Hôm sau.
Ngu Dao ăn sáng xong liền đi sửa soạn hành lý đơn giản, định quay về.
“Dao Dao, sao vừa về lại muốn đi rồi?”
Ngu Thế Minh cứ tưởng lần này con gái trở về cũng phải ở lại mấy ngày, ai ngờ mới một đêm đã phải soạn đồ để đi rồi.
Thật sự Ngu Dao cũng không muốn ở nhà lâu.
“Bố, con còn công việc mà!”
Tối hôm qua, lúc tán gẫu với Ngu Dật Thần, ở trong phòng mình cô vẫn có thể nghe tiếng Ngu Thế Minh ho khan.
Ngu Dật Thần nói, từ sau khi được thả ra, ban đêm Ngu Thế Minh cứ ho khan mãi, hay đi tiểu đêm, đôi khi còn mất ngủ; không biết có phải lúc ngồi trong kia có bị đối xử bất công gì không, nếu không làm sao trong thời gian ngắn ngủi chưa tới nửa tháng, sức khỏe của Ngu Thế Minh đã sụt giảm một nửa?
Nghe vậy trong lòng Ngu Dao thực sự hụt hẫng.
Ngu Thế Minh cũng biết con gái mới đi làm, không có cách nào giữ cô ở lại nhà.
“Ừ, có thời gian thì về nhà nhiều nhiều nhé!”
Điều duy nhất ông có thể dặn dò chỉ là bảo cô về thăm nhà nhiều nhiều.
Ngu Dao cuối cùng vẫn không lay chuyển được Ngu Thế Minh, ông muốn tự mình đưa cô đến bến xe. Tay xách cái vali nhỏ của cô, đem bàn tay nhỏ khóa chặt trong vòng tay rộng lớn của mình, ông kéo cô vào bến, mua vé, kiểm tra vé, lên xe, chờ xe xuất phát rồi ông mới đi về.
Ngu Dao nhìn bóng dáng Ngu Thế Minh dần dần mơ hồ, khóe mắt đã ươn ướt. Loại cảm giác này như lần đầu tiên Ngu Thế Minh đưa cô đi học đại học.
Về tới Bạch Sa đã là qua giữa trưa một chút. Vì vé các chuyến sớm hơn đã bán hết, Ngu Dao không thể trở về kịp trước giờ cơm trưa nên đành phải mua vé buổi trưa, dù sao cô cũng đã nói với Từ Khiêm rồi.
Ra khỏi bến xe, cô lập tức nhận được điện thoại của Từ Khiêm.
“Tôi đứng ở cửa khách sạn đối diện bến xe chờ em.”
Ngu Dao băng qua đường cái, đi chưa được mấy bước đã thấy chiếc Maserati quen thuộc đỗ trước cửa một cửa hàng đồ hồ đối diện khách sạn.
Cô mau chóng đi tới, sau đó kéo cửa xe ra, ngồi vào.
“Chạy vội như vậy làm gì?” Từ Khiêm nhìn cô thở hổn hển, sắc mặt đỏ hết cả lên.
Ngu Dao vỗ vỗ ngực. “Sợ anh chờ lâu sốt ruột thôi mà.”
Từ Khiêm hơi mỉm cười, không nói gì, khởi động xe rồi lái đi.
Hai người cuối cùng cũng về tới chung cư. Hôm nay dì Lã tới làm một ít vằn thắn và vài món phụ. Lúc ở Giang Ninh, Ngu Dao đã từng ca thán hoành thánh ở Giang Ninh không ngon bằng Bạch Sa. Hôm qua khi dì Lã tới nấu cơm, Từ Khiêm đã cố ý hỏi bà có thể làm bánh hoành thánh không, không ngờ lúc ở quê, dì Lã từng phụ bếp cho một quán bán đồ ăn sáng, hoành thánh nhà đó rất có tiếng nên dì Lã cũng học hỏi được.
Khi hai người vào nhà, dì Lã vừa lúc làm xong việc của mình.
“Cậu Từ, Dao Dao, hai người về rồi?”
Thấy hai người trở về, bà cười hỏi.
