Tro Tàn

Chương 9: Trường Trung học số 13



“Một nơi rất tự do”

“…” Thịnh Nhậm Tinh cảm thấy cả người mình nóng rực. Cậu đứng dậy, mặt cứng ngắc, giả vờ như không nghe thấy gì: “Còn hơi nóng đấy.”

Hình Dã gật đầu, biểu tình không quan tâm mấy.

Hắn tiếp tục chơi game, Thịnh Nhậm Tinh xem hắn chơi. Bởi vì chơi lại từ đầu, Hình Dã qua màn rất nhanh.

Chẳng qua bao lâu, Thịnh Nhậm Tinh cảm thấy mí mắt của mình dần trở nên nặng nề hơn, cậu gắng sức chống chọi, cũng chỉ có thể mở mắt thêm một giây đồng hồ nữa.

Cứ như thân thể và tinh thần của mình bị tách rời, người đã ngủ rồi, nhưng ý thức lại vẫn tỉnh táo. Cậu có thể cảm nhận được Hình Dã đẩy mình nhích sang bên cạnh, sau đó giúp mình chỉnh lại gối nằm. Bỗng, cậu nghe được hai tiếng ho khan đè nén.

Một giây trước khi chìm vào giấc ngủ, Thịnh Nhậm Tinh lo lắng cầu trời rằng Hình Dã không có chuyện gì, cậu không muốn đối mặt với một cái xác khi thức dậy vào sáng ngày mai.

Hình Dã còn chưa biết đối phương đang trộm nghĩ mình sắp hẻo rồi. Vì thấy Thịnh Nhậm Tinh đã ngủ, hắn chơi xong một ván cuối rồi tắt di động đi. Khi trước hắn chưa từng chơi những trò này, cũng không có thời gian cho những việc ấy. Bây giờ được thử, hắn lại cảm thấy vô cùng ngạc nhiên, hóa ra một trò chơi có thể tinh tế đến thế. Sau, hắn nghĩ cái người Thịnh Nhậm Tinh này chẳng có chút tâm tư đề phòng nào cả, điện thoại còn đang ở trong tay mình mà cậu ta đã dám ngủ rồi.

Đúng lúc này, di động của Thịnh Nhậm Tinh liên tiếp vang lên thông báo.

Là một người tên “Khâu đầu bư”. Hắn vô tình thấy được một đoạn tin nhắn, [Nó không biết chuyện nhà mày, cái thằng ngu ấy…]

Hình Dã không có đam mê xem trộm tin nhắn riêng của người khác, đành lật úp điện thoại xuống.

Rồi tác dụng muộn màng của vị thuốc cuối cùng cũng phát tác, hắn nhẹ nhàng thả lỏng người, và dần chìm vào trong giấc mộng sâu.

Ngày hôm sau, hai người bị đánh thức bởi chuông báo thức của Hình Dã. Điện thoại vừa vang lên một tiếng, Hình Dã đã bừng tỉnh ngay, sau đó vội vươn sang tắt báo thức đi. Hắn quay qua nhìn Thịnh Nhậm Tinh, thấy cậu vùi cả mặt vào trong tấm chăn, nhìn không ra có bị đánh thức hay không.

Dường như thân thể của Hình Dã đã quen với giày vò, ngày hôm qua bệnh tình còn nghiêm trọng thế, hôm nay đã khỏe hơn phân nửa rồi. Sau khi xuống giường rửa mặt, hắn lại ngựa quen đường cũ nốc thêm vài viên thuốc.

Hắn nghe thấy giọng của Thịnh Nhậm Tinh truyền đến: “Cậu tỉnh rồi à?”

Hắn ngoảnh lại, trông thấy Thịnh Nhậm Tinh nằm gối đầu lên cánh tay mà xem hắn. Vì bị ánh mặt trời rọi vào, cậu khép chặt một bên mắt, trên mặt chỉ toàn là khát vọng muốn nướng thêm chút nữa.

