Trọng Lai Nhất Thứ

Chương 43: Đường đời ở đâu lại không gặp được nhau



Hôm đó tuyết rơi chưa được bao lâu, đã chuyển thành mưa. Sáng hôm sau khi rời giường, Trầm Thiệu thấy mưa đã tạnh, mặt đất ướt sũng, khiến người ta liếc mắt một cái liền có cảm giác lạnh lẽo.

Đi vào phòng tắm, ban đầu nước chảy ra hơi lạnh chút, làm Trầm Thiệu rùng mình, nghe phía sau có tiếng động, quay đầu phát hiện Cố Ninh Chiêu đang dựa vào cạnh cửa nhìn mình.

“Sao vậy?” Trầm Thiệu cúi đầu nhìn mình, phát hiện dây lưng áo ngủ lỏng lẻo, vươn tay thắt chặt lại, quay đầu đi đánh răng, tuy hai người đều là đàn ông, bất quá tùy tiện lộ ngực lộ chân trước kiểu người ưa soi mói như Cố Ninh Chiêu có thể không hay cho lắm.

Cố Ninh Chiêu đảo mắt qua thắt lưng buộc chặt, bước đến bồn rửa mặt đứng cạnh Trầm Thiệu cùng đánh răng.

Trầm Thiệu im lặng liếc mắt nhìn Cố Ninh Chiêu một cái, không có vấn đề gì sao?

Không thèm để ý ánh mắt người kia, Cố Ninh Chiêu lấy chiếc khăn ấm áp lau mặt, sau khí suất khí bước ra khỏi nhà tắm.

Rửa mặt xong, Trầm Thiệu ra khỏi phòng tắm thấy Cố Ninh Chiêu đang thay quần áo, huýt sáo một tiếng mỉm cười: “Dáng người đẹp nha.”

Cố Ninh Chiêu hơi mất tự nhiên khụ một tiếng: “Cậu đã biết trước rồi mà?”

“Đó không phải là khích lệ cậu sao.” Xem ra Cố Ninh Chiêu cũng không chú ý này nọ, nếu không sẽ không thay quần áo trước mặt cậu, vậy vừa nãy cậu ta nhìn cái gì trời? Trầm Thiệu có chút nghi ngờ thay quần áo, sau đó bắt đầu dọn dẹp hành lý, rồi sau đó ngồi chờ trưởng đoàn thông báo trở về.

Tuy hiện tại ở lại khách sạn, Hoa đại chỉ còn mỗi Trầm Thiệu và Cố Ninh Chiêu, nhưng ở lại còn có thầy trưởng đoàn và ba giáo viên khác, vậy nên có thể thấy được trường học coi trọng hai người họ đến mức nào.

Đã chín giờ, thầy trưởng đoàn đúng giờ gõ cửa phòng họ, thông báo xe của trường đón họ đã đến rồi.

Trầm Thiệu và Cố Ninh Chiêu kéo hành lý xuống lầu, liền thấy những thí sinh của các trường khác cũng đang chuẩn bị rời đi, cậu kéo Cố Ninh Chiêu bước lên nói tạm biệt ngắn gọn với những người nọ, rồi lên xe yên vị trở về trường.

Sau khi những thí sinh rời đi, ban tổ chức lại đến kiểm tra phòng họ đã ở lần nữa, phần lớn đều rất sạch sẽ, không vì rời đi mà để căn phòng bừa bộn dơ bẩn.

“Lần này tư chất của các sinh viên khá cao,” nhân viên A của ban tổ chức nhìn danh sách chấm điểm, nhíu mày nói, “Bất quả chỉ có năm người, nếu Hoa đại chiếm hết hai, trường khác có ý kiến hay không đây?”

“Theo tôi, những sinh viên này đều là nhân tài, chứ không phải là nhân tài của riêng trường học đó, ai hợp thì chọn người đó,” nhân viên B của ban tổ chức chỉ vào Cố Ninh Chiêu và Trầm Thiệu, “Hai sinh viên dù là tuổi nhỏ nhất trong tất cả, nhưng tư chất tổng hợp lại cao nhất.”

