Tần Lạc ôm lấy Tiểu Hỏa Tinh bổ nhào về phía cô, căn bản không chú ý đến ánh mắt kinh sợ của một đám đàn ông ở phía sau, ngay cả đáy mắt Hoắc Kỷ Thành vừa trợt qua nghi hoặc cô cũng không chú ý tới.
“Tiểu Hỏa Tinh, sinh nhật vui vẻ…!”
Hoắc Gia Tinh vui vẻ ở trên mặt Tần Lạc “Chụt” một cái, kéo tay cô về phía ba, ngẩng đầu, giọng nói mềm mại đáng yêu: “Ba, cám ơn ba đã đưa chị đến sinh nhật cùng con…!”
Hoắc Kỷ Thành hiếm khi nhìn thấy con trai vui vẻ như vậy, sờ đầu của bé: “Hôm nay sinh nhật Tiểu Tinh, tất cả đều nghe Tiểu Thọ Tinh.”
Trong đôi mắt to đen lúng liếng của Hoắc Gia Tinh lướt qua hưng phấn: “Con muốn nắm một tay của ba, một tay nắm chị.”
Nói xong, bé liền vươn tay nhỏ bé ngắn ngủn mập mạp ra dắt ba đi, Hoắc Kỷ Thành cũng không cự tuyệt, mặc cho con trai nắm, cảm giác này rất đặc biết, như là kích động chỗ mềm mại sâu nhất trong lòng anh.
Nhưng Tần Lạc lại cảm thấy không được tự nhiên, hơn nữa ở cửa còn đứng bốn người đàn ông đẹp trai khác nhau cùng một người đẹp tóc vàng, toàn bộ mười con mắt nhìn về phía bọn họ…
Khụ!
Ở trong ánh mắt sáng quắc của mọi người nhìn chăm chú, Tần Lạc cảm thấy mỗi một bước đi của mình cũng gian nan…
Sau khi vào nhà, Hoắc Gia Tinh giới thiệu từng người với Tần Lạc nói: “Chị, đây là ba nuôi, mẹ nuôi của em, chú hai, chú ba, chú tư.”
Tần Lạc nhìn qua từng người một, theo thứ tự là hai vợ chồng, một người đàn ông tà mị, một người đàn ông lịch sự đeo kính mắt, công tử phong lưu Đường Triều.
Vươn tay trước tiên là cha mẹ nuôi của Tiểu Hỏa Tinh, ánh mắt hai người nhìn về phía cô giống như mang theo Kỳ thật là tốt số.
“Tần tiểu thư hảo, tôi là Ước Hàn, vị này chính là Mary vợ chưa cưới của tôi.”
“Tôi là chú hai của tiểu Tinh Tinh Tống Tư Bạch.”
“Tôi là Lâm Lạc Đông chú ba của tiểu Tinh Tinh.”
“Tiểu Tần mỹ nữ, tôi thì không cần phải giới thiệu, chúng ta từng gặp ở trong công ty.” Đường Triều cười tít mắt nói.
Tần Lạc mỉm cười chào hỏi từng người, mấy người trước mắt này vừa nhìn đã biết thân phận không đơn giản! Cô đúng là có chút không hợp.
Bởi vì đúng đến giờ ăn cơm, quản gia Chu bảo mọi người đếm phòng ăn dùng cơm trước, chỗ ngồi giống mọi khi theo trình tự là Hoắc Kỷ Thành, Hoắc Gia Tinh, Ước Hàn…
Nhưng hôm nay, Hoắc Gia Tinh muốn Tần Lạc ngồi ở bên cạnh bé, trong lúc nhất thời, trong lòng tất cả mọi người hiểu mà không nói, ánh mắt nhìn về phía Tần Lạc càng thêm thích thú.
Tần Lạc chỉ hận không thể tìm một cái lỗ để chui vào, mặc dù cô rất thích Tiểu Hỏa Tinh, nhưng hoàn toàn xuất phát từ thích trẻ con, hơn nữa cô đã có bạn trai rồi!
Cơm nước xong thì do Tiểu Thọ Tinh thổi nến cầu nguyện cắt bánh ngọt, Hoắc Gia Tinh nhắm mắt lại hai tay tạo thành chữ thập, trên khuôn mặt nhỏ nhắn phấn nộn giống như gốm sứ đầy thành kính, sinh nhật hàng năm bé đều ước là: Mẹ, Tiểu Tinh rất nhớ mẹ, mẹ mau trở về.
Đường Triều không nhịn được trêu chọc bé: “Tiểu Tinh Tinh, năm nay lại ước gì vậy?”
Hoắc Gia Tinh hừ mũi: “Không nói cho chú! Nói thì không linh rồi!”
Đường Triều sờ cái mũi: “Vậy điều ước sinh nhật năm trước có linh nghiệm không?”
Đôi mắt to đen như bảo thạch của Hoắc Gia Tinh xoay một vòng, cuối cùng ngừng ở trên người Tần Lạc: “Đương nhiên thực hiện được rồi!”
Ở đây mọi người ngầm hiểu, nếu Tiểu Tinh Tinh chờ đợi chính là mẹ, vậy điều ước sinh nhật của bé quả thật thực hiện được rồi.