Editor: Nguyên Mạc
Cuộc thi Ballaet Lạc Tang diễn ra lần thứ 3 đã kết thúc thành công tốt đẹp.
Giang Vãn giành ngôi á quân ở lứa tuổi thiếu niên.
Người chiến thắng là một cô gái rất ưu tú khác.
“Chúc mừng.” Giang Vãn cười chúc mừng, trong mắt tràn đầy chân thành.
Cô không ngạc nhiên với kết quả như vậy, thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân[1], cô hiểu câu nói đó.
[1] thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân: bên ngoài bầu trời có bầu trời khác, người tài có người tài hơn.
Nữ sinh kia sửng sốt một chút, cô ấy thấy vẻ mặt đối phương rất chân thành, không có chút miễn cưỡng nào.
Đây là che giấu quá tốt, hay là lòng dạ quá rộng rãi?
“Cám ơn, rất mong được gặp lại lần sau.” Cô ấy cũng cười đáp lễ, nhưng trong lòng lại sinh ra chút hảo cảm.
Khi thi đấu hoàn toàn kết thúc, Quan Quan mới biết trước đó ở hậu trường xảy ra chuyện gì, cô tức thành cá nóc.
Dưới yêu cầu bắt buộc của Bắc Hòe và Quan Quan, Giang Vãn vẫn đến đến bệnh viện kiểm tra toàn diện.
Vẻ mặt Quan Quan nghiêm nghị gương mặt nhỏ căng thẳng ra nhìn kết quả kiểm tra. Người không biết còn tưởng rằng cô đang nghiên cứu một vấn đề học thuật sâu sắc nào đó.
“Thế nào, tớ đã nói tớ không sao, bây giờ yên tâm đi.” Giang Vãn bất đắc dĩ lắc đầu.
Cô nhìn khuôn mặt trẻ tuổi đầy collagen của bạn mình, lại bắt đầu hoài niệm phiền muộn.
Kiếp trước, mọi người đều phản đối việc cô ở bên Tiểu Bắc, nhưng chỉ có Quan Quan nói với cô rằng hạnh phúc của cậu mới là điều quan trọng nhất.
Không giống như Quan Quan bây giờ yêu Sầm Kim đến điên cuồng, Quan Quan ở kiếp trước không có quan hệ gì với Sầm Kim và Bắc Hòe, huống chi là thích Sầm Kim.
Ít nhất là trước khi bị tai nạn xe, Quan Quan vẫn còn độc thân.
Điều mà Giang Vãn lo lắng nhất là hiệu ứng con bướm, cô sợ rằng vì mình đã thay đổi quỹ đạo của vận mệnh, mà làm hại Quan Quan.
Cũng không biết Quan Quan thích Sầm Kim, là tốt hay xấu.
“Cậu… Cậu làm gì vậy?”
“Không có gì.” Giang Vãn hoàn hồn lại.
Quan Quan nghi ngờ liếc bạn tốt của mình. Nếu vừa rồi cô nhìn không nhầm, ánh mắt của Giang Vãn… sao cứ giống như một bà mẹ già nhìn tiểu hài tử không hiểu chuyện vậy?
Đột nhiên cô rùng mình một cái.
Quên đi, không nên suy nghĩ vớ vẩn.
Kết quả kiểm tra không có vấn đề gì, Bắc Hòe mới thở phào nhẹ nhõm.
Về phần Hướng Nhiên, Giang Vãn đã báo cáo với ban tổ chức ngay sau kết thúc cuộc thi.
Gia đình của Hướng Nhiên có tiền, cô ta được nuông chiều từ bé, tích cách quá mức điêu ngoa tùy hứng, ương ngạnh không muốn nhận sai xin lỗi.
Giang Vãn khinh thường không thèm cái khoản bồi thường gì đó, cô chỉ muốn Hướng Nhiên vĩnh viễn ghi nhớ bài học này.
Không có cách nào, hai bên không chịu hòa giải.
Hướng Nhiên đã bị loại khỏi cuộc thi, lịch sử đen tối này được ghi lại trong suốt sự nghiệp múa của cô ta.
Tâm cao khí ngạo như Hướng Nhiên, tất nhiên không thể chấp nhận được sự thật này.
Hình phạt này là kết quả xử lý tốt nhất, dù sao Giang Vãn cũng không bị thương, nếu làm to quá mức sẽ không tốt.
Trận khôi hài xem như dừng ở đây.
Nhưng gần đây Bắc Hòe phát hiện ra điều gì đó.
Cô ấy cảm thấy Giang Vãn trở nên có chút kỳ lạ.
Không có gì khác mấy, nhưng cô luôn thích nhìn chằm chằm vào cô ấy, đặc biệt dính người, đi theo cô ấy mọi lúc mọi nơi.
Kể từ khi kết thúc cuộc thi múa ballet, ngay khi Giang Vãn quay trở lại trường học, cô đã yêu cầu giáo viên chủ nhiệm đổi chỗ ngồi.
Cô ấy muốn ngồi với Bắc Hòe.
Lý do được đưa ra rất hợp lý: Bắc Hòe là người giỏi vật lý nhất, ngồi với cô ấy có thể cải thiện vật lý.
Giáo viên chủ nhiệm suy nghĩ một hồi, sau đó nghĩ đến thành tích xuất sắc của Bắc Hòe, liền nhanh chóng đồng ý.
Bỏ qua ánh mắt u oán của bạn cùng bàn, Giang Vãn vội vàng thu dọn đồ đạc đến ngồi bên cạnh Bắc Hòe.
Về phần bạn cùng bàn của Bắc Hòe, cậu ta càng vui mừng khi đuộc đổi chỗ ngồi, nên suýt chút nữa quên không cảm ơn Giang Vãn.
