Chung Bình còn chưa hoàn toàn tỉnh táo, thấy ngay một chuỗi tổ hợp chữ cái và số đếm, nhất thời hơi mơ hồ.
Lại nhìn chằm chằm một lát, cô đột nhiên bật dậy, đi xuống cuối giường, cầm lấy sách trên bàn, nhanh chóng mở ra.
ar là báo cáo thời tiết hàng không hàng ngày.
z là Trung Quốc, b là Hoa Bắc, số hiệu của sân bay quốc tế thủ đô làzbaa, zs là Hoa Đông, zg là Hoa Nam, zh là Hoa Trung, số hiệu của sânbay quốc tế Nam Giang chính là zsnj.
Weixin này của Lục Thích gửi tới là zsls, Hoa Đông…
Đầu óc Chung Bình xoay chuyển một vòng, khóe miệng nhếch lên, tiếp tục xem.
hz là khói bụi, nosig là thay đổi không quan trọng.
Giám sát thời tiết tối hôm qua, sáng nay thông báo, Chung Bình cầm lấy bút, mở vở ra, viết xuống:
ls báo cáo sân bay hàng ngày, thời gian quan sát ngày 16 lúc 23 giờ 30phút (utc) hướng gió mặt đất 20 độ, tốc độ gió 3m/s, hướng gió thay đổitừ 350 tới 50 độ, tầm nhìn 3500m, có khói bụi, không có mây, nhiệt độkhông khí 27 độ, nhiệt độ điểm sương 15 độ, hiệu chỉnh khí áp mực nướcbiển 1025hpa.
Chung Bình bỏ bút xuống, cẩn thận kiểm tra lại đáp án một lần, suy nghĩ, vẫnnhắn vào di động, đánh xong một chuỗi kí tự dài, ngón tay cô dừng lại ởphím “Gửi đi”.
Trong chốc lát, ấn xuống.
Rèm trong phòng còn chưa kéo lên, chưa thấy được ánh sáng, mí mắt Lục Thích nặng nề nhắm lại, buồn ngủ, đột nhiên tiếng tin nhắn vang lên, anh hơigiật mình, đầu óc còn chưa tỉnh táo, theo bản năng tay đã chộp lấy diđộng bên gối.
Cầm lấy di động, trên màn hình hiện lên tên người gửi tin nhắn, Lục Thích đột nhiên xoay người, chiếc đệm cũng nảy theo.
Mở màn hình, vào weixin.
Tiểu Chung: ls báo cáo sân bay hàng ngày, ngày 16 lúc 23 giờ 30 phút (utc)… hiệu chỉnh khí áp mực nước biển 1025hpa.
Khóe miệng Lục Thích cong lên, nhìn chằm chằm một lúc lâu, mới khẽ ho mộttiếng, ngừng cười, gập một tay, cánh tay đặt lên đầu gối, chậm rì rìđánh chữ.
Chung Bình đang đánh răng, nghe thấy tiêng weixin kêu, cô vừa đánh vừa đi ra, mở di động.
Lục Thích: zsls, Lục Thích báo cáo sân bay hàng ngày.
Chung Bình cười, suýt nữa kem đánh răng trong miệng rơi ra, đang định bỏ di động xuống, đột nhiên có tin đến.
Lục Thích: Em dậy rồi?
Chung Bình suy nghĩ, trả lời anh: Ừ.
Lục Thích: Đánh thức em?
Chung Bình: Không.
Lục Thích: Mấy giờ em đi làm?
Chung Bình: Tám giờ.
Lục Thích ngồi ở trên giường, nhìn khung đối thoại, bên trái là một loạtavatar của Chung Bình, ảnh chụp không rõ mặt, bên phải là của anh.
Đây là lần đầu tiên cô trả lời weixin của anh, tuy anh chỉ nhắn cho cô đúng một tin.
Lục Thích thở phào, vươn người ra nằm về sau, qua một lúc, giơ di động lên, ngửa mặt nhìn trời, vắt chéo chân, đọc lại cuộc trò chuyện lần nữa.
Xem xong, anh đứng dậy, đi đến bên cửa sổ, kéo tấm rèm dày ra.
Nắng sớm, bắt đầu một ngày mới.
Chung Bình rửa mặt xong, lấy áo phông và quần bò từ trong tủ ra, nghĩ đến nhiệt độ hôm nay, cô lại thay váy.
Lúc sắp đi ra ngoài, cô lại quay về phòng ngủ, lấy một chiếc khẩu trang màu đen từ trong ngăn tủ đeo vào.
Hôm nay ngày 17 tháng 6, nhiệt độ không khí 27 độ, thích hợp mặc váy. Có khói bụi, ra ngoài phải đeo khẩu trang.
Đi thẳng đến lớp đào tạo, Chung Bình ngừng xe, cắn một miếng bánh chưngvừa mua, đẩy cửa xe đi xuống, ngẩng đầu, thấy ngay một chiếc Land Roverđang rẽ vào vị trí đỗ xe phía trước.