“Ừm.” Hình Dã gật đầu. Hắn chờ vài giây, mắt thấy Thịnh Nhậm Tinh chỉ ngẩn ra nhìn mình mà không nói gì thì lại xoay người bắt đầu thu dọn đồ đạc.

Cũng chỉ là sửa soạn một ít quần áo bẩn cùng với đống thuốc men hôm qua, chưa đến vài phút là đã dọn xong.

Tầm mắt của Thịnh Nhậm Tinh nhìn theo bóng dáng của hắn, chợt bảo: “Đội mũ đi.” Xong giơ tay chỉ chỉ cái mũ lưỡi trai đang treo trên giá đồ.

Nước da của Hình Dã sáng quá, ngày hôm qua vết cắt trên chân mày nhìn còn đỡ, bây giờ màu thuốc đỏ làm vết thương trông rất sợ.

Vốn Hình Dã định nói không cần, nhưng khi nhìn thấy Thịnh Nhậm Tinh thu tay lại rồi che miệng ngáp ngắn ngáp dài, hắn đành thấp giọng “ừm” một tiếng.

Trước khi đi, hắn nhìn thẳng về phía Thịnh Nhậm Tinh và nói: “Cảm ơn.”

Thịnh Nhậm Tinh làu bàu một câu “ừm hửm” không rõ chữ, rồi híp mắt khua khua tay với hắn. Cái phất tay ấy trông không giống như một cái vẫy tay chào tạm biệt, mà cực kỳ giống hoàng đế đang cho “miễn lễ” hơn.

Hình Dã trông cậu, kéo khóe miệng cười nhẹ một tiếng.

Hắn nghĩ hẳn là hai người sẽ không gặp lại nữa, trước khi đi đành để lại vài thứ trên bàn.

Trong đó có một món là chiếc ô đêm hôm qua. Lấy mũ, đổi dù.

Sau khi tỉnh lại, Thịnh Nhậm Tinh nhìn chiếc ô trên bàn, rồi lâm vào mê man trong phút chốc.

Thế hôm qua cậu đi trả dù làm chi?

Nghĩ như thế, tự dưng tâm tình cậu không tồi chút nào, với tay chụp một bức đăng lên vòng bạn bè: [mũ & dù]

Còn có một món khác nữa, một lọ kem bôi ngoài da. Thịnh Nhậm Tinh cầm lấy nhìn nhìn một hồi, là thuốc trị bỏng.

Cậu sửng sốt, ngón tay lần đến dưới xương quai xanh của mình, lúc này vết bỏng đã không còn đau mấy nữa.

Ngược lại, còn thấy hơi râm ran nhẹ.

Thoáng chốc đã đến thứ hai đầu tuần, hôm nay cũng là một ngày đẹp trời.

Trong hai ngày này, đồ của cậu cuối cùng cũng được gửi đến, Thịnh Nhậm Tinh lập tức quẳng đống đồ mình vừa mua vào trong một xó. Cậu chọn một chiếc áo hoodie màu trắng cùng một chiếc quần jean rách, sau đó chỉnh trang lại mái tóc đỏ của mình.

Cứ như vậy xuất hiện trong văn phòng trường.

Ở Trung học số 13.

Vốn Thịnh Nhậm Tinh cho rằng mình sẽ trông rất lạc loài, không nghĩ rằng bước vào trường rồi mới thấy, hóa ra học sinh mặc đồng phục mới chiếm thiểu số. Vô số các bộ đồ hoa hòe lòe loẹt tung bay rợp trời, Thịnh Nhậm Tinh đứng giữa đám học sinh này còn trông có vẻ khá nghiêm chỉnh.

Các vị bạn học tương lai chạy lướt qua cậu, cái đầu màu vàng chóe phất qua hai mắt.

Thịnh Nhậm Tinh mặt lạnh như tiền, trong lòng nhủ, chắc không cần cắt tóc rồi.