“Cố Ninh Chiêu này tuy nhiều phương diện đều ưu dị, nhưng tính cách của cậu ta nội hướng, mấy ngày nay tôi gần như không thấy cậu ta chủ động bắt chuyện với bất kỳ ai,” nhân viên C cau mày nói, “Tính cách như vậy e rằng không thích hợp với cuộc thi”.

“Đây là thiên tài nhị thiếu Cố gia mấy năm nay rất nổi tiếng, kiến thức của cậu ta phong phú, trí nhớ, logic và khả năng suy luận đều mạnh, so với Trầm Thiệu còn mạnh hơn,” Người đàn ông áo rằn ri nãy giờ vẫn không nói gì chỉ vào tên Cố Ninh Chiêu nói, “Lần này chúng ta phải thi đấu, chứ không phải đi giao lưu, năng lực của Cố Ninh Chiêu đủ sức ứng đối với các kiểu thử thách, huống chi cậu ấy không khéo giao tiếp, thì vẫn còn có người này.” Ngón tay ông ta kéo xuống, chỉ thật mạnh vào tên Trầm Thiệu.

“Kiến thức của Trầm Thiệu cũng vô cùng rộng, tổng điểm sơ khảo xếp thứ hai, chỉ thua Cố Ninh Chiêu một điểm, tính cách cậu ta ôn hòa hơn Cố Ninh Chiêu, EQ cũng khá cao, cậu ta đi cùng Cố Ninh Chiêu, chính là đoàn kết mạnh mẽ,” người đàn ông áo rằn ri hất hất chiếc nón rằn ri của mình, “Tôi đồng ý cho hai người họ cùng tham gia thi đấu, không biết ý kiến của mọi người thế nào?”

Đang ngồi xung quanh có chín người, toàn bộ đều là người ban tổ chức, về danh sách dự thi có lẽ còn có ý kiến khác nhau.

“Nếu trong tình huống bình thường, để quan tâm đến cảm xúc của các nơi, chỉ chọn một là được, nhưng cuộc thi lần này…” Trưởng ban tổ chức trầm tư một lúc, “Hãy để hai sinh viên này cùng đi đi.” So với Cố Ninh Chiêu, thực tế ông thích Trầm Thiệu hơn, quanh người cậu sinh viên này tỏa ra khí chất đặt biệt khiến người ta thích, tuy ông không miêu tả cụ thể được, nhưng cũng không ảnh hưởng đến thiện cảm của ông dành cho cậu ta.

“Nếu như vậy, không bằng để mọi người bỏ phiếu đi.” Nhân viên A thấy vậy, cũng không kiên quyết, dứt khoát dùng phương pháp bỏ phiếu quyết định kết quả cuối cùng.

Trầm Thiệu và Cố Ninh Chiêu không biết ban tổ chức vì chọn lựa hai vị trí cho họ mà muốn nhức đầu, sau khi họ trở về trường, vẫn tiếp tục lên lớp như trước. Có bạn học đến hỏi thăm Trầm Thiệu tin tức của cuộc thi, đều bị Trầm Thiệu đánh trống lảng, vì chính cậu cũng không biết cuối cùng ban tổ chức muốn cái gì.

So với hai nhân vật chính, ban lãnh đạo của Hoa đại càng quan tâm đến kết quả dự tuyển hơn, bất quá mọi việc đều bị giấu rất kín, ngay cả khi họ chủ động hỏi thăm, cũng không nghe ra được tin tức gì hữu dụng.

Trước tết nguyên đán hai ngày, cuộc thi nhân tài quốc tế cử người gửi thư mời chính thức đến Hoa đại, khoảnh khắc lãnh đạo Hoa đại nhìn thấy trong tay đối phương có đến hai lá thư, rốt cục thở ra một hơi.

Năm người dự thi, Hoa đại họ có đến hai người, đã là kết quả không thể tốt hơn.