Nghe dì Lã gọi tên của Ngu Dao, Từ Khiêm hiển nhiên sửng sốt một chút, trước đây không phải bà toàn gọi Ngu Dao là “Cô Từ” sao?
“Dì Lã vất vả rồi!” Nhìn chiếc bàn đầy đồ ăn, Ngu Dao cảm ơn dì Lã.
Dì Lã cười, xua xua tay, ý bảo chẳng có chuyện gì to tát. Lau dọn bếp sạch sẽ xong, lúc này dì Lã mới ra về.
Từ Khiêm sáng sớm hôm nay đã tới bệnh viện, họp với mấy bác sĩ cấp dưới về ca phẫu thuật não; thế nên, buổi chiều anh rảnh rỗi.
Hai người dùng xong bữa cơm do dì Lã làm. Ngu Dao đem chén đũa đi rửa sạch, lau khô, sắp xếp lại xong hết mới đi ra ngoài.
Từ Khiêm ngồi nằm trên sô pha trước cửa sổ sát đất đọc sách. Ngu Dao đi qua, liếc một cái xem anh đọc sách gì, là sách về khoa giải phẫu thần kinh gì đó, cô xem không hiểu. Cô thực sự buồn ngủ, ngáp một cái.
“Mệt?” Từ Khiêm liếc nhìn cô một cái.
Ngu Dao gật gật đầu. “Ừm, hơi hơi.”
Tối hôm qua nói chuyện khuya với Ngu Dật Thần nên cô gần như không ngủ đủ giấc.
Trên xe, bởi vì bên cạnh là một ông chú cao to, làm Ngu Dao cũng không dám ngủ.
Từ Khiêm khép sách lại, sau đó kéo tay cô đi về phòng ngủ. “Nghỉ ngơi một lát, buổi tối chúng ta ra ngoài.”
“Đi đâu?”
“Tối rồi nói.” Từ Khiêm đặt cô nằm trên giường, một tay cầm sách đọc, một tay ôm lấy cô, nhẹ nhàng vỗ vỗ vai cô như đang dỗ cô ngủ.
Không bao lâu, Ngu Dao đã đi vào giấc ngủ ngon lành. Nghe bên cạnh truyền đến tiếng hít thở đều đều, Từ Khiêm quay đầu nhìn thoáng qua. Nha đầu này cũng dễ ngủ thật! Khóe miệng anh dâng lên ý cười nhạt, anh khom lưng đặt lên trán Ngu Dao một cái hôn.
Bấy giờ anh mới đi ra phòng ngủ, tiếp tục ngồi trên sô pha trước cửa sổ sát đất đọc sách.
Lần này, Ngu Dao ngủ thẳng một giấc tới chạng vạng mới dậy.
Cô mơ màng ngồi dậy, dụi dụi đôi mắt buồn ngủ, khi nhìn rõ các bài trí trong phòng cô mới nhớ ra mình đang ở trong nhà Từ Khiêm. Cô xốc chăn ra, xuống giường, đi ra phòng ngủ, cô liền nghe được tiếng Từ Khiêm ở phòng khách gọi điện thoại. Cô vẫn chưa gây ra tiếng động nào nhưng Từ Khiêm như có cảm giác, anh xoay người lại nhìn cô.
Từ Khiêm nhanh chóng nói điện thoại xong. Anh đi tới cửa phòng ngủ, giọng nói có chút nghiêm khắc.
“Sao không đi dép mà đi ra ngoài đây?”
Ngu Dao cúi đầu nhìn chân mình, quả thật không có đi dép, bởi vì sàn nhà ở đây đều được trải thảm lông, dù không đi dép cũng không thấy lạnh.
“Quên mất!” Cô lè lưỡi, hệt như học sinh tiểu học, rồi quay người đi đeo dép vào đàng hoàng.
“Tỉnh rồi à? Còn buồn ngủ không?”
“Ừm, không mệt.”
Từ Khiêm liếc nhìn đồng hồ, đã hơn 5 giờ. “Ngồi một lát, 7 giờ chúng ta ra ngoài.”
“Ừm.”
