Trọng Hồi Mạt Thế Chi Thiên La Kinh Vũ

Chương 78: Ngoại truyện: Tình yêu của Minh Nguyệt cùng Kỷ Gia



Minh Nguyệt từ nhỏ lớn lên ở Mao Sơn.

Cậu biết, mình là được sư phụ cứu từ trên tay kẻ buôn người, chiếu lời sư phụ nói, đó chính bởi vì tư chất cậu coi như tàm tạm, miễn cưỡng có thể nhập môn hạ Mao Sơn, nhưng thời điểm cậu bảy, tám tuổi, cùng sư phụ đấu bùa sẽ không có thua, chính là cậu thiện lương không vạch trần sư phụ mà thôi.

Cả ngày trên Mao Sơn dòng người không dứt, gần như mỗi ngày đều có khách du lịch, cũng vì mấy ngày nay là Tết âm lịch nên hơi thanh tịnh chút, Minh Nguyệt cũng không quan tâm nhiều lắm, chẳng hạn như mấy tên tiểu thương gian trá kia cãi nhau với du khách vân vân, đem chuyện hỏi qua sư phụ: “Vì sao bọn họ cũng không đến xem chúng ta?”

Minh Nguyệt cùng sư phụ không được tính là ẩn cư, mà là cùng hai sư thúc khác ở tại giữa sườn núi Mao Sơn trên một cái đường nhỏ, lên núi xuống núi đều thuận tiện, đạo sĩ trên núi rõ ràng đều là giả, mấy lão đạo sĩ kia trừ bỏ giả thần giả quỷ, sẽ không còn trò xiếc nào khác, cả ngày chỉ biết lừa tiền khách du lịch, chỉ có như vậy thôi, bọn họ đều giàu đến chảy mỡ, nhìn lại bản thân bọn cậu lại bần khổ như vậy, cần nhờ vài mẫu đất sư phụ cùng các sư thúc tự mình trồng kia mà nuôi sống trên dưới năm miệng ăn.

Được rồi, trong đạo quan nơi đây chỉ có sư phụ, cậu, còn có hai sư thúc, mặt khác chính là Trương bá trông cửa. (đạo quan: miếu đạo, đền thờ của đạo sĩ)

Chiếu lời Minh Nguyệt nói, kỳ thật không có gì hay để xem, nơi bọn cậu ở thực sự là rỗng tuếch, trừ bỏ tượng của hai vị tổ sư, còn có cái gì có thể trộm được?

Sư phụ giúp một đại thẩm trong trấn dưới chân núi xua đuổi ma quỷ, xong việc không những không lấy được tiền, còn tự mình đưa không giấy vàng chu sa, còn bị con trai người ta mắng to phong kiến mê tín, Minh Nguyệt cũng đã gặp qua trường hợp như vậy rồi.

Bộ dạng sư phụ không tốt xem, nhìn không khác lắm bộ dạng Lý đại thúc dưới chân núi làm ruộng, nhưng đạo bào lại luôn giặt thật sự sạch sẽ, lúc làm ruộng chưa bao giờ mặc, chỉ sợ bẩn.

Tay sư phụ thực thô, tràn đầy đều là vết chai, đôi tay đó không chỉ dạy cậu viết chữ vẽ bùa, còn muốn cầm cái cuốc cái liềm, còn muốn xuống ruộng làm việc.

Sư phụ nấu ăn thật ngon, cho dù là măng núi cải xanh bình thường nhất, đều rất ngon.

Minh Nguyệt không phải không nghĩ tới cha mẹ ruột của mình là ai, dù thế nào đi nữa bộ dáng của cậu cùng sự phụ nửa điểm cũng không giống, nhưng thời gian dài như vậy, cậu cũng không đề cập qua chuyện này, Minh Nguyệt sợ sư phụ thương tâm, hai vị sư thúc cũng chưa thu được đệ tử, sư phụ cũng chỉ có một đệ tử là cậu, nếu cậu đi rồi, chẳng phải sư phụ cùng các sư thúc sẽ luôn cô đơn lẻ loi trên mảnh đất lưng chừng núi này, kia có bao nhiêu đáng thương a.

Minh Nguyệt vừa được mười tuổi, một ngày đó trời đất mù mịt, mưa đá lớn chừng nắm đấm cùng với bông tuyết rơi xuống làm sụp đạo quan của bọn cậu, cậu phát sốt, sư phụ che chở cậu, cậu không có chuyện gì, sư phụ cùng sư thúc lại chết, cũng đều biến thành cương thi.

