“Tôm rất thích K!”
Đông Nghi tháo luôn kính mát vừa mới đeo xuống, chuyện thần kỳ gì ở đây? Tom thích K sao?
Hoàng Phong tỏ ra hời hợt tiếp tục giải thích rõ hơn cho người đang tò mò nhìn mình, anh có cảm giác Đông Nghi quan tâm đến K nhiều hơn anh. (Anh nhà đang ganh tỵ với gái.)
“Cũng giống như em, K từng theo sự sắp xếp của tôi bảo vệ Ton trong một cuộc giao dịch với băng đảng hắc đạo, từ đó cậu ta đã đem lòng thích K.”
“Nhưng tôi nhìn sao cũng không giống K đang thích ai đó.”-Đông Nghi hứng thú chen vào.
“Em tinh ý thật! K không thích Tom, cô ấy nói không thích người ngoại quốc.”
Đông Nghi gật gù đồng tình. Thoáng nhìn qua con người Tom, đúng là nói giàu có giàu, khí chất có khí chất, vẻ ngoài cũng thuộc loại đẹp trai nhưng lại không đáng tin chút nào, bên cạnh còn cặp kè cùng với cô người mẫu nữa. K không chọn là đúng rồi.
“Chị ấy cũng rất có phẩm vị đó!”
Đôi mắt phượng hẹp dài khẽ híp lại nhìn cô không hài lòng, mấy cô lúc nào cũng đặt yêu cầu của bản thân lên cao quá, ế chắc rồi. Cũng may là cô gặp được anh, bằng không suốt đời này cũng sẽ cô đơn tới già thôi.
Đông Nghi đeo kính mát vào trở lại, thoải mái kê tay ra sau đầu làm gối gác chéo chân nằm dài trên ghế. Tư thế tự nhiên nhưng lại toát ra một sức cuốn hút mê hoặc người khác nhìn vào, Hoàng Phong cảm thấy cổ họng khô ran, cả người như nổi lên dòng điện rạo rực khắp nơi. Người phụ nữ này đừng có lúc nào cũng toát ra vẻ nguy hiểm chết người như vậy được không?
“Anh cứ nhìn tôi chăm chăm tôi không ngủ được đâu.”-Đông Nghi lên tiếng, khuôn mặt vẫn không thay đổi biểu cảm nằm nguyên tư thế, vô tình hay cố ý muốn khiêu khích dục vọng đang kiềm nén của anh đây?
Đôi mắt gian tà thoáng nhìn thấy một thứ thú vị để gần chỗ nằm của mình, Hoàng Phong hiểu được dụng ý tốt của Tom, nụ cười khẽ giương lên trên khóe môi mỏng khi bàn tay đưa ra cầm lấy vật để trên bàn nhỏ.
Đông Nghi giựt bắn người ngoi đầu nhìn xuống những ngón tay của anh đang vuốt ve làn da trắng mịn trên đôi chân trần suông dài, bóng loáng của cô, cảm giác mát lạnh nương theo những ngón tay to lớn nhưng không kém phần suông thẳng của anh vuốt ve đến đâu, chỗ đó liền bỏng rát, lông tơi dựng đứng hết lên.
“Anh làm gì vậy?”
Hoàng Phong tự nhiên đáp trả, tay vẫn đều đặn thoa kem lên bắp chân nuột nà mềm mại của cô: “Thoa kem chống nắng cho em, em nhìn xem da dẻ trắng như thế, không cẩn thận sẽ đen mất.”
Đông Nghi ngồi bật dậy, tay nhỏ nắm lấy cổ tay nam tính ngăn lại khi nó có xu hướng trượt lên trên nơi gần giữa hai đùi, dù kín cổng cao tường đến đâu, hôm nay cô cũng mặc mỗi áo sơ mi hở vai cách điệu cùng quần short trắng, để cho anh tự do trêu đùa như vậy là quá hời rồi.
“Đừng lợi dụng nữa, trước khi đi tôi đã thoa rồi.”
