Trọng Đăng Tiên Đồ

Chương 34: Tiểu công bày tỏ



Bóng tối bao phủ khoang thuyền, không có một tia ánh sáng.

Mặc Ngôn nằm ở trên giường, mở to mắt.

Lấy tu vi bây giờ, thì y cũng không cần ngủ nhiều, huống chi, y cũng không ngủ được.

Thương Minh vẫn đi theo y, không biết hắn đang muốn làm gì. Mặc Ngôn cảm thấy rất bất an, ngay tức khắc, sự bất an bao phủ càng lúc càng lớn.

Mặc Ngôn vận khởi linh thức, kiểm tra gian phòng.

Trong phòng không có gì khác thường, mà loại bất an kia lại quá mãnh liệt, Mặc Ngôn liền mạo hiểm đem linh thức thả ra ngoài phòng.

Vì vèo, vi vu, là thanh âm truyền tới từ trên boong thuyền.

Đó là một con bọ cánh cứng, một con bọ lửa sáu cánh màu vàng.

Trực giác cho thấy có sự không ổn, y mở mắt ra nhảy xuống giường.

Oành!

Cửa phòng Mặc Ngôn lập tức bị phá tan, một nam nhân thân mặc áo trắng, cầm trường kiếm trong tay đứng ở cửa.

Trên thanh kiếm hiện ra bạch quang nhàn nhạt, nổi giữa không trung, bao phủ toàn bộ cửa phòng.

Là Hồng Thông Thiên!

“Đi!” Hồng Thông Thiên quát nhẹ, phi kiếm bay thẳng về phía mi tâm Mặc Ngôn.

“Ầm!” Một tiếng vang thật lớn, chấn động toàn bộ thân thuyền.

Chính là phi kiếm của Mặc Ngôn mấy ngày nay vẫn chưa từng rời tay, va chạm với phi kiếm của Hồng Thông Thiên, phát ra tiếng vang dao động.

“Tiểu tặc! Đúng là người trộm sau lưng ta luyện tiên pháp!” Hồng Thông Thiên vốn còn tưởng một đoàn của lão sẽ đắc thủ, lại vạn vạn không ngờ tới, Mặc Ngôn lại có thể tiếp được một chiêu đánh lén.

Tốc chiến tốc thắng, lặng yên không một tiếng động giết người đã thất bại, cả đại thuyền bị hai thanh phi kiếm va chạm vỡ nát, trong thời khắc sống còn, Mặc Ngôn không dám giấu giếm bất kì cái gì nữa, y nhảy đến lên giữa không trung, Hồng Thông Thiên thấy thế cũng nhảy theo.

Một bạch quang tăng mạnh, một tử khí khác bốc hơi, trong lúc hai người giao thủ, luồng khí mang theo sóng lớn nuốt chửng tất cả.

Hồng Thông Thiên lúc này đã không còn đường lui, nên nhất đính phải giết được Mặc Ngôn, không quan tâm tới tính toán khác. Lão liên tục ra đòn sát thủ, tuyệt kĩ dùng đều là của Côn Sơn.

Mặc Ngôn cũng không dám lơ là, Phá hiểu mười vạn kiếm y mới luyện được 10 ngàn kiếm, còn chưa quen thuộc cho lắm, nên chỉ có thể miễn cưỡng ở đỡ được mấy chiêu của Hồng Thông Thiên.

Hai người đánh nhau ở trên mặt biển, sóng đen bị cuốn lên cao ngàn trượng, mấy đệ tử Côn Sơn còn lại đều rơi vào trong nước, đang dồn dập ngự kiếm bay lên, chưa biết có chuyện gì xảy ra.

Hồng Thông Thiên sau mười chiêu, đã cảm thấy hoảng sợ.

Lão không hay biết, Mặc Ngôn từ lúc nào lại có thực lực như vậy, đang là một phàm nhân thân thể cường tráng lại thành một tên cao thủ Luyện Khí kỳ!

Sớm biết Mặc Ngôn có tu vi như thế, lão sẽ không ra phán đoán sai lầm như hôm nay.

Nếu đã sai một bước, vậy thì đành bước sai từng bước!

