[Á Á Á Á Á Á anh Sâm ơi giờ em học eSport còn kịp không anh ới!!!]
[Vậy mà anh Sâm lại muốn tìm bạn gái trong giới eSport kia, Oa Hu Hu Hu, con tim em đau quá]
[Đừng có tơ tưởng gì mấy chuyện viễn vông cả ngày trời nhá, tốt hơn là nên la liếm mấy bức ảnh Sâm của tôi trên tạp chí cả trăm lần đê]
[Đô thị loại III loại IV [1] bên tôi không mua được cái nào luôn, mua lại với giá cao, ai ơi pass lại chứ ạ?]
Đêm nay Hào Sâm và hội Vương Vũ Tích cùng đi ăn tối, trên đường trở về anh lướt bình luận trên Weibo của mình trong hai ngày nay trong sự nhàm chán vô thường. Lướt qua lướt lại lướt tới lướt lui, tình cờ ngẩng đầu lên, anh chợt thấy một bóng dáng quen thuộc cách mình mười mấy mét đang bước đến tòa cao ốc Ức Du.
Hào Sâm bước nhanh về trước: “Thiệu Hàm!”
Thiệu Hàm quay đầu lại, cậu đang xách một túi nilon của siêu thị.
“Cậu đi mua đồ sao?”
“Vâng, còn anh?”
“Vừa ăn tối xong, đang trên đường về.”
Hai người tán gẫu suốt cả đường đi đến cửa tòa A cao ốc Ức Du, Hào Sâm vô tình cúi đầu nhìn thoáng qua túi nilon trong tay Thiệu Hàm, một góc của cuốn tạp chí quen thuộc lộ ra giữa một ít vật dụng sinh hoạt và đồ ăn vặt, anh còn có thể nhìn thấy một chữ “Sao” lờ mờ.
Thiệu Hàm quay đầu chào tạm biệt Hào Sâm, nói xong lại thấy Hào Sâm nhìn mình chằm chằm không phản ứng, Thiệu Hàm vẫy tay trước mặt anh, hỏi trong sự ngờ vực: “Sao thế ạ?”
“… A? Cậu nói gì cơ?”
“Tôi nói tôi về trước nhé.”
“Ờ, được, bái bai.”
Hào Sâm dõi mắt theo Thiệu Hàm rời đi, mãi đến khi Vương Vũ Tích đang đợi anh bước ra, hỏi anh vừa nãy làm cái gì đó nhanh cái chân lên. Hào Sâm không nói gì, anh chậm rãi bước về trước với vẻ trầm ngâm, cuối cùng lại quay qua hỏi Vương Vũ Tích một câu không đầu không đuôi: “Không phải lần trước cậu bảo là chỉ có nhóm các bà vợ của tớ mới đi mua cuốn tạp chí đó sao?”
“Ừa đó, tớ thật sự thắc mắc ngoại trừ việc cậu ăn ảnh là có thể miễn cưỡng nâng doanh số lên thì có ai lại biết đến một tạp chí nhỏ không người thèm để tâm đó chứ?” Vương Vũ Tích nghiêm túc trả lời: “Những tạp chí có tiếng trong ngành như《Gia Tộc Esport 》hay《E–Sports》ấy mới là hạng nổi danh người người biết đến, ai ai cũng có một quyển. Chứ cái thứ này trồi lên từ cái xó nào cũng không biết nữa.”
Hào Sâm vỗ vỗ vai Vương Vũ Tích, vẻ mặt như thể một vị cha già hiền từ kính yêu, anh quay người bước vào tòa A của cao ốc.
Về lại ký túc xá, Hào Sâm nằm trên giường suy tư nhìn chằm chằm trần nhà. Trước khi đi tắm, Vương Vũ Tích thấy Hào Sâm đang nằm gối đầu lên cánh tay, tắm rửa xong xuôi rồi vẫn thấy anh duy trì tư thế đó, bất động như một pho tượng.
Vương Vũ Tích: “Cậu ngồi thiền đấy à?”
“Đừng quậy, tớ đang suy nghĩ một chuyện.”
Vương Vũ Tích cũng lười quan tâm anh, cậu ta mở máy tính trong phòng ký túc xá ra đánh solo với người khác để thư giãn. Mà Vương Vũ Tích mới đánh được có mấy trận là đã nghe Hào Sâm gọi mình từ phía sau, cậu ta nghía đầu ra khỏi màn hình: “Sao đấy? Có rắm thì thả nhanh*.”