—
Bên kia.
Thạch Hâm hôm nay vì có bản thiết kế phải làm nên tan việc muộn, bình thường 5 giờ xong việc, hôm nay lại gần 6 giờ. Mới vừa ra khỏi tòa nhà công ty, Thạch Hâm đã nhìn thấy xe Cảnh Húc Nghiêu đậu trước cửa chính.
Còn chủ nhân của chiếc xe đang dựa vào thân xe, hình như đang đợi ai đó.
Cảnh Húc Nghiêu vốn đang dựa vào xe, xem tình hình lên xuống của cổ phiếu trên di động, cảm giác có bóng người trước mặt, anh lúc này mới ngẩng lên.
“Xong việc?”
Thạch Hâm cả kinh.
“Anh đợi tôi?”
Bình thường có chuyện gì, anh đều trực tiếp gọi điện cho cô gặp nhau ở đây, sao hôm nay lại đợi trước cửa công ty?
“Chứ còn sao?” Cảnh Húc Nghiêu hỏi lại, sau đó kéo cửa xe ra. “Lên xe đi!”
“Đi đâu?” Thạch Hâm liếc nhìn xung quanh, bốn phía không có người quen, cô chạy nhanh lên xe.
Cảnh Húc Nghiêu còn chưa nói đi đâu đã lái xe đi luôn. Anh đưa cô tới một câu lạc bộ ở ngoại thành.
“Tới đây làm gì?” Tới nơi, Thạch Hâm nhìn bốn phía chẳng có gì, hoang tàn vắng vẻ.
“Bán em!” Cảnh Húc Nghiêu đùa cô.
Thạch Hâm “cắt “một tiếng, cô cóc tin.
Chính cô chẳng đáng nhiêu tiền; Cảnh Húc Nghiêu còn phải kiếm tiền công đưa cô tới đây nên anh chẳng cần thiết phải để cô vào mắt.
“Gạt em đó! Bán em, anh luyến tiếc đến đâu đó chứ!”
Cảnh Húc Nghiêu khóa kỹ xe, ôm Thạch Hâm vào câu lạc bộ.
Bữa tối nay là do Trần Cảnh Thịnh tổ chức. Theo lý, Cảnh Húc Nghiêu với hắn là kẻ địch trên tthương trường, công ty hai nhà vì một mảnh đất mà tranh giành ngươi chết ta sống.
Lúc Từ Khiêm và Ngu Dao đến nơi, người trong phòng Vip đã mở hội rồi.
Đêm nay cũng chỉ có bốn người Từ Khiêm, Cảnh Húc Nghiêu, Trần Cảnh Thịnh và Lý Dịch.
“Ô, cậu chủ Khiêm tới.” Trần Cảnh Thịnh thấy cửa phòng được nhân viên phục vụ mở ra, nhờ ánh đèn hành lang, hắn nhìn rõ được người đứng ở cửa.
Từ Khiêm và Ngu Dao trước sau đi vào phòng, tìm chỗ trống ngồi xuống. Lúc Cảnh Húc Nghiêu nhìn thấy Ngu Dao, anh ấy có chút kinh ngạc. “
Cậu và cô ta còn ở bên nhau?” Anh ấy ghé gần lại Từ Khiêm, nói bên tai.
“Ý cậu là gì?”
“Tới thật?” Cảnh Húc Nghiêu lại hỏi.
Theo những gì anh ấy biết, sau Quý Nhu, người bên cạnh Từ Khiêm tuy nói không hề ít hơn, nhưng có rất ít cô gái được anh đưa tới hơn hai lần. Lần trước gặp Ngu Dao ở Giang Ninh, Cảnh Húc Nghiêu đã cảm thấy kỳ quái, không ngờ sau khi về lại Bạch Sa rồi, Từ Khiêm vẫn còn ở cạnh cô ấy.
Từ Khiêm không đáp lại Cảnh Húc Nghiêu, thấy bên cạnh anh ấy không có ai.
“Người của cậu đâu?”
“WC.”