Hồng Thông Thiên không do dự nữa, lão thôi thúc Phá hiểu thuật, bay lên cao ngàn trượng, lấy trâm gài tóc biến thành phi kiếm, ở giữa bầu trời biến thành lưỡi dao sắc.

“Tru Tiên Kiếm!” Hồng Thông Thiên đọc thần chú, đại phi kiếm phá tan bầu trời, tách đôi nước biển, đánh thẳng xuống đáy biển làm nứt ra một đường.

Đất rung núi chuyển, Hồng Thông Thiên tuyệt kỹ thành danh, không ai có thể ngăn cản.

Nhưng lại không thấy thi thể Mặc Ngôn.

Hồng Thông Thiên đưa mắt nhìn bốn phía, chỉ thấy ở xa vạn dặm, một bóng màu trắng đạp nước mà chạy.

Hồng Thông Thiên cười lạnh một tiếng: Hóa ra là trong nguy hiểm có bước ngoặt, dùng trận pháp thoát thân Hiên Viên đế dạy. Chỉ tiếc, ở đây biển rộng mênh mông, xem ngươi có thể chạy trốn tới chỗ nào!

Hồng Thông Thiên ngự kiếm phi hành, đuổi theo phía sau Mặc Ngôn.

Không ngờ vào đúng lúc này, sóng lớn cuộn lên từ đáy biển, bạo khí huyết tinh phủ đầy trời đất, Cự Long màu đen rít gào từ trong biển vọt lên, một ngụm nuốt vào Mặc Ngôn đang chạy trốn.

Hồng Thông Thiên mắt thấy Mặc Ngôn bị Ác Long nuốt ăn, trong lòng an tâm một chút, đang chuẩn bị thu công trở về, lại không ngờ sau khi Hắc Long nuốt ăn Mặc Ngôn, nó không rời đi, trái lại còn xông thẳng tới chân trời, cưỡi mây đạp gió, cuốn theo gió lớn cùng sóng biển nuốt chửng lấy Hồng Thông Thiên ở ngay đó.

Lợi trảo Hắc Long mang theo lốc xoáy xuất hiện, Hồng Thông Thiên ở dưới sức mạnh khổng lồ căn bản không có sức chống cự, trong phút chốc liền bị cào nát bụng.

Chít, chít…

Một tiếng vang nhỏ, thi thể Hồng Thông Thiên biến thành bọ lửa cánh cứng màu vàng, bị sóng dữ cuốn vào.

Đó lại không phải Hồng Thông Thiên người thật, mà là thân ngoại hóa thân của lão!

Cự Long không cam lòng ở trong biển vung lên lợi trảo, tìm kiếm khắp nơi, vang nhỏ một tiếng ~ phốc phốc ~, một cái gương đồng rơi vào trong biển.

Cự Long lặn xuống đáy biển, nhặt gương đồng lên, há miệng.

Mặc Ngôn từ trong miệng Cự Long trong miệng bơi ra, lòng vẫn còn sợ hãi.

Móng vuốt vừa như bẻ cành khô, lúc này lại im lặng nhanh nhẹn ở trước mặt Mặc Ngôn, trong móng vuốt thì giữ cái gương vừa nãy.

Chính là Nguyên quang kính Mặc Thăng Tà tặng cho Hồng Nho Văn, Hồng Nho Văn lại đưa cho Hồng Thông Thiên.

Mặc Ngôn thấy Cự Long trước đó một giây còn hung ác tàn bạo, bây giờ lại rất chi là ngoan ngoãn dịu ngoan, cảm thấy không còn gì để nói.

Đã nói, sẽ không gặp lại  hắn, cũng đã bảo hắn đừng có tới tìm mình.

Đã nói, kiếp trước ở trong biển dây dưa, kiếp này sơn động đã hoàn.

Nhưng hắn vẫn chạy đến, không những như vậy, lại còn cứu mạng y một lần nữa.

Giọng Thương Minh ôn nhu, mang theo một chút cưng chiều: “Chỉ thấy ở đó nhặt được cái Nguyên quang kính, tặng cho ngươi làm lễ vật.”

Mặc Ngôn nghe thấy câu này, mắt nhìn Nguyên quang kính bên trong móng vuốt của hắn, thật muốn phun ra một đống máu.

