Trong Bụng Tên Khốn Kiếp Này Có Con Của Hắn

Chương 38



Diêu Chấn Vũ từng bước một đi phía sau đến hắn, thanh âm vang vọng giữa đường nên có chút mơ hồ:”Tần Thiệu, đủ rồi a.”

Tần Thiệu như trước đi xuống, là trực tiếp ngã trên mặt đất, mẹ nó, thật là cứng đầu! Đoàn Huyên đáng giá để cậu thành ra cái dạng này sao! Diêu Chấn Vũ đứng ở bên cạnh, không nghĩ kéo hắn đứng lên, tên này thật là tiện! Tần Thiệu ngồi một hồi tiếp tục đi lên. Lắc lắc lắc lắc ba cái dập đầu một cái,như vậy ngũ thế đầu đã nhuần nhuyễn. Quần chúng thực đã nghiền! Diêu Chấn Vũ hai tay cắm ở trong túi áo nhìn hắn tự ngược. Ân lần này quả nhiên tự ngược.

Tần Thiệu ngược lại là không có ngốc, nhớ kỹ đếm đếm, đếm tới 199, Diêu Chấn Vũ nhịn không được đứng phía trước ở hắn, Tần Thiệu đi nửa ngày không đứng lên, chỉ có thể cười khổ:”Tớ không sao.” Diêu Chấn Vũ nhìn hắn từ trên cao nhìn xuống, thanh âm cũng cao thấp theo:”Bát giác phố là tín đồ triều bái Thích Già Ma Ni, cậu đâu phải? Tự ngược sao?”

Tần Thiệu giãy dụa hướng lên trên đi, đi nửa ngày cũng chỉ có thể quỳ gối dưới đất, Diêu Chấn Vũ nhìn hắn quỳ dở khóc dở cười chịu không nổi thấy người này quỳ. Tần Thiệu lau máu cùng nước mưa trên mặt còn có thể cười:”Tớ không phải tự ngược. Tớ chỉ muốn xem Phật nói đúng hay không.”

Diêu Chấn Vũ mặt không chút thay đổi:”Phật nói cái gì?”

Tần Thiệu mím môi, liếm liếm môi khô khốc nói:”Phật nói, Tinh thành sở chí, kim thạch vi khai.( Người thành tâm thành ý có thể làm cho kim cương tan vỡ. Nguồn tham khảo: http://www.phienhylau.com/)

Diêu Chấn Vũ nhìn hắn đầu gật đầu:”Ân,kim cương chưa vỡ thì đầu cậu đã vỡ rồi”.” Tần Thiệu nở nụ cười:”Hảo, cậu không cần cùng tớ, tớ muốn dập đầu.” Diêu Chấn Vũ lại bồi hắn đi một hồi, hắn dập đầu càng ngày càng chậm, vì thế Diêu Chấn Vũ liền sân vắng tản bộ, đếm tới cái dập đầu 238, Tần Thiệu liền quỳ rạp trên mặt đất hơn nửa ngày.

Diêu Chấn Vũ đi đến bên ngồi xổm đến:”Còn chịu được không?” Tần Thiệu bát một hồi gật đầu:”Được.” Diêu Chấn Vũ cười nhạo:”Dập đầu bao nhiêu cái?”

“1000.” Tần Thiệu ngồi trên đất hồi sức. Diêu Chấn Vũ nhìn này con đường hành hương thật dài gật đầu:”Có chí khí.”