(* Đúng ra câu này sẽ là “Nói huỵch toẹt ra luôn đi” nhưng mà mình thấy câu trên nó hề quá, đúng chất anh em thân thiết nên để luôn =))))
“Tớ đang thích một người.” Hào Sâm nói: “Bây giờ cực kỳ muốn yêu đương.”
“Hở?!” Vương Vũ Tích đứng hình, màn hình máy tính phản quang ra khuôn mặt sốc đến sợ: “Ai lọt vào mắt xanh của cậu thế kia?”
“Một người con trai.”
Vương Vũ Tích quay ngoắt qua, trợn trừng hai con mắt nhìn chằm chằm Hào Sâm đang vô cùng điềm tĩnh trước sóng gió đầy đầu, đây đúng là thời cơ tốt cho những người chơi khác headshot cậu ta. Nhưng Vương Vũ Tích cũng chẳng còn hơi đâu mà đi quan tâm có bị headshot hay không, trượt ghế đến bên giường Hào Sâm.
Vương Vũ Tích lo âu: “Hào Sâm, lâu quá rồi chú không tuốt súng, bức bối quá sinh ra ảo giác nên mới vầy đúng không? Trời ơi tớ đã nói mà, lần trước rủ đi xem phim với nhau giải tỏa mà cậu cứ không chịu đâu, cứ không xem cơ.”
Hào Sâm liếc xéo: “Không phải.”
Vương Vũ Tích và Hào Sâm là đồng chí lâu năm, Hào Sâm có đùa có giỡn hay không cậu ta biết hết. Nghe Hào Sâm nói vậy, Vương Vũ Tích cuối cùng cũng ngộ ra rồi, cậu ta không cà rỡn nữa.
“Cậu không đùa à… Ai vậy?” Vương Vũ Tích hít một hơi lạnh.
Hào Sâm không nói, chỉ nhìn chằm chằm cậu ta. Vương Vũ Tích lùi về sau một bước, cậu ta kinh hãi ôm lấy bộ ngực còn bằng phẳng hơn cả sân bay của mình: “Cậu đừng có dùng cái ánh mắt đó nhìn tớ, tớ sợ á. Chúng ta không thể đâu, tớ là trai thẳng như cột điện kia mà.”
“Mắt tớ chưa mù.” Hào Sâm nói: “Hiểu?”
“Hiểu.” Vương Vũ Tích gật đầu vô cùng dứt khoát. Với thâm niên làm bạn cùng phòng với Hào Sâm lâu đến thế thì tất nhiên là cậu ta đã từng thấy cây súng khủng bố tràn trề sức sống kia, cậu ta cảm thấy có khả năng đó là kích thước mà người bình thường không thể chịu đựng nổi. Xác nhận bản thân nằm trong vùng an toàn xong, cậu ta sảng khoái trượt ghế về lại chỗ cũ: “Sao cậu có thể cong như vậy được, cậu cong thật rồi thì đám vợ của cậu khóc lóc chết hết bao nhiêu là người hả.”
Hào Sâm – đang rất là vô tội: “Nhưng tớ rất thích cậu ấy.”
“Là người trong giới eSports chúng mình à?”
“Đúng.”
“Chuyên nghiệp luôn?”
“Ừ.”
“Không chừng đó chỉ là sự đồng cảm giữa những người mạnh thôi nhể? Cậu xét thử coi, không phải trong mấy bộ phim điện ảnh cũng khai thác kiểu đó sao? Luôn luôn có chuyện gì đó giữa hai người tài cán đó chứ.”
Hào Sâm nhíu mày: “Cũng có lý.”
Vương Vũ Tích vỗ vỗ bả vai anh: “Đúng ha? Bởi vậy đã nói rồi mà…”
“Khỉ gió ấy.” Hào Sâm nói: “Vậy sao tớ lại không có tí đồng cảm nào với cậu, lão Bạch với lão Tống đây?”
Nhất thời, Vương Vũ Tích nghẹn lời.
“Giờ cậu thử xem.” Vương Vũ Tích hạ thấp giọng mình: “Cậu thử tưởng tượng, cậu đè người mình thích lên tường, khóa cổ tay cậu ấy lại, tay cậu luồn lách vào trong áo cậu ấy, ngắm cậu ấy trừng đôi mắt vừa ướt át lại e thẹn với cậu, cậu hôn cậu ấy thật mạnh mẽ, còn cậu ấy thì giãy giụa trong vòng tay cậu…”
“…”
“Thấy sao?”
