Trò Chơi Sinh Tồn Vô Hạn

Chương 35: Thảm Hoạ Trên Biển 10



Editor: Tô
꧁LẠC CẨU TEAM꧂
______________________________
Phòng 428, người đàn ông trung niên quen cửa nẻo lục khăn tắm ra ném cho mọi người.

Chung Duệ nhếch khóe miệng, trong mắt lộ vẻ sáng tỏ “Quả nhiên mấy anh là người của công hội Nguyệt Lạc.”
Người đàn ông trung niên cũng không giấu giếm “Đúng vậy, tôi là Trương Nghĩa Tiêu, bên cạnh là em trai tôi Trương Nghĩa Hạc, tên mặt tròn kia là bạn tốt của chúng tôi, tên là Phương Kiến Hoa, bình thường gọi là Béo.”
Người đàn ông nhã nhặn—— Trương Nghĩa Hạc không khỏi nhấn mạnh “Mặc dù cuối cùng là chúng tôi chiếm được chỗ tốt, lấy được lượng lớn vật tư nhưng sự kiện hạ độc không liên quan đến chúng tôi.”
Dựa theo nguyên tắc “Ai được lợi nhất người đó khả nghi nhất”, không ít người chơi dùng ánh mắt hoài nghi nhìn người công hội Nguyệt Lạc.

Cũng vì vậy nên Trương Nguyệt Lạc không muốn cho người khác biết hắn có liên quan đến công hội Nguyệt Lạc.

Trương Nghĩa Hạc đã sẵn sàng để phản bác lại, nhưng Chung Duệ gật đầu một cái, nói câu “Tôi tin.”
Trương Nghĩa Hạc “…”
Hắn có rất nhiều lời muốn nói, cũng định chứng minh sự vô tội của công hội từ nhiều góc độ, ai ngờ đối phương căn bản không cho cơ hội.

Tô Hàn rảnh rỗi nói theo “Công hội Nguyệt Lạc không có ỷ thế hiếp người, lúc làm giao dịch với tôi cũng rất đàng hoàng, phong cách rõ ràng không giống.”
Trương Nghĩa Tiêu nhìn xung quanh, trầm giọng nói: “Không biết các vị xưng hô như thế nào? Không bằng có thể tự giới thiệu bản thân trước không?”
“Tôi tên Chung Duệ.” Vừa nói, Chung Duệ vừa không khích khí tìm chỗ ngồi xuống.

“Dương Thuật.” Thanh niên lạc đàn duy nhất nóng lòng ngồi xuống, rốt cuộc cũng tìm được chút cảm giác an toàn.

“Tô Hàn.” Tô Hàn là người thứ ba báo tên.

“An Dung Duyệt.” An Dung Duyệt là người nói cuối cùng.

Mặc dù tất cả mọi người tự giới thiệu cũng rất đơn giản, rõ ràng trong lòng vẫn còn phòng bị nhưng Trương Nghĩa Tiêu xem như không biết trực tiếp bỏ qua “Dù sao mọi người cùng nhau trải qua hoạn nạn, không bằng chung sức hợp tác thông quan phó bản?”
“Vậy phải xem mọi người có bao nhiêu thành ý hợp tác.” Chung Duệ nhếch mép “Không bằng bắt đầu từ anh đi, nói một chút xem sao công hội Nguyệt Lạc chỉ còn lại ba người?”
Thần sắc Trương Nghĩa Tiêu vẫn như thường, vô cùng dứt khoát đồng ý “Có thể.”

Sắp xếp lời nói lại một chút, hắn chậm rãi mở miệng “Chuyện bắt đầu từ ngày đầu của trò chơi.

Ở phòng tự phục vụ ăn uống xong đột nhiên A Hạc bị đau bụng, cũng dính phải trạng thái Trúng độc.”
“Sau nhiều lần điều tra, chúng tôi xác định rằng nước uống trong phòng ăn có vấn đề.

Nhưng khi chúng tôi phát hiện ra đã nhiều người đã uống nước rồi.”
“Trong lúc hỗn loạn, tôi, A Hạc với Béo bị người để mắt tới dẫn tới đánh nhau một trận, ai ngờ vô tình phát hiện kho chứa đồ của du thuyền.

