Ngày 1 – 9, trôi qua 10 ngày làm việc không công của Toume khá lâu, vậy mà anh ta vẫn đến khu vườn như một nhân viên chính thức.
Trừ những giờ dạy học, thời gian còn lại anh ta đều kè kè bên Jury, ngay cả những bữa ăn bên nhà cô, anh ta cũng không vắng mặt.
Tuy nhiên, dạo gần đây do ngày nào cũng mưa tầm tả mà mật độ xuất hiện của anh ta cũng giảm dần.
10 ngày nữa lại qua đi, thời tiết hôm nay cũng không khác gì, trời nổi gió, một cơn mưa lớn ập đến, từng hạt nặng trĩu trút xuống khu vườn bé nhỏ, nó kéo dài suốt cả buổi sáng.
Hoa ở bên ngoài như sắp lụi tàn vì ngập úng, Jury nhìn chúng mà thơ thẩn.
” Mưa lớn như vậy… chắc hôm nay anh ấy cũng không đến ! ” cô lẩm bẩm.
Vừa mới dứt câu, tiếng chuông * leng keng * theo sau, bóng dáng quen thuộc ở trước mắt, cả người Toume đều ướt sũng đứng đó nhìn.
Jury kinh ngạc còn cố dụi vào cặp mắt nhìn đi nhìn lại, khi xác định mình không hoa mắt cô mới vội chạy đến, chất vấn : ” Sao anh lại đến vậy ?
Mưa to thế kia ! “
Toume không nói năng gì, từ trong chiếc áo khoác rộng lấy ra chậu hoa lúc trước, màu xanh ban đầu giờ đây đã đổi thành màu hồng phấn, Jury kinh ngạc mà trố mắt nhìn.
Cái miệng nhỏ chẳng thể thốt nên lời, cứ như bị ai đó cắt mất lưỡi, chưa đầy một tháng chậu hoa này đã đổi được màu theo yêu cầu.
” Làm sao có thể…?
Không thể nào…! ” Jury hoang mang.
Toume nói cho cô một bí mật khiến cô phải bội phục.
Hóa ra, những ngày làm việc cùng cô, anh đã lợi dụng ưu thế đó học lén bí quyết chăm cẩm tú cầu, không những thế còn tự mày mò tìm hiểu, thử nghiệm rất nhiều lần mới cho ra được kết quả như mong đợi.
Theo lí mà nói, người chưa từng trồng qua cẩm tú cầu, sẽ rất khó làm đổi màu hoặc có khi cây sẽ chết vì không biết cách chăm sóc.
Chỉ những người có kinh nghiệm hoặc may mắn lắm mới có thể làm đổi màu nhanh chóng.
Jury cười khẩy khi biết sự thật, không ngờ việc trừng phạt Toume lại thành việc giúp ích cho anh ta. Bây giờ, cô khó mà lật được tình thế, cô ôm lấy chậu hoa, đầu lại suy nghĩ tìm cách đối phó.
Theo đúng với giao kèo, Jury phải thực hiện lời hứa lúc trước sống thử cùng nhau, nhưng hiện tại cô chưa sẵn sàng cho điều đó.
Bất chợt, cô nghĩ đến bố mẹ, lấy cớ vì họ đã có tuổi, trong nhà mọi việc từ lớn đến nhỏ đều do một tay cô chăm lo.
Nếu cô đến sống cùng Toume thì khu vườn và bố mẹ sẽ không ai thay cô chăm sóc, lại là trụ cột chính trong nhà, theo Toume chẳng khác nào từ bỏ công việc hiện tại.
Làm như thế, nền kinh tế của gia đình cô sẽ gặp khó khăn, bản thân cô cũng mang tội danh bất hiếu.
Vả lại, cô tuy đồng ý với đề nghị của Toume, nhưng chưa chắc bố mẹ cô sẽ chịu nghe theo.
Lỡ như làm phật lòng họ, có khi không thể gặp nhau chứ đừng nói đến việc ở cùng nhau !
Toume nghe xong liền cười nhếch mép, sớm biết trước cô gái này sẽ viện cớ này nọ để từ chối. Vì thế, trước khi khi chấp nhận yêu cầu của cô, anh đã tính toán và sắp xếp xong mọi thứ.
Jury nhìn biểu hiện kia mà bất an trong lòng, cái miệng liền tra hỏi anh : ” Anh…định làm gì thế ? “
” Rồi em sẽ biết ! ” Toume nhanh chóng chạy đi dưới cơn mưa lớn, bóng người thấp thoáng qua những bụi cây từ từ đi sang nhà bố mẹ cô.
Jury tá hỏa lập tức đặt chậu hoa xuống, tay với lấy chiếc ô chạy đuổi theo sau, vừa đi vừa than thở :
” Trời ạ !
Con quỷ nhà anh đừng có làm chuyện lung tung đấy ! “
Đôi chân nhỏ bước qua cửa, cô vứt ngay chiếc ô sang một bên, hớt hải vào trong xem xét.
Bố mẹ đang cười đùa, nói chuyện vui vẻ với Toume, họ nhìn cô hoang mang mà thẳng thừng đuổi cô sang nơi khác để tiếp chuyện với anh ta.
