Những ngày tiếp theo, Toume mỗi ngày đều đặn đến khu vườn của Jury, ban ngày cô cố tỏ ra vui vẻ, tình cảm với Toume nhưng tối đến lại suy tư nhớ đến Kuroshi.
Cô không biết bản thân có nên kể cho Toume về chuyện đó hay không ? Nghĩ đi nghĩ lại nhiều lần trong đầu là một mớ hỗn độn, vừa lo vừa sợ.
Hầu như, cô không có tâm trạng đi học, phải hơn nữa tháng trôi qua mới yên ổn trở lại, cô ếm nhẹ chuyện đó vào một góc.
Ngày 12 – 8, đã bước qua mùa thu, cây bắt đầu thay lá, Jury hôm nay sẽ bắt đầu lại buổi học, vẫn như thường lệ cô đến nhà Toume đúng 7h tối.
Tiếng chuông lại vang lên, bóng dáng quen thuộc của Chii lại ra mở cổng, cúi người kính chào.
Từ ngày đổi sang thân phận là bạn gái của chủ nhân họ, Jury cũng có chút ngượng ngùng.
Họ đối xử với cô có phần khác hẳn trước đây, ngay cả cách xưng hô cũng một tiếng ” Cô chủ ” hai tiếng cũng ” Cô chủ “.
Jury được đưa sang một căn phòng học khác, bên trong bày trí khá đơn giản và vắng vẻ. Chii lớn tiếng quay ra gọi tên một người.
” Tanaba Iku ! Cô vào đây đi ! “
Đằng sau lưng Chii là một cô gái xinh xắn, cách ăn mặc có chút táo bạo, bước tới cúi đầu trước Jury.
Chii giới thiệu với cô, Iku là người sẽ học cùng cô và cô ấy cũng là con người.
Cả gia tộc nhà Iku từ xưa đã là những kẻ nô lệ dưới chướng quỷ hút máu. Riêng Iku và người anh Yorn – bảo vệ mà Jury từng gặp, họ đều ở đây phục vụ cho Toume từ nhỏ.
Ngoài phục tùng Toume thì tất cả người trong ngôi nhà này còn được giao cho nhiệm vụ bảo vệ và làm theo mọi yêu cầu của Jury.
Đãi ngộ này khiến Jury khó lòng chấp nhận, cô nhỏ nhẹ bảo với Chii : ” Mọi người cứ bình đẳng…
Không cần phải cúi người trước tôi như thế đâu ! “
” Thưa ! Đây là mệnh lệnh của chủ nhân !
Chúng tôi không được phép cãi lại ! ” Chii cúi người cung kính.
Jury thở dài bất lực, có lẻ vấn đề này cô phải nói chuyện lại với Toume sau. Cô nhanh chóng kéo Iku lại ngồi cùng mình, Chii liền quay người lui ra.
Toume đi vào ngay sau đó, buổi học bắt đầu nhưng có vẻ khá nhàm chán, Iku chẳng nói năng gì, ai bảo gì cô ấy cũng chỉ làm theo như một con rối.
Iku không có một chút chủ động nào, ngay cả cười một cái cũng chẳng có, Jury đành xin Toume cho mình một chút không gian riêng tư trò chuyện cùng cô ấy.
Buổi học vỏn vẹn 45 phút đã kết thúc, Toume để họ trong phòng, Jury dịu dàng bắt chuyện với Iku, cô hỏi thăm rất nhiều điều.
Cô ấy có một gia cảnh không mấy hạnh phúc, từ xưa cả gia tộc của Iku đã làm nô lệ cho nhiều thế hệ lãnh chúa.
Sau này lãnh chúa của vùng Miyagi bị giết chết, họ được đưa tới phục vụ cho Kimura Adamidou – bố của Toume.
Họ chở thành những người canh gác và đôi lúc sẽ bị lấy đi một ít máu làm thức ăn cho quỷ hút máu, dù là nô lệ nhưng họ được ăn no, mặc ấm còn được học hành.
Tuy nhiên, bên cạnh đó họ phải chấp nhận không được có lòng phản bội và khi làm sai việc bắt buộc phải chịu phạt thích đáng.
Đến tận bây giờ cả gia tộc nhà Iku chỉ còn lại 2 anh em họ làm việc cho Toume, những người khác đã chết do một cuộc tấn công từ quỷ bóng tối vào 14 năm về trước.
Hai anh em trở thành cô nhi, Toume đã cứu và nuôi họ. Jury nghe hết mà thương cảm, cô nhỏ giọng hỏi han : ” Cô đã bao nhiêu tuổi rồi ? “
Iku cung kính đáp lại : ” Tôi đã 19 tuổi rồi ạ ! “
” Vẫn còn nhỏ lắm !
Tôi lớn hơn cô hẳn 4 tuổi…
Từ giờ về sau hãy gọi tôi là chị Jury nhé !
Đừng gọi cô chủ…như vậy sẽ có cảm giác thân thiết hơn ! “
” Thưa…” Iku lắc lắc cái đầu.
Jury đột ngột nắm lấy tay cô ấy, nhẹ giọng năn nỉ, dù gì cũng là con người với nhau, cô rất muốn có một người bạn ở đây.
