Editor: Cor_1881
Rầm –”
Vân Lục bị Giang Úc ném ra ngoài cửa, cô chống tay lên tường, vừa quay đầu lại, cửa phòng đã đóng lại.
Cô ngây người, đứng trước cửa.
Ngoài cửa lớn lại truyền đến tiếng chuông cửa.
“Leng keng leng keng, chúc mừng năm mới.”
Lại có người tới, Vân Lục ra phòng khách, nhưng không trực tiếp mở cửa, từ mắt mèo nhìn ra.
Bên ngoài một nam sinh đang đứng, trong tay cầm một túi hành lý màu đen.
Như là nhận thấy được có người nhìn, hắn ngẩng đầu nhìn về phía mắt mèo, khuôn mặt tuấn tú lộ ra, nửa ngày, hắn nâng kính, hướng mắt mèo cười.
Hứa Điện.
Vân Lục lập tức mở cửa, nam sinh xem tiến vào, nhìn cô, nhướng mày, “Tôi đoán Giang Úc hắn ở nơi này.”
Vân Lục a một tiếng, “Vào đi, bên ngoài lạnh.”
“Không, đây là hành lý của Giang Úc.” Nói, Hứa Điện liền đem túi màu đen đặt ở trên mặt đất, câu môi cười một cái, “Tạm biệt, ngủ ngon.”
“Ngủ ngon.” Vân Lục đáp.
Cô xoay người lại lấy túi.
Hứa Điện đi vào trong tuyết, ven đường một chiếc xe hơi màu đen dừng lại, Chu Dương hướng Vân Lục phất tay, Vân Lục lập tức phất tay theo, Hứa Điện cũng đảo qua liếc mắt một cái, sau cười như không cười mà chui vào trong xe.
Chiếc xe nhanh chóng rời đi, hòa vào đêm tuyết.
Vân Lục cầm túi hành lý, đóng cửa lại.
Túi không nặng, cô một đường đi vào, trước cửa phòng Giang Úc, Vân Lục nâng tay gõ gõ, lần một, không ai đáp, lần hai, không ai đáp, lần ba….
Vẫn không.
Hắn ngủ rồi sao? Cả người hàn khí, áo lông khẳng định dính một ít tuyết, lạnh như vậy, Vân Lục không hề khách khí, nhấc chân hung hăng đạp cửa: “Giang Úc! Mở cửa!”
Thanh âm rất lớn, toàn bộ chung cư đều chấn động.
“Cậu mà không mở, tôi sẽ nổi giận đó!” Vân Lục giọng căm hận uy hiếp.
“Cạch –”
Cửa mở.
Giang Úc đen mặt, cắn điếu thuốc, nâng cằm nhìn cô, không tình nguyện hỏi: “Làm gì?”
Vân Lục liếc mắt xem thường, đem hành lý ném dưới chân hắn.
Sau đó xoay người hướng cửa phòng mình đi đến, Giang Úc tức khắc luống cuống, một tay cầm điếu thuốt, một tay bắt lấy cánh tay cô, “Này, chuyện gì cũng từ từ.”
Vân Lục quay đầu nhìn hắn, “Tức giận đủ rồi?”
Giang Úc mạnh miệng: “Tôi không có tức giận.”
Vân Lục cười lạnh một tiếng, sau nhìn cổ áo hắn có chút ẩm ướt, vẫn nói: “Mau tắm rửa đi.”
Giang Úc: “…..”
Sau đó xoay người cầm lấy túi hành lý, lấy áo ngủ, trong phòng có lò sưởi trong tường cùng máy sưởi, cũng không lạnh, hắn lấy áo ngủ, quay đầu đi nhà tắm chung.
Nam sinh rất cao, hắn vừa đi vừa cởi áo lông, Vân Lục không cẩn thận nhìn thấy vòng eo thon chắt, đỏ mặt, nhanh chóng quay đầu về phòng.
Sách vở học tập đều để trong phòng, Vân Lục ngồi ở trên ghế, lật sách vở.
Chỉ chốc lát sau, có tiếng gõ cửa, Vân Lục quay đầu lại, Giang Úc mặc áo ngủ đen trên đầu đắp khăn lông, lười nhác mà dựa ở trên cửa, “Có thể vào không?”Cô suy nghĩ chốc lát.
“Vào đi.”
Giang Úc nhướng mày, đi vào, đứng bên cạnh cô, cúi người nhìn sách vở trên bàn, ngón tay khớp xương rõ ràng di chuyển, Vân Lục ngửa đầu, nhìn thấy ghét bỏ trong mắt hắn.
Vân Lục: “……”
“Học hành điểm số như vậy?” Quả nhiên, hắn mở miệng liền trào phúng.
Vân Lục từ trong tay hắn đoạt lấy sách vở.
“Ai cần cậu lo.”
Cô lấy mặt che lại, cả gương mặt phiếm phiếm hồng.
Giang Úc đầu ngón tay ngứa, vài giây sau, nắm cằm cô.
“Về sau nhất định quản cậu thật chặt.”
“Ai, đau!” Vân Lục cà lăm giãy giụa, Giang Úc không buông tay, chân dài bước qua, ngồi xuống bên cạnh cô, lúc này mới buông ra, thuận tiện cầm lấy một quyển sách, đè ở trên bàn, lấy bút viết viết: “Đề Cambridge là cái dạng này, nhìn đi, chỉ cho cậu trọng điểm, miễn cho thi không đậu khóc hu hu chạy về nước.”