Sau khi phun ra một đống máu, lại chẳng biết vì sao, trong lòng có một tia vui vẻ khó có thể phát hiện.

Cũng cùng lúc đó, Côn Sơn cách ở xa, Hồng Thông Thiên đang giảng bài cho chúng đệ tử, mới thật sự phun ra một đống máu.

Hồng Thông Thiên làm người biết điều, thực lực chân thật rất ít người biết rõ.

Lão đã tu luyện ra thân ngoại hóa thân, nhưng chưa bao giờ dùng qua.

Lần này vì muốn giết chết Mặc Ngôn, ở trên đại thuyền để lại thân ngoại hóa thân, bọ vàng sáu cánh.

Bọ vàng sáu cánh sống bằng máu Hồng Thông Thiên, đã sớm bị xóa đi thần trí, Hồng Thông Thiên đem một hồn phách của lão rót vào cơ thể bọ cánh vàng, qua tu luyện nhiều năm, đã thành nguyên thần thứ hai của lão, thực lực tuy rằng không bằng bản tôn Hồng Thông Thiên, nhưng cũng đã tiếp cận ** phân.

Hồng Thông Thiên vốn còn cảm thấy dùng nguyên thần thứ hai ám sát một tên phàm nhân như Mặc Ngôn là quá mức lãng phí, nhưng để bảo đảm không có sơ hở nào cho nên lão mới dùng tới.

Vạn vạn không ngờ tới, Mặc Ngôn lại lén lút luyện thành tiên pháp.

Lúc đầu, Hồng Thông Thiên còn đang giảng bài cho chúng đệ tử, sau đó cùng Mặc Ngôn đánh nhau kịch liệt, đã không rảnh quan tâm chuyện khác, đợi tới khi nhìn thấy Mặc Ngôn bị Cự Long nuốt ăn, trong lúc vui mừng lại không ngờ Hắc Long đột nhiên nổi giận ra tay với lão.

Hắc Long nọ có sức mạnh cường đại, nếu như bản tôn Hồng Thông Thiên ở đây, vẫn có thể đỡ được hai chiêu dưới móng vuốt Hắc Long chạy thoát một mạng, nhưng bọ vàng sáu cánh lại không bản lãnh này, liền bị chém chết.

Nguyên thần thứ hai bị diệt, Hồng Thông Thiên tổn hại ít nhất trăm năm đạo hạnh, cái này đã đủ để Hồng Thông Thiên phiền muộn. Lại không ngờ Cự Long có sức mạnh xuyên qua không gian, thừa dịp trong giây hóa thân bị giết, có thể thương tổn tới chân thân lão.

Hồng Thông Thiên bị móng vướt lớn của Hắc Long cào trúng, tuy chỉ ngăn ngủi trong nháy mắt, cũng đủ để gây ra cho lão phun ra một ngụm máu tươi, khí tức không xuôi.

Chúng đệ tử đều kinh ngạc đến ngây người, hoàn toàn không biết sư phụ xảy ra chuyện gì, lúc đầu con đang giảng bài, đến lúc sau thì im lặng tĩnh tọa, sau lại phun máu tươi ra thật quá mức bất ngờ.

Chúng đệ tử vội vã chạy tới đỡ lấy Hồng Thông Thiên.

Hồng Thông Thiên đứng lên, lung lay hai bước mới đi ổn được.

Lão vui vẻ trong lòng. Nếu không có Nguyên quang kính để ở trước ngực, chỉ sợ Hắc Long kia đã túm được trái tim.

Nếu trái tim bị bắt được, chỉ sợ phải tu luyện lại từ đầu ba trăm năm, mới có thể khôi phục.

Hồng Thông Thiên vốn phải bế quan dưỡng thương, nhưng vừa nãy tận mắt nhìn thấy Mặc Ngôn chôn thây bụng rồng, biết không lâu nữa sẽ có phiền toái lớn tìm lão.

Lão không dám bế quan dưỡng thương, chỉ nói với chúng đệ tử là do luyện công thì tẩu hỏa nhập ma, nghỉ ngơi chốc lát sẽ tốt lên.

Chúng đệ tử không nghi ngờ gì cả, mà ngay cả Nhạc Phong cũng không có nửa phần hoài nghi.

