Bên trong Nghênh Phong các, khi Trịnh Sâm băng hà, thì bên ngoài Hà Minh Lôi, cũng phát lệnh tấn công, giơ cao cây trường thương, kẹp chặt lưng ngựa gã hét lớn:
-Phù Lê diệt Trịnh. Tất cả lên cho lão tử.
2 vạn quân của hắn ào ạt xong lên, chớp mắt đã triển khai giao chiến với lính Ngự Lâm quân, trong tiếng chém giết vang trời, dần dần chẳng ai để ý đến đám người Quan Xuân Bá, hắn nhanh chóng chém chết tên lính trước mắt rồi nói:
-Rút lui nhanh rút lui.
Cuối cùng còn lại trên chiến trường chính là một ngàn năm trăm ngự lâm quân và đám phủ binh của Tuần Phủ Sơn Tây, đang liều chết bảo vệ lớp phòng ngự cuối cùng, so với hai vạn người của Hà Minh Lôi, có vẻ như lớp phòng ngự này không chịu được lâu nữa.
Tiếng trống tiến công vang lên
-Thùng, Thùng, Thùng,
Kèm theo tiếng tù và, cách đó vài dặm cũng còn nghe thấy, lượt tiến công đầu tiên của Hà Minh Lôi bắt đầu , hai vạn quân của hắn che trời phủ đất ập đến,chẳng mấy chốc, chúng đã từng đàn từng đội dùng tấm gỗ lớn chắn tên ào ào lao đến phía trước, theo sau đám ôm thuẫn, là cung thủ có nhiệm vụ bắn yểm trợ để bộ binh tiến lên. Cánh quân này của Hà Minh Lôi toàn thân đều trang bị giáp trụ sáng ngời người thì tay cầm trường mâu, người thì rút kiếm chấp thuẫn, Hà Minh Lôi lại hô lớn một lần nữa:
-Chúng chỉ có một ngàn năm trăm người, anh em giờ khắc lập công đã đến.
2 vạn người điên cuồng hò hét trèo lên, nhằm phía trận địa hành cung thẳng tiến. cổng đại môn chen chật như nêm. Lớp này bị loạn tiến ngã xuống, lớp khác lại dẵm đạp lên xác đồng bọn mà vào, trên tường hành cung, Ngự lâm quân xạ tiễn như mưa, nhưng trước số lượng quân địch quá đông, số lượng tên có lẽ cũng không cầm cự được lâu hơn nữa.
Trong Nghênh Phong các một tên thị vệ đầu đầy máu, chạy vào cấp báo:
-Hồi bẩm Đức chính phi nương nương. 2 vạn quân túc vệ này xem ra là muốn giết chúng ta, bọn chúng đang đánh vào đại môn, có lẽ nửa khắc nữa chúng ta sẽ thua mất.
Đám thái giám thị vệ trong phòng vội quỳ cả xuống, Trần công công, nghẹn ngào:
-Chủ tử, hãy mau chóng rời đi, chúng nô tài xin hộ vệ, mở một đường máu
Đặng Thị Huệ đang định lên tiếng đồng ý, thì Trịnh Cán đứng cạnh xác của Trịnh Sâm đã hừ lạnh:
-Vớ vẩn, kẻ nào dám chạy, ta sẽ chém đầu kẻ đó,
Hắn rút bội kiếm của Trịnh Sâm ra ném cho tên thị vệ,
-Đưa cái này cho Hoàng Đình Bảo, Nói với lão, nếu lão có thể cầm cự đến nửa đêm, sau này lão chính là công thần của họ Trịnh.
Dưới khí thế của Trịnh Cán, tên thị vệ ngẩn ra một lát rồi vội vã lĩnh mệnh:
-Ti chức tuân lệnh.
Phía ngoài trận tiền, Hoàng Đình Bảo nghe được mệnh lệnh của Trịnh Cán cắn răn, vung bội kiếm lên hét lớn:
-Truyền lệnh của bản tưởng, nếu tử thủ đến được nửa đêm, tất cả tướng sĩ quan thăng 2 cấp, bạc thưởng 100 lượng..
Hai quân dưới sự chỉ huy của chủ tướng, lao vào sống mãi với nhau từng tràng, từng tràng tiếng thét thất thanh thảm thiết vang lên, Chỉ một lát, ở cổng đại môn đã có hơn năm trăm tên địch nằm xuống, máu thịt bé bét, mặt đất đã nhuốm một màu máu đỏ tươi, mặc dù bị mưa tên cản lại, nhưng quân phản loạn vẫn liều chết lao lên, thúc mạnh khúc gỗ vào cổng hành cung, mỗi một lần cây gỗ đam vào cổng, đám lĩnh chốt chặn ở ở cửa lại có kẻ phun ra một ngụm máu:
-Bùi Thế Mân, là cháu trai của đại tướng Bùi Thế Đạt đang đốc xuất quân binh giữ chặt cửa cung, hắn không ngừng hò hét:
-Giữ chắc, giữ chắc cho bản tướng,
-Ngươi, mau, ngươi nữa, mang thêm đá và gỗ đến đây.
