Người đàn ông nghe thấy, Lê Bắc Niệm cũng nghe thấy.
Nhìn về phía chỗ truyền tới giọng nói, đương nhiên ngoại trừ bên trong Mục gia ở ngoài, từ hồ bơi đi ra ngoài chỉ có một con đường.
Nghe âm thanh, nhất định không chỉ một hai người.
Người đàn ông nhìn thoáng qua Lê Bắc Niệm, ánh mắt băng hàn: “Cô mang tới?”
Lê Bắc Niệm dùng sức lắc đầu, đôi mắt nhìn anh chằm chằm.
Chân mày người đàn ông hơi nhíu lại, nói: “Đừng nói chuyện, tôi thả cô xuống.”
Lê Bắc Niệm dùng sức gật đầu, bàn tay giơ lên làm kí hiệu xin thề.
Người đàn ông buông Lê Bắc Niệm ra, thuận tay kéo một cái khăn tắm bên cạnh, che lên trên người.
Lúc này mới Lê Bắc Niệm mới phát hiện, thì ra trên cái giá bên cạnh vẫn còn khăn tắm và áo choàng tắm!
Tiếng nói chuyện bên ngoài càng lúc càng lớn, trong lúc mơ hồ, còn có chút quen tai.
Ở chỗ đường giao nhau đó, rất nhanh đã xuất hiện một đám người.
Nhìn qua có lẽ có bảy tám người, từ xa nhìn lại, hẳn là hơn mười người trên dưới hai mươi tuổi, lớn nhất có lẽ cũng chỉ ngoài hai mươi.
Dẫn đầu, lại có thể là Lê Tuyết Tình!
Chị gái của cô, con gái của người vợ thứ hai của người “Cha ruột” vứt bỏ cô bên ngoài mười chín năm!
Chỉ là, thoạt nhìn Lê Tuyết Tình bây giờ không quá giống Lê Tuyết Tình trong trí nhớ của cô.
Người mà người ta gọi là đại tểu thư đó, đoan trang, mỹ lệ, phóng khoáng lại thêm mười phần vị phụ nữ.
Mà Lê Tuyết Tình này… Trông lại vô cùng ngây ngô.
Mặc dù trang điểm và ăn mặc cố ý theo hướng thành thục, nhưng giữa hai lông mày vẫn có ngây ngô không che giấu được.
Hơn nữa trang phục đó… Không phải kiểu dáng lưu hành mấy năm trước sao?
Tuy rằng chỉ là một đứa con gái riêng, nhưng Lê Tuyết Tình sống an nhàn sung sướng nhiều năm, sẽ không phải là người mặc lại quần áo lỗi mốt!
Còn có con gái của bác Trương, con trai của bác Lý…
Bọn họ đứng chung một chỗ, đều có vẻ vô cùng trẻ tuổi, vô cùng ngây ngô.
Thấy một màn như vậy, ý nghĩ đáng sợ lại điên cuồng trong lòng cô ban đầu, trong nháy mắt này khuếch đại.
Lẽ nào cô… Về lại năm năm trước?
Năm năm trước, cô mười chín tuổi.
Mười chín năm làm trẻ mồ côi, làm đứa trẻ lưu manh hơn mười mấy năm.
Đột nhiên, một người đàn ông tự xưng là cha ruột của cô từ trên trời giáng xuống nhận cô về, từ đó về sau cuộc đời của cô bắt đầu thay đổi long trời lở đất.
Cảnh tượng như vậy, hắn là ngày thứ ba sau khi ông ta mang cô về, cô gặp người ở Mục gia ngày đó…
Chỉ là… Người đàn ông xuất hiện ở hồ bơi này là ai?
Cô chưa từng thấy!
Hình như bên kia có hơi do dự, không biết nên vào hay không, một người trong đó nói: “Tuyết Tình, không phải cậu nói tới tìm em gái cậu sao? Sao em gái cậu lại có thể ở đây? Nơi này là hồ bơi nội bộ Mục gia đó? Cha mình đặc biệt dặn dò mình không được chạy loạn, đặc biệt là trong này, chúng ta vẫn nên đi thôi!”
“Đúng vậy, cha mình cũng dặn dò, trong Mục gia có một người chúng ta không trêu nổi, lỡ như xông tới đụng phải, đó cũng không phải là đùa đâu.”
“… “
Sao Lê Tuyết Tình không biết? Nhưng đi bây giờ, cô không cam lòng!
Cô tới Lê gia hơn mười năm rồi, ở trong lòng mọi người cô đúng là thiên kim tiểu thư duy nhất của Lê gia, sau này phải gả cho đại thiếu gia Mục gia.
Ai biết đột nhiên nhảy ra một người Lê Bắc Niệm, vị hôn thê Mục gia trực tiếp đổi người, bảo cô làm sao có thể cam tâm?
Phí hết tâm tư bày ra kịch này, mời người vứt tiểu tiện đề tử Lê Bắc Niệm đó xuống hồ bơi, vốn dĩ còn tưởng tiện đề tử đó nhát gan, nhất định sẽ trêu chọc đến vị đại nhân kia của Mục gia, vì vậy chỉ có thể rời khỏi từ một con đường.
Đến lúc đó cô dẫn một đám người nhìn thấy cô ta quần áo xốc xếch, nhất định sẽ khiến Lê Bắc Niệm tiếng xấu lan xa.