Quả nhiên, thầy quản sinh lia ánh nhìn đánh giá cậu từ trên xuống dưới, không hề có ý kiến gì với trang phục của cậu. Ông chào hỏi bằng giọng rất thân thiện: “Thịnh Nhậm Tinh đấy à?”

Thịnh Nhậm Tinh đứng trước bàn làm việc, quét mắt nhìn những thầy cô xung quanh bọn họ, rồi gật đầu.

“Ngồi đi ngồi đi.” Thầy quản sinh vươn tay chỉ vào một chiếc ghế.

“Em tới đây báo danh một mình à?” Hẳn là ông không hay cười, lúc này nở nụ cười trông chẳng khác gì cáo già đang canh me một chú gà con.

Thịnh Nhậm Tinh nghĩ, chỉ sợ thầy không thấy được chú gà con kia rồi. Cậu ngồi xuống, đáp: “Dạ.”

Thầy quản sinh gặng hỏi: “Không có người lớn đi kèm à?”

“…” Thịnh Nhậm Tinh trả lời không mặn không nhạt, “Tài xế nhà em đưa em đến cửa rồi quay về rồi, thầy có việc gì cần nói với bác ấy ạ?”

Thầy quản sinh nghẹn lời, ông thì cần nói gì với tài xế cơ chứ. Tầm mắt ông đảo quanh mặt Thịnh Nhậm Tinh một hồi, cũng không hỏi lại nữa: “Cần giải quyết chút thủ tục mà thôi, nếu có người lớn ở đây thì tiện hơn, không có cũng không sao…”

“Em tự làm là được rồi ạ.”

“…”

Hai người chuyện trò một hồi, thầy quản sinh lại dặn dò đôi ba câu, sau đó nói: “Vậy là được rồi. Thầy dẫn em đến lớp nhé?”

Thịnh Nhậm Tinh “dạ” một tiếng rồi đi theo sau ông.

Lúc này đã vào giờ rồi, nhưng vẫn còn một vài học sinh đang lảng vảng ngoài hành lang, cũng không trông giống đang hối hả đến lớp lắm. Thịnh Nhậm Tinh dạo mắt một vòng, trong lòng đã không ôm hy vọng gì với môi trường học tập ở đây.

Lại nói, ngôi trường này vốn cũng chỉ là một biện pháp để cậu tới được Tuyên Thành mà thôi. Nếu không phải vì thủ tục chuyển trường dễ đến mức có tiền là xong tất thì cậu cũng đâu vào tới đây được.

“Ngày hôm nay là thứ hai, đám học sinh vừa mới trở về từ kì nghỉ nên khó trách sẽ hơi lơ là.” Thầy quản sinh mỉm cười với cậu, “Châm ngôn của trường chúng ta là tự do và toàn năng phát triển. Trình độ giáo dục của những thầy cô ở đây đều thuộc tốp đầu, tỉ lệ lên lớp cũng không kém gì Tuyên Trung hay Nhị Trung bọn họ, ngài Thịnh có thể yên tâm với chất lượng đầu ra ở đây.”

Thịnh Nhậm Tinh gật đầu và nở một nụ cười yên tâm, trong lòng nghĩ thầy cứ nói thoải mái, người thầy muốn trấn an đảm bảo không thèm gặp thầy đâu.

Lại nói, ba cậu đã có định kiến sẵn với Tuyên Thành rồi. Đừng nói là ổ gà này, dù có là một cây ngô đồng hoàn mỹ đi nữa, ngài phượng hoàng họ Thịnh còn có thể kén cá chọn canh rồi chê bai chỗ đậu nữa mà.

Ngờ đâu thầy quản sinh vừa dứt lời thì có một nhóm học sinh ở chỗ rẽ đã bước tới.

Vừa cười hi hi ha ha vừa ngạo mạn chiếm cứ cả đường đi, phảng phất như chuông vào lớp là nhạc nền của bọn họ vậy.