Thạch Hâm quay lại, phát hiện trong phòng lại có thêm người, nếu sớm biết Cảnh Húc Nghiêu đưa mình tới những nơi thế này thì cô đã không tới.
Đèn đóm trong phòng bao rất tối tăm, cô ấy đi về lại chỗ của mình, vừa lúc đèn neon trong phòng chiếu lên mặt một cô gái.
“Dao Dao?”
Thạch Hâm nhìn thấy rõ khuôn mặt ấy thì thốt lên.
Ngu Dao nãy giờ đang im lặng uống nước trái cây.
“Thạch Hâm?” Sao cậu ấy lại ở chỗ này?
Hai người Từ Khiêm và Cảnh Húc Nghiêu hiển nhiên đều quên mất hai cô ấy là bạn nhau. Trước khi đến, Cảnh Húc Nghiêu tới thật sự không biết Từ Khiêm sẽ mang Ngu Dao tới đây.
Mà Từ Khiêm cũng không ngờ tới, người phụ nữ mà anh nghe nói Cảnh Húc Nghiêu gần đây đang sống chung, lại là bạn của Ngu Dao.
“Sao cậu lại ở chỗ này?” Ngu Dao thấy hơi kì lạ. Cô nhìn thoáng qua Thạch Hâm, lại liếc một cái sang Cảnh Húc Nghiêu, cô tức khắc rõ ràng.
“Tới cùng anh ta?”
“Không phải như cậu nghĩ đâu.” Thấy trong giọng nói của Ngu Dao tràn ngập hàm ý hai người bọn họ có gian tình, Thạch Hâm nhanh nhẹn phủi sạch. “Có thời gian giáp mặt sẽ giải thích với cậu.”
Tóm lại, không phải như Ngu Dao đang nghĩ.
Lần gặp nhau ăn cơm ở quán Tây lần trước, Thạch Hâm đã định nói rõ cho Ngu Dao chuyện giữa mình và Cảnh Húc Nghiêu; nhưng khi Ngu Dao kể chuyện của cô ấy và Từ Khiêm ra, cô liền không có dũng khí nói với Ngu Dao, bởi vì cô ở cùng Cảnh Húc Nghiêu không phải do bị ai ức hiếp cả, cũng chẳng phải vì cần Cảnh Húc Nghiêu giải quyết vần đề khó khăn gì.
Bây giờ, cô và Cảnh Húc Nghiêu ở bên nhau không rõ ràng, cô không biết phải nói thế nào với Ngu Dao.
Ngu Daocũng không truy hỏi Thạch Hâm. Cô cũng hiểu nơi này không phải nơi thích hợp để nói chuyện đó nên cô không hỏi thêm gì.
. . .
Ngày ngày cứ trôi đi, Ngu Dao vẫn bận rộn học hành, cô và Từ Khiêm sống chung một mái nhà rất yên bình vui vẻ, không xảy ra chuyện gì. Ngoài việc học hành, Ngu Dao rất nghe lời, không hề có bất cứ yêu cầu gì với Từ Khiêm; bởi cô biết, chọc giận Từ Khiêm sẽ chẳng có chuyện gì tốt cho mình.
Đảo mắt đã tới tiết thanh minh.
Sáng sớm Tôn Quân Trác mang lan vũ nữ mà Quý Tinh, à không Quý Nhu, thích nhất tới thăm mộ cô.
Khi anh ta đến gần trước bia mộ mới phát hiện ai đó đã đặt một bó lan vũ nữ trước mộ cô, lại còn là hoa màu trắng cô thích.
Anh ta nhìn khắp nơi, cơ bản chẳng có ai quen thuộc quanh đó.
Anh ta đoán thử vài người nhưng đều lần lượt gạt phăng.
Không thể nào là Từ Khiêm, bởi vì Quý Nhu thích lan vũ nữ là chuyện sau khi chia tay anh. Bạn bè ở Giang Ninh cũng không có khả năng, bởi sẽ không có ai tới mộ cô sớm như vậy mà không báo trước với anh một tiếng.
Tôn Quân Trác không nghĩ ra rốt cuộc là ai đã mang bó lan vũ nữ này đặt ở mộ Quý Nhu?