Đợi tới khi các đệ tử rời đi xong, Hồng Thông Thiên mới có cơ hội thở lấy hơi.

Lão nhớ lại trận chiến cùng Mặc Ngôn trên biển, vẫn còn sợ hãi trong lòng.

Còn may là lão đã phát hiện ra sớm, may mà Mặc Ngôn đã bị Cự Long ăn.

Trong mười năm ngắn ngủi, Mặc Ngôn đã có thể trở thành một cao thủ Luyện Khí kỳ, nếu như lại qua mấy năm nữa, y sẽ trở thành người thế nào chỉ sợ rất khó nói.

“Đáng tiếc” Hồng Thông Thiên ở trong lòng có chút tiếc hận: “Ai bảo ngươi che giấu âm thầm cùng ta đấu? Chôn thây bụng rồng, tốt xấu gì cũng xem như được toàn thây.”

Vừa nghĩ ra đã giải quyết được một tai họa ngầm lớn nhất, Hồng Thông Thiên tâm thân khoan khoái, xem việc tổn thất trăm năm đạo hạnh, lại bị thương nặng coi như đáng giá.

Trên biển rộng, lấy Hồng Nho Văn cầm đầu đệ tử Côn Sơn đều bị tình cảnh trước mắt làm cho kinh ngạc đến ngây người.

Hồng Thông Thiên đột nhiên xuất hiện, cùng Mặc Ngôn đánh nhau.

Kết quả Mặc Ngôn chôn thây bụng rồng, Hồng Thông Thiên biến mất không còn tăm tích.

Hồng Nho Văn mắt thấy Mặc Ngôn chết đi, thương tâm không ngớt, cũng không dám dừng lại nửa bước, quyết định rất nhanh, mang theo đệ tử Côn Sơn tiếp tục chạy tới Huyền Không Sơn, một Ngôn đệ đã chết rồi, chỉ mong Bạch Liên không có việc gì.

Còn ở dưới biển sâu thật sâu, Thương Minh không có cách nào kìm chế được lửa giận, hắn không giải thích, cõng theo Mặc Ngôn bơi dưới đáy nước rất nhanh. Mặc Ngôn chưa bao giờ ở dưới đáy nước trải qua tốc độ cực nhanh như vậy, nhận thấy nước biển xung quanh như bị đun sôi, việc mở miệng nói chuyện cũng hơi khó khăn, y không biết Cự Long này muốn làm gì, nên đành tóm chặt lấy sừng rồng.

Mãi đến tận khi Mặc Ngôn ở trong nước biển, mơ hồ nhìn thấy một toà phù sơn phía trước.

Thương Minh mang theo y trở lại Côn Sơn! Hắn muốn làm gì?!

Ầm! Một tiếng vang thật lớn truyền ra mặt nước biển lặng tĩnh, Hắc Long bọt ra từ mặt biển, thân thể to lớn cuộn lại trong không trung.

Mãi đến lúc này, Mặc Ngôn mới lớn tiếng hỏi: “Ngươi muốn làm gì!”

Trong giọng của Thương Minh tràn đầy lệ khí: “Ta muốn san bằng Côn Sơn! Hồng Thông Thiên dám thương tổn ngươi, ta muốn cho tất cả môn hạ đệ tử của lão chôn cùng!”

Thương Minh giơ lợi trảo, ở giữa không trung phát ra tiếng rít gào, đệ tử Côn Sơn nhao nhao chạy đến bên bờ quan sát.

Chỉ thấy ở chân trời xa xôi, mây đen mờ ảo, Hắc Long cuộn mình lại trong mây đang nhìn Côn Sơn rít gào, âm thanh rung động đất trời khiến người ta vì đó mà run rẩy.

“Hồng Thông Thiên, ngươi ra đây!” Hắc Long ở giữa không trung rít gào.

Hồng Thông Thiên mắt thấy Hắc Long tìm mình gây phiền phức, căn bản không biết từ lúc nào lão lại chọc phải nhân vật đáng sợ như thế, lão vội vàng triệu tập đệ tử Côn Sơn, kết thành kiếm trận.

Mấy ngàn phi kiếm cùng nhau bay lên giữa không trung, trong ánh sáng trắng kết thành kiếm trận khổng lồ bao phủ Côn Sơn.

