Trộm Tinh

Chương 33: Ngoại truyện 3: Nhật ký



Ngày 11 tháng 12 năm 2019, trời trong xanh.

Buổi sáng lúc tỉnh dậy vẫn còn sớm, Tiểu Trì rất nhạy cảm với ánh sáng, mỗi lần trước khi đi ngủ đều sẽ kéo kín rèm nên hiện tại trong phòng vẫn tối om. Em nằm đè lên cánh tay phải của tôi ngủ say sưa, miệng hơi hé, hô hấp rất đều đặn. Tôi nhìn em trong chốc lát rồi tiến tới nhẹ nhàng hôn lên cằm em, em không tỉnh nhưng cau mày bất mãn mấy cái như thể bị quấy rầy.

Tôi rút tay ra rồi đứng dậy đi vào bếp làm bữa sáng. Làm được một nửa thì nghe thấy một loạt tiếng động lạch cạch rầm rầm phía sau lưng, còn chưa kịp quay đầu thì đã bị ôm lấy eo: “Sao không gọi con! Có phải bị muộn rồi không?”

Tôi nói, không vội, Lưu Trung còn chưa xuống máy bay.

Lưu Trung là một người bạn tôi quen biết hơn hai mươi năm, giữ chức vị được một thời gian thì cảm thấy không hợp nên ra ngoài làm ăn. Đầu óc anh ta rất nhanh nhạy, dù là chuyển hướng giữa chừng nhưng vẫn có thể tạo dựng được cơ ngơi đáng kể, hai chúng tôi rất hợp tính nhau nên chưa từng cắt đứt liên lạc.

Khi Lưu Trung biết tôi và Trì Yến ở bên nhau đã rất sửng sốt, lần này tuy bận rộn công việc nhưng vẫn nhất định phải tới đây nhìn một lần, tôi hỏi Tiểu Trì có thời gian không, em rất vui lòng gặp mặt bạn bè của tôi.

Sau khi ăn xong em chạy về phòng ngủ chọn quần áo, xoay qua xoay lại ướm một loạt đồ may đo cao cấp lên người nhưng vẫn thấy không hài lòng. Tôi đứng dựa vào khung cửa nhìn em, rõ ràng mặc bộ nào cũng đẹp nhưng em luôn tìm được những điểm không vừa ý. Chọn lựa một lúc lâu vẫn chưa thể quyết định, khi mặc chiếc áo len vào em còn lo lắng hỏi tôi có phải hơi tùy tiện quá không.

Thật ra bình thường em không phải là người tỉ mỉ trong cuộc sống, hàng ngày đi làm gần như là vớ được cái gì thì mặc cái đó. Tôi biết bộ dạng lúc này của em chẳng qua là vì sắp gặp bạn bè của tôi, tuy miệng nói không quan tâm người khác nghĩ gì về mình nhưng trong lòng em vẫn hy vọng có thể nhận được sự công nhận bởi các mối quan hệ xã hội của tôi. Cũng vì như vậy mà mấy năm nay em càng cố gắng nhiều hơn, công ty càng ngày càng lớn mạnh, buổi tối về nhà thường xuyên đọc thêm sách, vừa rồi đã thi bằng C1 tiếng Đức, tuy áp lực rất lớn nhưng cũng may đã vượt qua thành công.

Em muốn cố gắng để xứng với tôi. Em không nói nhưng tôi hiểu được.

Tôi cúi đầu nhìn vẻ mặt căng thẳng của em rồi cười nói, cứ như vậy là được rồi.

Em thở phào một hơi.

Trước khi đi em thấy tôi muốn cạo râu bèn chủ động ngỏ ý cạo giúp tôi. Em đứng rất gần, tay cầm dao rất vững, ánh mắt nhìn đăm đăm, nghiêm túc tập trung cạo râu dọc theo lớp bọt. Tôi có thể trông thấy hàng mi của em khẽ rung lên, hàm răng cắn chặt, hơi thở cũng nhẹ nhàng như thể đang thực hiện một dự án quan trọng cấp quốc gia. Tôi muốn trêu em nên cố tình kêu một tiếng “shh” sau đó lùi lại, ngay lập tức em hoảng hốt đặt dao xuống rồi vội vàng nâng mặt tôi lên quan sát, lòng bàn tay áp lên da tôi khô ráo lại ấm áp, em không ngừng hỏi tôi đau ở đâu.

