Tạ lão phu nhân ôm Tạ Lương Viện vào trong ngực che chở, giống như dỗ dành một đứa trẻ năm sáu tuổi: “Nếu con không thích vòng tay của tẩu tẩu, ngày mai tổ mẫu sẽ bảo nàng ta cởi ra.”
Vòng ngọc thì có cái gì mà phải sợ? Mọi người âm thầm cười, đều nói người bệnh lâu ngày có tính cách cổ quái, quả nhiên là như thế, thật vất vả mới đến một lần lại khiến cho người người thao thao (1).
(1) Thao thao:(cách nói năng) sôi nổi
Lời này của Tạ lão phu nhân, ‘Hạ Lăng Tích’ nghe được tự nhiên có chút không vui, càng cảm thấy không thể hiểu được, một cái vòng tay bình thường lại trêu chọc được ai chứ.
Tạ Lương Viện nức nở một tiếng, lạnh run giống như giãy giụa một phen, đầu chậm rãi từ trong ngực Tạ lão phu nhân nâng lên, nhìn về phía ‘Hạ Lăng Tích’, nhưng rất nhanh, ngón tay mảnh khảnh che lên đôi mắt mình, giống như đứa nhỏ nhìn thấy cái gì đó sợ hãi, bộ dáng muốn nhìn lại không dám nhìn, khe hở ngón tay từng chút từng chút mở ra ――
Động tác quỷ dị kia, khiến mọi người không tự giác mà thở nhẹ, đều nhìn về phía ‘Hạ Lăng Tích’.
Sau lưng ‘Hạ Lăng Tích’ hiện lên một tầng mồ hôi lạnh, không khỏi cảm thấy bầu không khí xung quanh đều trầm xuống!
“A.. Không cần, tránh ra, tránh ra!” Tạ Lương Viện giống như sợ hãi lại lần nữa đem mặt vùi vào lồng ngực của Tạ lão phu nhân, khóc kêu: “Tổ mẫu, mau mở cửa sổ ra đi, mở cửa ra, mở hết cửa sổ ra đi!”
Mọi người thấy nàng khóc rất thê lương khiến cho trong lòng sợ hãi, Tạ lão phu nhân trừng mắt nha hoàn đang không kịp phản ứng: “Còn không đi mở cửa sổ? Tất cả bị điếc hết rồi à?”
Tuy nói là mùa thu, nhưng thời tiết nóng bức, Tạ lão phu nhân sai người bên ngoài đặt hai chậu băng trong phòng ngủ cho nên bốn phía cửa sổ đều đóng kín mít.
“Viện Nhi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Lưu thị không để ý ánh mắt kinh ngạc của mọi người mà vỗ về bờ vai nữ nhi an ủi: “Toàn bộ cửa sổ mở ra hết rồi, trong phòng sáng lắm, nương ở đây, tổ mẫu cũng ở đây, Viện Nhi sợ cái gì thì nói ra đi, có nương cùng tổ mẫu làm chủ cho con.”
Tạ Lương Viện là một tay bà nuôi lớn, nữ nhi này tuy rằng ngày thường không thích tiếp xúc với người khác, tính cách thiên hướng nội, lúc sinh bệnh tính nết cũng có chút to gan nhưng cũng không phải là đứa nhỏ vô cớ gây sự, cho nên bà muốn hỏi cho rõ ràng.
Tạ Lương Viện nức nở một tiếng, chậm rãi ngẩng đầu nhìn nhìn bốn phía, giống như là đang tìm cái gì đó, rốt cuộc thở phào nhẹ nhõm, hướng tới Lưu phu nhân nhỏ giọng nói: “Nương bảo các đệ đệ muội muội đi ra ngoài trước, người hầu cũng lui hết ra đi.”
Nàng không muốn dọa những đứa trẻ sợ hãi!
Những đứa trẻ nhanh chóng được nha hoàn dẫn ra ngoài.
Trong phòng thoáng chốc trống trải hơn rất nhiều, bầu không khí trở nên quái dị hơn.
Tạ Lương Viện nuốt một ngụm nước miếng, tay bất giác mà nắm chặt tay áo của Tạ lão phu nhân, nhẹ giọng khẽ nói: “Vừa rồi con nhìn thấy trong vòng ngọc của tẩu tẩu xuất hiện một người, người nọ toàn thân trong suốt, màu xanh biếc, giống.. giống ngọc nhân, Viện Nhi lại cho rằng mình hoa mắt.. nhìn lại một lần nữa, nàng ta đột nhiên bay lên, liền đứng ở..” Tạ Lương Viện sợ hãi mà chỉ chỉ ‘Hạ Lăng Tích’: “Đứng ở phía sau tẩu tẩu, một tay của nàng ta.. còn đặt ở trên vai tẩu tẩu, cho nên Viện Nhi, Viện Nhi sợ..” Dư âm còn chưa dứt, Tạ Lương Viện lại dựa vào trong ngực Tạ lão phu nhân, cúi đầu nức nở, thần sắc hoảng sợ bất an, trên dưới lông mi đen nhánh ướt ướt, thỉnh thoảng run lên một chút giống như là đang đề phòng cái gì đó.
Toàn thân trong suốt, màu xanh biếc, ngọc nhân?