Vân Lục xoa mặt, nghiêng người nhìn qua.
Trong lòng thật ra rất vui vẻ, có người chịu giải đề cho cô, thật sự là thật tốt quá.
Không hổ là Giang Thái Tử gia.
Giang Úc chống cằm, trong phòng ánh đèn nghiêng xuống, dừng trên mặt hắn, trên mũi, làm gương mặt càng thêm tuấn lãng, Vân Lục nhìn đôi mắt hắn hẹp dài, nhanh trong li khai, tâm nhảy dựng lên, cô nhấp môi, làm bộ không thèm để ý.
Hai người cứ như vậy, giải đề một buổi tối.
*
Sáng sớm, bảo mẫu xách một túi gạo vào cửa, lúc đổi giày phát hiện một đôi giày thể thao nam, bà không nghĩ nhiều, tưởng của cha Vân Lục, một đường xách gạo vào phòng bếp, cùng lúc cửa phòng bên cạnh mở ra, bảo mẫu vừa quay đầu lại, liền nhìn thấy một nam sinh tuấn soái đánh ngáp đi ra, mặt mày còn mang theo một chút buồn ngủ.
Bà sửng sốt, gạo rơi trên mặt đất.
Nam sinh nhìn về phía bà, biểu tình có chút không kiên nhẫn.
“Bà là ai?” Ngữ khí kiêu ngạo ương ngạnh.
Bảo mẫu nhìn trái nhìn phải, chần chờ, “Tôi là bảo mẫu của Vân Lục, cậu là ai?”
“Bảo mẫu, buổi sáng tốt lành.” Giang Úc nghe được tên Vân Lục, gật gật đầu, sự khó chịu đều phai nhạt rất nhiều, hắn duỗi tay mở Vân Lục cửa phòng, trực tiếp đi vào.
Bảo mẫu vẻ mặt khiếp sợ.
Vân Lục.
Mới mười sáu đi? Không, qua năm mười bảy, nhưng là…. Đã có bạn trai sao?
Phòng Vân Lục lò sưởi ấm áp, cô chôn ở trong ổ chăn, cả khuôn mặt chỉ lộ cái trán, Giang Úc đi đến đầu giường, khom lưng, một tay chống bên má cô, lén lút xốc chăn lên, lộ ra dáng vẻ ngọt ngào (?), dáng người cô nhỏ nhắn, nhưng là ngũ quan xinh đẹp, lông mày tinh tế, môi nhỏ nhấp nháy, như đang mơ thấy điều gì vui vẻ.
Hắn đầu ngón tay chạm vào lông mày cô, nhẹ nhàng di ngón tay.
Ngón tay chạm vào gương mặt, đi xuống, khóe môi, còn có cái kia cười liền lộ má lúm đồng tiền, hắn đôi mắt thật sâu nhìn cô.
Lúc này.
Cửa truyền đến tiếng bước chân, hắn ngẩng đầu, đôi mắt hẹp dài lập tức nheo lại, quét qua, thập phần sắc bén, như lãnh địa bị xâm phạm.
Trực tiếp đem bảo mẫu khóa chặt một chỗ.
Bà sợ hãi dùng tiếng Anh hỏi: “Buổi sáng uống chút cháo được không?”
Giang Úc đôi mắt vẫn mang theo hàn ý, sau đó hắn gật gật đầu.
Thấy hắn trả lời, bảo mẫu lập tức liền chạy.
Nam sinh này khí thế quá cường đại.
Còn có tư thế kia, thật sự quá thân mật.
Đứa nhỏ Vân Lục này, thật sự nói bằng hữu!! Này lão gia có biết hay không? Nghĩ vậy, bà lại cảm thấy chuyện của những người trẻ tuổi không cần lo cho quá nhiều, vì thế chuyên tâm đi nấu cháo.
Vân Lục là bị Giang Úc quấy rầy mà tỉnh, vừa mở mắt, gương mặt đẹp của nam sinh gần ngay trước mắt, cô mê mê hoặc hoặc nhất thời không phản ứng, thân mình phản xạ tính co rụt lại, nhanh tay mà ấn chuông đầu giường, “Dì ơi, trong nhà có trộm, dì –“
Chuông đầu giường đinh đinh đinh vang lên, thập phần chói tai.
Bảo mẫu bị gọi chạy lên, miệng Vân Lục vừa lúc bị Giang Úc tay che lại, nam sinh cúi người ép sát cô, lạnh lùng hỏi: “Cậu nói lại lần nữa, tôi là ai?”
Vân Lục chớp mắt, mặt đầy buồn ngủ xua tan.
Cô ngẩn ngơ, nhìn rõ Giang Úc, cả người cô liền thả lỏng, miệng mở ra, như là muốn nói chuyện.
Giang Úc xoa nhẹ môi cô, mới buông ra.
Cô ôm ngực nói: “Làm tớ sợ muốn chết, gương mặt cậu như vậy làm trộm thật đáng tiếc.”
Giang Úc nhướng mày: “Mặt tôi như vậy thích hợp làm gì?”
Vân Lục bắt chăn: “Chết đi.”