Tần Thiệu hoãn một hồi lại bắt đầu dập, Diêu Chấn Vũ chưa bao giờ ngăn cản hắn, biết tính tình, nhưng là, như vậy dập đầu xuống đất…… Diêu Chấn Vũ lại theo hắn đi một đoạn dài, mưa không lại ướt y phục, nhưng là tà phong mưa phùn tà quát tại trên mặt thực khó chịu!Trời mưa sinh hảo khí! Diêu Chấn Vũ rốt cục nhịn không được hỏi hắn:”Cậu rốt cuộc là vì cái gì a!cậu thích lên giường với người khác liền như vậy sao? Cậu cảm thấy có tội sao!” Diêu Chấn Vũ không mở miệng thì thôi, một khi mở miệng thực khó nghe:”Lại nói cậu cũng đừng tự đề cao chính mình quá, Đoàn Huyên căn bản là không có tiếp nhận đâu! Cậu ta căn bản là không thích cậu a! Tại soa pah3i thấy tội lỗi! ngươi nhiều nhất xem như hoa tâm! Di tình biệt luyến căn bản là không xứng dùng!”

Tần Thiệu nghe xong không phản ứng, quỳ rạp trên mặt đất không đứng lên, Diêu Chấn Vũ cười nhạo:”Tần Thiệu! Không phải cậu sai! Nếu cậu di tình biệt luyến, là điều bình thường! Nếu cái bộ dạng này của cậu không di tình biệt luyến mới khác thường đó!! ai sẽ một đời nguyện ý không hy vọng chịuđau khổ dày vò! Cậu chịu khổ nhiều rồi nên không ai trách đâu!” Mưa to, Diêu Chấn Vũ khó thở rống hắn, nhiều năm thế này vẫn chưa hề mắng hắn như vậy, hôm nay rốt cục mắng hết lời! Thật mẹ nó thống khoái! Tần Thiệu vẫn là không có phản ứng, Diêu Chấn Vũ cười khổ:”Lục thế Đạt Lai là phật! Mà cậu là người a!lại nói Đạt Lai là lưỡng tình tương duyệt bị chúng sinh chia rẽ, cho nên mới si tình như vậy! Còn cậu! Cậu cái gì đều không có! Đoàn Huyên kia chưa từng để ý cậu mà!Cậu thích người khác là đang buông tha cho cậu ta! Để cho người ta không cảm thấy thiếu cậu một đời!”

Tần Thiệu rốt cục lắc lắc lắc lắc rồi dập đầu,, thân thể nhoáng lên một cái lại tiếp tục quỳ xuống, Diêu Chấn Vũ muốn đỡ dìu hắn, Tần Thiệu từ chối:”Tớ như vậy không phải vì Đoàn Huyên. Không trách Đoàn Huyên, là do tớ.” Diêu Chấn Vũ trêu tức nhìn hắn, Tần Thiệu miệng chỉ biết cười:”Thật sự không phải cậu ta. Là tớ cho chính mình cơ hội để chuộc lỗi. Là tớ đáng chết. Nếu đại tự này cũng chưa chắc đủ. Đều không đủ tha lỗi……” Nếu dập đầu một ngàn cái có thể khiến hắn trong lòng thoải mái, thì có sao. Hắn phạm lỗi nếu có thể giống mưa xong rồi lại tạnh thì tốt biết mấy. Hắn từng làm thương tổn Đoàn Tình nếu bây giờ có thể tẩy sạch, hắn nguyện ý ở trong này quỳ một ngàn cái, dập đầu một ngàn cái. Nếu có thể phù hộ Đoàn Tình cùng hài tử chưa ra đời bình an hắn nguyện ý dập đầu một ngàn cái. Nếu hắn có thể cùng Đoàn Tình một lần nữa bắt đầu hắn nguyện ý dập đầu một ngàn cái! nếu…… Tần Thiệu ngửa đầu nhìn không rõ những giọt mưa..

Diêu Chấn Vũ nhìn Tần Thiệu nửa ngày sau hung hăng nói:”Hảo, cứ dập đầu đi! Tớ canh chừng cậu. Cậu hôn mê tớ vác về!”

Tần Thiệu ngẩng đầu lên cười:”Cám ơn” Diêu Chấn Vũ phất phất tay:”Ai biểu mắc nợ cậu chi.”