Gió buốt thổi tới câu oán trách của một cậu nam sinh: “… Tao đã bảo nên tới Chân trời mới đại luôn đi, sáng sớm tinh mơ tự dưng tới trường làm khỉ gì.”

Còn chưa kịp dứt lời đã trông thấy vẻ mặt âm trầm của thầy quản sinh.

Oan gia ngõ hẹp mà, mấy cậu bạn này hoảng sợ trông thấy rõ, một tên đầu vàng còn kinh ngạc bật thốt: “Úi đệt, lão Lý trọc!”

“…”

Khung cảnh đông cứng lại trong nháy mắt.

Thịnh Nhậm Tinh nhìn sang thầy quản sinh theo bản năng, tầm mắt không kiềm được mà liếc qua đỉnh đầu ông.

Chỉ thấy sắc mặt của ông đã đen tới độ không tưởng, dường như có thể phát nổ bất cứ lúc nào.

Một nam sinh bên cạnh cậu đầu vàng tinh mắt trông thấy, khéo léo hô lớn: “Em chào thầy ạ!”

“Chúng em vào lớp nhé ạ!” Rồi chuồn mất hút.

“Đứng đó!” Thầy Lý chỉ tay vào bọn họ, giận đến điên cả người. Ông nghiến răng gào to, “Tan học tới văn phòng của tôi ngay! Có nghe không đấy!”

Các cậu học sinh chuồn rất nhanh, đầu cũng không thèm ngoảnh lại.

Thầy Lý chỉnh đốn lại cảm xúc của bản thân, đưa Thịnh Nhậm Tinh đến cửa lớp 3 rồi gọi người giáo viên ở bên trong: “Đây là chủ nhiệm lớp em, cô Vu.”

Cô Vu mang một cặp kính gọng vuông, nếp chân chim nơi khóe mắt hơi khắc sâu, làm cô thoạt trông có vẻ nghiêm khắc. Cô bước tới đánh giá Thịnh Nhậm Tinh một phen, rồi nở một nụ cười lịch sự: “Là Thịnh Nhậm Tinh à? Vào đi em.”

Thầy Lý vươn tay nhằm vỗ vai cậu: “Có thắc mắc gì thì cứ tới văn phòng tìm thầy nhé.”

Thịnh Nhậm Tinh hơi nghiêng người, tránh đi bàn tay của ông: “Em cảm ơn thầy ạ.”

Sau đó lại thấy thầy Lý quản sinh vội vã lao đi, nhìn phương hướng cũng không trông giống như đang về văn phòng. Hẳn là muốn đi tóm mấy thằng nhãi vừa dám gọi ông là đầu trọc, bóng lưng ông đằng đằng sát khí.

Thịnh Nhậm Tinh thu hồi tầm mắt về từ ô cửa sổ, nhìn sơ qua một đám các bạn học tương lai đang ngồi trên ghế, ai nấy đều trơ mắt nhìn cậu với vô số những biểu cảm khác nhau. Cậu liếm liếm môi, hai tay cắm trong túi, khẽ gật đầu: “Thịnh Nhậm Tinh.”

Ba giây sau, bên dưới truyền đến một tràng vỗ tay loạn xà ngầu.

“Được rồi, học sinh mới vẫn chưa có sách, vậy em nên ngồi ở…” Cô Vu quét mắt khắp căn phòng, suy tính xem Thịnh Nhậm Tinh nên ngồi chung với ai.

Trần Dĩnh ngồi cuối lớp vừa đung đưa ghế vừa giơ tay: “Cạnh em ạ!”

Một chân đá văng cậu béo đang ngồi cạnh mình ra ngoài, cậu ta tích cực vẫy vẫy tay với Thịnh Nhậm Tinh: “Ở đây ở đây ở đây!”

