đã sớm quen thuộc từ lâu, huống hồ gì các mối quan hệ của cô đều ở đây. Nếu cô rời đi với Trương Nhất Chu, có thể trong ba tới năm năm nữa sẽ không quay lại và rất có thể sẽ không bao giờ quay lại. Hơn nữa, ông còn hào phóng tặng biệt thự cho nhà họ, cơ bản chính là chuyển hướng để hợp pháp rời khỏi nhà.
Trương Tử Oánh nhìn thấy trên giao diện hệ thống đã có danh sách những người cần lấy lòng, trong đầu cô cũng đã có sự tính toán. Chỉ cần được một trong những người trong danh sách này yêu thương, cô sẽ không sợ mất đi chỗ đứng của mình ở chốn phồn hoa thành đô này.
Đặc biệt là người tên Phó Từ Hành này, một gã giàu sụ ẩn danh trong danh sách người giàu. Nếu có thể tranh đoạt người này từ Thẩm Thiên Thiên, Thẩm gia có là cái thá gì?
“Bố à, con…”
Thấy Trương Tử Oánh miễn cưỡng, Trương Nhất Chu không nói gì. Ông liếc nhìn đồng hồ rồi nói: “Bố sắp lên máy bay rồi. Nếu con chọn ở lại thì cũng không sao.”
[Cảnh báo, độ yêu thích của Trương Nhất Chu là -10.]
Trương Tử Oánh: “…” Thế mà còn trừ điểm yêu thích là sao?! Sao lúc đầu hỏng nói zậy đó?
“Bố, con tiễn bố ra cổng.” Trương Tử Oánh muốn chuộc lỗi, Trương Nhất Chu lại né tránh: “Không cần, con về đi.”
Nhìn thấy Trương Nhất Chu biến mất ở cổng lên máy bay, Trương Tử Oánh hít một hơi thật sâu và dứt khoát quay người. Cô muốn ở lại không chỉ bởi vì cô không muốn rời bỏ cuộc sống hiện tại, mà còn bởi vì cô muốn nhất định phải lớn mạnh hơn Thẩm Thiên Thiên.
Dựa vào cái gì mà Thẩm Thiên Thiên sinh ra đã là thiên kim ngọc nữ, nhưng cô lại là một đứa trẻ không rõ cha? Dựa vào cái gì mà cô ta có thể tùy tiện có được mọi thứ, nhưng cô mà tùy tiện là lại không có gì?
Có phải vì cô ta được nhận định là nữ chính, còn cô chỉ vào vai nữ phụ? Trương Tử Oánh không cam tâm.
Ngay cả khi cô chỉ là một nữ phụ, cô nhất định có thể phản công và trở thành nhân vật chính.
______
Sau thành công của bên quan hệ công chúng, Thẩm Thiên Thiên bắt đầu sắp xếp một người đại ngôn mới cho công ty. Về phần người đại ngôn ban đầu, Tịch Mỹ Ngọc, cô ta đã bị Thẩm Thiên Thiên chấm dứt hợp đồng ngay khi Trương Nhất Chu tuyên bố rời đi.
Người đại ngôn mới phải là người chưa từng dính lùm xùm drama nào và phải có hình tượng đàng hoàng. Sau khi nhiệm vụ này được giao cho bộ phận quảng bá, bộ phận này đã phản hồi rất tích cực. Thẩm Thiên Thiên cuối cùng cũng có thời gian để xử lý Trương Tử Oánh, người vẫn còn ở trong công ty.
Kể từ khi Trương Nhất Chu rời đi, một nửa số người được Trương Nhất Chu thăng chức trong công ty đã từ chức. Thẩm Thiên Thiên không rảnh giữ lại, trực tiếp đồng ý với đơn xin từ chức của họ, nhưng Trương Tử Oánh thì dường như không có bất kỳ dự định từ chức nào.
Cô biết từ phía nhân sự rằng Trương Tử Oánh đang ở bộ phận quảng bá của công ty và hiện là trưởng nhóm. Mọi người trong công ty đều biết cô ta là cháu gái của Trương Nhất Chu nên bọn họ đặc biệt chiếu cố cô ta.
