Sau khi ăn uống no đủ, tinh thần Trầm Thiệu phi thường tốt, xế chiều khi đi làm thủ tục nhập học, nguyên khí tràn đầy thấy rõ. Khi đi ngang qua một siêu thị nhỏ, còn mua hai cây kem, một cho mình một cho Cố Ninh Chiêu: “Vốn nghỉ hè muốn đi cùng cậu, ai ngờ thời gian ăn một bữa cơm với cậu, tôi cũng không có.”
Cố Ninh Chiêu xé bao, cắn một góc chocolate bên ngoài, không ngon lắm, hình như còn hơi có mùi dầu, quay đầu nhìn Trầm Thiệu, y lại cắn tiếp một cái: “Không sao, sau này đi cùng nhau nhiều hơn.”
“Phi Đằng có thể đứng vững trong thương trường, đều nhờ vào sự giúp đỡ của cậu và Vương Hào, nếu không bây giờ tôi vẫn còn chạy vòng quanh nhờ vả người khác.” Trầm Thiệu rất may mắn khi mình gặp được Cố Ninh Chiêu và Vương Hào trong trường này, nếu không nhờ hai người họ giúp mình kết nối quan hệ, giữa vòng luẩn quẩn giữa nam – bắc Trung Quốc này, cậu cũng không có bản lĩnh cao đến nỗi chỉ trong một năm có thể quen được một đống người. Cho dù website của cậu tốt đến đâu đi nữa, muốn nhanh chóng đứng vững như vậy, lại còn phải khiến người khác chú ý, không có hai người bạn hỗ trợ, căn bản là chuyện không thể thực hiện được.
Có thể website của cậu sau này sẽ trở thành cổng thông tin điện tử nổi tiếng nhất trong cả nước, có thể tài sản sẽ lên vài tỷ hoặc vài trăm triệu, nhưng mỗi người hai phần trăm cổ phần là do cậu cam tâm tình nguyện.
Hiện tại Trung Quốc đang trong thời đại tin tức hóa phát triển nhanh chóng, thời gian và mối quan hệ chính là tiền tài, không có bạn giúp đỡ, ngay cả việc khởi nghiệp cậu cũng không thể thực hiện, giống như một hài đồng ba tuổi ôm thần kiếm danh chấn thiên hạ, dù thần kiếm tốt, trong tay đứa con nít ba tuổi không phát ra được tác dụng gì.
Cố Ninh Chiêu dừng bước, ánh mắt kiên định nhìn Trầm Thiệu: “Giữa chúng ta, không cần khách sáo.”
Trầm Thiệu sửng sốt, lập tức cười nói: “Cậu nói đúng, là anh em, khách sáo thì chẳng ra làm sao.”
“Ừ.” Cố Ninh Chiêu im lặng cầm cây kem cắn mấy cái hết sạch, lại đem giấy gói cuốn lại rồi bỏ vào thùng rác, sau đó rút một gói khăn giấy trong túi quần ra, rút một miếng đưa cho Trầm Thiệu, lại rút một miếng lau miệng mình: “Cậu làm rất tốt, bọn họ mới tin tưởng cậu, nếu không giới thiệu cậu với ai đi nữa cũng vô dụng.”
Cái mà y và Vương Hào có thể làm, là giúp Trầm Thiệu dọn đường, nhưng con đường đó có đi được không, có thể được bao xa bao lâu, thì phải xem năng lực của Trầm Thiệu, nếu cậu không có năng lực, cho dù họ có giới thiệu cho bao nhiêu người thì cũng không hiệu quả.
Trầm Thiệu cười cười, bất quá trong lòng biết rất rõ, trên đời này có hàng ngàn hàng vạn người có năng lực. nhưng kỳ ngộ thì khả ngộ bất khả cầu, phương pháp cũng giống y như vậy.
Cả hai đóng học phí xong, cầm biên lai đến phân viện đăng ký nhập học, rồi trở về phòng. Khi băng qua đường chính, một chiếc BMWs màu xám bạc với tốc độ cực nhanh vượt qua, gần như sát mí gót chân Cố Ninh Chiêu.
“Quá đáng!” Trầm Thiệu sợ tới mức toàn thân toát mồ hôi lạnh, vội kéo Cố Ninh Chiêu vào trong, sau đó giận dữ mắng: “Chủ xe BMWs, trong khuôn viên trường mà dám chạy, là điên hay não phẳng vậy!”