Vốn tôi định trêu em một lúc nhưng sự áy náy và đau lòng trong ánh mắt em quá rõ ràng khiến tôi bất chợt hối hận, bèn thẳng thắn, lừa em thôi, không sao cả. Em hơi giận nhưng lại không nổi nóng với tôi, mà động tác sau đó cũng càng cẩn thận hơn rất nhiều.

Lưu Trung chẳng thay đổi là mấy, vẫn giống như trước đây. Bụng bia đã hơi lộ rõ nhưng lại bị sự hăng hái tràn đầy năng lượng quanh thân làm cho lu mờ. Anh ta vừa trông thấy Trì Yến thì mỉm cười đầy ẩn ý, nhìn qua nhìn lại quan sát hai chúng tôi rồi nói một câu, được, giống một đôi đấy.

Trong bữa ăn Trì Yến có phần gò bó, nhưng phép xã giao cần có thì không hề thiếu sót. Lưu Trung lớn hơn tôi ba tuổi, tính ra là lớn hơn Trì Yến đúng hai mươi tuổi, quả thật là bậc bề trên. Trì Yến quy củ đứng lên mời ba chén rượu, rồi trong quá trình liên tục đứng dậy rót thêm rượu cho chúng tôi nhưng không hề lên tiếng, lúc chúng tôi nói chuyện thì ngồi ngay ngắn lắng nghe. Khi thanh toán Trì Yến đi ra ngoài liên hệ với tài xế lái thay, Lưu Trung bước lại gần rồi nói khẽ, vừa ý điều gì ở cậu ta?

Tôi không trả lời.

Lưu Trung lắc đầu cười nói, chỉ là một cậu nhóc bình thường, quả thật ngoại hình rất đẹp nhưng tôi không tin cậu vừa ý chỉ vì điều này. Tuổi tác hai người chênh nhau rất nhiều, cẩn thận cậu nhóc bụng dạ khó lường rồi tự chôn mình xuống hố.

Tôi khoát tay không để anh ta nói tiếp, mà anh ta cũng không kiên trì, qua loa kết thúc một câu: “Được rồi, không nói nữa, tôi biết mình nói nhiều.”

Lưu Trung nói năng khó nghe nhưng quả thật là vì lo lắng cho tôi, cũng là hiện thực. Xung quanh không phải không có những sự kết hợp chồng già vợ trẻ và hầu hết là không có kết cục tốt, bởi người trẻ tuổi muốn dựa vào điều này hòng bám vào nhà quyền quý để một bước lên trời, bớt đi vài năm phấn đấu, vô cùng có lợi. Lúc ban đầu còn dốc sức lấy lòng mong có được giàu sang, nhưng dần dần khi đã bị mài mòn, không kiềm chế được lòng ham vui, cảm thấy ở bên một lão già quá nhàm chán thì sẽ không tránh được việc ra ngoài trêu ong ghẹo bướm.

Nhưng Trì Yến cần gì ở tôi? Em có thể lấy được điều gì từ tôi?

Không phải chưa từng hỏi em về vấn đề này, thậm chí cho dù là vô tình hay cố ý cũng đã hỏi rất nhiều lần, bởi nói thật ra tôi không hề tự tin sẽ kiểm soát được em như vẻ bề ngoài nên cần dựa vào những cuộc trò chuyện thế này để xác nhận vị trí của mình. Tôi hỏi lúc em đang khẩu giao cho tôi thì em cười hì hì liếm thân dưới của tôi rồi nói vì thích dương vật lớn của ba, nhưng khi tôi hỏi trong lúc ăn cơm thì em nuốt miếng bánh trứng cuộn nóng hổi xuống rồi nói vì ba nấu ăn ngon. Từ đó về sau tôi không hỏi nữa, em không thích nói mà lời nói ra khỏi miệng cũng chẳng được mấy câu đứng đắn nhưng em sẽ thể hiện bằng hành động cho bạn thấy.

Tôi để ý gì ở em?