Bên trong đồ ăn, thuốc men, nhu yếu phẩm hàng ngày cái gì cần có đều có trừ nước uống.”
“Bởi vì chúng tôi có thể uống bao nhiêu loại thuốc tùy thích, mà hầu hết các đối thủ của chúng tôi đều có trạng thái debuff, di chuyển không nhanh nhẹn nên chúng tôi nhanh chóng thu được một nhóm thuộc hạ.

Trước đó giao hẹn ổn thoả, dùng thuốc men giúp bọn họ cố gắng tới ngày 10.

Coi như trao đổi thì bọn họ phải nghe theo lệnh tôi làm việc.”
Dùng thuốc cố gắng tới ngày 10…!Tô Hàn ngẩn ra, người này so với cô tưởng tượng còn hào phóng hơn nhiều.

Chung Duệ suy nghĩ một lúc, đột nhiên nhớ lại “Nói cách khác, những người duy nhất cùng phe với anh thực sự chỉ có hai người họ?” Công hội Nguyệt Lạc hay gì đó, đó chỉ thuận tiện cho một cái tên gọi.

“Đúng.” Trương Nghĩa Tiêu gật đầu “Những người khác chỉ là thuộc hạ tạm thời, vì duy trì trật tự phó bản.”
Chung Duệ á khẩu không trả lời được.

Hại anh bí mật nghiên cứu hồi lâu, suy nghĩ trong trò chơi làm sao có thể thành lập được công hội…!Nguyên lai chỉ là ngụy trang!
“Thiếu nước uống là chuyện gì?” An Dung Duyệt không hiểu.

Trương Nghĩa Tiêu giải thích “Có vài người vật tư không phong phú cho nên bán sức lao động.

Có vài người vật tư trong kho tùy thân dư giả, vì vậy dùng nước suối muốn trao đổi thuốc men với tôi.”
“Tôi đồng ý.

Sau đó mọi người chung sống không tệ, yên ổn sống với nhau.”
“Ai mà biết một ngày thư viện đột nhiên phát nổ, có phòng mấy người gần đó trực tiếp bị nổ chết.

Trong đó bao gồm tên vật tư dư giả kia.”
Tô Hàn “…”
Giống như cô vì vụ nổ mà bị thương nhẹ, có phải nên cảm kích trời xanh đối xử với vô không tệ, không mang theo cô trong đợt sóng nhiệt đó?
“Sau khi đổi đủ nước uống, vào ngày thứ 10 những người sống sót khác không chờ nổi mà rời phó bản nên chỉ còn lại ba chúng tôi.

Chuyện gì xảy ra sau này, mấy người đều biết.” Trương Nguyệt Tiêu không nhanh không chậm nói “Có không ít lời đồn đãi về công hội Nguyệt Lạc, nhưng thực tế trong số đó đều là thông tin sai lệch.”
Ánh mắt An Dung Duyệt biến ảo không ngừng, tâm tình phức tạp cực độ.

Cô vẫn cho là công hội Nguyệt Lạc đều là những người chơi hung hãn tàn bạo, nhưng sau khi vừa nghe xong cô phát hiện ba người Trương Nghĩa Tiêu không khác người chơi phổ thông là bao, đều là nghĩ đủ mọi cách để sống sót.

Đột nhiên du thuyền rung lắc kịch liệt.

7 người vội vàng đứng sát vào tường, cố gắng ổn định cơ thể.

Cuộc trò chuyện vẫn tiếp tục.

Lần này đến phiên Trương Nghĩa Tiêu đặt câu hỏi “Mấy cậu làm sao sống sót được?”
Tô Hàn thản nhiên chỉ vào Chung Duệ, hời hợt nói “Tôi và hắn là bạn đồng hành, tích trữ đủ vật tư nên mới thuận lợi sống đến bây giờ.”
Mặt An Dung Duyệt vô cảm “Sau khi vào phó bản may mắn chung thuỷ là lucky E.

May mà trời không tuyệt đường sống, đến lúc sắp bay màu thì gặp được người hảo tâm đổi được vật tư.

Trong kho tùy thân có đồ ăn, thức uống, nhu yếu phẩm đều có, lẫn lộn mơ hồ sống tới bây giờ.”
Dương Thuật thì nói “Trốn trong mấy ngóc ngách, ăn ăn uống uống nên còn sống.”
Mọi người “…”
Mặc kệ là tin hay không tin cũng không có ai ngu xuẩn mà đi nghi ngờ.