Khi tin Trầm Thiệu và Cố Ninh Chiêu sắp tham gia cuộc thi nhân tài quốc tế, nhất thời khiến cả trường học sôi trào, lần này Hoa đại cử đi hai mươi người, kết quả được chọn đi thi lại là hai sinh viên chính quy, quả thực như được truyền cảm hứng, lại quá khó tin.

Cố Ninh Chiêu và Trầm Thiệu, lại lần nữa xuất hiện trên danh sách thiên tài.

“Anh Chiêu, anh Thiệu, sau này em theo hai anh lăn lộn.” Vẻ mặt Vương Hào kích động nhìn hai người bạn cùng phòng trước mặt, trong mắt tỏa sáng, “Các bạn cùng lớp nghe nói tôi cùng phòng ngủ với hai cậu, đối với tôi vừa hâm mộ vừa ghen tỵ, các cậu có biết không?”

“Không biết,” Trầm Thiệu gặm táo, “Tôi chỉ biết bài thiết kế cuối kỳ của cậu vẫn chưa hoàn thành.”

“Hừ, chỉ là tác phẩm cuối kỳ thôi mà, chỉ là chút hứng thú thôi.” Vương Hào vung tay lên, “Bây giờ chuyện quan trọng nhất là ăn mừng hai cậu đạt được tư cách dự thi, tối nay chúng ta cùng đi ăn đi.”

“Cậu chắc chắn không phải vì ăn mà tìm lý do?” Trầm Thiệu gật đầu nói, “Mấy hôm trước là ai nói muốn giảm cân vì nữ thần?”

Vương Hào: “…”

“Anh Thiệu, có người cậu thỉnh thoảng độc miệng chưa?” Vương Hào liếc Trầm Thiệu.

“Có, cậu không phải người đầu tiên, cũng không phải người cuối cùng.” Trầm Thiệu ném hạt táo vào thùng rác, khoát tay lên vai Vương Hào, “Nói đùa với cậu thôi, nguyên đán tới rồi, anh em chúng ta không cùng ăn bữa coi làm sao được chớ. Đi, tối nay ăn ở đâu cho cậu chọn, tôi mời.”

“Hắc hắc, cậu đã mời, tôi sẽ không khách sáo.” Vương Hào trở tay ôm vai Trầm Thiệu, “Đến Hân Duyệt Nhất Gia gần trường học ăn mừng, được không?”

“Cậu cũng khéo chọn chỗ,” Trầm Thiệu gật đầu, “Không thành vấn đề, anh cậu có tiền.”

Hùng Cương đứng phía sau yên lặng đánh giá Vương Hào to như con gấu lại xưng em, lại ngó sang Trầm Thiệu chân dài dáng thon được gọi anh Thiệu, hay tên này đến tột cùng là ai mất mặt hơn ai đây?

Cố Ninh Chiêu bước đến trước mặt hai người, cực kỳ tự nhiên vươn tay kéo Trầm Thiệu về cạnh mình, sau đó nói: “Thay quần áo, đi.”

“Đúng, đi mau, cả nhà vui mừng mùi vị cũng ngon hơn, những ai muốn yêu đương thì cứ yêu đương, đi chơi thì cứ đi chơi.” Là người đàn ông độc thân, trong đêm trước nguyên đán chỉ dành cho nhóm tình nhân hẹn hò, y muốn hóa bi thương thành sức ăn, tốt nhất là giành được luôn vị trí mà nhóm tình nhân thích ngồi, đó mới là chuyện vui của cuộc sống.

Một nhóm bốn người chuẩn bị đầy đủ, rốt cục ra khỏi trường học, hai ngày nay tuyết bắt đầu rơi, nên không khí cũng lạnh hơn, ngay cả khi đội nón quấn khăn quàng cổ, vẫn không ngăn được gió lạnh đến thấu xương.

