Trong lòng Lê Khinh Chu thầm thì, cậu liếm môi, ngón tay khẽ chạm lên vết sẹo rõ ràng nổi bật trên lưng hắn một cách chậm rãi như cách những cánh hoa rơi…
Bả vai Liễu Bạc Hoài thoáng chốc trở nên căng cứng.
Cũng may, Lê Khinh Chu đã ngay lập tức rút tay về.
Cậu nói: “Chắc là lúc đó rất nguy hiểm, tổng giám đốc Liễu, sao anh lại bị thương thế?”
Liễu Bạc Hoài: “Móc cài bị lỏng nên vô tình đụng vào vách đá…”
Hắn nói xong còn xoay người ngồi xuống cạnh Lê Khinh Chu rồi nói tiếp: “Tôi thích hưởng thụ cảm giác kíƈɦ ŧɦíƈɦ và thử thách khi chơi những trò cảm giác mạnh một mình, nên khi đó xung quanh không còn ai khác.”
Lê Khinh Chu: “Vậy làm sao bây giờ.”
“Cột chắc lại móc cài, kiểm tra dây thừng, cố gắng nhịn đau leo lên.”
Tổng giám đốc Liễu thật giỏi, thật dũng cảm!
Bé con trong bong bóng vỗ tay bốp bốp trông vô cùng có tinh thần.
Lê Khinh Chu nâng ly rượu lên nói: “Bây giờ hẳn là không còn chuyện gì có thể khiến tổng giám đốc Liễu đổi sắc mặt nhỉ.”
Liễu Bạc Hoài cụng ly với cậu, ánh mắt hơi trầm xuống, thâm ý nói: “Không, vẫn có chứ, có điều… Đó là chuyện tốt.”
Chỉ là, lòng không an định.
Sau đó, hai người lại nói chuyện phiếm thêm một chút, uống cạn ly rượu gạo nhỏ.
Cơn buồn ngủ của Lê Khinh Chu dần ập đến.
Mệt mỏi, buồn ngủ.
Bé con trong bong bóng đã đi ra khỏi hồ suối nước nóng, khăn ủ hình cừu trên đầu cũng đã được lấy xuống, nó thay một chiếc áo choàng tắm thoải mái, trong ngực ôm theo một chiếc gối rối bù mềm mại.
“Ra ngoài thôi.” Liễu Bạc Hoài nói.
“Ừ… Được, làm phiền tổng giám đốc Liễu.” Lê Khinh Chu vui vẻ nói.
Bé con trong bong bóng ngượng ngùng chôn gương mặt nhỏ nhắn đỏ bừng trong gối, hai cẳng chân trắng nõn quấn quýt một chỗ, ngay cả ngón chân cũng cuộn tròn lại.
Liễu Bạc Hoài ôm Lê Khinh Chu ra ngoài suối nước nóng, hắn nhẹ nhàng đặt cậu xuống một cái ghế ngồi sau đó đưa cho cậu một chiếc khăn lông khô ráo.
Ngoài ra còn đặt một chiếc áo choàng tắm mới tinh ở bên cạnh.
Lê Khinh Chu nhận lấy, nói một câu cảm ơn.
Khi cậu đang dùng khăn lông để lau nước trên người, một chiếc khăn lông khác lại phủ trên đầu cậu, được người khác dịu dàng xoa nắn…
Lê Khinh Chu không khỏi kinh ngạc ngẩng đầu.
Liễu Bạc Hoài dừng động tác tay lại, cúi người, hai tay hắn đặt trên chiếc khăn lông đang phủ trên mặt cậu sau khi tuột từ trên đỉnh đầu xuống, nhẹ nhàng lau đi giọt nước, giọng nói trầm thấp của hắn vang lên, nói: “Sao vậy.”
Nhiệt độ trên người đối phương dường như đang muốn truyền lên trên mặt cậu.
Giọng nói của Lê Khinh Chu không tự chủ trở nên nhẹ bẫng, giống như chưa từng bất ngờ mà nói rằng: “Không, không sao cả.”
“Ừ.”
Sau đó, Liễu Bạc Hoài lại đứng dậy lau khô tóc cho cậu.
Tựa như hành động của anh là vô cùng bình thường.
Sau khi Liễu Bạc Hoài đẩy Lê Khinh Chu vào trong phòng khách, hắn đi xem hai bạn nhỏ trước rồi quay trở lại phòng khách nói: “Quân Quân và Sanh Sanh đều đã ngủ.”
“Sợ rằng nếu đi vào sẽ đánh thức hai đứa nó…”
“Nếu tổng giám đốc Lê không ngại thì chi bằng ngủ chung một phòng với tôi.”