Trầm Thiệu vừa mắng xong, đã thấy chiếc BMWs ngừng lại, sau đó từ từ chạy lui lại, khi lùi đến cạnh Trầm Thiệu và Cố Ninh Chiêu, kính cửa xe bên phó lái từ từ trượt xuống.
Ngồi ở ghế phó lái là một người phụ nữ khoảng bốn mươi tuổi, bà ta ngước lên khỏi ví tiền rút ra hai tờ tiền đỏ, sau đó lấy hai ngón tay sơn đỏ tươi quơ quơ tờ tiền trước mặt Trầm Thiệu và Cố Ninh Chiêu: “Ngại quá, con tôi tuổi còn nhỏ không biết gì, làm hai cậu sợ hãi.”
Trầm Thiệu híp mắt nhìn ghế cầm lái, người thanh niên ngồi ở đó quả thật khoảng chừng mười lăm mười sáu tuổi, nếu cậu nhớ không lầm, qua mười sáu tuổi mới có thể thi bằng lái, mà thằng nhóc này lớn như vậy sao?
Người phụ nữ trước mặt tuy miệng nói xin lỗi, nhưng cách nói chuyện và động tác vẫy tiền của ả, làm Trầm Thiệu có cảm giác như cao cao tại thượng, cậu cười nhạo một tiếng, cũng không thèm nhìn đến hai tờ tiền kia, lấy hai trăm đồng ra đánh người, khoe khoang không biết ngượng. Có bản lĩnh ném hai vạn ra đi, cậu… khẳng định sẽ không do dự chấp nhận ngay.
Cố Ninh Chiêu nheo mắt nhìn hai trăm đồng trước mặt, sau đó rút ví mình ra, moi móc mấy đồng xu lẻ không biết cất từ bao giờ, nắm trong tay đếm đếm, từ cửa sổ xe ném vào, sau đó thản nhiên liếc nhìn hai người kia một cái, xoay người bước đi.
Trầm Thiệu: “…”
Anh Chiêu, cậu là nam thần của tôi nha!
Trầm Thiệu nhìn nét mặt “không thể chịu nổi” của người phụ nữ kia, cười tủm tỉm đuổi theo Cố Ninh Chiêu, “Tôi còn tưởng cậu sẽ rút ra một nắm tiền quăng vào mặt bà ta chứ.”
Cố Ninh Chiêu bình tĩnh trả lời: “Số tiền đó là đủ cho bà ta rồi.”
Loại ngữ khí “người kia chỉ đáng mấy đồng” thật sự rất độc, Trầm Thiệu cảm thấy Cố Ninh Chiêu mới là cao thủ võ lâm chân chính, thường ngày bất động thanh sắc, đến thời điểm quyết định sẽ cho đối phương lĩnh hội tuyệt chiêu.
Đúng lúc này, cậu nghe từ phía sau truyền đến tiếng bước chân dồn dập, vừa quay đầu liền thấy thiếu niên lái xe vừa rồi nhào tới hai người họ, cậu trừng mắt nhìn, chưa kịp phản ứng đã thấy thiếu niên bị Cố Ninh Chiêu đấm một cái vào cằm, lắc lư mấy cái rồi té xuống.
Trầm Thiệu:…
“Thiên Lương!” Nữ nhân ngồi ghế phó lái thấy con mình bị Cố Ninh Chiêu đánh, vội vàng nhấc chân chạy tới, vừa che chắn cho con mình, vừa hét lớn: “Tụi bây định làm gì, hai sinh viên bắt nạt trẻ vị thành niên, đây là phương pháp giáo dục của Hoa đại hả?”
Bà ta vừa mắng, vừa đỡ con mình lên: “Thiên Lương, con đau ở đâu?”
Thiếu niên ôm cằm không nói gì được, ưm ưm hai tiếng, y cảm thấy cằm mình như rớt xuống rồi.
Trầm Thiệu nghe cái tên, cảm thấy bao tử quặn đau, thằng nhóc này không thể gọi là Thiên Lương được, phải gọi là Táng Tận Thiên Lương mới đúng, trình độ đặt tên của cha mẹ thiệt là…
“Phụt!” Thiến niên phun ra một búng máu, sau đó từ trong miệng moi ra một chiếc răng đầy máu, ôm cằm khóc nức nở: “Mẹ ơi, gãy răng rồi!”