Có rất nhiều người đã hỏi tôi câu hỏi này. Về cơ bản phản ứng cũng giống như Lưu Trung —— phải, đẹp trai anh tuấn, vậy thì sao? Dù thế nào anh cũng không thể coi trọng cậu ta chỉ vì như vậy.

Quả thật, tôi chưa bao giờ là người quá coi trọng ngoại hình.

Lúc trước em và Cẩm Lâm kết hôn, mọi tư liệu đều là thư ký xử lý. Hiệu suất làm việc của cậu ta luôn rất cao, chẳng mấy chốc đã sàng lọc ra những thông tin quan trọng, từ những trải nghiệm thời học sinh cho đến thành tích sau khi tự gây dựng sự nghiệp, tôi có nghe nhưng không để tâm, chỉ nhớ đó là một sơ yếu lý lịch xuất sắc. Ảnh chụp tôi cũng chỉ vội vàng nhìn lướt qua vài lần, là ảnh trên thẻ sinh viên, rất sáng sủa, thoạt nhìn đã thấy là một người nổi bật trong trường. Lúc chụp tấm ảnh kia Tiểu Trì còn rất ngây ngô, cho nên sau đó gặp nhau ở phòng tập gym tôi không thể nhận ra ngay.

Tôi chưa bao giờ đồng ý lên giường với người lạ, tất cả những người phụ nữ từng quan hệ đều là người bên cạnh đã hiểu rõ. Trì Yến rất to gan, lần đầu tiên gặp mặt đã muốn lên giường với tôi, vốn dĩ lời từ chối đã đến bên miệng nhưng khi nhìn ánh mắt đa tình mỉm cười ấy tôi lại như bị quỷ ám mà gật đầu.

Hiện giờ nghĩ lại cũng khó mà tin nổi, hoàn toàn không giống tác phong của tôi.

Cảm nhận của lần làm tình đầu tiên đến nay tôi vẫn còn nhớ rõ. Sống 43 năm, người bò lên giường của tôi kiểu gì cũng có, trẻ trung trưởng thành, ngây thơ phóng đãng nhưng không một ai so được với em. Trong dâm đãng có thêm sự chân thật, trong mềm mại đáng yêu có thêm nét phóng khoáng, trong cương nghị lại có dịu dàng, hết thảy đều vừa đủ, vào giây phút hôn lên môi em rồi bắn tinh, đột nhiên trong tôi nảy lên một ý nghĩ kỳ lạ —— người này phải thuộc về mình.

Chính tôi cũng hoảng sợ với suy nghĩ ấy.

Em nói em họ Trì, tôi lờ mờ đoán được đáp án nhưng tôi lựa chọn im lặng giữ kín. Lăn lộn trong giới chính trị đã lâu, con người sẽ luôn có xu hướng lựa chọn tối đa hóa lợi ích của mình, suy cho cùng là ích kỷ. Tôi biết tôi không muốn vì điều này mà khiến em ra đi.

Hiếm khi tôi bị thứ dục vọng cấp thấp nhất chi phối, nhưng lại không hề muốn thoát ra. Ngay lúc đó tôi đã quá tự tin, nếu thích thì cứ vui đùa với cậu bạn nhỏ này nhiều thêm một chút đi, cũng chẳng có gì to tát.

Thế nhưng sau đó đã vượt ra khỏi sự kiểm soát của tôi.

“Cuối cùng cũng kết thúc.”

Sau khi tiễn Lưu Trung đi, Trì Yến vuốt ngực mấy cái, toàn thân căng cứng cũng được thả lỏng rồi lẩm bẩm: “Hôm nay mệt quá, bạn bè của ba cũng giống như ba, đều là kiểu khôn khéo lão luyện, con cười cứng đờ cả mặt, trong lòng vẫn còn hồi hộp.”

Vừa dứt lời thì lại ngồi thẳng dậy hỏi tôi: “Chú Lưu có nhận xét gì về con với ba không?”

Ánh mắt em rất sáng, có phần mong đợi nhưng bàn tay siết lại thành nắm đấm, rõ ràng là không tự tin.

Tôi cầm lấy tay em, mở bàn tay đang nắm chặt của em ra, trong lòng bàn tay có chút mồ hôi. Tôi nói, Lưu Trung cảm thấy em rất xuất sắc.