Lục Thích từ trong xe đi xuống, từ xa đã nhìn đồ trong tay Chung Bình, đi về phía cô, “Em ăn gì thế?”
Chung Bình liếm chút bánh sót trên môi, nói: “Bánh chưng.”
“Mua ở đâu thế?” Lục Thích tới gần, đảo qua người Chung Bình, “Mua mấy cái, còn không?”
“Không có, chỉ còn dư mỗi cái này.” Chung Bình hỏi, “Anh còn chưa ăn sáng à?”
“Ăn rồi, nhìn em ăn ngon quá.”
Chung Bình: “…”
Hai người vừa trò chuyện vừa đi về phía phòng học, vào cửa chào hỏi “các bạn học”, Chung Bình ngồi vào vị trí cũ bên cửa sổ.
Lối đi nhỏ hẹp, cô đi vào, làn váy móc vào cạnh bàn, lộ ra nửa đùi.
Cô nhanh chóng lấy tay kéo xuống, che kĩ đùi.
Lục Thích dời tầm mắt, chờ cô ngồi xong, anh mới ngồi xuống bên cạnh cô.
Còn chưa bắt đầu vào học, “các bạn học” xung quanh còn đang trò chuyện,hiếm khi không nói chuyện kinh doanh, mà nghiên cứu sôi nổi “bài vở”.
Vương Hữu Phát đứng ở kia, như thể bị viễn thị, híp mắt nhìn sách, nói: “Cáiquỷ dự báo thời tiết này, tôi đố mọi người “bkn” là gì?”
Tất cả mọi người đều không nhớ rõ, lập tức lật sách.
Vương Hữu Phát tiếp tục: “gr, du, ra, sa, nào ai đoán ra được hai cái, hôm nay anh Phát mời ăn trưa.”
Có người đoán bừa, “sa” là sao, vẩy à, không phải là vẩy đấy chứ.”
Mọi người ồn ào, trong phòng học vô cùng náo nhiệt.
Lục Thích đẩy bàn ra, vắt chéo chân, tay trái đặt lên mặt bàn, hơi nghiêng người, hỏi Chung Bình: “Còn em thì sao?”
“Vẫn chưa nhớ được hết…” Chung Bình suy nghĩ, hỏi, “Buổi sáng anh gửi cáikia cho tôi là phiên dịch thời tiết anh đối chiếu hôm nay?”
Lục Thích ngẩng đầu, “Em nói xem.”
Chung Bình: “Tôi đã tìm trên mạng, nhưng không tìm được trang web nào liên quan đến ngành này.”
Lục Thích: “Vậy là không có rồi.”
Chung Bình hoài nghi: “Anh thực sự tự phiên dịch sao?”
Lục Thích cười, nhưng không nói cho cô.
Lại bắt đầu học, chương trình học bốn mươi tiếng, thời gian chặt chẽ nhiệmvụ nặng nề, những kiến thức trên lớp đều xa lạ bình thường chả được tiếp xúc, bộ não bị chèn ép, tiếp nhận hiểu rõ đều phải dựa vào chính mình.
Chung Bình không muốn nghĩ tới chuyện nước đến chân mới nhảy, mỗi bài học đều chăm chú nghe, tranh thủ tiếp nhận, tuy độ khó tương đối cao.
Lục Thích lúc nghe lúc không, lúc này trả lời xong mấy mail, ngẩng đầu nhìn lên bục giảng, tiến đến bên cạnh Chung Bình hỏi: “Giảng đến chỗ nàorồi?”
Chung Bình bỏ cánh tay ra, lộ ra số trang sách, lại lật hai trang, nhỏ giọng trả lời: “Trang 46.”
Lục Thích lật sách, cũng nhỏ giọng nói: “Nói nhanh thật.”
“Đã nửa tiếng rồi, là anh không nghe thôi.”
“Ai nói tôi không nghe.” Lục Thích nói xong, nhìn về phía cô, “Em đi học không chuyên tâm, nhìn tôi nghịch di động à?”
Chung Bình: “…”
Cả cuối tuần Chung Bình đều dành thời gian cho việc học tập và huấn luyến, đã lâu không đi học, vô cùng bận rộn, cô hận không thể mỗi giây mỗiphút đều dán mặt vào sách.
Sáng sớm thứ hai, cô mạnh mẽ xốc lại tinh thần đi chạy buổi sáng, lúc về di động đúng lúc vang lên.
Lục Thích:
metarzsls170030z09002mps050v1101500r06/1400nbrnsc26/sig=
br là sương mù
Chung Bình lấy bút ra, trước hết nghĩ một chút, viết xuống mấy chữ, sau khiviết xong mới mở sách ra tìm số hiệu, sau khi sửa chữa chút sai lầm, côgửi đáp án vào di động.
Lục Thích ngồi trên giường đợi một lúc lâu, cuối cùng nghe được tiếng báo tin nhắn, tinh thần rung lên, lập tức mở ra.