Mập mạp đột nhiên không kịp phòng ngừa: “Tao đệt mẹ mày!”

Cả lớp cười ầm lên.

Cô Vu ra sức vỗ bàn: “Tiêu Cường, cấm chửi thề! Ra sau lớp đứng ngay cho tôi!” Lại một trận cười to nữa vang lên.

“Em ngồi đây được rồi ạ.” Giữa tiếng cười, Thịnh Nhậm Tinh chỉ chỉ vào chỗ ngồi đằng sau Trần Dĩnh, không nhiệt tình mấy với màn chào đón nồng hậu của cậu ta.

Cô Vu sửng sốt, châm chước một hồi rồi gật đầu: “Vậy em ngồi ở đó trước đi.” Xong lại quay qua gọi mập mạp, “Bỏ sách xuống! Đừng có giả đò với tôi, bình thường sao không thấy cậu siêng như thế, hả! Đang giấu điện thoại đằng sau chứ gì!”

Cậu mập lớn tiếng kêu oan.

Trần Dĩnh không chừa cho cậu ta tí mặt mũi nào, một vuốt cướp lấy sách cậu ta, lại xoay người chuyền sách của mình sang cho Thịnh Nhậm Tinh. Cậu cười tươi rói: “Mượn sách của tớ trước không?”

Thịnh Nhậm Tinh nhìn cậu ta, vươn tay ra nhận lấy: “Cảm ơn.”

Ở bên kia, đám nam sinh chạy một mạch về tới lớp 9. Vừa tới nơi, cậu đầu vàng tỏ vẻ chẳng còn gì để luyến tiếc: “Tiêu rồi tiêu rồi bị lão trọc bắt được rồi, hỡi những người anh em ơi, chào cờ hôm nay tao lại lên bục tiếp rồi!”

Một người bạn của cậu ta hào hứng lên trong nháy mắt: “Làm sao vậy, đi cua gái bị bắt hay gì?”

“Không có mà.” Đầu vàng hất hất tóc.

“Ờ, nó chỉ chửi lão Lý trọc đầu ngay trước mặt ổng thôi.”

“…”

Mấy thằng bạn của cậu ta lăn ra cười bò: “Hahahahahaha mày đỉnh vãi, xong đời mày rồi cháu trai ạ.”

Bọn họ nháo nhào một hồi, một bạn gái ở sau lưng bọn họ khẽ bảo: “Im lặng coi!”

Mọi người quay qua nhìn, trông thấy đằng sau ghế của cô, có một người nam sinh mặc đồng phục đang ghé vào bàn ngủ.

Mọi người ngẩn ra, giảm nhỏ tiếng lại thật: “Hử? Hôm nay anh Hình tới lớp hả?”

“Tới lúc nào vậy nhờ, tao đâu có thấy đâu.”

Cô nữ sinh, cũng chính là Thôi Hiểu Hiểu, trợn trắng mắt với bọn họ: “Mắt các cậu thì thấy được cái cứt ấy.”

Một cậu bạn cười với cô: “Không phải đang nhìn cậu hả, thế cậu là gì?”

“Dám nói lần nữa xem?!”

“Ồn ào cái gì đấy!” Chỉ thấy trước cửa, thầy Lý đã sầm mặt nhìn bọn họ chằm chằm, gào to, “Vào học được bao lâu rồi! Bộ cái lớp này là cái chợ à! Giáo viên tiết này của các em đâu!”

Cả lớp 9 nhanh chóng trở về chỗ ngồi của mình, yên lặng cúi gằm mặt xuống.

Thầy Lý nhòm qua một biển người đang cúi đầu, rồi hít một hơi thật sâu trước khi xướng tên hỏi tội: “Tưởng Tĩnh, Vạn Quan Tây, … Hình Dã, bước ra ngoài cho tôi!”

Hình Dã, người vừa mới bị đánh thức, ngẩng lên chạm mắt với thầy quản sinh một cái: “?”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.