Mắt thấy Thương Minh muốn xông vào kiếm trận tàn sát, Mặc Ngôn kéo chặt sừng rồng, giọng nói lo lắng: “Hồng Thông Thiên đê tiện vô liêm sỉ, nhưng đệ tử Côn Sơn vô tội, nếu như ngươi muốn san bằng Côn Sơn, bọn họ sẽ mất mạng oan uổng!”

“Ai cản ta thì phải chết! Hôm nay cần phải san bằng Côn Sơn, mới giải mối hận trong lòng!” Hai mắt Cự Long toàn màu máu, khí tức giết chóc tăng vọt, ở trong đám mây đen gào thét, đưa tới sấm vang chớp giật trợ uy.

Hồng Thông Thiên mệnh cho đệ tử Côn Sơn biến ảo kiếm trận, Nhạc Phong vừa chữa khỏi vết thương phải đứng mũi chịu sào, đứng ở chính giữa kiếm trận, tay cầm trường kiếm, lớn tiếng quát lên: “Nghiệt súc, dám đả thương sư phụ của ta, trước tiên phải bước qua xác ta!”

Cự Long há mồm, nước biển chảy ngược vào Côn Sơn, tách đôi phòng ở đại điện, chỗ ở của Mặc Ngôn nằm trong rừng trúc không có nửa điểm pháp lực bảo vệ, trong khoảnh khắc đã bị tách đôi.

Cùng lúc, ánh sáng trong kiếm trận tăng mạnh, Nhạc Phong thôi thúc tâm pháp Côn Sơn, phi kiếm từ lưng hắn bay thẳng giữa trời,  biến to mấy lần, chính là kiếm pháp Côn Sơn chính tông.

Hắc Long cười lạnh một tiếng, lợi trảo duỗi ra, phi kiếm trong một giây bị bóp thành một đống, thành đồng nát sắt vụn.

“Hôm nay ta phải san bằng Côn Sơn, ai cũng ngăn cản không được!” Cự Long ở trong mây đen rít gào, đệ tử Côn Sơn người người biến sắc, mắt thấy tai ương ngập đầu đang ở trước mắt, lại không còn đường thối lui.

Mặc Ngôn đã sắp gấp tới điên lên rồi, vạn vạn không ngờ tới, tính khí Thương Minh bạo liệt cỡ vậy.

Y nắm chặt sừng rồng, muốn quay đầu hắn đi, nhưng chỉ là phí công vô ích.

Mắt thấy Cự Long muốn đại khai sát giới, mặt đất Côn Sơn rung chuyển, ngọn núi đột nhiên rơi xuống một phần tư, trên mặt biển đang từ từ hiện ra một con rùa to lớn từ trong biển.

Cự Quy vẫn rụt đầu, lúc này mới duỗi ra từ vỏ cứng, làm cho thân no càng dài hơn, bay thẳng tới giữa không trung.

Mặc Ngôn bị hình ảnh này lam cho kinh ngạc đến ngây người, y thấy rõ, thấy rõ ràng đó chính là một con Cự Mãng!

Tứ đại Thần Quy ở dưới dáy biển, chống đỡ Côn Sơn hơn mười vạn năm, chưa bao giờ hiện thân nổi lên mặt biển, thế nhân vẫn cho rằng nó là rùa, đệ tử Côn Sơn cũng cho là vậy, thì ra cuối cùng lại không phải Thần Quy.

Mà là Thần Thú Huyền Vũ thượng cổ!

Huyền Vũ Thanh Lân mơ hồ phát sáng ở giữa trời, há to miệng phun xà tín.

“Ai dám diệt Côn Sơn ta!” Huyền Vũ gào thét, trời đất vì đó mà biến sắc.

“Thương Minh! Trở lại, trở lại!” Mặc Ngôn lo lắng, Hồng Thông Thiên lại làm nhiều việc ác, y cũng không hy vọng nhìn thấy Côn Sơn chìm vào địa ngục giữa trần gian.

Mặc Ngôn ôm chặt lưng rồng, giọng nói càng gấp hơn: “Hồng Thông Thiên làm bậy, đơn giản đáng chết, nhưng còn hơn một nghìn vô tội vì đó mà chôn cùng, lại được Thần Thú Huyền Vũ thủ hộ, lão dựa vào cái gì được vậy!”