Điện thoại di động đã tắt, gối và chăn được chất ở một bên, Lê Húc Sanh và Hạ Dịch Quân một người nằm ngủ, một người dạng chân ra nằm ngủ theo hình chữ “đại”.
Liễu Bạc Hoài đắp chăn cho hai người bạn nhỏ, sau khi để lại một ngọn đèn nhỏ bèn đi ra.
Lê Khinh Chu đặt ly nước xuống, suy nghĩ một chút rồi đồng ý.
Phòng ngủ rất lớn, nhân viên của sơn trang đã sớm dọn dẹp đệm giường thật ngăn nắp nhưng bởi vì tối nay còn có Lê Khinh Chu ngủ ở đây, họ cần phải lấy một bộ chăn mới từ trong ngăn kéo ra.
Sau khi Liễu Bạc Hoài sắp xếp giường chiếu xong xuôi, hắn ôm lấy Lê Khinh Chu từ trên xe lăn.
Tổng giám đốc Liễu chỉ là một người bạn mà cũng chẳng than thở cái gì cả, tại sao có thể quan tâm ân cần đến như vậy chứ, ôi… Cảm động quá đi.
Bé con trong bong bóng giơ cánh tay nhỏ bé lau nước mũi, nước mắt lưng tròng.
Anh ấy đúng là một người tốt! Tình hữu nghị vạn tuế!
Liễu Bạc Hoài: “…”
Hắn đỡ Lê Khinh Chu nằm xuống, ngón tay trượt trên chuỗi ngọc Phật trên tay, sau khi chạm phải một chữ trong kinh văn được điêu khắc trên đó, lòng hắn mới bình tĩnh lại.
“Cậu ngủ trước đi, tôi còn muốn đọc sách một lát.” Liễu Bạc Hoài đắp chăn thật kỹ cho Lê Khinh Chu rồi nói.
Hắn đứng dậy tắt toàn bộ đèn trong phòng ngủ, chỉ để lại bên cạnh mình một ngọn đèn không quá sáng, mờ nhạt nhưng ấm áp.
Lê Khinh Chu đã quá buồn ngủ, ngáp một cái dài.
Bé con trong bong bóng cũng đã rúc vào chăn, trên đỉnh đầu đội nón ngủ, nó dụi mắt, góc trên bên phải bé con treo một vầng trăng lưỡi liềm nhỏ màu vàng.
Nó giơ tay kéo sợi dây thòng xuống từ phía dưới vầng trăng lưỡi liềm, thoáng chốc, bong bóng tối đen…
Ngủ ngon.
Đợi đến khi Lê Khinh Chu đã ngủ say, Liễu Bạc Hoài mới nhẹ nhàng khép kinh Phật trong tay lại, hắn đứng dậy, bước đi trên sàn nhà không hề phát ra tiếng bước chân.
Sau khi đi tới bên cạnh Lê Khinh Chu, Liễu Bạc Hoài từ từ vén tấm chăn đang đắp trên đùi cậu.
Chân Lê Khinh Chu tái nhợt, nhỏ gầy, khiến người ta có cảm giác vô cùng yếu ớt dễ vỡ.
Liễu Bạc Hoài ngồi xuống bên cạnh cậu.
Mặc dù hắn biết chân của Lê Khinh Chu sẽ không có bất kỳ cảm giác nào.
Nhưng hắn lại vừa nhẹ nhàng vừa chậm rãi, vừa dịu dàng và tỉ mỉ nâng một chân của Lê Khinh Chu lên đặt trên chân mình, sau đó xoa bóp chân cho cậu…
Không biết qua bao lâu, Liễu Bạc Hoài mới đắp tấm chăn ấy lại.
Hắn hơi đứng dậy, xích lại gần để nhìn người đang ngủ say, một tay hắn chống bên cạnh gối, ánh mắt sâu thẳm chậm rãi quét qua khuôn mặt Lê Khinh Chu.
Ngay sau đó, ánh mắt hắn dần lại trên bong bóng đã tối đi trên đỉnh đầu cậu.
Liễu Bạc Hoài đưa ngón tay ra như muốn chạm vào nhưng lại ngừng lại giữa không trung, cuối cùng vẫn rút tay về…
Đầu ngón tay của hắn giống như đã chạm vào sống mũi của Lê Khinh Chu nhưng cũng giống như chưa từng chạm phải, lúc rời đi chỉ để lại một câu: “Mơ đẹp.”
Không bao lâu sau, ngọn đèn nhỏ như ánh hoàng hôn ấy phụt tắt.