Cửa hàng mà Thẩm Diên Tri đưa tôi đến nằm trong một biệt thự riêng.
Chiếc đèn chùm pha lê phản chiếu ánh sáng lộng lẫy, chiếu rọi lên những chiếc váy cưới được trưng bày trên ma-nơ-canh.
Tôi không có tâm trạng để xem, cũng chẳng có tâm trạng để chọn. Để mặc cho Thẩm Diên Tri và nhà thiết kế bàn bạc với nhau xem nên chọn cho tôi kiểu dáng như thế nào. Còn trợ lý thì lo chuyện đo số đo cơ thể của tôi bằng thước dài.
Sân sau của cửa hàng này có một khu vườn nhỏ, tôi lại có hứng thú với chỗ đó hơn.
Vì vậy trong lúc mà bọn họ đang trò chuyện, tôi xách váy đi ra cái hồ nhỏ ở sân sau.
Sau vườn hoa nhỏ này có một cánh cửa, mà hình như đi qua đó, có thể dẫn đến một con đường tự do vô tận.
Thực ra, tôi đã nghĩ đến việc chạy trốn vô số lần rồi.
Nhưng khi đã thu hết can đảm để chạy trốn, thì tôi lại bàng hoàng nhận ra rằng mình chẳng còn nơi nào để đi nữa.
Mẹ tôi rất hy vọng tôi và Thẩm Diên Tri sẽ kết hôn với nhau, bà nắm lấy tay tôi và bảo tôi đừng làm loạn nữa.
Tôi ngồi bên cái hồ nhỏ, cho đến khi Thẩm Diên Tri trò chuyện xong thì đi tìm tôi.
“Em đang nghĩ gì?”
Rất nhiều lúc Thẩm Diên Tri sẽ như thế này, một dáng vẻ cao cao tại thượng.
Vì vậy, tôi đã cho anh ta thấy cánh tay của tôi.
Trên cổ tay, có một vết đỏ nho nhỏ.
Đó là một vết bỏng có hình tròn, với một lớp sẹo lớn ở xung quanh.
“Nhìn đi, vết bỏng do điếu thuốc của anh đấy.”
Ý tôi là khi tôi còn học cấp ba, một ngày nọ, chẳng biết vì điều gì mà tâm trạng của anh ta không tốt, sau đó kéo tôi vào một góc tường, ấn đầu thuốc vào tay tôi.
Rất đau rất đau, đau đến nỗi tôi cũng quên mất rằng sau đó anh ta còn làm gì những chuyện gì nữa.
Anh ta cúi xuống nhìn tôi trầm ngâm một lúc, sau đó ngồi xổm xuống trước mặt tôi.
Ngay cả khi tôi thực sự không muốn thừa nhận, nhưng khuôn mặt của Thẩm Diên Tri thực sự hoàn hảo.
Hoàn hảo đến mức, như thể được tạo ra từ bàn tay của nhà điêu khắc nổi tiếng nhất Hy Lạp thời cổ đại.
Nếu anh ta dùng ánh mắt dịu dàng nhìn người khác, thì bất kể là ai cũng sẽ chết chìm trong cái nhìn đó.
Nếu không, tại sao Kinh thánh phương Tây lại nói rằng ma quỷ thường có khuôn mặt dễ mê hoặc người khác nhất.
Ánh sáng từ chiếc bật lửa lập loè, anh châm một điếu thuốc ngay trước mặt tôi.
Tôi run rẩy theo bản năng, sợ rằng tàn thuốc sẽ lại rơi xuống cổ tay của mình.
Nhưng giây tiếp theo, anh ta lại nhẹ nhàng ấn đầu thuốc ấy lên cổ tay của chính mình.
Cùng vị trí với vết trên tay của tôi.
Anh lặng lẽ nhìn tôi, “Em thấy thoải mái hơn chưa, Khanh Khanh?”
“…”
Tôi cụp mắt xuống, tàn thuốc rõ ràng đã tắt rồi, nhưng vết thương mới trên cổ tay anh lại vô cùng chói mắt.
Anh bất ngờ vươn tay kéo tôi vào lòng.
“Khanh Khanh, nếu như những đau khổ mà em phải chịu có thể chia cho anh một phần, thì tốt biết mấy.”
Những con đom đóm mùa hè từ từ bay lên từ mặt hồ, tôi nhìn chằm chằm vào ánh trăng lăn tăn trên mặt nước.
“Thẩm Diên Tri, rõ ràng anh biết, những nỗi đau đó đều là do anh mang đến cho tôi mà.”
Cơ thể của người đàn ông đó bỗng đơ ra một lúc, sau đó anh ta nhẹ nhàng vuốt ve tóc tôi từng chút từng chút một.
“Vậy thì hãy để anh chuộc lỗi, có được không?”
“…”