Núi Côn Sơn tiếp tục rung động, lại một con Huyền Vũ nổi lên mặt nước.

“Bốn huynh đệ ta chính là thượng cổ dưới trướng Huyền Vũ Đại Đế, phụng mệnh tổ sư thủ hộ Côn Sơn! Kẻ dám xâm lấn, tru diệt!”

Hai con Huyền Vũ cùng xuất hiện, tiếng rống giận dữ chấn động toàn bộ sóng biển xung quanh.

(Bạn đang đọc truyện tại rungthanthoai.wordpress.com, mọi trang đang reup truyện là đang ăn cắp chưa xin phép)

Đuôi Thương Minh vung vẩy trên trời, tầng mây bay tới càng nhiều càng dày.

“Bốn con cùng tiến lên, ta giết hết!” Giọng của Thương Minh uy nghiêm đáng sợ, lợi trảo ẩn giấu trong mây đen, thân hình đột nhiên biến to gấp mười lần, Mặc Ngôn chỉ có thể đứng trên lưng rồng, ôm chặt lấy một cái sừng, cúi đầu nhìn hai cái tai to của Thương Minh, hét to: “Ta cũng là đệ tử Côn Sơn, năm đó đã từng xin thề, nếu như có người muốn diệt Côn Sơn, ta sẽ liều mình hộ sơn! Ta không muốn cùng ngươi là địch, càng không muốn chết ở dưới vuốt ngươi! Thương Minh, trở lại, không đáng vì thế mà dời sông lấp biển… Cầu ngươi…”

Hắc Long ở trong mây uốn lượn bay vòng, cuối cùng phát ra tiếng gầm giận dữ, bay về phía Đông Bắc.

Hồng Thông Thiên vốn còn cho rằng hôm nay sẽ khó thoát một kiếp, đã không chống đỡ được nữa, xụi lơ ở trước điện trên quảng trường.

Chúng đệ tử dồn dập hạ xuống đất, đỡ lấy Hồng Thông Thiên, Nhạc Phong cũng đến trước mặt, hỏi: “Sư phụ, Cự Long thâm hải kia, vì sao đột nhiên tới tìm chúng ta gây chuyện?”

Hồng Thông Thiên không biết tại sao Cự Long muốn tìm lão gây khó dễ, ban đầu đã bị thương nên không thể ngự kiếm phi hành, đầu Cự Long vẫn giấu ở trong mây đen, nên lão không nhìn thấy Tiểu Mặc Ngôn đang cưỡi ở trên thân rồng.

Hồng Thông Thiên vô lực lắc đầu: “Có lẽ trong lúc chúng ta trở về từ Hiên Viên quốc, chém giết Thanh Long là dòng dõi của nó… Nên nó đến đây báo thù đi… Phong nhi, ngươi làm khá lắm!”

Nhạc Phong thấy sắc mặt Hồng Thông Thiên khô vàng, giống như bị trọng thương, nghĩ đến trước giờ Hồng Thông Thiên đối xử với mình, bất giác đau lòng, hắn đỏ mắt, nức nở: “Sư phụ yên tâm, chúng ta cho dù liều mạng, cũng phải thủ hộ Côn Sơn. Sư phụ ta thấy ngài không được khỏe lắm, nghỉ ngơi một chút đi.”

Hồng Thông Thiên gật đầu, lão tổn thất trăm năm đạo hạnh, lại bị Hắc Long bắn trúng tâm mạch, vốn đã phải cứng rắn chống đỡ. Hiện giờ lại bị Hắc Long đe dọa, dẫn tới Huyền Vũ đứng ra mới bức lui được Ác Long, nhận thấy tâm lực tiều tụy rồi bị bệnh.

Cho dù đang bệnh nặng, Hồng Thông Thiên cũng cố chống đỡ thân mình đến chỗ tổ sư Côn Sơn, thắp ba nén nhang, quỳ xuống thành kính dập đầu: “Đa tạ tổ sư lưu lại hộ vệ Chân Vũ Đại Đế, tránh cho nguy nan Côn Sơn hôm nay.”