Tiểu Chung: Lục Thích báo cáo sân bay hàng ngày, thời gian quan sát ngày 18lúc 00 giờ 30 phút (utc), hướng gió mặt đất 90 độ, tốc độ gió 2m/s,hướng gió thay đổi từ 50 đến 110 độ, tầm nhìn 1500m, đường băng số 06,tầm nhìn đường băng 1400m, không có thay đổi rõ rệt, sương mù, không cómây, nhiệt độ không khí 26 độ, nhiệt độ điểm sương 13 độ, hiệu chỉnh khí áp mực nước biển 1027hpa.
Lục Thích cười, trả lời cô.
Lục Thích: Chào buổi sáng.
Qua mấy phút, di động vẫn im lặng, Lục Thích đóng weixin, lại mở ra, xác nhận một chút, tin nhắn gửi thành công.
Đột nhiên có tiếng kêu lên, Lục Thích lập tức nhìn về phía dưới màn hình.
Chung Bình: Chào buổi sáng.
Lục Thích cười nhanh chóng trả lời.
Lục Thích: Sắp đi làm?
var _avlVar = _avlVar || []; _avlVar.push([“a1ccd7e7c4ca4114b39c0ff6abf60563″,”inreadyomedia”]); var avlProtocol = (document.location.protocol == “https:”)? “https://”: “http://”; document.write(“”);
Chung Bình: Ừ, chuẩn bị ra ngoài.
Lục Thích: Mua bữa sáng trên đường?
Chung Bình: Tự mang đi.
Lục Thích: Tự làm bữa sáng.
Chung Bình: Đúng vậy.
Lục Thích: Làm món gì?
Chung Bình: Bánh mỳ kẹp trứng.
Lục Thích: Gửi ảnh chụp cho tôi xem.
Chung Bình không gửi qua, một lát sau, Lục Thích nhắn lại lần nữa: Ảnh chụp?
Đợi một lát, một tấm ảnh gửi đến, trong túi là một chiếc bánh mỳ kẹp trứngmàu vàng, bên trong còn có hành băm và cà rốt, miếng trứng đã bị cắn một miếng.
Là vết răng…
Lục Thích từ trên giường đứng lên, cả người chỉ mặc độc chiếc quần lót,phía trên để trần, giậm mấy cái lên đệm, rống giọng hát, đánh mấy cáivào không khí.
Đánh xong tinh thần phấn chấn, xoay vai một chút, đi vào WC bắt đầu rửa mặt, cũng chuẩn bị đến công ty.
Mấy ngày tiếp theo, mỗi sáng Chung Bình đều nhận được tin báo cáo thời tiết Lục Thích gửi tới, dần dần không cần lật sách giáo khoa, phiên dịchngày càng trôi chảy.
Sáng hôm nay, cô lau mái tóc ướt sũng từ WC đi ra, mở tin chưa đọc ra.
Lục Thích:
tafzsls210000z21062412po0812160010bkn030t22/20zfm1215015kmh9999bkn045bkn120=
taf, dự báo sân bay.
Có mây.
g….
Chung Bình nghiên cứu một lúc lâu, chậm rì rì viết xuống đáp án, viết mộtlát, không xác định được địa phương, lại viết tiếp, phiên dịch đứtquãng, lại mở sách ra, viết bổ sung vào những chỗ không xác định.
Lúc này Lục Thích chờ đợi rất lâu, anh kéo rèm ra, đánh răng, rửa mặt, phaxong cà phê, nhấp một ngụm, mới nhận được tin trả lời.
Tiểu Chung: Lục Thích dự báo sân bay, ngày 21 lúc 00 giờ (utc), thời gianthực hiện từ ngày 21 lúc 06:00 đến 24:00, hướng gió mặt đất 120 độ, tốcđộ gió 16km/h, tầm nhìn 8000m, nhiều mây, tầng mây 600m,từ 06:00 đến 08:00 (utc) có khoảng 3-4 đám mây mưa, tầng mây 450, 5-7đám mây trắng, tầng mây 600m, từ 08:00 đến 12:00 (utc) hướng gió mặt đất 160 độ, tốc độ gió 250km/h, sức gió 40km/h, tầm nhìn 1100m, trong sấmchớp có mưa bão, 3-4 đám mây mưa, tầng mây 300m, nhiều mây, tầng mây900m, nhiệt độ từ 20 đến 22, từ 12:00 hướng gió mặt đất 150 độ, tốc độgió 15km/h, tầm nhìn từ 10km trở ra, nhiều mây, tầng mây 1350m, nhiềumây, tầng mây 3600m.
Lục Thích mỉm cười.
Lục Thích: Chạy bộ về rồi?
Chung Bình: Ừ. Có phiên dịch sai hay không?
Lục Thích: Đúng rồi.
Chung Bình: Rốt cuộc anh có thông tin chuyên ngành từ đâu?
Lục Thích: Lần sau nói cho em.
Đợi một lát, không thấy nhắn lại, Lục Thích lại gửi một tin.
Lục Thích: Nhớ mang theo ô.
Một lúc sau, cà phê dần lạnh, di động của Lục Thích mới vang lên, lập tức mở ra.
Chung Bình: Ừ.