Suốt 1h đồng hồ qua đi, cô sốt ruột lo lắng đứng ngồi không yên, ở bên ngoài muốn nghe lén cũng không xong.
Căn phòng không cách âm, nhưng họ lại nói quá bé, cô có áp tai cỡ nào cũng vô dụng.
Đến khi Toume vừa ra khỏi đó, cô ngay lập tức chất vấn anh : ” Toume !!!
Anh đang làm cái trò gì vậy ?
Chúng ta đang nói chuyện…
Sao anh lại đột nhiên chạy sang tìm bố mẹ em ? “
” Anh đến thưa chuyện kết hôn của chúng ta với bố mẹ em ! ” Toume điềm tĩnh đáp.
Đôi mắt xanh mở to như muốn rớt ra ngoài, Jury hét lên : ” Cái gì !!!
Kết hôn ? “
Còn tưởng lỗ tai mình nghe nhầm, Jury bàng hoàng bước không nổi, bố mẹ ngay sau đó cũng đến tìm cô nói chuyện, bấy giờ bản thân mới tin là thật.
Toume đã mạnh bạo tự mình đến ngỏ lời xin cưới mà chưa được sự đồng ý từ Jury.
Để thể hiện thành ý anh ta còn không ngần ngại cúi người năn nỉ, nếu như bố mẹ Jury không chấp thuận chuyện cưới xin, thì mong họ sẽ chấp nhận chuyện sống thử của cả hai.
Vì ban đầu họ đã có hứa hẹn với nhau về việc đó, do Jury vẫn còn e ngại không có người chăm sóc bố mẹ nên mới lưỡng lự.
Tuy nhiên, Toume đã sớm chuẩn bị trước, anh sẽ cho người tới chăm sóc bố mẹ cô ấy và gửi đến một quản lí riêng cho khu vườn.
Nguồn kinh tế vẫn sẽ được đảm bảo, bố mẹ Jury cũng không phải quang ngại về chuyện phụng dưỡng.
Trong thời gian sống thử Toume hứa với họ sẽ không tự ý động vào người Jury, gìn giữ sự trong trắng cho đến khi cô ấy và anh kết hôn.
Đối mặt với thỉnh cầu đột ngột này, Jury chỉ biết nín thinh, đờ đẫn mà nhìn bố mẹ, sợ họ sẽ quở trách.
Nào ngờ, họ chẳng những đồng ý còn hối thúc cô mau chóng gả cho Toume hoặc dọn đến đó ở.
Jury nghe mà bất lực, không biết họ đã ăn phải bù mê thuốc lú gì mà lại đồng ý chuyện này, cô hoàn toàn chưa thể chấp nhận, liền đề nghị anh ta về trước để cô bàn bạc lại.
Một tuần sau sẽ có câu trả lời chính xác !
Toume cũng thuận ý nghe theo, bây giờ anh không cần phải dồn ép Jury làm gì.
Trước sau gì cô cũng thuộc về anh !
Nếu như không chịu uống rượu mời, anh chắc chắn sẽ cho cô uống rượu phạt.
Hay nói trắng ra, năn nỉ không thành thì sẽ bắt cóc, giam cầm !
Toume mỉm cười dịu dàng, đặt lên trán Jury một nụ hôn, sau đó lại lịch sự cúi chào bố mẹ cô ra về.
Cả người Jury như rụng rời, cô không tin vào mắt mình, mọi thứ diễn ra quá bất ngờ, cô nhìn bố mẹ tươi cười mà loạng choạng về phòng.
….
8h tối, Jury thơ thẩn ngồi ngâm chân dưới hồ, bố mẹ cô bất ngờ tìm đến, họ muốn bàn với cô về chuyện sáng nay.
Họ biết tâm trạng hiện giờ của cô không ổn, nếu như cô không muốn họ sẽ thay cô từ chối Toume.
Còn nếu cô muốn, nhưng trong lòng còn lưỡng lự thì không nên bỏ lỡ người mình yêu mà đánh mất cơ hội ở bên nhau.
Sở dĩ, bố mẹ đồng ý để cho cô và Toume sống thử là vì không muốn đánh mất đi hạnh phúc của con gái mình.
Cô và Toume đã quen biết nhau hơn nửa năm, họ cũng không còn lạ gì với anh ta, từ lúc theo đuổi đến lúc yêu nhau, anh ta luôn dành sự trân thành với con gái họ.
Tự do và hạnh phúc của Jury không thể vì sự ích kỷ mà chôn vùi và bị giam giữ bởi khu vườn này.
Jury còn trẻ, phải được làm đều mình muốn, sau này dù cô gả cho Toume hoặc ai đó thì cũng sẽ rời xa họ.
Không thể cứ tiếp tục sống ở cạnh họ cả một đời, tuy họ đã lớn tuổi nhưng có thể tự chăm sóc bản thân mà cần Jury phải bận tâm.
Chỉ cần Jury tìm được hạnh phúc thật sự dù cô chọn con đường nào bố mẹ vẫn luôn ủng hộ !
Nghe được những lời tâm sự, Jury nghẹn ngào rơi lệ, trong lòng thấy dễ chịu hơn, cô ôm lấy bố mẹ nhỏ nhẹ nói :
” Bố mẹ yên tâm !
Con sẽ có quyết định đúng đắn cho mình ! “