Hào Sâm vô cảm nhìn cậu ta: “Khai xem cậu đã đọc bao nhiêu truyện đồng nhân rồi?”
“Ôi vờ lờ đây là trọng điểm chắc? Giờ cậu nói coi cậu thấy thế nào?”
Hào Sâm cười nhẹ: “Cảm thấy sắp cứng rồi.”
“Vậy cậu thử đổi thành tớ rồi tưởng tượng ra xem sao?” Vương Vũ Tích nói xong mà còn thấy ớn cả người.
Hào Sâm dùng ánh mắt khinh bỉ đến triệt để báo cho Vương Vũ Tích hay.
Vương Vũ Tích thở dài: “Cậu, không chỉ cong, mà lại chỉ có thể là người đó thôi.”
Hào Sâm: “Biết mà.”
Vương Vũ Tích dè dặt hỏi: “Tớ có thể hỏi đó là ai không? Cậu không muốn nói cũng không sao hết.”
Hào Sâm: “Thiệu Hàm.”
Vương Vũ Tích đứng hình một hồi, chợt ngộ ra: “Lúc trước mi luôn nói là muốn ra mặt đi ngoại giao với người ta, ông đây còn đang bối rối, thế hoá ra là nhà ngươi muốn “đi” vô rồi “ra” vào đội phó nhà người ta luôn hả!”
“Ra lên cái đầu cậu ấy, tôi đây là thích cậu ấy, muốn theo đuổi cậu ấy, muốn cưng chiều cậu ấy.”
“Có gì khác? Tớ nói cho cậu biết tình yêu chính là thứ phàm tục!” Vương Vũ Tích khinh bỉ nói: “Lão Bạch với mấy người kia biết chuyện này chưa?”
“Vẫn chưa.”
“Vậy cậu tính sao đây? Thiệu ca cong à?”
“Không rõ.” Hào Sâm trả lời: “Trước mắt cậu đừng nói chuyện này với ai khác, lão Bạch với lão Tống thẳng quá, chắc là không cho tớ được nổi một lời khuyên nào đâu, tớ chỉ đành trông chờ vào mỗi cậu thôi.”
“Chấm hỏi? Tớ cũng thẳng băng mà?”
“Ừ thẳng, thẳng nửa mùa.”
“… Nửa mùa thì nửa mùa.” Trái lại, Vương Vũ Tích vô cùng thoáng: “Lúc nào thì cậu thích cậu ta đấy?”
“Ngay từ cái nhìn đầu tiên.”
“….. Ôi vãi.” Vương Vũ Tích hơi sốc: “Anh Thiệu uy vũ, thánh bẻ cong [2] của giới eSports… Mà Hào Sâm này, cậu có thể thoải mái thừa nhận mình thích một chàng trai như vậy đúng là khiến tớ phục thật đấy. Nếu như đổi thành tớ, chắc chắn tớ sẽ khó xử lắm cho coi.”
Hào Sâm gật đầu, không bình luận gì.
Vương Vũ Tích: “Yên tâm đi, dù cho sau này có ra sao thì cũng có anh em bảo vệ cậu mà!”
Sau khi Thiệu Hàm về ký túc xá, cậu đặt chiếc túi nilon lên tủ đầu giường. Thấy cuốn tạp chí《Ngôi Sao eSports》 lộ một góc ra bên ngoài, cậu im lặng trong chốc lát, lòng cảm thấy hơi hơi xấu hổ lại quẫn bách.
Vừa nãy cậu cũng chỉ vô tình đi ngang qua quầy bán tạp chí, tình cờ thấy cuốn《Ngôi Sao eSports》 mà còn là bản phỏng vấn độc quyền nữa chứ.
Thiệu Hàm cũng chẳng biết mình đã nghĩ cái gì nữa, tự nhiên ấm đầu đi mua một cuốn về.
Hôm sau, trước khi đi huấn luyện buổi sáng huấn luyện viên Câu đã kêu cả bốn người Đội 1 Titans tới trước.