Những có nói hết nước bọt Iku vẫn không dám xưng hô theo yêu cầu, Jury đành nói đó là mệnh lệnh, Iku mới chịu nghe theo.
Cả hai trò chuyện đến nổi quên mất thời gian, đến lúc nhìn lại đã là 9h.
Toume quay lại đưa Jury về nhà, suốt dọc đường anh không nói năn gì.
Cô nàng ngờ nghệch kia thi thoảng lại lén nhìn anh, miệng thì cứ lầm bầm gì đó, anh chờ mãi mà vẫn không có động thái gì khác.
Tức giận, Toume đạp thắng xe, phanh gấp vào một góc tối. Jury hốt hoảng, la toáng lên nhìn anh.
Chẳng nhiều lời, anh tháo bỏ dây an toàn hôn lấy cô gái ngốc kia.
Jury mở to đôi mắt xanh, bất ngờ, quen nhau đã lâu nhưng chưa từng thấy Toume mạnh bạo như vậy.
Ban đầu cô còn chống cự theo quán tính nhưng dần về sau lại đắm chìm trong mật ngọt hơn 10 phút mới chịu buông nhau ra.
” Còn làm lơ người yêu em nữa không ? ” Toume nhấc chiếc cằm của Jury lên.
” Em…em nào có cố ý vậy ! “
Toume nhíu mày có chút hờn dỗi : ” Còn bảo không ?
Em để anh đứng bên ngoài hơn 1h đồng hồ để trò chuyện với người khác !
Thế mà bảo không có ư ? “
Jury quay mặt sang kính xe, viện cớ có bạn mới nên cô nhiều chuyện một chút, cộng thêm việc bản thân chưa quen hoàn toàn với việc có người yêu nên lơ là, không ngờ Toume lại giận như vây.
Cô luôn miệng nói lời xin lỗi, gương mặt kia vẫn nhìn cô bằng ánh mắt đăm chiêu. Không biết phải làm sao cho vừa lòng anh ta, nước mắt cứ thế mà tự nhiên rơi xuống.
Toume bỗng bật cười khiến Jury ngỡ ngàng, anh ta xoa đầu cô như một người anh, chỉ nói có vài câu :
” Ngốc ! Anh trêu em thôi
Anh không ích kỉ vậy đâu ! “
Jury đỏ cả mặt, đánh mạnh vào ngực Toume, quở trách : ” Anh dám trêu em !
Làm người ta lo sợ gần chết đấy ! “
Toume đưa tay lên lau đi nước mắt, ôm chầm lấy Jury, thỏ thẻ bên tai : ” Đừng khóc !
Jury à ! Đừng rời xa anh nhé ! “
” Toume ! Có chuyện gì thế ? ” Jury vỗ vỗ vào lưng anh ta.
Cô không hiểu sao Toume lại có biểu hiện như thế ?
Anh ta không hề trả lời câu hỏi của cô, miệng chỉ lầm bầm những câu nói : ” Đừng rời xa anh…
Anh thật sự không muốn mất em…”
Càng nói càng làm Jury khó hiểu, có hỏi gì cũng là những câu đó.
Jury cho rằng, có lẻ là thân phận con của tiểu thiếp, không được yêu thương, vì vậy mà Toume lo sợ sẽ bị bỏ rơi vào một ngày không xa.
Cô ôm chặt lấy Toume, nhỏ giọng an ủi, phải một lúc sau trên gương mặt điển trai kia mới có lại một nụ cười.
Toume vén lấy tóc cô, hôn lên trán, thì thầm : ” Cuối tuần này anh sẽ cho em một bất ngờ ! “
” Là bất ngờ gì thế ? ” Jury ngây thơ hỏi.
Anh ta vẫn không trả lời, chỉ bảo cô đợi đến lúc đó sẽ biết, nói xong anh ta lái xe đưa cô về.
….
10h đêm, cả hai chào tạm biệt nhau, Jury quay người vào trong, Toume lập tức lái xe đi mất tâm.
Anh dừng lại ở một góc tối, suy ngẫm, nghĩ đến Jury và cũng nghĩ đến Anna, lần đầu tiên trong đời anh gặp phải tình huống trớ trêu.
Ban đầu vì muốn cứu Anna nên mới tiếp cận Jury, dần về sau bản thân lại có tình cảm với Jury. Trong lòng vừa muốn cứu Anna vừa không muốn làm tổn thương Jury.
Nếu cứu Anna, Jury sẽ phải sống những ngày tháng đau đớn vì bị chất độc hành hạ. Mà nếu không cứu thì đâu đó trong trái tim anh không nỡ nhìn Anna khổ sở.
Từng nghĩ đến sẽ tìm cách cứu chữa cho Jury nếu cứu Anna, nhưng chữa trị được lại là một chuyện rất khó.
Jury hay Anna bị hành hạ bởi chất độc, Toume đều khó chịu, không có một lựa chọn nào thỏa đáng cho việc này.
” Mẹ ơi !
Con nên làm gì bây giờ ? “
Toume thở dài, không hề quay về mà lại âm thầm tìm đến nhà Jury.
Nhìn dáng vẻ say sưa ngủ, anh lại thấy tội lỗi, không biết bản thân còn tiếp tục lợi dụng Jury bao lâu nữa.