Một tên hỏa thủ (1) hét to, :
-Tướng quân, trong hành cung vốn không chuẩn bị gỗ đã, có bao nhiêu đã dùng hết rồi.
Bùi Thế Mân túm cổ tên hỏa thủ:
-Mau dỡ cung điện, chặt cây trong vườn, nhanh cho lão tử
-Tuân lệnh,
Đám quân lĩnh chạy vội đi, chỉ lát sau đã khieng về bốn năm thân cây, gia cố thêm cho cổng chính.
Bùi Thế Mân, lau mồ hôi trên trán, không màng thân phận cũng chạy lại làm cùng đám tướng sỹ,
Một ngàn năm trăm Ngự Lâm quân này tuy chiến đấu cực kỳ anh dũng, giết địch một ngàn thì ta cũng phải tổn hại tám trăm, đây chính là đạo lý, huống chi quân phản loạn, lại không chỉ có một ngàn. Đám Ngự lâm quân vừa giết được vài trăm tên địch thì lại có thêm vài trăm tên quân phản nghịch nữa nhảy ra, trấn chiến này sắp nghiêng về một phía.
Bên ngoài một đoạn, Đại tướng Hà Minh Lôi Tán nhìn lên chiến trường Hắn trên mặt lộ nụ cười đắc ý.
“Mặt sau là núi, mặc dù chúng ta không tấn công được phía sau, nhưng các ngươi cung đừng hòng chạy được”
Hắn quay sang một tên thân binh hạ lệnh:
-Truyền lệnh, toàn quân tiến lên, không tiếc đại giá san phẳng nơi này. Kẻ nào lấy được đầu Trịnh Sâm thăng vạn hộ hầu, thưởng vạn lượng bạc, lấy đầu mẹ con Đặng Thị Huệ, quan thăng quan ba cấp, thưởng ngàn lượng bạc.
Hà Minh Lôi vừa hạ lệnh phong thưởng, lính túc vệ nghe xong lại càng điên cuồng hơn. Ba mặt hành cung đây rẫy quân túc vệ ,cậy ưu thế số đông và không biết sợi hãi trước cái chết,liều mạng cũng phải xông lên trận địa quân Hoàng Đình Bảo.
Ngồi trên voi chiến, Hoàng Đình Bảo liên tục hạ lệnh, quân ngự lâm dưới sự chỉ huy của lão tên bay như mưa chuẩn xác xuyên thẳng áo giáp quân giặc.không ngờ nhất thời quân địch không tiến lên nổi
Thấy đồng bạn ngã xuống, đám túc vệ này mắt đỏ ngầu như những con dã thú. Gào thét, vung vẩy vũ khí tiến lên phía trước.
một canh giờ nữa trôi qua, quân Trịnh bắt đầu xuất hiện thương vong nghiêm trọng, một gã ngự lâm quân bị bắn trúng mắt trái, một gã khác bị bắn ba mũi vào ngực, kêu thảm một tiếng. Cả người hai người cùng rơi từ trên tường thành xuống.
Lê Liêu là một tên ngự lâm quân quê ở Nghệ An, năm nay mới là năm đầu tiên tòng quân của hắn, dựa vào ưu thế lính tam phủ,mà hắn nhanh chóng được và quân ngự lâm, giờ đây hắn đang nằm trên đất lạnh, với một vết chém ghê rợn trên ngực, hắn khóc lóc, với đồng bọn của hắn:
-Hoàng ca, ta không muốn chết, hu hu
-Yên tâm, ngươi sẽ không sao
Tên gọi là Hoàng ca này đang an ủi Lê Liêu, nhưng chưa chờ hắn nói hết câu, một mũi thương đã từ sau lưng xuyên ra đằng trước ngực hắn, mãu bắn tung ra rơi đầy trên mặt lê Liêu, tên lính Túc vệ rút mũi thương ra, nhìn Lê Liêu cười ghê rợn:
-Đừng mà, chúng ta cùng là lính Tam phủ.
Hắn yếu ớt lùi lại.
Tên túc vệ thè lưỡi liếm giọt máu ở đầu thương rồi lạnh lùng lên tiếng:
-Cùng quê thì thế nào, thời loạn ai vì chủ nấy.
