Úc Thiên Phi hơi phấn khích quá độ.
Hầu như anh chẳng ăn xiên nướng, chỉ lo nói chuyện phiếm và rót bia. Nhan Noãn định cản lại, đáng tiếc là vô dụng.
Cậu bất chợt nhận ra, ở trong mắt Úc Thiên Phi cậu là một con cọp giấy.
Thoạt nhìn thì nghiêm túc, độc mồm độc miệng, xấu tính, nhưng hoàn toàn không có uy nghiêm, có thể tùy ý đùa bỡn.
Chờ thanh toán xong Úc Thiên Phi đã say khướt, không thể tự chăm sóc bản thân, còn say hơn cả mấy lần trước.
“Cậu vẫn chưa nói cho tôi biết địa chỉ.” Nhan Noãn nói: “Lúc nãy cậu nói sẽ gửi cho tôi.”
Úc Thiên Phi dựa vào vai cậu, cười ha ha: “Tôi cố ý đó, không nói cho cậu biết đâu.”
Anh đặt toàn bộ sức nặng lên người Nhan Noãn, Nhan Noãn phải dang cả hay tay mới có thể ôm được anh, điều này khiến cho cơ thể của họ dán sát vào nhau.
“Là tôi cố ý.” Úc Thiên Phi nhả chữ rất chậm, miệng lưỡi ậm ờ, giọng điệu lại vô dùng đắc ý: “Tôi không cần cậu tiễn, tôi muốn đến nhà cậu nữa, ngày mai cùng thức dậy sẽ có đồ ăn sáng.”
Nhan Noãn thầm nghĩ, không biết xấu hổ.
“Sao lại không đi.” Úc Thiên Phi tách khỏi cậu, loạng choạng bước ra một bước, giơ một tay lên chỉ vào khoảng không: “Chúng ta đến nhà Noãn Noãn nào!”
“Có tin tôi ném cậu ven đường không?” Nhan Noãn nói.
“Không tin.” Úc Thiên Phi cười hì hì lắc đầu: “Không tin đâu.”
Anh vừa nói vừa xiêu vẹo quay lại, đến gần Nhan Noãn rồi lẩm bẩm: “Đừng trẻ con nữa, đi thôi nào.”
Trong tích tắc đầu Nhan Noãn chợt nảy ra một ý tưởng hoang đường.
Dứt khoát cầm cái ghế bên cạnh lên đập chết người đàn ông này, sau đó đi tự thú, ở trong đó cải tạo thật tốt.
Thấy cậu đứng yên, Úc Thiên Phi nắm cổ tay cậu, kéo đi về phía trước: “Đi thôi đi thôi.”
Nhan Noãn cắn môi dưới, đi theo.
…
Dọc đường Nhan Noãn sợ nơm nớp, sợ tên say đi xiêu xiêu vẹo vẹo này sẽ ngã trên đường.
Úc Thiên Phi buông tay cậu ngay sau đó, thấy Nhan Noãn vươn tay ra đỡ thì không hề khách sáo mà dựa cả nửa người vào Nhan Noãn.
Nặng khiếp.
Đi được nửa đường, Nhan Noãn kinh ngạc nhận ra, cái tên say mèm đi đứng nghiêng ngả này đã nhắm tịt mắt lại.
“Còn tỉnh không đó?” Nhan Noãn hỏi.
Úc Thiên Phi theo cậu bước về trước mấy bước, mới rì rì lên tiếng: “Ừ…”
Giọng lười biếng, như là đang nói mớ.
“Lần sau uống nhiều như vậy nữa tôi sẽ thật sự mặc kệ cậu đó.” Nhan Noãn nói.
Úc Thiên Phi im ỉm không lên tiếng.
Cứ như vậy đi đến dưới lầu, Nhan Noãn dừng lại nhắc: “Cẩn thận, phía trước có bậc thang.”
Úc Thiên Phi vẫn nhắm mắt, nhưng chắc là nghe được lời cậu nên lúc đi nâng chân lên một chút. Nhan Noãn cẩn thận bảo vệ anh lên bậc thang an toàn, còn chưa kịp thở phào nhẹ nhõm Úc Thiên Phi đã vấp bậc thang thứ hai.
Cũng may Nhan Noãn cũng cảnh giác, vội xoay nghiêng người, dùng cơ thể để chặn hướng ngã chúi về phía trước của anh. Úc Thiên Phi giật mình, cuối cùng cũng mở mắt ra, ngẩng đầu nhìn lên.
Ngay lúc Úc Thiên Phi định đứng thẳng dậy thì Nhan Noãn cũng quay đầu lại.
Cậu vốn muốn hỏi Úc Thiên Phi, cậu không sao chứ, đang định mở miệng thì chợt chạm vào gì đó vô cùng mềm mại.
Úc Thiên Phi đứng thẳng, đang mơ màng trừng mắt nhìn cậu.
