Chó đương nhiên không thích hợp để khiêu vũ.
Ba tạm thời Úc Thiên Phi ăn vạ trong văn phòng của Nhan Noãn, mặt mày buồn bực nâng Lucky lên lẩm bẩm.
“Ba là vì con, sau khi tan làm muốn đi chơi một lát cũng không được. Con xem anh trai hư bên kia kìa, chỉ biết ra ngoài vui sướng một mình, không quan tâm ba gì hết. Cục cưng Lucky, khi nào con lớn nhất định không thể tìm đàn ông kiểu này, biết không?”
Nhan Noãn thầm nghĩ, nói linh tinh cái gì thế, còn ngầm nâng bối phận của bản thân lên nữa chứ.
“Cục cưng con có muốn khiêu vũ không.” Úc Thiên Phi tiếp tục nói: “Tan làm không nhảy được, chúng ta ở đây nhảy một lát chịu không?”
Nói xong anh thật sự đứng lên, nâng chó lên hát rầm rì, đung đưa trái một bước phải một bước.
“Cậu có bị bệnh không.” Nhan Noãn nói.
“Cục cưng à, con xem cậu ta kìa.” Úc Thiên Phi phớt lời Nhan Noãn, cúi đầu nói chuyện với chó: “Chúng ta không vui sướng như cậu ta, chỉ có thể tìm vui trong đau khổ, vậy mà cậu ta còn mắng người, xem có quá đáng không con?”
Úc Thiên Phi diễn nghiện đến không ngừng được, may mà điện thoại của anh vang lên đúng lúc. Úc Thiên Phi không thể không cất chó vào túi lại rồi chạy về đi làm.
Không ngờ chưa được nửa tiếng, người này lại gửi tin nhắn, là một video.
Trong hình ảnh, Lucky nhỏ vô tội bị đôi bàn tay lớn lắc trái lắc phải, tiếng được lồng kèm là “Bang cha cha ~ Bang cha cha~” do miệng Úc Thiên Phi hát.
Hát vài câu, anh còn nói thêm: “Có gì đặc biệt hơn người đâu, ở đâu mà không phải nhảy giống nhau, con nói có đúng không Lucky?”
Vốn tưởng tới đây đã đủ khác người rồi, nhưng không ngờ, sau khi nói xong Úc Thiên Phi còn cố ý bóp giọng the thé ra vẻ nói: “Đúng rồi ạ, gâu gâu!”
Nhan Noãn mặt không cảm xúc xem hết video, thầm nghĩ, đúng là thiểu năng.
Sau đó lại xem lần nữa, im lặng nhấn lưu lại.
Tới gần giờ tan làm, người này lại nhắn tin đến.
– Chúc mừng bác sĩ Nhan nha, thời gian vui sướng sắp đến rồi~
– Mang theo hâm mộ ghen ghét của bác sĩ Úc không thể đi mà chơi thật vui nha~
– Cùng đi vui sướng với em trai đẹp trai mới quen đi ~
– Không cần phải để ý đến hai ba con lẻ loi hiu quạnh không nơi nương tựa ở nhà ~ Hai ba con sẽ tự chăm sóc mình ~
Nhan Noãn rốt cuộc không nhịn được nữa, trả lời một dấu chấm lửng.
Lần này còn đáng sợ hơn, Úc Thiên Phi lại gửi một loạt tin nhắn.
– Oa! Bác sĩ Nhan tôn quý lại hạ mình gửi một tin nhắn cho tôi!
– Tận sáu chấm cơ! [*]
[*] Dấu chấm lửng của Trung có tận sáu chấm tròn, trong khi của Việt Nam chỉ có ba chấm.
– Được yêu mà sợ!
– Tò mò ghê, rốt cuộc phải thế nào mới có thể trò chuyện với bác sĩ Nhan tôn quý nhỉ?
Nhan Noãn trả lời cũng không được, mà không trả lời cũng không được.
Nếu lòng cậu không có mờ ám, chỉ xem Úc Thiên Phi là bạn bè bình thường, khi đối mặt với những lời gây sự như làm nũng thế này thì nên trả lời thế nào đây?