Mặc dù cậu ta không còn sợ Bắc Hòe nữa, nhưng bầu không khí kia thật sự rất áp lực, không có người để nói chuyện, cậu ta sắp nghẹn muốn chết.
Dư quang liếc nhìn cô gái ngồi bên cạnh, trong lòng Bắc Hòe rất vui mừng, nhưng ngoài mặt lại giả bộ thờ ơ: “Sao vậy, bạn cùng bạn cậu không phải rất giỏi sao, mấy hôm trước không phải cậu đã nói cậu ta đã giúp cậu rất nhiều à? Vứt bỏ được cậu ta?”
Nói thật, cô ấy không ngờ được Giang Vãn lại đột nhiên yêu cầu cô giáo đổi chỗ, ngồi cùng nhau.
Nội tâm vui mừng nhiều hơn là nghi ngờ.
Thế nên cô ấy vừa nói xong câu này đã bắt đầu cảm thấy hối hận.
Giang Vãn hoàn toàn không tức giận, cô chỉ nhìn chằm chằm Bắc Hòe trong vài giây, ngay sau đó liền nở nụ cười.
Trong kiếp trước, sau khi vực lại tinh thần lần nữa, cô đã chọn chuyên ngành tâm lý học, nên rất nhạy cảm với biểu hiện của con người.
Cô phát hiện sau khi Tiểu Bắc nói xong, tay cô ấy sẽ vô thức chạm vào dái tai, đó là dấu hiệu của sự lo lắng mất tự nhiên. Ánh mắt cũng liếc ngang liếc dọc, nhưng không chịu nhìn cô.
Rõ ràng, Tiểu Bắc của cô, đang khẩu thị tâm phi.
Tiểu Bắc ở tuổi này vừa ngạo kiều vừa không được tự nhiên.
Nhưng trong mắt Giang Vãn, tất cả đều trở nên đáng yêu.
Cô cong môi, nghiêm túc nói: “Trong lòng tôi đương nhiên Tiểu Bắc là người lợi hại nhất.”
Vẻ nghiêm túc của Giang Vãn khiến Bắc Hòe có chút không biết phải làm thế nào. Cô ấy quay đầu đi, ho khan vài tiếng: “Đừng nói nữa, đến giờ vào lớp rồi.”
Tiểu Bắc đã nói như vậy, Giang Vãn đành cưỡng bách đem sự chú ý của mình rời khỏi Bắc Hòe.
Cô phải kiềm chế hơn, không thể dọa đến Tiểu Bắc.
Sau tất cả, họ vẫn còn một khoảng thời gian dài phía trước.
Nhưng vừa chợp mắt được một lúc sau khi tỉnh dậy, đã không thấy bóng dáng Bắc Hòe đâu.
Sắc mặt Giang Vãn đột nhiên thay đổi.
Cô đứng dậy, chiếc ghế bị đẩy ra sau “kẹt” một tiếng, nhìn quanh lớp một vòng.
Không có Bắc Hòe ở đây.
Cô nhanh chóng nhắn tin hỏi nhưng đối phương không có hồi âm.
Giang Vãn chống tay trên bàn học, cố gắng tự an ủi mình trong lòng.
Không sao, không sao, Tiểu Bắc có thể đã đi vệ sinh, sẽ quay lại sớm.
Tiểu Bắc không biến mất, cô ấy sẽ quay lại ngay.
Cô tự nói với mình điều này hết lần này đến lần khác, nhưng nỗi sợ hãi trong lòng vẫn ngày càng lớn, như thể sắp phá tan hàng phòng ngự.
Nếu… nếu Tiểu Bắc không quay lại thì sao bây giờ.
Cô cắn má, đột nhiên lao ra khỏi lớp.
Sau đó, vừa tới cửa lớp, liền đụng phải vòng tay của người đi tới.
Mùi hương quen thuộc quanh quẩn nơi chóp mũi, trên đầu truyền đến một giọng nói trấn an: “Chạy vội như vậy, là có chuyện gì?”
Giang Vãn thở phào nhẹ nhõm, đưa tay ra ôm chặt lấy Bắc Hòe.
Nhận thấy ánh mắt các bạn cùng lớp kỳ lạ liếc nhìn, cô cũng không chịu buông ra.
Cô sợ, cô rất sợ.
Cô sợ rằng, giống như kiếp trước, cô vừa đi ra ngoài, lòng đầy vui mừng trở về, nhưng lại nhận được tin tức về cái chết của Tiểu Bắc.
Trước khi Tiểu Bắc rời đi, vết thương chắc hẳn rất đau, cô thậm chí còn không có thời gian để nhìn kỹ cô ấy, mà cô ấy đã đi rồi.
Rõ ràng đã đồng ý đợi cây xương rồng cùng nở hoa, Tiểu Bắc là kẻ lừa đảo.
Kẻ lừa đảo, kẻ lừa đảo, liền để lại cô một mình như vậy.
“Vãn Vãn, có chuyện gì vậy?” Nhận thấy người con gái trong tay đang có cảm xúc không tốt, Bắc Hòe dịu giọng, nhẹ nhàng hỏi.
“Về sau, về sau cậu đi đâu phải nói cho tôi biết, không được phép bí mật biến mất.” Cô gái nhỏ vùi vào trong ngực của cô ấy, dùng giọng mũi ồm ồm nói.
Yêu cầu rất vô lý.
Nhưng Bắc Hòe tính tình tốt đồng ý.
“Được rồi, về sau tôi đi đâu sẽ nói cho cậu biết.”
Cô ấy xoa đầu cô gái nhỏ, giọng nói trầm thấp, dịu dàng khó tả.
“Chỉ cần cậu không chê phiền.”
***