Gã hung hăng cắm thẳng chiếc thương xuống đất, Lê Liêu rú lên một tiếng rồi im bặt, gã đã không bao giờ còn được nhìn thấy quê hương, mẹ hắn, cha hắn, còn vợ con của hắn.
Hoàng Đình Bảo căng mắt lên quan sát tình hình chiến đấu, quân Túc vệ của Hà Minh Lôi đã vượt tường, tiến vào trong hành cung, đại môn đã không thủ vững được, Bùi Thế Mân đang chỉ huy binh lính lui lại tử thủ. Mặt trận phía nam gần như cứ một ngự lâm quân phải đối diện với 5 tên túc vệ.
Bùi Thế Mân cả người đầy máu chạy đến trước mặt lão:
-Quận công, Hành cung không giữ được, ngài hộ vệ Vương Thượng đi trước,
Lúc này ngoài đám thị vệ trong Nghênh Phong các ra, chưa ai biết Trịnh Sâm băng hà, ngay cả Hoàng Đình Bảo cũng không biết. Lão kiên quyết lắc đầu, tay giơ cao bội kiếm của Trịnh Sâm.
-Vương thượng có lệnh, bằng mọi giá phải tử thủ đến nửa đêm.
một tiếng nổ cực lớn vang lên quân túc vệ rút cục cũng đã hoàn toàn tràn vào hành cung, quân Trịnh lúc này còn lại chưa đến tám trăm người.
Hoàng Đình Bảo, cắn chặt môi đến ứa máu. Nhảy từ trên voi chiến xuống đất hô lớn
“Các huynh đệ, sát!”
Dưới sự hộ vệ của gần năm mươi thân binh, lão cầm bảo xông vào địch, chỉ một thoáng đầu người bị lão chém có đến bốn năm cái, huyết nhục tung tóe, tiếng gào thảm thiết vang lên. Dưới tấm gương của Hoàng Đình Bảo, quân Trịnh cũng điên cuồng mà vào, Bùi Thế Mân gào thét trong đám loạn quân:
-Con mẹ nó, lên cho lão tử
Số quân Trịnh còn lại đã sức cùng lực kiệt, nhưng vẫn liều chết lao lên. Hoàng Đình Bảo đã hạ quân lệnh Tử thủ.
Chiến trường thu hẹp lại, đối với quân Trịnh mà nói lại là có lợi, quân phả loạn tuy đông nhưng địa thế nhỏ hẹp này lại không thể xông lên đông người được, tình thế tạm thời cân bằng một lát.
…
kết quả trận đánh ban đâu này quân Trịnh không ngờ dùng một ngàn năm trăm người mà giết được hơn hai ngàn tên địch, tuy nhiên cái giá phải trả cũng vô cùng thảm trọng, toàn quân chỉ còn gần bảy trăm tên, tính cả quân lính cảu tuần phủ sơn tây mang đến, thân binh của Hoang Đình Bảo, thì tổng cộng còn lại hơn một ngàn người, lại còn bị thương gần một nửa .
Bùi Thế Mân trúng ba mũi tên, hai mũi vào vai, một mũi cuối cùng trúng vào lưng.vành tai trái bị loạn quân chém đứt. hắn đau đến nỗi mặt mày méo mó biến hình, nhưng vẫn cố đi đến trước mặt Hoàng Đình Bảo
“Quận công, chúng ta sắp chết đến người cuối cùng rồi, nếu viện binh không đến, mạt tướng e là…”
Hoàng Đình Bảo thở dài một hơi nhìn về phía loạn quân đang giao chiến.
-Thế Mân,
-Có mạt tướng
-Thủ được đến khi nào thì thủ, dù chết cũng không được lùi.
Trong Nghênh Phong các, Trịnh Cán đang ngồi trên ghế, hai tay nắm chặt, trán hắn đầy mồ hôi, thoạt nhìn không ai nghĩ đây là đứa trẻ chỉ mới bốn năm tuổi, tin cấp báo bên ngoài không ngừng truyền vào tai hắn, tình hình mỗi lúc một xấu đi. Phòng tuyến cuối cùng đã sắp không giữ được.
-Nguyễn Hữu Chỉnh, nếu ngươi không tới nhanh, lần này Trịnh Cán ta thực sự phải chết rồi
Phía ngoài trận địa, một đám thái giám cung nữ. mặt đầy mồ hôi đang cắm cúi làm việc. họ lấy dầu hỏa được lưu trữ trong hành cung và rượu mạnh, đổ vào bình, lọ, rồi xe vải tẩm dầu nhét vào, một tên Tổng kỳ (2) đang hò hét:
-Nhanh tay lên cho lão tử, con mẹ nó các ngươi chưa ăn cơm à, nhanh nữa lên,
Môt tên lính hỏi:
-Tổng kỳ đại nhân như vậy được không?”