Sau khi thắp hương xong, lại nhận được tin tức không may của Hồng Nho Văn do Thanh điểu truyền tin—— Đại thuyền Côn Sơn gặp nạn, Mặc Ngôn chôn thây bụng rồng.

Hồng Thông Thiên lại kéo thân thể bị bệnh, đi lập bài vị cho Mặc Ngôn, còn căn dặn Nhạc Phong, nếu như có người hỏi, liền ăn ngay nói thật.

Nhạc Phong đột ngột nghe tin Mặc Ngôn tạ thế, không khỏi sửng sốt, một lát sau mới phản ứng được.

Hồng Thông Thiên bệnh nặng, Hồng Nho Văn không có ở nhà, chỉ còn đại sư huynh là hắn chủ trì sự vụ Côn Sơn.

Nhạc Phong thu hồi bi thương khi nghe tin sư thúc chết, đầu tiên là viết thư cho Hiên Viên đế nghĩa huynh Mặc Ngôn, sau khi báo xong, lại thông cáo tin tức này cho các đại môn phái biết. Đồng thời cũng chưa từ bỏ ý định phái mấy chục tên đệ tử Côn Sơn đi tới chỗ Mặc Ngôn đã chết, cho dù không tìm được di thể, tìm được di vật cũng xem như tốt đẹp.

An bài xong tất cả xong, Nhạc Phong lại mở Côn Sơn tàng tìm linh đan diệu dược, đưa đến chỗ Hồng Thông Thiên, còn tiêu hao tu vi của mình giúp lão chữa thương, hi vọng lão sớm ngày khôi phục.

“Coi như lão may mắn, tạm thời tha cho lão một mạng!” Thương Minh cõng Mặc Ngôn lặn xuống biển, rời khỏi Côn Sơn, tùy ý ngao du, mãi đến tận nửa đêm mới dừng lại.

Mặc Ngôn vẫn còn sợ hãi ngã xuống lưng rồng, nhìn Cự Long đột nhiên xuất hiện, trăm mối cảm xúc ngổn ngang trong lòng.

Hắn đã nói đúng, giống như câu nói ở trong sơn động “Ta sẽ bảo vệ cả đời”, thì ra không phải hắn ăn nói ba hoa. Vừa nãy, hắn đã vì mình, suýt chút nữa đạp diệt Côn Sơn, không tiếc cùng bốn con Huyền Vũ chém giết.

Mặc Ngôn ngơ ngác mà nhìn Cự Long một lát, mới nhẹ giọng nói: “Cảm ơn.”

Thương Minh vẩy vẩy đuôi, cuốn sống lớn lên cao khoảng một trượng, cũng không biết là đang phẫn nộ, hay đang vui vẻ, làm Mặc Ngôn không kịp đề phòng, suýt chút nữa bị sóng biển cuốn đi, nhưng móng vuốt của Thương Minh liền đúng lúc ôm lấy y.

“Ngươi…” Mặc Ngôn có rất nhiều chuyện muốn hỏi. Kiếp này khi y gặp nạn, Thương Minh đã giận dữ như vậy, kiếp trước thì sao? Tại sao kiếp trước hắn lại không đến?

“Ngươi… Tại sao?” Vấn đề này vĩnh viễn sẽ không có đáp án, Mặc Ngôn không tính đi truy cứu nữa.

Thương Minh lại hiểu lầm ý của y, cả giận nói: “Ngày đó ngươi đi vội vàng, lời ta nói còn chưa hết. Mặc kệ ngươi có tin lời ta nói hay không, nhưng một khi ta nói chắc chắn sẽ giữ lời! Ngươi nhỏ yếu lại còn là hậu duệ thần chỉ, một người ở bên ngoài chạy loạn rất nguy hiểm, ta nói rồi ta sẽ bảo vệ ngươi.”

“Cảm ơn ngươi đã vì ta mà ra mặt, nhưng đây là chuyện của ta, không muốn liên lụy tới người ngoài.”