Nhưng dù thời tiết có rét lạnh, đều không thể ngăn nhóm tình nhân dạo bước trong tuyết, trên con đường từ trường học đến Hân Duyệt Nhất Gia, Trầm Thiệu thấy không ít cặp đôi tay trong tay, không ít nữ sinh còn ôm bó hồng trong tay, khiến cậu liếc mắt nhìn mấy lần.

“Sao, anh Thiệu động tâm rồi hả?” Vương Hào thấy Trầm Thiệu nhìn chằm chằm những cặp đôi kia, cười cười nói, “Mấy cô gái lớp tôi đã hỏi thăm tôi rồi, nếu cậu cảm thấy hứng thú, tôi giới thiệu cho.”

Chân Cố Ninh Chiêu hẫng một nhịp, quay đầu nhìn biểu tình Trầm Thiệu.

“Quên đi.” Trầm Thiệu lắc lắc đầu, hờ hững nói, “Những cô gái đó còn trẻ, tình cảm còn non nớt, không thích hợp.”

“Nói cứ như cậu già lắm rồi.” Vương Hào cũng để ý thấy Trầm Thiệu từ chối, dù sao trong nhận thức ủa y, Trầm Thiệu là nam sinh có tài có tiền đẹp trai nếu muốn yêu đương thì đã sớm có bạn gái, đến bây giờ vẫn một mình là vì nhìn ai cũng chướng mắt.

Không như y, không có ai để ý đến.

Hùng Cương đi bên cạnh có chút khó hiểu liếc nhìn Cố Ninh Chiêu một cái, vừa rồi Cố Ninh Chiêu hình như khác lạ, là ảo giác sao?

“Đến rồi.” Hùng Cương đánh vỡ không khi theo bản năng, chỉ vào Hân Duyệt Nhất Gia trước mặt nói, “Nhanh vào thôi, bên ngoài rất lạnh.”

Trầm Thiệu kéo kéo khăn quàng lên trên, che luôn mũi và miệng mình, quay sang nói nhỏ với Cố Ninh Chiêu bên cạnh, “Ngày mai nghỉ, công ty có tiệc, cậu muốn đi cùng tôi không?”

“Hửm?” Cố Ninh Chiêu trừng mắt nhìn, lập tức gật đầu, “Muốn.”

“Đến lúc đó tôi gọi cho cậu.” Trầm Thiệu biết ngày mai Cố Ninh Chiêu phải về nhà, nên đến lúc đó chỉ có thể gọi điện thoại cho Cố Ninh Chiêu.

Cố Ninh Chiêu do dự một chút, đang muốn cất tiếng hỏi Trầm Thiệu có muốn cùng cậu về nhà không, thì một tiếng con gái vang lên cắt ngang.

“Trầm Thiệu!” Một cô gái mặc áo lông trắng từ xa chạy lại, trên mặt còn mang theo nét vui mừng, “Lâu rồi không gặp.”

“Lưu Song?” Trầm Thiệu nhìn Lưu Song cột tóc đuôi ngựa đội nón lông tai thỏ, trên mặt lộ ra niềm vui gặp lại bạn học cũ, “Thật là lâu quá không gặp.”

“Tôi cùng hai người bạn đến đây ăn cơm, không ngờ gặp được cậu, nhóm bạn trung học đều nói cậu học ở Hoa đại, tiếc là trường chúng ta cùng một thành phố, nhưng chưa bao giờ gặp được nhau.” Lưu Song cũng học ở Bắc Kinh, tuy thường chú ý đến tin tức Trầm Thiệu, bất quá hai người quả thực chưa gặp được nhau.

Trầm Thiệu nhìn phía sau Lưu Song, cách đó không xa có hai nữ sinh đang đứng chờ, cười nói: “Đúng vậy, thật sự không khéo.” Cậu vốn định mời Lưu Song và hai người bạn của cô cùng đi ăn, nhưng nhớ đến mình còn có ba người bạn cùng phòng, hơn nữa Lưu Song đã từng có tình cảm khác với mình, cậu cũng không muốn bắt cầu cho cô.