Sau cú đấm khiến thiếu niên hộc máu, Cố Ninh Chiêu liền xoay xoay, ánh mắt đảo quanh nhìn bạn học đang xúm lại xem náo nhiệt, cuối cùng đem ánh mắt dán dính vào Trầm Thiệu.
Trầm Thiệu cũng chú ý thấy xung quanh không ít bạn học đang nhìn nhìn, cậu quay đầu nhìn Cố Ninh Chiêu mang biểu tình cực kỳ bình tĩnh, đến tột cùng cao thủ thế nào mới có thể một đấm đã đánh gãy răng người khác?
Thấy Trầm Thiệu nhìn mình, Cố Ninh Chiêu thản nhiên nói: “Quên nói với cậu, từ chín tuổi tôi đã học võ với một võ sư.”
“Ha ha, lợi hại.” Trầm Thiệu cười gượng quay đầu đi, bên cạnh có một cao phú soái thâm tàng bất lộ, đây mới chính là thắng lợi thật sự, nam thần quốc dân a.
“Tao muốn gặp hiệu trưởng, tao muốn kiện tụi bây,” Người phụ nữ thấy con mình bị gãy răng, tức giận đến run lẩy bẩy, “Hay cho Hoa đại học phủ ngàn năm của quốc gia, tao thấy tố chất của tụi bây cũng không ra gì.”
Những lời này như phát súng bắn thẳng vào sinh viên Hoa đại đang có mặt, trong đám người bu xung quanh cũng có nhiều người nhận ra Trầm Thiệu và Cố Ninh Chiêu. Vì hai người họ cũng có thể coi là nhân vật truyền kỳ trong trường, đến mức các giáo sư cũng thích, người thường xuyên qua lại quen biết hai người họ cũng nhiều hơn.
Lúc mọi người bắt đầu xúm lại xung quanh, đã thấy người phụ nữ này có vấn đề, bây giờ nghe bà ta nói xong, lại càng cảm thấy người đàn bà này hoàn toàn có vấn đề.
“Văn phòng hiệu trưởng ở bên kia, hết con đường này quẹo trái.” Âm thanh Cố Ninh Chiêu lạnh lùng, “Bất quá, bây giờ chuyện chúng ta cần giải quyết là vấn đề chạy xe trong khuôn viên trường.” Cậu rút điện thoại di động ra, gọi cảnh sát trước mặt người phụ nữ kia.
Người đàn bà kia vốn muốn làm ầm ĩ, nhưng khi ả nhìn kỹ Cố Ninh Chiêu, đánh thót một cái trong bụng, cậu sinh viên này sao lại giống nhị thiếu Cố gia?
Bà ta nghe nói nhị thiếu Cố gia đang học ở Hoa đại, chẳng lẽ…
“Mẹ, sao mẹ lại ở đây?” Trầm Gia Duyệt xuyên qua đám đông, nhìn thấy em trai mình mặt đầy máu, vô cùng lo lắng hỏi, “Xảy ra chuyện gì?”
Thấy con gái mình, sắc mặt Cao Nhã Cầm đã khá hơn nhiều, giọng nói cũng hạ thấp xuống: “Không có chuyện gì, nhưng tính tình em trai con nóng nảy, gây chuyện hiểu lầm với hai cậu sinh viên này.”
Trầm Gia Duyệt thấy mẹ nhắc đến hai sinh viên, thiếu chút nữa không thở được, đây không phải Cố Ninh Chiêu và Trầm Thiệu sao? Tuy cô cũng không quen hai người này, nhưng vô tình chạm mặt nhiều lần, gặp Trầm Thiệu vẫn chào hỏi, bây giờ mẹ cô cùng hai nhân vật nổi tiếng của trường làm rùm beng, đây không phải đang tự rước phiền phức sao?
Quan trọng nhất là, Cố Ninh Chiêu là nhị thiếu Cố gia, mẹ cô biết chuyện này không?
“Mẹ, hai người họ đều là bạn học của con, có hiểu lầm thì giải thích là được, không cần cãi nhau ồn ào như vậy,” Trầm Gia Duyệt xấu hổ cười cười, ý định làm dịu tình hình liền bị Trầm Thiên Lương cắt đứt.