Hoàng Phong từ bao giờ đã ngồi chung trên một cái ghế với Đông Ngghi, để cơ thể nhỏ nhắn của cô phía trước người mình, anh nắn thêm một ít kem cho vào lòng bàn tay rồi xoa lên đôi vai trần cho cô, bỏ qua lời nói của Đông Nghi.
“Phong!”
Lời nói của anh nhẹ nhàng rót vào tai cô, yêu thương hôn lên trái tai nhỏ nhắn đáng yêu: “Em đó, muốn kêu gọi cậu ấy ra đây nhìn cảnh chúng ta thân mật luôn sao?”
Đông Nghi bức xúc, anh có thể hay không đừng đụng đâu cũng làm đó, chính bởi vì nơi đây là du thuyền của Tom, cô càng lo ngại.
“Anh không biết xấu hổ nhưng tôi thì biết đó, ở nhà vẫn chưa đủ sao? Ngay cả bên ngoài cũng không giữ kẽ gì hết.”
“Có bao giờ em cho tôi ăn no một bữa đàng hoàng đâu, đều là vì thấy em kiệt sức nên buông tha cho thôi. Có người chồng nào tốt như tôi không?”
“Anh…”
Anh buồn cười xoay luôn người cô vợ lại để khuôn mặt tức giận của cô thu hết vào đôi mắt đen hẹp dài của mình, trầm ấm lên tiếng, ngón tay véo nhẹ lên má Đông Nghi: “Em nghĩ tôi không biết cân nhắc nặng nhẹ sao?
Chính vì là Tom chúng ta càng phải tỏ ra là đôi vợ chồng quấn quýt yêu thương nhau, cậu ta rất đa nghi. Em muốn bị nhìn ra chúng ta không phải một đôi vợ chồng hòa thuận à?”
Rõ ràng là anh có ý đồ xấu, nhưng những lời nói ra lại rất hợp tình hợp hoàn cảnh. Tom là bạn của Hoàng Phong, muốn anh ta hợp tác cùng mình đúng là cần có sự hỗ trợ tốt từ người chồng này, nhất thời Đông Nghi lạibị yếu thế. Dù như vậy thì cô vẫn không muốn suốt ngày bị anh bắt nạt nữa.
Đôi mắt từ ấm ức chớp nhẹ một cái chuyển biến thành ánh nhìn sắc sảo, ngón tay thon dài vuốt nhẹ lên bờ ngực rộng lớn của anh, cố tình mở luôn cúc áo thứ hai ra ngoài.
Hoàng Phong khẽ nheo mắt nhìn xuống nơi bàn tay cô vẫn cô vẫn còn đặt trên ngực mình vuốt ve, nhen nhóm lên ngọn lửa rạo rực trong lòng anh, nhìn lên lại đã thấy đôi mắt mê hồn câu dẫn của Đông Nghi đang nhìn anh cố tình quyến rũ.
“Vợ à, lần này là trò gì đây?”
Ngón tay nhỏ xinh ven theo đường cổ áo của anh nắm lấy, kéo nhẹ về phía của mình, đôi môi anh đào đỏ thắm thì thầm những lời dụ dỗ: “Như ý của anh còn gì, đối xử tốt với anh.”
Hoàng Phong nhếch môi, đôi mắt thâm thúy một lần nữa nheo lại trước khi khép xuống khi Đông Nghi chủ động áp môi mình lên môi anh.
Dịu dàng và từ tốn, anh liếm nhẹ môi cô, dùng đầu lưỡi nóng ẩm của mình tách nó ra, đòi hỏi theo bản năng xông thẳng vào đẩy nụ hôn lên sâu hơn, nồng nàn hơn. Vòng tay của cô luồn qua mái tóc ngắn ôm lấy cổ anh ghì xuống, trong khi tay anh vòng qua siết chặt cái eo nhỏ của cô dán chặt vào người mình.
+
TBC.