Minh Nguyệt trên chân núi khóc lớn một hồi, lại ngay cả người an ủi cậu đều không có.

Trên núi có du khách, cơ hồ đều là cương thi, cậu thiếu chút nữa không thể trốn xuống núi.

Cũng không biết du đãng bao lâu, cậu thường xuyên rúc vào góc thành phố để ngủ, lại luôn mơ thấy cái ngày sư phụ cùng sư thúc chết kia, trước kia cậu không gầy như vậy, không bao lâu liền gầy đến không ra hình, sau đó học được săn thú, lấy chút mỡ thú đến ăn, mới chậm rãi tốt hơn nhiều.

Tiếp sau đó, liền gặp được Thẩm Trì.

Thẩm Trì nấu ăn thật ngon nha, khiến cậu nghĩ tới sư phụ, cậu quyết định cùng hắn đồng hành, tuy rằng người này nhìn không thân thiện chút nào, thằng nhóc bên cạnh hắn kia còn không làm người thích nữa.

Trên núi Minh Nguyệt thấy nhiều người rồi, đại khái tính nết của con người là cái dạng gì cũng hiểu biết, nhưng may mắn, còn có một tiểu cô nương nho nhỏ mềm mềm, ánh mắt nàng luôn ôn ôn nhu nhu, nói chuyện nhỏ nhẹ, cười rộ lên còn có chút ngại ngùng, Minh Nguyệt vốn còn không cảm thấy được nàng có cái gì khác biệt, càng về sau —— 

Lại cảm thấy được không ai tốt hơn nàng.

Minh Nguyệt là một người khi đã hạ quyết tâm liền tuyệt không đổi ý, cho nên cậu cảm thấy Gia Gia hẳn nên trở thành vợ yêu của cậu, dĩ nhiên là đem nàng vào phạm vi bảo hộ của mình, đại nam nhân bảo hộ vợ không phải là chuyện thiên kinh địa nghĩa? Lúc trước các sư phụ sư thúc đều nghèo, cưới không được vợ, hiện tại tốt rồi, đi theo Thẩm thúc thúc này, còn không mất công kiếm lời được một tức phụ (vợ), vận tốt như vậy đều bị cậu đụng phải!

Vì thế, cậu nhìn Thẩm Trì liền vô cùng thuận mắt.

Nếu Gia Gia tôn trọng hắn, vậy cậu cũng tôn trọng hắn, sư phụ nói, một khi cưới vợ, phải nghe theo lời nói của vợ, bằng không vợ sẽ tức giận có thể chạy mất…

Tuy Minh Nguyệt cảm thấy lời sư phụ nói không chuẩn, sư phụ căn bản chưa cưới qua vợ có được hay không?

Nhưng Minh Nguyệt từ nhỏ đã nghe lời sư phụ, sau đó, cậu cưới Gia Gia, đương nhiên từ nay về sau phải nghe lời vợ nói, cuối cùng cả đời, đều là như thế, chưa bao giờ thay đổi.

Tình yêu? Đó là cái gì, Minh Nguyệt không hiểu.

Cậu chỉ biết cậu muốn che chở nàng, làm bạn bên nàng, thời điểm nàng khó khăn cậu cũng khó khăn, lúc nàng tức giận cậu cũng tức giận, khi nàng cao hứng cậu cũng cao hứng.

Chỉ cần là điều Gia Gia muốn, cậu sẽ nghĩ mọi biện pháp cho nàng.

Chỉ cần là chuyện có thể làm cho Gia Gia cao hứng, cậu có thể liều mạng đi làm.

Chỉ cần mỗi ngày Gia Gia đều có thể cười, cậu đã cảm thấy thực thỏa mãn.

Cậu không biết đây có phải yêu không, nhưng cậu biết, đời này cậu sẽ cùng vợ cậu đến khi đầu bạc, sư phụ đã từng nói là cái gì nhỉ? Ngô, hình như là —— 

Chấp tử chi thủ, dữ tử giai lão… (Nắm tay nhau mà chết, cùng nhau đến đầu bạc răng long)

Cậu và Gia Gia liền muốn như vậy, chẳng sợ lớn tuổi, răng long hết sạch, cũng muốn cùng một chỗ.

**

Cùng Minh Nguyệt bất đồng, Kỷ Gia thân là nữ hài tử, đương nhiên tâm tư tinh tế nhiều lắm.

