Trương Tử Hiên nhỏ hơn Thẩm Thiên Thiên năm tuổi, năm nay 19 tuổi, sắp bước vào đại học năm hai. Thẩm Thiên Thiên lần cuối thấy cậu là vào Tết Nguyên Đán.
Không biết cậu đã cắt đầu đinh từ lúc nào, tóc ngắn trên đầu v*t nhọn, làm cho khuôn mặt cậu có vẻ thanh tú, trông khinh khỉnh hơn một chút, có lẽ là muốn làm người cứng cỏi.
Thẩm Thiên Thiên vẫn nhớ khi cậu được đưa đến trường mẫu giáo lúc bốn tuổi, cậu đã bị nhầm là một cô bé vì cậu quá xinh đẹp, hơn một nửa cậu bé trong lớp cho cậu đồ ăn vặt.
Sau khi về đến nhà, cậu vui vẻ đưa cho Thẩm Thiên Thiên tất cả đồ ăn vặt mà các cậu bé đã cho, rồi ngọng nghịu nói: “Chị ơi, ngày mai em lại mang về cho chị đồ ăn ngon.”
Trong những ngày nghỉ, cả hai chơi với nhau ở chòi rượu tại gia, và cậu thỉnh thoảng xuất hiện với tư cách là một cô bé tiếp khách.
Thực ra lúc đó tuy hai chị em họ lúc nào cũng ầm ĩ nhưng mối quan hệ vẫn rất tốt. Khi cô định ra nước ngoài du học đại học, cậu vừa mới học cấp hai vừa khóc vừa tiễn cô lên máy bay.
“Trương Tiểu Hiên?” Giọng của Sở Hạc Nguyên kéo Thẩm Thiên Thiên ra khỏi hồi ức.
“Anh biết tôi?” Trương Tử Hiên cau mày, cái tên Trương Tiểu Hiên này là chị gái thường gọi cậu, nhưng hình như đã lâu rồi cậu không nghe thấy Thẩm Thiên Thiên gọi cái tên này nữa.
Trương Tử Hiên vô thức nhìn Thẩm Thiên Thiên.
Cô nhìn biểu cảm của cậu khẳng định là cậu không nhớ ra được. Cô ân cần nhắc: “Cậu ấy là con của dì Quan ở khu nhà trước đây của chúng ta.”
Trương Tử Hiên im lặng một lúc, như thể vẫn còn nhớ dì Quan này là ai.
Khi gia đình Sở Hạc Nguyên chuyển đi, Trương Tử Hiên mới năm sáu tuổi, hơn nữa theo năm tháng Sở Hạc Nguyên đã thay đổi cao lớn hơn, cậu không nhận ra cũng là chuyện bình thường.
Bạn gái nhỏ bị cậu vứt một bên đi tới, nắm lấy cánh tay cậu, tò mò hỏi: “Tử Hiên, anh gặp người quen à?”
“Đây là chị gái anh.” Trương Tử Hiên giới thiệu.
Bạn gái nhỏ cười ngọt ngào: “Chào chị, em tên là Trình Trình.”
Thẩm Thiên Thiên nhẹ nhàng gật đầu: “Xin chào.” Cô thì không muốn cùng Trương Tử Hiên mất thời gian ở đây liền quay sang Sở Hạc Nguyên nói: “Viên Viên, chúng ta đi xem có gì ngon không?”
Sở Hạc Nguyên kỳ lạ liếc nhìn Trương Tử Hiên, gật đầu nói: “Được, em nghe lời chị.” Tại sao cậu cảm thấy bầu không khí giữa chị em nhà cô có gì đó không đúng?
Lúc hai người chuẩn bị rời đi, Trương Tử Hiên đột nhiên kêu lên: “A, tôi nhớ rồi, cậu là Sở Hạc Nguyên?”
Sở Hạc Nguyên mỉm cười gật đầu: “Ừm, long time no see, Tiểu Hiên.”