“Tuyển chọn vào đội sẽ bắt đầu vào thứ Bảy tuần tới, chúng ta sẽ chọn một người từ Đội Học Viện vào Đội Chuẩn Bị [3], chọn một người từ Đội dự bị sang Đội 3, chọn một từ Đội 3 sang Đội 2, chọn một từ Đội 2 sang Đội Dự Bị.” Huấn luyện viên Câu đi thẳng vào vấn đề: “Các cậu hãy dành ra một buổi chiều trong tuần này để huấn luyện cho bên Đội 2 vài trận.”
Cả bốn người đều gật đầu.
“Chuyện dự bị các cậu đừng nhạy cảm quá, cậu ta sẽ không chỉ dự bị riêng cho một người trong các cậu thôi đâu mà là thay thế cho tất cả các cậu đấy. Ngộ nhỡ hôm nào đó một tên các cậu tự nhiên bị chuột rút tay hay là hộc máu, không lên sàn đấu được thì sao đây hả?”
Cả bốn im lặng nhìn anh ta, không ai dám nhắc đến lời ổng nói năm ngoái, ấy là câu mà Huấn luyện viên Câu nói khi ý chí bọn họ không đủ mạnh: “Các cậu phải học cách vượt qua gian khó! Tay mà bị chuột rút cũng phải lên cho tôi! Có hộc máu cũng phải đánh luôn cho tôi!” Vẫn như tiếng sét bên tai ngày nào.
Huấn luyện viên Câu đi rồi bốn người họ mới đến phòng tập huấn, Vương Vũ Tích buông câu cảm khái ngày ấy: “Nhớ lại cái hồi tớ còn trong Đội 2, phải luyện tập khốn khổ đến mất ăn mất ngủ vì để giành được một suất dự bị cho Đội 1. Các thanh thiếu niên ngày nay chỉ có hơn chứ không kém, đúng không Hào Sâm?”
“Ờ ngại ghê, tớ chưa ở Đội Dự Bị bao giờ nên không có biết.”
“…. Coi lời tớ như gió thoảng mây bay đi ha.”
Chung quy thì, trong biết bao nhiêu năm, người nhảy vọt thẳng lên được đội chủ lực cũng chỉ có mỗi mình Hào Sâm mà thôi.
Bạch Duyệt ở bên cạnh hỏi: “Theo các cậu, bên Đội 2 ai là người có khả năng nhất?”
“Giang Dương và Chu Tử Ngụ, theo tớ là thế.” Vương Vũ Tích nói: “Hai cậu này, một người công kích mạnh, một người hỗ trợ vững. Tớ thấy ai cũng ổn.”
Thông thường, đội eSports nào cũng sẽ có hai đội viên tấn công chủ lực và hai đội viên phụ làm supporter, thêm cả quan sát phân tích, bắn tỉa và chỉ huy tổng thể. Hào Sâm ở vị trí chỉ huy và tấn công, Bạch Duyệt support và phân tích, Tống Minh Triết thì support và bắn tỉa, mà nhiệm vụ của Vương Vũ Tích thì lại lấy đầu người và lối di chuyển lạng lách “lươn lẹo” đáng gờm* của mình để thu hút hỏa lực.
(Là lạng lách khỏi làn đạn á, kiểu né đạn mà điêu luyện á)
Vương Vũ Tích sờ cằm suy tư chốc lát: “Nhưng mà Giang Dương cứ thích khoe mẽ huênh hoang, kỹ thuật thì có thật, nhưng lại nóng vội quá cà rỡn quá.”
Bạch Duyệt: “Cà rỡn vượt cậu luôn?”
“Bây giờ tớ cà rỡn chỗ nào, hả?” Vương Vũ Tích vỗ bả vai Hào Sâm: “Năm đó bị đội trưởng Hào Sâm dạy dỗ cho một chập ở phòng phạt [4] đó, không phải sao?”
Bạch Duyệt: “Nói chứ, cậu nhóc Chu Tử Ngụ hơi nhút nhát e dè lại dè chừng quá mức, cứ sợ bản thân mắc phải sai lầm.”
“Khỏi lo, đến lúc đó cứ để Hào Sâm dạy cho là xong hết.”
Hào Sâm lườm Vương Vũ Tích, anh để mấy con người này tranh thủ đi luyện tập luôn: “Hôm nay đánh Duo, tớ với Vương Vũ Tích một đội.”