Nếu đối với người có ý này, không được trêu chọc đối phương, tự mình đa tình cũng được, quá vô tình cũng vậy, có đôi khí biết rõ đối phương có thể có ý với mình, nhưng không thích đối phương, lại cố tình làm ra hành động để đối phương hy vọng, đó mới thật sự là vô tình.

“Nếu là bạn cậu, vậy mời các cô ấy cùng ăn cơm.” Cố Ninh Chiêu lạnh lùng nhìn nữ sinh trước mặt, vóc dáng còn được, khí chất bình thường, chỉ xứng với người bình thường, nhưng nếu cùng một chỗ với Trầm Thiệu, thì không hợp chút nào.

Cô ta không xứng với Trầm Thiệu.

“Cám ơn, không cần đâu.” Mặc dù Lưu Song có chút động tâm, nhưng nhớ đến Trầm Thiệu âm thâm từ chối khi tốt nghiệp, hiện tại đối diện với mình thì mang thái độ bình thản, phần rung động của cô trước kia đã tan biến, “Tôi có hẹn với bạn cùng qua năm mới, không làm phiền mọi người nữa.”

“Vậy…” Lưu Song gượng cười, “Hẹn gặp lại.”

“Hẹn gặp lại.” Trầm Thiệu cười cười.

Lưu Song xoay người bỏ chạy, trong lòng có chút khó chịu, đối phương không có ý giữ mình lại, mình hà tất phải mang hy vọng xa vời cho đoạn tình cảm vô vọng kia chứ?

Cố Ninh Chiêu nhìn bóng Lưu Song chạy phía xa, khóe miệng hơi hơi nhướng lên cong thành một vòng cung xinh đẹp.

“Đi rồi, còn nhìn gì nữa?” Trầm Thiệu vươn tay khoát lên vai cậu ta, “Không phải thấy bạn cũ tôi xinh đẹp liền…”

“Không.” Cố Ninh Chiêu nghiêng đầu nhìn Trầm Thiệu, mặt hai người gần sát nhau, cậu thậm chí có thể nhìn thấy nốt ruồi nhỏ xíu trên vành tai Trầm Thiệu, “Không thích.”

“Chắc chắn như vậy?” Trầm Thiệu nhướng mày cười cười, nghiêng đầu qua một bên.

Hùng Cương nhìn hai người họ, cảm giác không thích hợp trong lòng càng rõ hơn, nhưng đến tột cùng là không thích hợp ở chỗ nào chứ?

Bốn người đi đến Hân Duyệt Nhất Gia, dậm chân, mới đi vào.

Vừa vào cửa liền cảm thấy một luồng nhiệt khí phả vào mặt, Trầm Thiệu gỡ nón và khăn quàng cộ ra, Cố Ninh Chiêu giúp cậu cởi áo khoát rồi mắc lên lưng ghế, sau đó mới bắt đầu cởi áo khoác của mình.

“Haiz, cảm giác toàn thế giới đều ấm áo,” úp bàn tay hà một hơi, Trầm Thiệu kéo Cố Ninh Chiêu ngồi xuống, “Trời lạnh như thế, chọn một cái lẩu trước được không?”

Mọi người đều không có ý kiến, dù sao mọi người ăn cơm chỉ cần có thịt thì mọi chuyện đều dễ dàng, thức ăn nhanh chóng được dọn lên, thậm chí họ còn gọi thêm mấy chai rượu.

Bất quá thức ăn vẫn chưa được dọn lên hết, họ liền xem được một tuồng “Bạn trai, bạn gái và bồ nhí”, trong đó nam chính là Trầm Thiên Lương đảm nhiệm, vở tuồng đặc sắc này thu hút vô số người bu lại xem, lại có thêm Tiêu Quý từ đầu xuống chân đều nhuộm màu đỏ của rượu vang, vở tuồng này càng thêm đặc biệt.

Trầm Thiệu cười tủm tỉm xem tuồng, cuộc sống thật sự là ở đâu cũng có thể gặp lại được.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.