Nhìn nhau vài giây, Nhan Noãn hoảng loạn xoay người, nói: “Cậu, cậu cẩn thận chút đi chứ.”
Úc Thiên Phi ngoan ngoãn hơn lúc nãy rất nhiều, chậm rãi gật đầu: “Ờ.”
Sau đó, mọi thứ đều an tĩnh, chỉ có trái tim của Nhan Noãn phát ra tiếng rộn ràng mà chỉ mình cậu nghe được.
Cậu cúi đầu, thi thoảng giơ tay lên chạm vào môi, mặt nóng hừng hực.
Vào cửa nhà, Úc Thiên Phi rất tự giác đá giày xuống, sao đó lảo đảo đi vào phòng ngủ. Đến khi Nhan Noãn thay dép chạy vào trong, anh đã nằm sấp thành hình chữ đại trên giường, hai mắt nhắm nghiền.
Nhan Noãn cau mày đi tới bên giường, cằn nhằn: “Hôm nay chắc chắn là trước khi tan làm cậu không tắm.”
Vốn tưởng Úc Thiên Phi đã ngủ mất, ai ngờ người này nghe xong lại cười ha hả, không chỉ cười mà còn trở mình.
Anh nằm ngửa ra, nhìn Nhan Noãn đứng ở bên giường, chầm chậm lên tiếng: “Ngủ ngon.”
Nói xong lại nhắm mắt.
Chỉ lát sau, hô hấp của anh dần đều đặn, có vẻ như đã ngủ.
Nhan Noãn thoát lực, từ từ ngồi xổm người xuống.
Đúng là không biết xấu hổ, dùng từ mặt dày cũng không hình dung hết, thật sự có thể gọi là vô sỉ. Thật muốn mở cửa xách anh ném ra ngoài cho xong việc.
Trong mắt anh bản thân mình dễ bắt nạt đến thế nào?
Hoặc là nói, đáng tin đến mức nào?
Trên đời này làm gì có người thật sự đối xử tốt với người khác một cách vô điều kiện chứ? Tên đàn ông đần này, căn bản là không hiểu gì cả.
Muốn khiến anh tỉnh táo một chút, khiến anh hối hận, khiến anh sợ hãi, khiến anh ân hận vì lúc đầu đã làm sai.
Nhan Noãn lại giơ tay lên, chạm vào môi mình.
Vừa rồi khi Úc Thiên Phi ngẩng đầu lên, xúc cảm mềm mại lại ngắn ngủi dường như vẫn còn trên làn da cậu.
Trái tim cậu đập thình thịch.
Nhan Noãn đứng lên, nhìn về phía Úc Thiên Phi đang say giấc.
Đầu cậu tuôn ra một số suy nghĩ khiến bản thân vừa cảm thấy bất an vừa thẹn thùng, vì vậy mặt cậu đỏ đến tận mang tai. Nhưng những suy nghĩ đó không chịu tan đi, cứ lẩn quẩn kêu gào, từ từ tăng lên.
Cứ coi như là thu tiền thuê nhà đi, Nhan Noãn tự nhủ.
Nếu như anh thức thì cứ mắng ngược lại.
Hoặc có thể mượn cơ hội này dứt khoát khiến anh biết chừng mực, sau này không dám xuất hiện trước mặt mình một cách đường hoàng như vậy nữa.
Nếu như anh không thức thì rõ ràng là chiếm được của hời.
Xem đi, kết quả đều là tốt cả, không có lý do gì mà không làm, đúng không?
Nhan Noãn tự thuyết phục mình, dè dặt siết chặt tay, ổn định hơi thở thấp thỏm cúi người xuống.
Cậu cả gan làm loạn, lại cẩn thận dè dặt.
Mấy tiếng trước, Úc Thiên Phi còn vui vẻ nói với cậu, được như tâm nguyện.
Thì ra cảm giác được như tâm nguyện là thế này sao? Nhan Noãn tự hỏi lòng mình, nhưng lại không có được đáp án. Cậu có hơi hoang mang.
Thì ra thứ chạm phải trên bậc thang vừa rồi không phải là môi của Úc Thiên Phi.
Môi của Úc Thiên Phi đúng là mềm, nhưng lại rất khô, chạm vào có cảm giác bị đâm phải.
Nhưng không khiến người ta ghét.
Nhan Noãn yên lặng giữ yên tư thế vài giây, trong lòng không hề báo trước mà dâng lên nỗi hốt hoảng, cậu vội đứng dậy.
Sau đó, trong lúc cậu kinh ngạc hít một hơi lạnh.
Úc Thiên Phi hé mắt, đang nhìn cậu.
Họ chăm chú nhìn nhau trong căn phòng tối tăm, thời gian trôi qua từng phút từng giây, không ai lên tiếng.
Nhan Noãn lùi về sau một bước, sau đó xoay người chạy nhanh ra ngoài, đóng cửa lại.