Tạ Lương Viện không có khả năng nói dối, vả lại nàng làm sao có thể bịa ra lời ngọc nhân gì đó chứ.
Chẳng lẽ.. âm hồn Hạ Lăng Tích chưa tan biến?
“Hạ Lăng Tích” rùng mình một cái, lòng bàn chân phát lạnh, Chung phu nhân ngồi ở bên cạnh nàng ta sắc mặt cũng trở nên trắng bệch, bất giác chậm rãi dời thân thể dựa sát vào bên người Thái thị.
Tạ Lương Viện đem vẻ mặt của hai người thu hết vào trong đáy mắt, ở đáy lòng thật sự là vui mừng ngút trời, nhưng trên mặt lại tỏ ra đau buồn bi thương: “Tổ mẫu, Viện Nhi sợ hãi.. tại sao các người không nhìn thấy, Viện Nhi lại thấy được, có phải bởi vì thân thể Viện Nhi không tốt hay không?”
Người thân thể yếu ớt thì dễ gặp quỷ thần, ở Tây Lăng quả thật có câu nói này.
Lão phu nhân đau lòng lại không biết trả lời như thế nào.
Thứ thần thần quỷ quỷ này, bà sống cả đời cũng nghe cả đời, nhưng bà thật sự chưa từng thấy qua.
Thái thị nuốt một ngụm nước miếng: “Mẫu thân, đều nói ngọc là vật tránh ma quỷ, thứ kia.. sao có thể từ trong ngọc đi ra chứ, con dâu thật đúng là chưa từng nghe nói qua.”
“Tam thẩm, Viện Nhi đã từng xem qua 《 Đông hạo vật chí 》, trong sách có nói núi Đông Hạo Phổ Lan rất giàu có về một loại âm ngọc, loại ngọc này và ngọc bình thường không giống nhau, ban đêm sẽ phát một loại oánh quang (2), người Phổ Lan thích dùng nó tới thông linh (3). Trong nhà có người qua đời, nếu thọ nguyên người đó chưa hết, chết cũng không có cách nào đầu thai, người Phổ Lan sẽ dùng âm ngọc điêu khắc làm ngọc trang (4), đeo ở trên người, thân nhân đã chết liền sẽ bám vào ngọc trang làm bạn với chủ nhân của miếng ngọc đó.”
(2) oánh quang: Ánh sáng trong suốt, chỉ về mức độ tinh khiết đẹp đẽ của ngọc quý.
(3) thông linh: Giao cảm với đất trời, thần linh.
(4) ngọc trang: Trang sức bằng ngọc.
“Hạ Lăng Tích” luống cuống lại rùng mình một cái, trố mắt hồi lâu, run môi hỏi: “Lục muội muội, muội xem qua loại truyền thuyết này từ đâu?”
“Không phải truyền thuyết, tẩu tẩu không tin thì có thể tìm người tới hỏi, người trong tiệm của lão Ngọc, đa số đều biết loại âm ngọc này tồn tại. Viện Nhi thường xuyên sinh bệnh, không thể tùy tiện ra khỏi khuê phòng cho nên ngày thường lúc buồn bực chính là đọc chút sách.” Tạ Lương Viện mở to hai mắt đơn thuần vô hại, yếu ớt nhìn ‘Hạ Lăng Tích’.
Về sự phong phú loại âm ngọc này ở núi Phổ Lan, đây là sự thật, nhưng đó căn bản không phải là ngọc mà là một loại đá có oánh quang, bởi vì ngoại hình giống như ngọc bích, nhưng vào ban đêm sẽ phát ra một loại ánh sáng màu xanh nhạt cho nên mới được dân bản xứ gọi là âm ngọc.
Còn về phần âm ngọc thông linh, toàn bộ là do nàng bịa ra.
Kẻ giả mạo này không có khả năng ngàn dặm xa xôi đến núi Phổ Lan, hỏi dân chúng địa phương có tập tục này hay không.
Chung phu nhân thật lâu sau mới bình tĩnh lại: “Tích Nhi, cho dù nó là thật hay giả, dù sao cái vòng tay này về sau không đeo nữa là được!”
Tháo vòng tay ra?
Nằm mơ!
Nàng mới vừa thả lưới, hơi thở của con mồi còn chưa dính, sao có thể kéo lưới chứ?
Tạ Lương Viện âm u cười một tiếng, lắc đầu giọng mềm mại nói: “Không thể tháo, đại bá mẫu người không biết, nếu là âm ngọc, lại thông linh, mạo hiểm cởi ta sẽ xúc phạm vong nhân, vong nhân sẽ cảm thấy người đối với người ta bất kính, người ta sẽ tức giận.. nếu nhẹ thì tiểu bệnh tiểu tai, nếu nặng thì chính là tội giết người nghiêm trọng.”
Giờ phút này, Tạ Lương Viện vô cùng mong chờ ban đêm nhanh đến, nàng tin rằng, lòng nghi ngờ sẽ sinh ra ám quỷ, kẻ giả mạo này nhất định sẽ ở trong màn đêm nhìn xem vòng ngọc trên tay nàng ta, đến lúc đó, có kinh có dọa, vui sướng vô cùng!