Lục Hướng Vinh sửng sốt một chút, anh cho rằng vợ nghe được lý do của mình sẽ đồng ý vô điều kiện, dù sao vừa rồi chưa rõ chuyện gì cô cũng đã đồng ý cho Dư Quy Dư Bảo ở lại rồi. Bây giờ nói lý do rồi lại không được sao?
Lục Hướng Vinh cũng không tức giận, chỉ ôn hòa hỏi: “Sao vậy?”
Tạ Kiều giải thích: “Không phải em không đồng ý cho chúng ở lại đây, mà là anh không thể nói vậy. Bên chủ nhiệm Tiễn để em giải quyết, anh đừng chỗ nào cũng nói quan hệ giữa anh và cha của chúng rất tốt.”
Dù Lục Hướng Vinh cũng không hiểu Tạ Kiều vì sao không cho anh nói quan hệ giữa anh và cha Dư Quy Dư Bảo nhưng anh sẽ không nói việc tư của mình với người khác lung tung.
Lục Hướng Vinh hỏi nguyên do: “Kiều nương, vì sao?”
Tạ Kiều cũng không nói chuyện sẽ xảy ra của vài năm sau với anh, nhất thời trong không tìm được lý do phù hợp, cho nên bất chấp nói: “Dù sao cũng không được, việc này để em xử lý.”
“Hai đứa trẻ chạy đến đây từ chỗ chủ nhiệm Tiễn, nhất định đã xảy ra chuyện không tốt nào đó. Đoán chừng chủ nhiệm Tiễn cũng không muốn truy đến cùng, em cho chị ta một bậc thang để đi xuống là được.”
…
Sáng sớm, lúc Tạ Kiều thức dậy rửa mặt, thấy Lục Hướng Vinh ngồi trên xe lăn nói chuyện với Đại Thiết và Nhị Nha, loáng thoáng có thể nghe thấy tên của Ngô Cương Kiến, đó là người giỏi sửa lò trong đại đội trưởng của bọn họ, trên cơ bản nhà ai muốn sửa lò thì đều mời Ngô Cương Kiến đến giúp đỡ.
Thế này là muốn bảo hai đứa nhỏ đi tìm Ngô Cương Kiến à? Tìm Ngô Cương Kiến xây lò, vậy phải trả thù lao. Đại Thiết và Nhị Muội không có tiền mà nhỉ? Lục Hướng Vinh nói muốn dạy hai đứa nó thì không thể đưa tiền cho chúng.
Tạ Kiều cũng không cẩn thận lắng nghe, mặc kệ Lục Hướng Vinh xử lý như thế nào, dù sao ngày mai hai đứa Đại Thiết và Nhị Nha chắc chắn sẽ không xuống đồng làm việc cùng cô rồi.
Sau khi cô rửa mặt xong, lập tức chuẩn bị chút đồ ăn sáng nhà. Kể từ hôm nay trong nhà thêm hai người, cô phải tính toán tỉ mỉ, bằng không thì lương thực trong nhà ăn không được mấy hôm.
Lúc nấu cháo, anh em Dư Quy đã tới.
Dư Quy hỏi: “Thím, có cần cháu giúp gì không?”
Dư Bảo ở bên cạnh đang núp sau lưng anh mình thò đầu ra, mở to đôi mắt thuần khiết nhìn Tạ Kiều, dường như rất ngạc nhiên với công việc Tạ Kiều đang làm.
Cái này khiến Tạ Kiều có chút ngạc nhiên, với những gì cô biết về Dư Bảo, cô cho rằng con nhóc kia giống Tiểu Tể nhà cô, tính cách nhát gan, ít nói kiệm lời. Bây giờ trông vẻ mặt này, quả thực không giống người nhát gan, ngược lại là có chút ngây thơ hoạt bát. Chẳng nhẽ là vì chưa quen nên mới tỏ ra câu nệ sao?
Tạ Kiều cảm thấy về sau có rất nhiều thời gian để hiểu, bây giờ cứ mày mò tìm hiểu thì không có ý nghĩa gì. Cô bảo Dư Quy ngồi xổm xuống, hỏi cậu: “Cháu biết bên chủ nhiệm Tiễn rồi đó, có phải thím không nên đắc tội đúng không?”
Vẻ mặt Dư Quy thay đổi, cho rằng Tạ Kiều muốn đưa hai anh em họ về bên chủ nhiệm Tiễn.
Tạ Kiều vội vàng giải thích: “Không phải thím muốn đưa cháu về. Ngày hôm qua nếu đã đồng ý cho cháu ở lại thì dĩ nhiên thím sẽ không lật lọng. Chỉ là chúng ta phải nghĩ cách không đắc tội chủ nhiệm Tiễn, để cho hai anh em cháu ở lại một cách quang minh chính đại. Cháu hiểu không?”
Dư Quy hồ nghi nhìn Tạ Kiều, còn trong lòng thì đang run sợ, bảo: “Cách gì?”
Tạ Kiều mỉm cười, nói: “Chớ khẩn trương, ngày hôm qua các cháu chạy đến, hôm nay chủ nhiệm Tiễn nhất định sẽ tìm các cháu ở khắp nơi. Từ giờ trở đi cháu phải giúp thím làm chút công việc tốn sức, cháu cũng biết chú Lục của cháu đi đứng bất tiện, trong nhà rất nhiều công việc đều là thím làm, đến lúc đó thím sẽ nói với chủ nhiệm Tiễn là cháu vào nhà thím là để giúp thím làm việc, bởi vì thím bận bù đầu, hiểu chưa?”
Chỉ là làm việc mà thôi, Dư Quy cảm thấy không có gì, cậu gật đầu nói: “Sức của cháu rất mạnh, thím muốn cháu làm công việc gì cũng được.”
Sau khi Dư Quy gật đầu, Tạ Kiều chuyển ý một cái: “Nhưng mà cháu phải nói cho thím biết rốt cuộc hôm qua xảy ra chuyện gì khiến cho các cháu chạy đến đây. Chỉ khi thím biết rồi thì mới có thể dùng điểm yếu này uy hiếp chủ nhiệm Tiễn, giúp hai anh em các cháu chắc chắn ở lại đây.”