“Móa nó, Sở Hạc Nguyên cậu… là đột biến gen sao?” Trương Tử Hiên không ngờ rằng chàng trai cao gầy trước mặt với tên mập đã cướp mất chị gái cậu trong trí nhớ cậu mình là một.
Trương Tử Hiên: “Cậu về khi nào? Sao lại ở cùng chị tôi?”
Sở Hạc Nguyên: “Lần trước ngẫu nhiên gặp được dì, sau đó tôi tới nhà cậu làm khách, vừa hay gặp được chị cậu.”
“Đã nhiều năm không gặp, khi ra ngoài ăn cơm sao không gọi cho tôi?” Trương Tử Hiên bước tới, khoác vai Sở Hạc Nguyên nói: “Chúng ta đi cùng nhau đi, tôi sẽ chiêu đãi cậu, chị thấy sao?”
Thẩm Thiên Thiên liếc nhìn hai người họ, cuối cùng gật đầu: “Được thôi.”
Bốn người chọn một nhà hàng có không gian tốt, Trương Tử Hiên nói chuyện phiếm với Sở Hạc Nguyên, khi biết tin Sở Hạc Nguyên gia nhập chiến đội thể thao điện tử, cậu cao hứng hỏi: “Cậu tham gia đội nào vậy? ID là gì? “
Sở Hạc Nguyên nhướng mày, dựa vào ghế, thần bí nói: “Trước trận đấu, tôi không thể nói cho cậu biết được, một tháng nữa cậu xem tôi thi đấu không?” Sở Hạc Nguyên vừa ký hợp đồng với đội mới và hiện đang là con át chủ bài bí mật của đội, ngay cả buổi livestream hàng ngày cũng không cho cậu xuất hiện.
“Bạn thân cũng giữ bí mật sao?”
Sở Hạc Nguyên nhìn cậu, nhướng mày hỏi: “Bạn thân thì có gì đặc biệt?”
Trương Tử Hiên: “…”
Cô bạn gái nhỏ Trình Trình lên tiếng bênh vực bạn trai: “Tử Hiên chơi game cũng rất giỏi, thường dẫn chúng tôi đi ăn gà.”
“À, đó là, lúc đó tôi suýt nữa đã gia nhập đội tuyển chuyên nghiệp.” Trong lòng Trương Tử Hiên biết trình độ của mình không thể so sánh với tuyển thủ chuyên nghiệp được.
Nhưng là nhìn thấy Sở Hạc Nguyên đến tên đội còn không dám nói, cậu thầm đoán có thể là đội nhỏ, phỏng đoán không có chính thức thi đấu cho nên ngượng ngùng không nói.
Chủ đề này không còn gì để nói nữa nên Trương Tử Hiên phải quay đầu nhìn chị gái và nói: “Chị, em nghe mẹ nói chị đi làm văn phòng ở chi nhánh?”
Thẩm Thiên Thiên liếc nhìn cậu rồi gật đầu: “Ừ.”
“Bố dường như cũng đã sắp xếp một công việc cho chị Tử Oánh. Hôm qua chị ấy phàn nàn với em rằng cường độ làm việc cao và chị ấy luôn mắc lỗi và bị kỷ luật.” Trương Tử Hiên hỏi: “Chị cảm thấy thế nào? Có cần em cứu giúp không?”
Cô chỉ liếc cậu một cái, không biết cậu có EQ thấp hay kém thông minh, trước mặt cô mà cứ nhắc Trương Tử Oánh?
Không phải là cậu nghĩ rằng cô và Trương Tử Oánh vẫn là chị em tốt đấy chứ?
Sở Hạc Nguyên đem đồ ăn chuyển tới trước mặt cho cô: “Chị làm việc chăm chỉ chắc vất vả lắm, ăn nhiều hơn đi.”
Thẩm Thiên Thiên mỉm cười, dùng đũa chung gắp thức ăn cho cậu: “Em huấn luyện chắc cũng rất mệt, cũng nên ăn nhiều hơn đi.”