Nhan Noãn không nghĩ ra. Cũng có thể là do trong lòng mờ ám, suy nghĩ quá nhiều nên mới lầm tưởng đây là một dạng làm nũng.
Hay là dứt khoát trả lời “Câm miệng cho bố” cho rồi.
Nhan Noãn cầm điện thoại ngồi trong văn phòng xoay vòng vòng, cuối cùng nhập trả lời.
– Bọn tôi hủy kèo rồi, tan làm cậu tới thẳng nhà đi.
…
Sau khi về đến nhà, cậu dặn Úc Thiên Phi không cần mua đồ ăn, càng không cần mua bia, trong nhà có đủ cả.
Úc Thiên Phi rất thành thật, lúc đến hai tay trống trơn, chỉ là có một cô chó ngồi xổm trong túi.
Lucky vô cùng cẩn trọng, không dám ra khỏi túi, nó rụt cái đầu lông xù ở miệng túi quan sát chung quanh.
“Hình như lúc ở phòng khám nó không khẩn trương như vậy?” Nhan Noãn khó hiểu.
“Vì người bạn kia của cậu thích nó đó.” Úc Thiên Phi cười nói: “Nếu cậu nhiệt tình với nó một cũng nó cũng sẽ ngoan ngoãn ra ngoài, còn liếm tay cậu nữa.”
Nhan Noãn liếc Úc Thiên Phi một cái, xoay người vào phòng bếp: “Ở trong túi của cậu cũng không tệ.”
Đáng tiếc, đến lúc cậu bưng cơm tối ra thì Lucky đã tò mò thăm dò phòng khách rồi.
“Đừng để nó chạy lung tung.” Nhan Noãn lo lắng.
“Cậu yên tâm đi, trước khi ra ngoài nó đã đi vệ sinh rồi.” Úc Thiên Phi đuổi theo xách chó lên: “Nó rất ngoan.”
“Rất ngoan mà đòi cậu bỏ trong túi mang tới mang lui suốt cả ngày.” Nhan Noãn nói.
Úc Thiên Phi bỏ Lucky vào túi, ngồi xuống cạnh cái bàn: “Hết cách, nó không có cảm giác an toàn.”
Thì ra chó con cũng cần cảm giác an toàn sao? Nhan Noãn nhìn cái đầu nhỏ lông xù kia, cảm thấy khó mà tưởng tượng được.
“Cậu xem bây giờ nó rất ngoan rất im lặng đúng không.” Úc Thiên Phi nói: “Chúng ta ăn gì, nó có thèm cũng chỉ nhìn thôi. Nhưng nếu thả nó một mình nó sẽ kêu liên tục, gặm phá đồ lung tung, còn không ăn cơm.”
“Cho nên chủ nhân trước mới không cần nó sao?” Nhan Noãn hỏi.
“Có thể là vậy.” Úc Thiên Phi thở dài: “Có mấy người có thể dành hai mươi bốn tiếng đồng hồ để chơi với chó chứ.”
“Nhưng cậu có thể.” Nhan Noãn cầm đũa: “Cũng không ảnh hưởng đến chuyện đi làm.”
“Tôi cũng không tiện mà, đây không phải là do hết cách rồi sao.” Úc Thiên Phi thở dài.
Lucky ở trong túi ngây người một lát, nó có vẻ không chịu được cô đơn, thò đầu ra nhìn tựa như muốn ra ngoài.
Nhan Noãn hơi lúng túng, nói: “Cậu đặt nó xuống sàn đi, trông chừng kĩ một chút, đừng để cho nó gây chuyện.”
Chẳng biết tại sao Úc Thiên Phi lại cười, lúc thả chó xuống còn nhìn chằm chằm vào mặt cậu.
“Sao?” Nhan Noãn hỏi.
“Không có gì.” Úc Thiên Phi vẫn cười, lắc đầu nói: “Chỉ là chợt nhớ tới lời của cậu em hôm nay, bác sĩ Nhan là người dịu dàng lại săn sóc.”
Nhan Noãn trừng mắt liếc hắn, cúi đầu ăn.