Đều là dáng vẻ Thì ra là như vậy”, giống như rất tin tưởng không nghi ngờ gì.

“Sầm, Rào rào——” Mưa to trút xuống, khí thế kinh người.

Du thuyền mặc dù lắc tới lắc lui nhưng lại kiên cường chống đỡ, từ đầu tới cuối không có bị lật!
Bất thình lình Tô Hàn dò hỏi “Vật tư vẫn còn chứ?”
Ba người Trương Nghĩa Tiêu khẽ run.

Tô Hàn bình tĩnh nói “Dựa theo tôi tính toán thì cho dù có hai mươi mấy người thì chắc chắn sẽ không dùng hết tồn kho của thuyền.

Dù trên người mỗi người có kho tùy thân, nhét đầy thì vẫn phải còn dư lại vật tư.

Dù sao cũng dùng không hết cũng không mang đi được, không bằng lấy ra chia sẽ đi?”
Trương Nghĩa Hạc kinh ngạc nhìn Tô Hàn.

Béo trợn tròn mắt, sau đó cúi đầu không nói.

Trương Nghĩa Tiêu yên lặng một lúc, không thể không chấp nhận “Cô nói không sai.”
Hắn kéo mấy cái rương cực lớn từ dưới gầm giường ra “Đồ đều ở đây, muốn lấy gì lấy.”
Dương Thuật, An Dung Duyệt sáng mắt lên, liều mạng nhét vật tư vào kho tùy thân.

Tô Hàn cũng không khách khí, chỉ là mục tiêu của cô rõ ràng, chỉ chọn xà phòng với sữa tắm.

Tài nguyên đồ ăn, thức uống có thể thông qua thiên phú mà nhận được không cần gấp gáp, nhưng đồ nhu yếu phẩm thì không giống vậy.

Nếu không vì thời đại hòa bình rất khó để có được, nên tích trữ nhiều cũng có lợi, càng nhiều càng tốt.

Cuối cùng Tô Hàn thẳng tay chất đầy rương đồ nhu yếu phẩm hàng ngày trong kho tuỳ thân!
Ba người đều càn quét, chỉ có mỗi Chung Duệ đứng một bên, biểu tình lạnh lùng.

Trương Nghĩa Hạc đi tới bắt chuyện “Người anh em đừng khách khí.

Dù sao những vật tư này không mang đi được, cứ lấy đi!”
Chung Duệ thở dài “Tôi cũng muốn lấy lắm, nhưng mà…”
“Sao?” Trương Nghĩa Hạc nóng lòng truy hỏi.

Chung Duệ đau lòng ôm đầu, tiếc nuối bày tỏ “Kho đầy.”
Đầy…!Đầy…!Đầy…!
Trương Nghĩa Hạc ngoan ngoãn im lặng, không tìm kích thích cho bản thân nữa.

Mưa xối xả không ngừng, nước biển nhanh chóng tràn ngập lên tầng 1 và tầng 2.

Nhưng rất may là dù mưa gió bấp bênh thì con tàu này vẫn đứng vững.

7 tên sống sót thần kinh căng thẳng, nhưng thời gian không nhanh không chậm trôi đi, một ngày ngắn ngủi như một năm dài đằng đẵng.

May mắn thay, ngày 11 khẩn trương và kích thích cuối cùng cũng bình an hạ màn.

**
Sáng sớm ngày hôm sau, trời quang mây tạnh, cơn mưa lớn tạnh hẳn, chiếc tàu du lịch sóng gió cả ngày cuối cùng cũng trở lại bình thường, lững thững trôi trên biển.

Tô Hàn không khỏi kinh ngạc “Chuyện gì thế? Bão chỉ kéo dài có một ngày?!”
Mặt An Dung Duyệt không còn chút máu “Một ngày còn chưa đủ hả?” Bởi vì du thuyền lắc lư quá dữ dội, cô không nhịn được nôn mửa.

Tô Hàn im lặng.

Dựa theo sự vô sỉ của hệ thống, càng về cuối vòng thì độ khó càng cao, cô tuyệt đối không tin hệ thống sẽ đại phát từ bi mà tha cho bọn họ.