Trương Tử Hiên bị lơ: “…”
Nhìn Sở Hạc Nguyên một câu là chị, hai câu cũng là chị, Trương Tử Hiên cảm thấy có chút không thoải mái. Kể từ sau sự việc đó ba năm trước, chị cậu chưa bao giờ chủ động liên lạc với cậu.
Ngay cả khi bị bệnh, cậu đăng mấy tấm ảnh truyền nước trong vòng bạn bè, sau một lúc WeChat của cậu có vô số chấm đỏ, tất cả đều là bạn bè và gia đình đến quan tâm.
Nhưng trong số đó tuyệt nhiên không có cô.
Rõ ràng trước đây không phải như vậy, những năm đó cho dù cô ở nước ngoài, sau khi biết cậu cảm lạnh, ngày nào cô cũng gọi điện cho cậu giám sát để cậu uống thuốc đúng giờ.
Có phải vì cứu Trương Tử Oánh trước nên chị ấy mới tức giận mặc kệ cậu trong ba năm không?
Sau khi ăn cơm xong, Trương Tử Hiên bối rối, trong mắt nhìn Sở Hạc Nguyên càng thêm bất mãn.
Bốn người rời khỏi phòng riêng sau khi ăn xong, một người phục vụ bưng một khay canh cá chua đi tới. Hai đứa nhỏ không biết ở đâu ra chạy tới xô đẩy nhau, một đứa không để ý va vào người phục vụ.
Người phục vụ chưa kịp phản ứng, anh ta không thể giữ chặt cái khay nên anh đổ nó về phía Thẩm Thiên Thiên đang đi tới.
“A!” Trình Trình hét lên.
“Chị ơi, cẩn thận!” Trương Tử Hiên và Sở Hạc Nguyên gần như hét lên cùng một lúc, đồng thời họ đưa tay ra giúp cô chặn nồi canh cá chua.
Cá chua bị đổ, nồi vỡ, hai đứa trẻ va phải người phục vụ khóc thét lên, khung cảnh rất hỗn loạn.
[Ký chủ, là cốt truyện mưu sát!]
Thẩm Thiên Thiên nhìn nồi canh bốc khói nghi ngút trên mặt đất, được đấy, đúng là bị cốt truyện mưu sát rồi, nếu như bị đổ lên mặt thì cô không bị hủy dung cũng phí.
Người phục vụ hốt hoảng: “Tôi xin lỗi, mọi người không sao chứ?”
Cả Trương Tử Hiên và Sở Hạc Nguyên đều bị bỏng ở một mức độ trên cánh tay và bàn tay, Sở Hạc Nguyên có bị bỏng nhiều hơn một chút.
Thẩm Thiên Thiên cau mày nhìn bọn họ, nhanh chóng nắm lấy cánh tay Sở Hạc Nguyên: “Đi cùng chị, trước tiên rửa sạch bằng nước lạnh đã.”
Sở Hạc Nguyên đau đến mức gào lên: “Chị ơi, nhẹ tay thôi.”
Sau khi rửa sạch bằng nước lạnh, người phục vụ đưa họ vào một phòng, chuẩn bị thuốc mỡ trị bỏng rồi đến gặp quản lý nhà hàng để xử lý.
Mu bàn tay của Sở Hạc Nguyên đều nóng bừng lên, đỏ bừng một mảng lớn, trông khá đáng sợ.
Cô cẩn thận bôi thuốc mỡ cho cậu, có chút lo lắng: “Tay cậu đau thế này trong thời gian ngắn sẽ không lành đâu.”
Sở Hạc Nguyên ngược lại an ủi cô, ngây ngô nói: “Không sao đâu, da em dày lắm, hai ngày nữa sẽ ổn thôi.”
“Chút nữa chị sẽ đưa em đến bệnh viện.” Thẩm Thiên Thiên lo lắng: “Tay của em rất quan trọng mà.” Dù gì thì cậu cũng là cố bảo vệ cô khỏi bị thương.
Trương Tử Hiên thấy Thẩm Thiên Thiên hoàn toàn không quan tâm đến mình, không cam lòng lên tiếng: “Chị, em cũng bị thương mà, chị có thể quan tâm đến em không?”