Em không kiềm chế được mà mỉm cười, rồi lại cảm thấy vui vì việc này thì quá ngây thơ nên cố ý quay mặt đi giả vờ nhìn ra ngoài cửa xe, khóe miệng cũng mím lại, nhưng chỉ mấy phút sau từ cổ họng của em lại phát ra những tiếng ngân nga khe khẽ.

Cứ luôn giống như một đứa trẻ.

Có lẽ là cảm thấy hoàn thành xong một việc quan trọng, đột nhiên được thư giãn nên về đến nhà đã bắt đầu quấn lấy tôi kéo lên trên giường. Hôm nay em hăng hái lạ thường, cởi sạch quần áo rồi bám vào bên cửa sổ, bị tôi tiến vào từ đằng sau. Em không thể đứng vững, bị tôi đâm cho hét lên không ngừng, tôi không muốn để người khác nghe thấy tiếng kêu của em nên vươn tay bịt kín miệng em lại.

Em hít thở khó khăn, hơi nóng trong miệng phả vào lòng bàn tay tôi, chỉ trong chốc lát đã dính đầy hơi nước. Tôi bịt miệng em rất chặt, nhưng em không hề giãy dụa mà chỉ cố gắng hít thở bằng mũi, rồi ngoan ngoãn cọ vào lòng bàn tay tôi như một chú cún con.

Sau đó tôi ôm em lên giường, vác hai chân lên rồi đâm tới. Tiến vào từ phía trước có thể nhìn thấy gương mặt em, sẽ không bỏ lỡ mọi biểu cảm của em, có thể cúi đầu là hôn được đôi môi em. Có đôi khi tôi sẽ rất kỳ lạ, rõ ràng không nỡ bỏ qua vẻ mặt sung sướng hưởng thụ của em nhưng lại càng muốn tiến vào từ phía sau, giữ lấy vai em rồi dập mạnh vào, cưỡi trên người em, để em nằm dưới thân tôi vừa thở dốc vừa khóc, nói những lời nhục nhã, nghe em gọi tôi từng tiếng “ba” sẽ khiến tôi càng hưng phấn hơn.

Thật ra tôi biết, tôi muốn chiếm hữu và kiểm soát em hoàn toàn, trong lòng tôi có một hạt giống âm u đang điên cuồng nảy mầm, nó kêu gào, ngang ngược, bứt rứt, thậm chí từng nghĩ muốn bẻ gãy đôi cánh của em, hủy hoại em. Em là của tôi. Dường như điều đó còn quan trọng hơn cả việc em yêu tôi.

Nhưng đó cũng chỉ nằm trong suy nghĩ, tôi biết tôi không nỡ khiến em chịu bất cứ sự khổ sở nào.

Tắm rửa xong em vừa ngáp vừa đi lấy một chậu nước ấm cho tôi ngâm chân. Gần đây tôi thiếu ngủ, rất khó đi vào giấc, vô tình em biết được nên nhất quyết muốn giúp tôi ngâm chân mỗi ngày. Em mua chậu ngâm chân, mua một ít thuốc Đông y, rồi lại lên mạng đọc hướng dẫn hết mấy ngày liền, cuối cùng bất kể là có tác dụng hay không em cũng ghi nhớ lại rồi áp dụng hết lên người tôi. Tôi cúi đầu nhìn em xắn ống quần tôi lên, đưa tay vào trong chậu nghiêm túc bấm huyệt cho tôi. Tôi chỉ có thể nhìn thấy đỉnh đầu của em, một cái xoáy tóc lanh lợi thông minh và một nhúm tóc vểnh lên đằng sau gáy.

Đây không phải lần đầu em trở thành chuyên gia bất đắc dĩ. Khoảng thời gian trước tôi bị thoái hóa đốt sống cổ, đây vốn là bệnh thường gặp do tính chất công việc, bản thân tôi không để ý nhưng cậu bạn nhỏ lại rất để tâm. Em ôm máy tính bảng xem các video mát xa, còn cầm giấy bút ghi chép, buổi tối bảo em ngủ sớm cũng không chịu nghe, chỉ nhìn chằm chằm màn hình ậm ừ đối phó mấy câu. Qua mấy ngày thì em bắt đầu tự mình ra trận thực hiện trên người tôi, hung dữ nói cho dù làm không tốt cũng không được phép chê nhưng xuống tay lại cẩn thận hơn bất cứ ai, lực vừa đủ không nặng không nhẹ, mất gần nửa tiếng mới hoàn thành bài xoa bóp, khi kết thúc em hơi thở gấp, trên trán lấm tấm mồ hôi.