“Chị, nó đánh gãy răng em, mà chị còn nói giúp cho nó?” Trầm Thiên Lương giận dữ nhìn Trầm Gia Duyệt, giống như đang nhìn kẻ thù.
Ôi ôi, mày có biết người ta là nhị thiếu Cố gia không a, cái thằng phá làng phá xóm kia!
Trầm Gia Duyệt chỉ rèn sắt không thành thép trừng mắt nhìn em trai cùng mẹ khác cha, sau đó áy náy nói với Cố Ninh Chiêu, “Cố nhị thiếu, em tôi không hiểu chuyện, anh đừng chấp nhặt nó, tôi thay mặt nó xin lỗi anh.”
“Ừ, nhờ cô chuyển lời đến mẹ cô, tôi không bị hoảng sợ, đừng mong đem hai trăm đồng đi xoa dịu tôi.” Cố Ninh Chiêu lạnh lùng nói, “Cố gia chúng tôi tuy nhỏ bé, nhưng chút phí nho nhỏ ấy thì không cần.”
Cố gia?!
Giữa Bắc Kinh, ai dám xưng là Cố gia, trừ bỏ người trong nhà, còn ai dám nữa?
Chân Cao Nhã Cầm muốn nhũn ra, vẻ mặt ả xấu hổ bước lên vài bước, “Cố nhị thiếu, thật sự vô cùng có lỗi, xin cậu nghĩ nó còn nhỏ mà bỏ quá cho, tha cho nó lần này đi?”
Bà ta biết việc này lớn nhưng lại nhỏ, chờ cảnh sát đến, một câu của Cố nhị thiếu, chắc chắn con mình sẽ là người chịu khổ, là người mẹ, bà ta sao có thể để con mình chịu tội. Nghĩ vậy, bà ta dùng ánh mắt muốn Trầm Gia Duyệt cầu tình giùm Thiên Lương, không cần biết thế nào, cũng không thể để Cố gia thù oán cả nhà họ được, nếu không trong Bắc Kinh này, họ không có chốn sống yên ổn.
“Trầm Thiệu…” Trầm Gia Duyệt vô cùng bất đắc dĩ với kiểu yêu chìu em trai của mẹ, nói là cả nhà bốn người, nhưng chắc cô là người ngoài rồi, cô còn phải học xong đại học, nên không thể không nghe lời mẹ, “Xin lỗi xin lỗi, tôi không biết em mình lại làm ra mấy chuyện này…”
“Chuyện này không liên quan đến cô, cô không giải thích với chúng tôi.” Trầm Thiệu nhận thấy giữa ba người họ có uẩn khúc, nhưng cậu không phải anh em tri âm, cũng không phải ông chú ban hòa giải, lười quan tâm chuyện nhà người ta. Không bằng lòng với hành vi của hai mẹ con nhà kia, trước đó chưa biết thân phận Cố Ninh Chiêu thì hách dịch, hiện tại thì ra vẻ đáng thương, diễn xuất của người phụ nữ này tốt như vậy, sao không đi làm diễn viên.
“Ninh Chiêu đã báo cảnh sát, xử lý chuyện này thế nào, để cảnh sát quyết định, cô giải thích với tôi cũng vô ít.” Trầm Thiệu cũng không ép uổng bản thân để làm ông bụt, người khác tát cậu chẳng lẽ cậu còn phải chìa má còn lại ra, cậu cũng không điên. Vừa rồi khi thiếu niên kia lái xe ngang qua, nếu động tác Cố Ninh Chiêu không cực nhanh, cậu đã bị thiếu niên này đụng trúng, nếu hành vi như vậy chỉ dựa vào một câu “xin lỗi” thì coi như không xảy ra, thì quốc gia này không cần lực lượng cảnh sát nữa.
Hơn nữa, nếu hôm nay cậu không làm đến cùng chuyện này, sau này cái người tên Thiên Lương kia có phải sẽ tiến hóa thành giết người đốt nhà, không chuyện ác nào không làm không? Y muốn tìm đường nào để chết đó là chuyện của y, mà còn làm liên lụy người khác, thì đó sai trái.