Cô quay đầu lại nhìn bàn tay bị thương của cậu, đưa thuốc mỡ cho cậu: “Em tự thoa đi”
Trương Tử Hiên: “…” Cậu mím chặt môi, ánh mắt đau xót.
Trình Trình im lặng một lúc rồi lấy thuốc mỡ: “Để em thoa.”
Trương Tử Hiên khịt mũi để Trình Trình thoa thuốc.
Sau đó, quản lý nhà hàng và phụ huynh của hai cháu bé đều đến xin lỗi và bày tỏ thiện chí đưa đến bệnh viện điều trị.
Trương Tử Hiên vẻ mặt không kiên nhẫn: “Không quá nghiêm trọng, tôi không đi.”
Thẩm Thiên Thiên kiên quyết đưa Sở Hạc Nguyên đến bệnh viện để kiểm tra, trước khi Trương Tử Hiên tức giận muốn bỏ đi, cô nhàn nhạt nói: “Trương Tiểu Hiên, bởi vì tay của em không quan trọng bằng Hạc Nguyên nên chị mới không để ý, em cũng đừng để tâm làm gì.”
Bước chân của Trương Tử Hiên đột ngột dừng lại, sắc mặt có chút khó coi, quay đầu nhìn Thẩm Thiên Thiên tức giận nói: “Thẩm Thiên Thiên, em là em trai chị hay cậu ta là em trai chị? Thế mà lại nói tay em không quan trọng bằng cậu ta nữa chứ? Chị à, em mới là em trai chị mà. Hai ngày nữa em sẽ có một trận đấu bóng rổ, giờ tay em bị thương thì làm sao thi đấu được?”
“Câu này không phải là em đã từng nói với chị sao? Sao em lại tức giận như vậy? Buồn cười nhỉ?” Thẩm Thiên Thiên khó hiểu: “Tay của Hạc Nguyên chuẩn bị tham gia thi đấu thể thao điện tử. Nó tất nhiên là quan trọng hơn của em rồi.”
Trương Tử Hiên ngưng đọng, nhất thời không nói nên lời: “…”
Năm đó chị gái và chị họ cùng bị bắt cóc, khi bọn bắt cóc đề nghị thả một người trước, bố mẹ đã chọn cứu chị họ trước, cậu cũng nghĩ rằng nên như vậy.
Sau đó, hai chị em đã được giải cứu an toàn, người chị họ vô cùng hoảng sợ, chị ấy luôn gặp ác mộng vào ban đêm và cần có người ở bên. Vì vậy cả nhà mới quan tâm đến chị ấy nhiều hơn mà quên mất rằng người chị ruột của cậu cùng bị bắt cóc cũng cần được quan tâm.
“Chị ơi, vì chị mạnh mẽ hơn chị Tử Oánh nên bố mẹ nghĩ đến việc cứu chị Tử Oánh trước, sau đó sẽ nghĩ cách cứu chị.”
Chị ơi, vì chị Tử Oánh quan trọng hơn chị nên bố mẹ mới xem nhẹ chị, mong chị không phiền lòng.
Thẩm Thiên Thiên năm đó nghe thấy lời nói của cậu cũng tức giận và buồn bã như cậu lúc này sao?
Hóa ra lúc đó cậu đã vô ý làm tổn thương cô?
Chỉ khi thực sự trải qua, cậu mới biết lúc đó cô đã buồn và tức giận như thế nào.
Cho nên trong ba năm qua cô chưa từng chủ động liên lạc với cậu, khi cậu nhắc đến Trương Tử Oánh cô sẽ tức giận, và cô cũng không có ý định xem cậu là em trai nữa?
Trương Tử Hiên nhìn lại chị gái mình, đột nhiên có chút không dám đối mặt, cậu bối rối đẩy người quản lý đang đứng chặn ở cửa rồi sải bước đi ra ngoài.
Nhìn thấy tình huống như này, Trình Trình vội vàng đuổi theo.