Ngón tay cậu không ngừng run rẩy, tạo ra tiếng động không bình thường trên tay nắm cửa.
Rồi sau đó, toàn bộ căn nhà khôi phục sự yên tĩnh. Bên tai Nhan Noãn chỉ còn lại tiếng hít thở và tiếng tim đập của của chính mình.
Ngồi trên sô pha lấy lại tỉnh táo xong, cậu trở lại phòng ngủ lần nữa, Úc Thiên Phi vẫn giữ tư thế ngủ vừa rồi, đôi mắt nhắm nghiền.
Nhan Noãn lui ra ngoài, cậu không khỏi hoài nghi vừa rồi liệu có phải là cậu có tật giật mình mà sinh ra ảo giác hay không.
Cậu tự an ủi mình, đừng có gấp, dù Úc Thiên Phi có thật sự tỉnh lại thì cũng là mơ mơ màng màng, rất dễ gạt. Nếu như ngày mai anh hỏi, cứ khẳng định anh nằm mơ là được rồi.
…
Nhan Noãn tạm chấp nhận ngủ trên sô pha một đêm, hôm sau lúc thức dậy, quả nhiên Úc Thiên Phi vẫn còn ngủ say.
Cái người này chắc là định bụng ngủ dậy sẽ có buổi sáng thật ngon lành đây.
Nhan Noãn từng muốn bãi công, nhưng do chột dạ, rửa mặt xong vẫn lấy bánh tay cầm làm sẵn trong tủ lạnh ra.
Bỏ ít dầu vào chảo rồi cho cả chiếc bánh vào, sau khi nóng lên thì đập trứng, cho thêm thịt hộp rồi gấp lại.. Nhanh gọn, không cần quá nhiều kĩ xảo, hương vị cũng khá được.
Mới làm xong cái thứ hai, bên ngoài phòng bếp đã truyền đến tiếng động.
Rất nhanh Úc Thiên Phi đã lần theo mùi mà đến.
“Hôm nay ăn gì ngon thế?”Anh vừa đi vừa hỏi: “Cái mùi khiến bụng tôi kêu ùng ục này!”
Nhan Noãn nghe được, thầm thở phào nhẹ nhõm.
Tốt quá, thì ra yêu thầm tên đần cũng có chỗ lợi, tên đàn ông này hoàn toàn không phát hiện ra.
Nhan Noãn cũng không quay đầu lại, đưa lưng về phía anh: “Đi đánh răng trước đi.”
“Được rồi!” Úc Thiên Phi trả lời xong thì nhanh tay lẹ chân đi vào phòng vệ sinh.
Đến lúc Nhan Noãn làm xong bữa sáng đem vào phòng khách, Úc Thiên Phi đã ngồi chờ bên bàn ăn. Anh nhìn mặt Nhan Noãn, nụ cười trên mặt không hiểu sau lại cứng đờ, so với ngày thường thì vô cùng sượng sùng.
Nhan Noãn bồn chồn trong lòng, nhưng ngoài mặt lại giả vờ trấn định: “Muốn uống nước thì tự đi rót.”
Úc Thiên Phi ngoan ngoãn đứng lên vào phòng bếp rót hai ly nước, đưa cho Nhan Noãn một ly rồi ngồi xuống lại.
“Cậu làm gì mà nhìn tôi hoài vậy?” Nhan Noãn cau mày hỏi.
“Nói ra cậu đừng mắng tôi nha.” Úc Thiên Phi nói xong lại cười, như là nhớ ra chuyện gì đó rất thú vị: “Tối qua tôi nằm mơ, mơ thấy cậu hôn tôi.”
Nhan Noãn đang uống nước thì bị sặc.
“Cẩn thận, cẩn thận chứ.” Úc Thiên Phi vội đứng dậy đi qua vỗ lưng cậu, nói tiếp: “Hôn xong còn tỏ tình với tôi, sau đó chúng ta quyết định kết hôn, đi Maldives hưởng tuần trăng mật.”
“…”
“Ha ha ha ha ha ha sau đó cậu mang thai.” Úc Thiên Phi vui vẻ: “Song sinh, một chó, một mèo, còn biết nói tiếng người nữa.”
“…”
“Mèo rất không nghe lời, cứ chọc cậu tức giận, cậu liền mắng tôi.” Úc Thiên Phi nghiêm mặt lại, bắt chước giọng điệu của Nhan Noãn: “Anh nhìn con trai của anh xem, đều là do anh chiều hư, không nghe lời như vậy! Anh đi đứng phạt cho em!”
“…”
“Sau đó tôi chỉ có thể cùng mèo đứng ở cửa chịu phạt.” Úc Thiên Phi vừa nói vừa cười nắc nẻ, sau khi về lại chỗ ngồi còn cảm khái mà thở dài: “Ài, giá như cậu là một cô gái thì tốt rồi.”