Nếu như cơn bão đột ngột dừng lại, thì chỉ có thể nói phía sau còn có thử thách tàn khốc hơn đang chờ bọn họ…!
Quả nhiên, đúng 9 giờ, hệ thống bất ngờ vang lên “Ngày 12 của trò chơi.”
“Một nhóm hải tặc đã biết được vị trí của du thuyền C23 và đang tăng tốc chạy tới lên kế hoạch cướp giết.

Ước tính trong 6 tiếng nữa, hải tặc sẽ xảy ra xung đột trực diện với những người chơi.”
“Lưu ý 1: Có 50 tên hải tặc, lái một chiếc thuyền buồm bằng gỗ cỡ vừa.”
“Lưu ý 2: Vị trí của tàu hải tặc đã được đánh dấu trên bản đồ định vị.

Người chơi có thể lái du thuyền và di chuyển theo hướng cách xa tàu cướp biển.”
“Lưu ý 3: Nếu hải tặc tổn thất hơn 30 người, hoặc giá trị độ bền của thuyền buồm bị giảm đi 50% (Giá trị độ bền của thuyền buồm tương đương với HP của người chơi), đối phương sẽ rút lui.

Nếu du thuyền C23 không bị bắt trong vòng 4 giờ, hải tặc sẽ từ bỏ việc truy đuổi.”
An Dung Duyệt đơ mặt, đờ đẫn nói “Vậy thì vấn đề tiếp theo, có ai biết lái thuyền không?”
Tô Hàn cau mày “Biết lái cũng vô dụng, sau vụ nổ thiết bị của thuyền đã bị hư hại, không thể nào hoạt động bình thường.”
“Nói vậy ngoại trừ trực diện nghênh địch thì không có biện pháp khác?” Trong lúc nói An Dung Duyệt nhìn những người khác định tìm niềm tin trên bọn họ.

Tiếc là cô nhìn vẻ mặt của một người so với một người còn mờ mịt hơn.

Căn phòng rơi vào im lặng chết chóc.

Một lúc lâu, Chung Duệ chậm rãi mở miệng “Cũng không phải là không có cách.

Như mọi người thấy thấy đấy, hệ thống nói rằng bọn hải tặc biết vị trí của tàu C23.

Nếu chúng ta bỏ tàu và trốn thoát hẳn sẽ không gặp phải bọn hải tặc.”
Chỉ là làm như vậy thì bọn họ phải trôi dạt trên biển 4 ngày.

Nhớ tới quá trình hai ngày trôi nổi trên biển ở phó bản thứ hai, trong lòng Chung Duệ rất là kháng cự—— Chân không thể duỗi thẳng, tay không thể đặt xuống được.

Cả ngày lẫn đêm ngồi trên thuyền cũng không thể nằm xuống, trải nghiệm vô cùng kinh khủng.

Lần trước trôi dạt hai ngày, lúc phó bản kết thúc tay chân anh đã trở nên cứng đờ.

Lần này mà trôi trên biển 4 ngày thì anh thực sự không thể tưởng tượng nổi sau khi kết thúc mình biến thành cái dạng gì.

Vì vậy nếu có thể Chung Duệ muốn tận lực tránh chuyện ngồi thuyền nhỏ phiêu lưu.

Nhưng trong điều kiện không còn cách nào khác, vì thông quan anh chỉ có thể bóp mũi chịu đựng.

Mắt Tô Hàn chợt lóe nhớ đến cái gì đó.

Ngay sau đó cô nhếch mép cao giọng nói “Chính diện nghênh địch thì sao? Nghĩ kỹ chút thì thật ra chúng ta có phần thắng đấy.”
Mọi người “…”
Dương Thuật nghiêm mặt “7vs50? Chúng ta có phần thắng? Cô xác thực không nói sai chủ ngữ chứ?”
An Dung Duyệt khiếp sợ nhìn Tô Hàn, trong lòng vô cùng buồn bực.

Rõ ràng là một cô gái mà sao có thể ngông cuồng hơn cả đàn ông thế?
Tác giả có lời muốn nói:
Tô Hàn (tràn đầy tự tin): Cố lên, chúng ta có thể thắng!
Những người khác (điên cuồng đưa thuốc): Mau! Thuốc không thể ngừng!
Tô Hàn (xinh đẹp cao ngạo lạnh lùng hừ nhẹ): Nhân loại ngu xuẩn
Chung Duệ (kiêu ngạo): Đồng bạn nhỏ của mình thật tuyệt dời!.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.