Thể diện cũng đã mất rồi, cô ta còn có mặt mũi mà ở lại sao? Thẩm Thiên Thiên quả thực nghĩ mãi không hiểu được, nhưng nếu cô ta không chủ động nghỉ việc thì cô cũng sẽ không chủ động sa thải, dù sao cũng phải tuân theo luật lao động.
Thẩm Thiên Thiên gọi điện cho giám đốc tuyên truyền, thẳng thắn rõ ràng nói ra: “Bố mẹ tôi ly hôn nguyên do là Trương Tử Oánh. Nhìn thấy cô ấy là tôi muốn đau đầu. Ngài nghĩ tôi nên làm sao đây?”
Giám đốc trong giây lát đã hiểu ra, vội vàng gật đầu nói: “Thẩm tổng, tôi hiểu ý cô.”
“Cứ để cô ấy tự nguyện từ chức đi.” Thẩm Thiên Thiên nhắc nhở.
Trương Tử Oánh sở dĩ ở lại là vì cô ta đoán chắc rằng Thẩm Thiên Thiên sẽ không tiết lộ danh tính của cô ta, chỉ cần cô ta vẫn ở lại sẽ khiến Thẩm Thiên Thiên cảm thấy ghê tởm buồn nôn.
Trương Tử Oánh dần dần nhận ra cô dường như bị cô lập bởi các đồng nghiệp xung quanh, ngay cả Lý Na, người thường thích đến gần và lấy lòng cô cũng tránh xa.
Ngay cả giám đốc, người trước đây chưa bao giờ dám để tâm đến cô, thỉnh thoảng sẽ ném vào mặt cô, nói rằng thiết kế này là không đúng và phải làm lại từ đầu. Cô trở thành người cuối cùng trong cả bộ phận phải làm thêm giờ.
Là do Thẩm Thiên Thiên! Nhất định là cô ta làm khó dễ cô!
Trương Tử Oánh nghiến răng nghiến lợi nghĩ, nhưng bây giờ cô không có biện pháp gì để đối phó Thẩm Thiên Thiên!
“Cô nói xem, thế mà Trương Tử Oánh còn có mặt mũi ở lại Thẩm thị sao? Nếu tôi là cô ta, tôi đã sớm thu dọn rồi cút xéo rồi.”
“Đúng vậy, đúng là một đứa con hoang không biết xấu hổ, còn muốn đấu đá với Thẩm tổng nữa chứ.”
“Tôi còn tưởng cô ta là cháu gái của Trương tổng, nên tụi mình mới nhường nhịn cô ta, không ngờ lại là con riêng của ông ta.”
“Không phải sao, Thẩm tổng thật tốt bụng tử tế, còn không trực tiếp đuổi quách Trương Tử Oánh đi cho rồi.”
Trương Tử Oánh đứng phía sau tái mặt khi nghe những gì đồng nghiệp nói. Để loại trừ cô mà Thẩm Thiên Thiên thực sự đã nói ra chuyện này?
Một số đồng nghiệp đang buôn chuyện cũng nhìn thấy Trương Tử Oánh, mọi người lần lượt né cô như né tà, ánh mắt hiện rõ sự khinh thường.
Ngày hôm sau, Thẩm Thiên Thiên nhận được tin nhắn từ bộ phận nhân sự nói rằng Trương Tử Oánh đã tự nguyện từ chức. Thẩm Thiên Thiên nhìn video phỏng vấn trên máy tính và hơi cong môi.
Cô giải thích rất chi tiết cho sư tỷ của Triệu Tiểu Hi về sự thật của vụ ly hôn của bố mẹ cô.
Ly hôn vốn cũng không phải là chuyện không thể tiết lộ ra ngoài, huống hồ gì Trương Nhất Chu lại là người có lỗi trước nên cô không có lý do gì giúp ông che giấu lỗi lầm.
______