Bạch Duyệt lần đầu tiên lên tiếng kháng nghị: “Cậu để hai supporter là tớ với lão Tống vô chung một đội?”
Trái lại, đôi mắt của Tống Minh Triết vô cùng kiên định: “Được chứ lão đại.”
“Do lão Câu bảo phải tăng cường huấn luyện chiến thuật cho hai người đấy.” Hào Sâm đeo tai nghe lên, nói qua loa: “Giết không được thì cứ dựa vào chiến thuật, có bản lĩnh thì tàn sát hai chúng tớ xem nào.”
Trong game này, chiến thuật có muôn màu muôn vẻ lại không hề có hạn chế, nó cung cấp cho người chơi tất cả đạo cụ và cơ hội có thể có. Có rất nhiều đội, về lực chiến đấu thì không quá mạnh nhưng lại có thể giành thắng lợi bằng chiến thuật.
Vào lúc Hào Sâm định khai cuộc thì điện thoại ở bên cạnh hiển thị một thông báo từ Weibo. Anh nhìn thoáng qua, tin đó đến từ Thiệu Hàm mà anh đặc biệt theo dõi.
@NA_Left: Chúc Noah sáu tuổi sinh nhật vui vẻ, mong rằng mai này Noah sẽ giành được thêm nhiều thành tích xuất sắc hơn nữa.
Hào Sâm thuận tay bấm like: “Hôm nay là kỷ niệm sáu năm thành lập Noah à?”
“Hình như là vậy, tớ thấy có người nhắc đến trong Vòng bạn bè.” Bạch Duyệt tiếp lời: “Sao đấy?”
“Không gì.” Hào Sâm nghĩ ngợi chốc lát: “Xíu nữa rồi khai cuộc, tớ nhắn tin cái.”
Dường như Vương Vũ Tích ở một bên hiểu ra chuyện gì, đá lông nheo với Hào Sâm.
Hào Sâm: Hôm nay là kỷ niệm sáu năm thành lập Noah, cậu có dự định gì không?
Thiệu Hàm:Hôm nay nghỉ, buổi tối tôi đi ăn với đội viên
Hào Sâm:Cậu đi đâu ăn vậy?
Thiệu Hàm:Quán lẩu Đông Lai ở vịnh Nam La
Anh bỏ điện thoại xuống rồi nói: “Tối nay đi ăn ở quán lẩu vịnh Nam La đi.”
Bạch Duyệt: Ừ được, ủa mà sao tự dưng lại muốn đi ăn lẩu?”
“Khai cuộc, ai thua thì bao ăn.”
“… Tháng này tớ sạch tiền rồi!”
“Vậy thì đừng thua.”
—————
Chú thích:
[1] Đô thị loại III có quy mô vừa và lớn, nền kinh tế tương đối phát triển
Đô thị loại IV thuộc loại trung bình, trình độ phát triển kinh tế, xã hội, giao thông bình thường
Chi tiết có thể tra bác Google vạn năng
[2] Bẻ cong gốc nó là từ “cờ lê”, từ này được dùng để chỉ những chàng trai giả gái, mà còn đẹp hơn con gái chúng mình:v Chủ yếu việc giả gái là vì muốn bẻ cong xì trây, nên từ này cũng được dùng cho việc bẻ cong xu hướng tính dục
[3] Chắc nhiều người cũng thắc mắc cài đội này là sao. Thật ra cái tên đội này là mình đặt dựa trên tên bên raw chứ cũng chả biết bên Việt mình có hay không. Cái Đội Chuẩn Bị này nó khác với Đội Dự Bị nha. Dự Bị là CÓ SẴN trong hàng ngũ thi đấu luôn, thay thế bên Chủ Lực khi bên Chủ Lực có vấn đề về sức khỏe hay blah blah các kiểu. Còn Chuẩn Bị là KHÔNG có tên trong danh sách thi đấu và cũng KHÔNG có cơ hội ra sân. Nhìn vào cách sắp xếp các đội viên qua các đội là mọi người sẽ hiểu ha
[4] Gốc là the black house, là từ dùng để chỉ một phòng một khu mà khi một người bị đưa vào đó sẽ bị cấm nói… Nói chung cái này cũng được dùng trên mạng, và được dùng bởi một số quản trị viên. Đồng thời đây cũng là thuật ngữ tâm lý học, dùng để chỉ một căn phòng khép kín và không có bất kỳ ánh sáng nào