Buổi tối cậu chỉ nấu đơn giản, là kiểu “ăn không quen” mà lần trước Úc Thiên Phi chê bai. Cậu vốn định lợi dụng những phàn nàn của Úc Thiên Phi để nhấn mạnh muốn đến đây phải ăn uống thế này, ai ngờ tên này im thin thít không nói tiếng nào, còn ăn vô cùng ngon lành.
“Tôi thật sự rất tò mò, bình thường cậu hay nói chuyện với cậu bạn nhỏ kia, là nói cái gì thế?” Úc Thiên Phi hỏi.
Nhan Noãn âm thầm nhớ lại một hồi, phát hiện 80% đề tài có thể tổng kết lại là: nói về đàn ông.
Sao trên app kia khác người nhiều như vậy, người yêu cũ khốn nạn dây dưa mãi không dứt thật là đáng ghét, hẹn hẹn hẹn cái đầu cậu, trai thẳng tôi yêu thầm suốt ngày đòi thuê chung nhà đau đầu quá, hoa cúc của tên đàn ông cặn bã bắt cá hai tay lén kết hôn chảy mủ.
Câu sau cùng được nhiên là của Đường Giai Bách, khi nhắc tới người đàn ông kia cậu ta mắng liên tục, tới tấp đủ loại, khiến Nhan Noãn cảm thấy quá đủ, vốn từ tăng mạnh.
Đáp án thế này đương nhiên là không thể nói với Úc Thiên Phi được.
“Nói chuyện phiếm thôi, không có gì quan trọng.” Nhan Noãn nói.
“Vậy tôi nhắn tin với cậu, sao cậu không trả lời tôi?” Úc Thiên Phi hỏi.
Nhan Noãn thầm nghĩ, mấy thứ cậu gửi hôm nay, muốn tôi trả lời cậu thế nào.
“Tôi thấy cậu là không biết nói gì.” Cậu nói.
Úc Thiên Phi bất mãn bĩu môi, hỏi: “Không phải cậu nói đã mua bia rồi sao? Đâu rồi?”
Nhan Noãn cau mày, nhìn chằm chằm vào chén cơm còn chưa ăn hết trước mặt anh.
“Không có canh, ăn sẽ khô.” Úc Thiên Phi kiếm cớ: “Chúng ta lấy ra trước đi.”
Nhan Noãn thở dài, vào phòng bếp lấy hai lon bia trong tủ lạnh ra. Vừa trở lại phòng khách Úc Thiên Phi đã bắt đầu oán giận: “Không phải chứ, cậu mua nhiêu đây thôi à?”
Nhan Noãn liếc anh một cái, đặt một lon trước mặt anh, lon còn lại thì giữ lại cho mình.
“Uống nhiều hại não.” Cậu nói: “Đã không thông minh rồi.”
Úc Thiên Phi chậc lưỡi, khui ra uống một hớp, sau đó làm lố ợ lên một cái.
“Không vừa ý thì đừng tới.” Nhan Noãn nói.
Úc Thiên Phi lại cười. Anh vừa cười vừa nhìn Nhan Noãn, nói: “Trước đây tôi có cô bạn gái, cũng thích quản lý tôi như vậy.”
“…”
Thấy Nhan Noãn im lặng, Úc Thiên Phi cảm thấy đắc ý, vừa ăn cơm vừa uống bia, thỉnh thoảng còn trêu chó, vô cùng nhàn nhã.
Ăn cơm xong, anh dứt khoát cầm lon bia ngồi trên sàn nhà, bắt đầu bày trò chơi với Lucky, một người một chó chơi rất vui.
Nhan Noãn ở bên cạnh xem, điện thoại di động của cậu rung lên.
Đường Giai Bách nhắn tin cho cậu.
– Hôm nay em đoán không sai chứ, người kia chính là trai thẳng mà anh yêu thầm đúng không?
Nhan Noãn liếc nhìn Úc Thiên Phi, thở dài trả lời.
– Ừ.
Đường Giai Bách nhắn lại rất nhanh.
– Sao em cảm giác anh ta không phải là quá thẳng nhỉ!!! Ai không biết còn tưởng hai người các anh yêu đương liếc mắt đưa tình đó!!!