Đường đại chiêu tự chuyển kinh là một luân hồi, theo đầu này dập đến đầu kia, vừa lúc một ngàn. Một ngàn cái, Tần Thiệu dập đầu cả một đêm. Thời điểm tảng sáng bình minh, tiếng chuông đại chiêu tự vang lên, một ngày lại bắt đầu, Tần Thiệu nhìn cửa đại chiêu tự cười cười, trên trán đã không chỉ là vết máu loang lổ. Diêu Chấn Vũ cười nhạo:”Đi, còn có thể cười được, không có việc gì đi.” Tần Thiệu lắc lắc lắc lắc ngồi dậy:”Không có việc gì. Một ngàn mà thôi.” Diêu Chấn Vũ gật đầu:”Vậy dập thêm nàng cái nữa tớ xem xem.” Tần Thiệu cố hết sức tựa vào tường vỗ cho mưa rũ ra ngoài, may mắn là có mặc áo mưa, bên trong không có ướt đẫm. Buổi tối hôm qua muốn đông chết người. Diêu Chấn Vũ đưa cho hắn một ly bơ trà nóng, Tần Thiệu chật vật uống một ngụm, cổ họng sinh đau, hương vị thực xung, đành dùng sức nuốt đi xuống. Rất ấm áp

Tay chân giờ đây đông lạnh đau như bị kim chích. Tần Thiệu dùng sức chà tay:”Cảm ơn.” Diêu Chấn Vũ cười nhạo:”Cảm ơn cái gì?” Tần Thiệu nở nụ cười nhìn y:”Cám ơn đã đi cùng.” Diêu Chấn Vũ nghe lời này liền không hề nhạo báng hắn nữa, không nói chuyện, cùng hắn ngồi xuống đất. Những lời này y hay nói với Tần Thiệu, cám ơn hắn nhiều năm đã cùng y trải qua khó khăn! Lúc trong nàh gặp biến động!! Bọn họ vẫn cùng y! Diêu Chấn Vũ nhìn sắc trời nở nụ cười, lần tới đầu vỗ vỗ bờ vai của hắn:”Chúng ta huynh đệ không cần phải nói những lời này!!” Tần Thiệu chỉ biết cười.

Diêu Chấn Vũ cũng không quản hắn có đau hay không dùng sức vỗ bờ vai của hắn lần nữa:”Không có gì không qua được Một ngày mới đến, cậu cũng giống như vậy!” Tần Thiệu dựa vào tường nhìn trời.

Hai người ngồi ở trước cửa đại chiêu chùa thật lâu, thể lực Tần Thiệu hao tổn. Diêu Chấn Vũ cũng không có thôi thúc hắn.

Sắc trời càng ngày càng sáng, độ cao 4000 thước so với mặt biển không dễ dàng thấy mặt trời, sau một đêm mưa dài dăng dẳng, mặt trời cũng mọc lên. Đem đại chiêu tự nhuộm thành kim bích huy hoàng.

Càng lúc càng nhiều người, thấy Tần Thiệu như vậy cũng không khỏi giật mình, so với hắn người điên cuồng càng nhiều, thường niên ngày ngày đêm đêm quỳ lạy càng nhiều. Đại chiêu tự tụ tập đám người, hành hương, cầu phúc, dần dần theo đại chiêu tự lý tiếng chuông phạm âm xướng khởi kinh văn.

Tần Thiệu thân thể không được khỏe, thời tiết cũng không tốt, Diêu Chấn Vũ đỡ hắn đi, thanh toán một bó to dầu vừng tiền đem hắn đỡ đến trắc điện lý. Trắc điện phía sau không có người, thực im lặng, cho nên bên ngoài chuyển kinh đồng nhẹ nhàng xao vang, thanh âm đọc chuyển kinh văn so bên ngoài càng thêm dày. Nơi đây âm thanh phong phú, Diêu Chấn Vũ bên cạnh thấy Tần Thiệu cúi đầu nói câu:”Nguyện người tôi yêu bình an hạnh phúc, khỏe mạnh vô ưu.”