Cao Nhã Cầm nghe như vậy, trong bụng thầm kêu khổ rồi, nhưng lại thấy Cố Ninh Chiêu không thèm để ý đến bà ta, bà ta đành đưa mắt nhìn Trầm Thiệu, nhưng mà bà ta càng nhìn lại càng thấy Trầm Thiệu quen mắt, giống như đã từng gặp qua ở đâu rồi.
Chẳng lẽ người này cũng là thiếu gia thế gia nào đó ở Bắc Kinh, nhưng mà bà ta cũng ít tiếp xúc được với giới thượng lưu, nên không thể nhớ ra được?
Mọi người đang vây xung quanh xem thấy tình hình chuyển biến đột ngột, nhanh chóng phát hiện chuyện gì phát sinh, nguyên lai không phải là ỷ thế bắt nạt người khác kết quả phát hiện thế lực đối phương lớn hơn mình, rồi giờ làm ra vẻ đáng thương sao? Nếu không phải nhờ sự có mặt của Trầm Gia Duyệt, có lẽ bọn họ sẽ bắt đầu làm ồn ào, giờ nhìn thấy là bạn học của Trầm Gia Duyệt nhà mình, bọn họ vẫn đang cố gắng khắc chế tâm tình của họ xuống một chút.
Không còn cách nào khác, tố chất của sinh viên Hoa đại bọn họ là như vậy.
Nhưng nói khẽ vẫn không thể tránh được, lại không cẩn thận để Cao Nhã Cầm nghe được, cũng là chuyện bình thường.
“May mà gia đình Cố Ninh Chiêu có quyền thế, không thì hôm nay đã bị người khác chèn ép.”
“Cậu không nhìn chiếc BMWs của nhà họ sao, có biết biệt danh của BMWs là “đừng đụng tôi” không?
Trầm Thiệu yên lặng lướt nhìn bạn học xung quanh, các bạn à, các bạn cổ động như vậy, thật không phải là đang trong đội cổ cũ của cậu và Cố Ninh Chiêu chứ?
Hiệu suất của cảnh sát rất cao, mấy phút sau, đã có mặt.
Sau khi đến hiện trường, họ kiểm tra chứng cứ rất nhanh, vết thương trên mặt Trầm Thiên Lương được nhận định là Cố Ninh Chiêu tự vệ, không phải cố ý làm bị thương. Ngược lại Trầm Thiên Lương chưa có bằng lái và vô cớ đánh người liền bị mấy chú cảnh sát dẫn đi.
Mặc dù Trầm Thiên Lương bị kéo lên xe cảnh sát đã khóc lóc kêu gào gọi mẹ ơi, nhưng nét mặt Cao Nhã Cầm không dám có một chút bất mãn, chỉ gọi điện thoại cho chồng mình, để ông ta đến đồn cảnh sát nộp tiền bảo lãnh cho con, còn bà ta thì tiếp tục xin lỗi Cố Ninh Chiêu.
Cố Ninh Chiêu không chấp nhận lời xin lỗi của bà ta, chẳng khác nào việc này vẫn chưa kết thúc, tuy mấy năm này bà ta ở Bắc Kinh cũng mưa thuận gió hòa, nhưng cũng hiểu đạo lý co được dãn được.
Không phải bà ta không có cốt khí, mà là Cố gia không thể trêu chọc được, cuối cùng điều khiến bà ta hối hận là đã để con mình lái xe chở đến trường học đón chị nó, cũng hối hận hành vi lấy tiền quăng vào Cố Ninh Chiêu.
Về phần Cố Ninh Chiêu, cậu không kiên nhẫn đối phó với lời xin lỗi không ngừng nghỉ của Cao Nhã Cầm, vì vậy dứt khoát xoay người kéo Trầm Thiệu đi.
Trên đường, cậu nói rất sắc bén.
“Đánh giá về người phụ nữ này không hay.”
“Ừm.” Trầm Thiệu gật đầu, tỏ ý hiểu hành động của Cố Ninh Chiêu, người như vậy nên chỉnh tới nơi tới chốn, miễn cho làm hại dân chúng.
“Cậu cách xa gia đình họ một chút.”
“A.”
Hửm? Có ý gì?
…
Lời tác giả:
Cố Ninh Chiêu: Phụ nữ bên ngoài đều là người xấu, đi theo tôi.
Trầm Thiệu:…