Mặc Ngôn nhớ lại đủ chuyện kiếp trước, con ngươi trở nên ủ dột: “Ta ngăn cản ngươi đồ diệt Côn Sơn, không phải vì thiện tâm, mà là… Muốn ăn miếng trả miếng, ăn miếng trả miếng! Lão đáng chết, nhưng cũng phải đem những việc lão làm chiếu cáo thiên hạ, khiến cho lão thân bại danh liệt! Lão phải gặp báo ứng, càng không được chết đơn giản, càng không được đệ tử trong Côn Sơn tuẫn táng cho lão! Bởi vì, lão không xứng!”

Thương Minh cuộn dần thân ôm Mặc Ngôn lại.

Mặc Ngôn nắm chặt hai tai, mãi đến tận khi đốt ngón tay trắng bệch, không còn tí nào hồng hào. Loại cảm giác đó lại tới nữa rồi, phẫn nộ, cừu hận ở trong lòng sinh trưởng, muốn hủy diệt tất cả. Mãi đến tận khi y cảm thấy có thứ gì đó đang nhẹ nhàng lướt qua người, Long Châu trước ngực phát ra hào quang nhàn nhạt, mát mẻ ôn hòa vây quanh người mới biết. Mặc Ngôn ngẩng đầu, mắt thấy thân thể Thương Minh đang nhẹ nhàng cuốn y lại.

Thương Minh đang dùng phương pháp của Long Tộc, an ủi người bên cạnh.

“Đừng khổ sở…” Thương Minh ôn nhu, “Sẽ có một ngày đó.”

Mặc Ngôn thấp giọng  “Ừ” một tiếng, đưa tay vuốt vảy trên người Thương Minh, lại phát hiện nhiều chỗ có vết sẹo.

Chợt nhớ tới ngày đó ở trong sơn động, y nhìn thấy Thương Minh đang tự ngắt vảy trên thân.

“Tại sao?” Y chỉ vào chỗ vảy sẹo trên thân Thương Minh, “Ngày đó tại sao ngươi muốn ngắt vảy của mình?”

Cổ họng Thương Minh phát ra một trận thanh âm trầm thấp, vừa nãy bị phẫn nộ tràn ngập lồng ngực, không rảnh quan tâm chuyện khác.

Lúc này, đầu ngón tay Mặc Ngôn sờ lên chỗ da mẫn cảm không còn vảy, làm cho Thương Minh nhanh chóng hồi tưởng lại hình ảnh trong sơn động ngày đó, nỗi lòng không khỏi dâng trào.

“Ngươi muốn biết sao?” Giọng Thương Minh trầm thấp mấy phần, con ngươi biến tối.

Mặc Ngôn suy đoán: “Ở dưới vảy có gì đó? Ta có thể giúp ngươi lấy ra…”

Thương Minh khẽ lắc đầu, thân thể của hắn bắt đầu quấn quanh eo Mặc Ngôn: “Không… Đó là vì… Ta khi đó, nổi lên dục vọng với ngươi… Ta muốn cùng với ngươi… Ta không muốn thương tổn ngươi, đành phải tự khắc chế…”

Giọng Cự Long càng ngày càng trầm thấp, Mặc Ngôn bỗng dưng sửng sốt, không thể tin tưởng: “Ngươi vừa nói cái gì?”

Hai mắt Cự Long giương lên, trong mắt tràn đầy mịt mờ: “Ta nói, ta thích ngươi. Ngươi còn không rõ sao? Nếu không thì, ngày đó ở trong động, sao lại muốn cùng ngươi nọ kia?”

Mặc Ngôn giật mình trong lòng, y vẫn cho rằng, Cự Long đang động dục đúng lúc y va vào mà thôi. Còn việc Thương Minh giận dữ, cũng cho là do  Cự Long tính khí táo bạo, bản tính hung ác.

Mặc Ngôn làm sao cũng không nghĩ ra, thì là lại là — hắn thích mình.

vBởi vì thích y, cho nên mới không muốn thương tổn y, mới chịu đựng cơn đau ngắt vảy, một mình trốn ở trong sơn động.

Bởi vì thích y, cho nên mới trong lúc y bị thương tổn, phẫn nộ rít gào, muốn san bằng Côn Sơn, máu nhuộm biển rộng.

Mặc Ngôn nhất thời trăm mối cảm xúc ngổn ngang, vừa cảm động, vừa hoảng sợ, sững sờ người nhìn Cự Long một lát không nói ra lời.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.