– …
– Có khi nào anh ta cũng có ý với anh không!
– Không đâu.
– Tại sao? Mấy câu anh ta nói nghe rất mờ ám! Giống như là ám chỉ anh vậy đó! Nếu là em thì đã sớm không kìm được mà tỏ tình rồi!
Nhan Noãn cười khổ, không biết nên giải thích như thế nào.
“Cậu đang nói chuyện với ai thế, trông vui vậy?” Úc Thiên Phi ngồi dưới đất cau mày nhìn cậu.
Nhan Noãn cất điện thoại rồi đứng dậy nói: “Tôi dọn dẹp chút.”
Cậu nói phải rửa mớ chén đũa trên bàn, Úc Thiên Phi thấy vậy vội nói: “Để đó để đó, chút nữa tôi rửa.”
“Chút nữa là khi nào?” Nhan Noãn hỏi.
“Chút nữa là chút nữa.” Úc Thiên Phi nói: “Đến lúc đó rồi tính, dù sao cũng sẽ rửa.”
Nhan Noãn ở trên cao nhìn xuống anh: “Cho cái thời gian, không thì ngay bây giờ.”
Úc Thiên Phi mặt mày đau khổ đứng dậy, lắc đầu nói: “Tôi sai rồi, cậu không giống cô bạn gái cũ kia của tôi. Cậu làm tôi cảm thấy bản thân đã kết hôn.”
“…”
“Vậy cậu chơi với con gái một lát đi.” Úc Thiên Phi chỉ vào Lucky, than thở gom chén đũa lên.
Đáng tiếc, vừa thấy Úc Thiên Phi vào phòng bếp, bốn cái chăn nhỏ ngắn tũn của Lucky lập tức tung ta tung tăng chạy vào theo.
Nhan Noãn ở lại phòng khách nghe giọng nói cảm động của Úc Thiên Phi: “Con gái ngoan, ba thật là không uổng công thương con mà.”
Nhan Noãn ngồi trên sô pha, lấy điện thoại ra lần nữa, nhập trả lời.
– Cậu ta không có ý đó đâu, có lẽ cảm thấy mình nói mấy câu đó rất hài hước.
Đường Giai Bách nhắn lại sáu chấm, sau đó còn nói thêm:
– Chả trách anh muốn nhanh chóng tìm đối tượng, ở chung với trai thẳng kiểu này sớm muộn gì cũng phát điên.
– Ừ.
Đường Giai Bách im lặng một hồi, lại nhắn tin mới đến.
– Không được, em vẫn cảm thấy có thể anh ta có ý với anh, nếu không sao có thể mở miệng nói mấy câu không biết xấu hổ thế được!
Nhan Noãn thầm nghĩ, xin cậu đừng nói nữa.
Suy nghĩ như vậy quá nguy hiểm, dấy lên hy vọng với chuyện không có khả năng nhận được sự đáp lại từ nó thì không khác gì là tự dằn vặt mình.
Đường Giai Bách gửi icon nắm tay cổ vũ.
– Biết đâu chỉ là bản thân không nhận ra! Phải chơi trò kíc.h thích chút mới có thể thông suốt!
Nhan Noãn đang định trả lời thì sau lưng truyền tới âm thanh kinh ngạc.
“Chơi trò kí.ch thích chút?” Úc Thiên Phi hỏi: “Cậu muốn chơi cái gì kíc.h thích? Chơi với ai?”
…
Lời tác giả:
Nhan Noãn: Trai thẳng thầm yêu luôn muốn thuê chung nhà với tôi, phiền
Đường Giai Bách: Đó không phải là rất tốt sao!!!
Nhan Noãn: Không tốt, với tính cách của cậu ta chắc ngày nào tắm xong cũng chỉ mặc quần l.ót chạy khắp nơi
Đường Giai Bách:…
Đường Giai Bách: Chuyện đó không phải càng tốt sao!!!
Suy nghĩ của Nhan Noãn: Không nhìn chỗ chào cờ
Suy nghĩ của Đường Giai Bách: Chỉ nhìn chỗ chào cờ