Khi còn bé, nàng từng có thời gian thập phần hạnh phúc, cha mẹ nhu tình mật ý nàng còn có ấn tượng đại khái, khi đó, nàng là hòn ngọc quý trên tay cha mẹ. Nhưng rất nhanh, thế giới của nàng ngay tại ngày sinh nhật đó, tại công viên trò chơi mà sụp đổ.

Càng về sau, mỗi một năm trôi qua, dung mạo cha mẹ trong trí nhớ của nàng đều dần trở nên mơ hồ, chỉ còn nhớ rõ đôi tay vững vàng của cha khi ôm lấy nàng cùng thanh âm ôn nhu của mẹ, nhưng đến cuối cùng, bị đồng bạn bên cạnh thay thế hết thảy.

Nàng chưa bao giờ có một ngày hối hận đi theo Thẩm thúc thúc.

Tình yêu sao?

Không có nữ hài tử nào không khát khao tình yêu, Kỷ Gia cũng giống như vậy, nàng đọc sách, ở mạt thế nàng vẫn thực cố gắng nhận chữ đọc sạch, chữ là do Thẩm thúc thúc dạy, tiếp sau đó, nàng không có việc gì liền đọc sách, nàng xem qua đủ loại tiểu thuyết, tuy rằng rất nhiều chuyện trong thế giới ngày xưa cùng thế giới hiện tại bất đồng.

—— thế giới này không có tốt đẹp yên bình như vậy.

Ngày từng ngày lớn lên, Kỷ Gia thành đại cô nương, cũng đã thói quen nhiệt độ cơ thể Minh Nguyệt nằm ở bên. Ở mạt thế làm sao còn có thể tính toán nhiều như vậy, còn nhiều người đều phải sống lang thang, nàng có thể có người thân đáng giá dựa vào như thế, đã thực may mắn.

Minh Nguyệt nắm tay nàng tựa như tay trái của mình đi nắm tay phải, Kỷ Gia đã quen với việc cậu ngủ bên cạnh mình, nghe tiếng hô hấp nhẹ nhàng của cậu đi mà vào giấc ngủ.

Đời này, nàng rốt cuộc không có cách nào chấp nhận được người khác, thói quen là một thứ gì đó thật đáng sợ.

Cùng nhau tay nắm tay từ mạt thế đi đến hòa bình, mỗi một ngày mỗi một phút; chỉ cần nàng quay đầu lại, ánh mắt của cậu luôn luôn ở đây, nàng thực an tâm.

Cậu là thân nhân của nàng, là người yêu cũng là người chồng.

“Minh Nguyệt.”

“Ừ.”

Kỷ Gia nở nụ cười, cầm lấy tay cậu ấm áp, ngạc nhiên phát hiện tay Minh Nguyệt so tay nàng lớn hơn nhiều như vậy.

Cũng đã từng tiếc nuối, lại chỉ là ý niệm thoáng qua trong đầu, nàng đã đọc được một loại tình yêu trên sách từng miêu tả:

Tế thủy trường lưu, quyên trích ôn noãn, tương phù tương y, bất ly bất khí.

(Từng giọt từng giọt, từng chút ấm áp, cùng nhau nương tựa, không rời không bỏ.)

Đây cũng là tình yêu.

Đây là tình yêu của Kỷ Gia.

Dù cho cả một đời, đều không nói qua một chữ “Yêu”, nhưng vẫn —— 

Ấm áp, tri kỷ, bình thản, yên tĩnh.

=== ====== ========= 

Suy nghĩ của tác giả: Cám ơn địa lôi của Nhàn Vân Dã Hạc, Mạc Y Liên Lạc, O Nha Tư NI, Đậu Tử, Vô Sở Vị Đích Hôi, Tử U Tuyết, Dạ Huyền Canh Sinh, Trạch Hủ Tối Cao, Lục Trúc Y Y, Daisy, Hạng Vũ Thượng, Mộng Nhuế, Đăng Bào, yêu các ngươi, ╭(╯3╰)╮

Cám ơn thâm thủy ngư lôi của Tô Quỳ Thân, hu hu hu, đây là hôn lần thứ mấy rồi, quá cảm động QAQ, yêu ngươi, ╭(╯3╰)╮

Cám ơn hỏa tiễn của Superapple101, Liên Hiên, yêu các ngươi, sao sao đát, ╭(╯3╰)╮

Cám ơn lựu đạn của Thân Tại Hủ Uyên, Vô Lộ Khả Đào, Anh Đào Ngạc Ngư, yêu các ngươi, sao sao đát, ╭(╯3╰)╮

~Toàn văn hoàn~

3/10/2016 – 19/4/2017

Vân


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.