Diêu Chấn Vũ nghiêng đầu nhìn hắn, hắn ngồi ngay ngắn, ánh mắt nhìn về phía đại điện, xa xôi mà chân thành tha thiết. Cùng đàn hương này một dạng, Diêu Chấn Vũ cười lắc lắc đầu, người hắn yêu? Là ai? Mới hay là cũ?

Tần Thiệu niệm xong nhìn y:”Đến đây, dập đầu cái đi” Diêu Chấn Vũ cười lắc lắc đầu:”Tớ không tin mấy thứ này.”

Tần Thiệu gật đầu:”Tớ biết. Tớ chỉ là không chỗ có thể đi, vô dược khả giải (không có thuốc giải). Không thể vãn hồi, nghĩ không ra biện pháp nào. Cái gì cũng đã thử nhưng đều tuyệt vọng.” Diêu Chấn Vũ nhìn hắn muốn đánh nhau, y luôn luôn chán ghét người không ốm mà rên, cũng không quen nhìn một nam không ốm mà rên, cố tình còn ở nơi này chiêu hắn mắt!!

Diêu Chấn Vũ không nói gì, chỉ thấy có người đi ra, hồng y Lạt Ma, Tần Thiệu không hiểu lắm cấp bậc này, vì thế cùng Diêu Chấn Vũ cúi đầu chào, hồng y Lạt Ma cười cười ngồi ở bồ đoàn, đối diện Tần Thiệu Diêu Chấn Vũ:”Tiểu tử lời nói vừa rồi cũng không nên nói như vậy. Tâm thành tắc linh.” Tần Thiệu nhớ tới những người này tín ngưỡng đến có chút xấu hổ cười:”Sư phó xin lỗi, tôi chỉ là nói. Không có ý tứ khác.”

Này Lạt Ma lão giả ngược lại là không có trách tội chỉ là cười nói:”Không chỗ có thể đi, trời đất bao la, vô dược khả giải, thuận theo tự nhiên. Không thể vãn hồi, kia liền khư khư cố chấp.” Không biết nơi này người là vì tới gần Thích Già Ma Ni hay là Lạt Ma đều phải học cái gì đó, nói ra lời nói đều đại hữu thiện ý, Tần Thiệu hoàn toàn nghe không hiểu vẫn là ngây ngô cười.

Lão giả nhìn cái đầu toàn máu chỉ nở nụ cười:”Tiểu tử, dập đầu bao nhiêu ac1i rồi a?” Tần Thiệu cười đáp:”1000.” Lão giả có chút ngoài ý muốn cười:”Không đơn giản a.1000 cái,, nơi này của ta một ngạn ngữ,1000, định là vi sở yêu chi nhân sở khái. Người kia nhất định sẽ phúc trạch thiên hạ, bình an nhất sinh.” Tần Thiệu trong mắt có điểm vui sướng:”Thật sao?” Lão giả gật đầu:”Thật sự. Tiểu tử, thành ý nặng như vậy, cố chấp chịu khổ. Nếu cậu thích người kia, nguyện vì người kia dập đầu, nhất định là không muốn miễn cưỡng.” Tần Thiệu ngồi dưới đất nhìn ông, miễn cưỡng hay không cũng không được, vì cậu không muốn gặp mình. Lão giả đại khái là nhàm chán, cũng đại khái muốn làm đương Đại Sư, vì người lạc đường bài ưu giải nạn, vì thế tiếp tục nói nhảm:”Phật viết, nhân sinh có bát khổ. Sinh lão bệnh tử ắt phải có biệt ly. Oán hận cầu mà không được ngũ uẩn thịnh khổ. Trong tám cái khổ thí chủ thấy cái này khổ nhất?”

Như thế nào khổ nhất? Tần Thiệu ánh mắt có chút ảm đạm, miệng chua xót, trong lòng càng khổ, liền tính là dập 1000 cái nên khó chịu, vẫn là nói không nên lời.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.