Liên tục hai tháng, ngày nào cũng như vậy, quả thật tôi đã được em xoa bóp tốt lên. Mỗi ngày tôi hỏi em có mệt không em đều lắc đầu nguầy nguậy, còn ra vẻ không vui nói tôi coi thường em, thật ra vào ban ngày nhiều lần tôi trông thấy em vô thức xoa bắp tay của mình.

Hàng ngày sau khi kết thúc em luôn ngậm chặt miệng sợ bản thân thở gấp quá, nhưng tiếng thở từ mũi lại khó kiềm chế trở nên rõ ràng hơn, em cho rằng mình đã che dấu kín khẽ nhưng thật ra đã bị tôi nhìn thấy tất cả. Tôi chưa bao giờ vạch trần em, chẳng qua là em sợ tôi có gánh nặng trong lòng, sợ tôi không cho em tiếp tục. Tôi không muốn lãng phí tấm lòng ấy nên chỉ đành giả vờ như không biết.

Trước khi đi ngủ tôi tắt đèn, rồi gối lên cánh tay nhìn em. Em chui vào trong lòng tôi, hai mắt lim dim sắp chìm vào giấc ngủ. Đột nhiên em mở trừng mắt, bộ dạng như có chuyện muốn nói nhưng mãi không thể mở miệng. Trong lòng tôi đã đoán được đôi phần nhưng không vạch trần, chỉ nhìn em hỏi, sao vậy?

Em ấp úng trong chốc lát rồi thật cẩn thận quan sát sắc mặt của tôi, đắn đo tìm từ: Ba, ba… có muốn con đi với ba ngày mai không?

Tôi còn chưa trả lời thì em đã nói thêm: Con đã đặt hoa rồi, ngày mai có thể lấy ngay. Có phải… có phải con lo nhiều quá không? Có phải không thích hợp không?

Không có gì là không thích hợp. Tôi cúi xuống hôn em, rồi nói. Cảm ơn em, Tiểu Trì.

Ngày mai là ngày giỗ của bà Lư Họa, mẹ Cẩm Lâm.

Năm nào Trì Yến cũng nhớ rõ. Hàng năm đều sẽ đặt hoa, sẽ cố gắng không hỏi tung tích của tôi, sẽ mặc quần áo trơn một màu, sẽ ít nói ít cười, sẽ cho tôi một khoảng thời gian riêng tư để trầm mặc, sẽ nấu cơm chờ tôi về, sẽ im bặt không đề cập tới chuyện ân ái, thậm chí những cái ôm những nụ hôn cũng ẩn chứa sự kiềm chế và thận trọng.

Không có ai yêu cầu em phải làm vậy.

Trì Yến nghe tôi nói như vậy thì cười cười rồi chìm vào giấc ngủ. Em ngủ rất yên tĩnh, không cử động nhiều chỉ là thích quấn tay quấn chân lên người tôi.

Tôi cúi đầu nhìn gương mặt say ngủ của em, rồi lại nghĩ tới vấn đề Lưu Trung đã hỏi tôi lúc ban ngày.

—— Vừa ý điều gì ở em?

Tất cả mọi người đều cảm thấy em ở bên tôi là được lợi, cảm thấy em có ý đồ khác, cảm thấy em chỉ dựa vào tuổi trẻ và sự mới mẻ. Nhưng sự thật là, tôi cần em hơn ai hết, cuộc sống của tôi phải và chỉ có thể do em lấp đầy, tôi không thể rời khỏi em.

Em là nước, là không khí, là ánh mặt trời, là điều tôi không thể thiếu. Tình yêu không phải thứ cần phải có, em mới chính là.

Trong đêm tối tôi lẳng lặng nhìn em một lúc lâu, sau đó nhẹ nhàng để lại một nụ hôn trên hàng lông mày của em.

Ngủ ngon bé cưng.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.