“mẹ nó, sao không được, ông đây từng dẹp loạn Lê Duy Mật, loạn đảng năm đó chính là dùng cách này mới khiến chúng ta tổn thân một chi trọng kỵ binh tinh nhuệ.”
-Nhưng đây là bộ binh
Tên lính kia lại hỏi
-Đồ ngu, bộ bình lại càng không cơ động, không cơ động mà gặp lửa, con chạy được sao, mau mang ra, nhanh lên, nhanh lên, ném vào địch cho lão tử.
Xa xa, khói lửa lượn lờ , mùi máu tanh xộc thẳng vào mũi, tiếng trộng trận lại ầm ầm vang lên, Quân phản loạn bằng một tốc độ điên cuồng hơn nữa lao lên phía trước, định dùng ưu thế biển người đè ép Quân Trịnh.
Đứng trước trận địa Hà Minh Lôi không thể ngờ rằng 2 vạn quân của mình chỉ phải đánh nhau với một ngàn năm trăm người ngự lâm quân, khoảng hai ngàn lính phủ binh, có thể nói là lấy 6 chọi 1 vậy mà lại gặp trở ngại như vậy. theo kế hoạch cùng lắm hai canh giờ là hạ được hành cung, nhưng mãi cho đến tận bây giờ, cánh quân của hắn vẫn đang giằng co từng phân đất, bãi chiến trường đầy rẫy xác chết, những mảnh thi thể tàn khuyết. gió lạnh không ngớt thổi vi vu, mùi máu tanhbay lên nồng nặc
Quân phản loạn đạp lên xác đồng đội mà tấn công, nhưng quân Trịnh phòng thủ lại càng ác liệt , cung tên đã hết, quân Trịnh chỉ còn cách xông lên giáp lá cà. Dựa vào địa hình chật hẹp mà phản kích.
không ngừng có tiếng kêu thảm thiết phát ra. Quân Trịnh sắp hi sinh đến người cuối cùng. Có lẽ trận chiến rất nhanh sẽ kết thúc
Hàng chục tên lính ngự lâm sứt đầu mẻ trán, máu me đầy mình, xuất hiện thương vong thảm trọng, đám còn lại nhanh chóng co cụm lại
Tại thời điểm này, tên tổng kỳ vô danh kia suất lĩnh một đội thái giám ở phái sau tiến đến, cánh quân ô hợp này không ngờ lại là nhân tố quyết định trận chiến này.
…
Hai quân đang điên cuồng tiến công bỗng nhiên dừng lại trong giấy lát, nhìn về đám thái giám cung nữ, ăn mặc lòe loẹt đang ôm nào bình nào lọ chạy tới. Hoàng ĐÌnh Bảo, cùng u u mê mê nhìn đám vừa mới đến, không hiểu chuyện gì xảy ra. Chúng chạy đến đây làm gì, đúng lúc hai quân đang ngơ ngác, tên Tổng kỳ kia, giật lấy một bó đuốc, châm vào mảnh vải đã tẩm sẵn dầu hỏa ở miệng bình. Hắn vung tay lên,
một đốm lửa nhỏ bay về phía trận địa quân địch vẽ nên một đường vòng cung rồi rơi xuống đất
“Đùng!” một tiếng nổ chát chúa vang lên, xung lực của vụ nổ không đáng là bao nhiêu, nhưng dầu hòa cùng mảnh vỡ bắn ra tứ phía, chớp mắt đã có bốn năm tên quân túc vệ toàn thân bốc cháy dữ dội. có mấy tên xa hơn bị mảnh vỡ cắm vào người đang lớn tiếng kêu la thảm khốc.
Tên tổng ký hét lên,
-Ném, con mẹ nó, ném chết bọn chúng.
Hắn vừa dứt lời
những bình và lọ giờ đây như một quả bom nổ chậm được nối đuôi nhau ném ra.lửa hừng hực, khói đen nghi ngút, phát nổ giữa đám loản quân, quá bất ngờ, không kịp phòng bị, trong đám quân túc vệ sau bốn đợt ném của quân Trịnh đã có đến gần bốn trăm tên bị dầu hòa và rượu mạnh thiêu đốt, gần hai trăm tên khác, do hoảng loạn dẫm đạp lên nhua mà chết.
trước mặt Hoàng ĐÌnh Bảo là một cảnh tang hoang, nơi nơi toàn xác ngươi người, khí giới gãy vụn. từng cỗ thi thể cháy đen, tỏa ra một mùi thịt cháy tởm lợm đến khó tả. có không ít binh lính ôm bụng nôn thóc nôn tháo.
Hàng ngàn quân Túc vệ quá sợ hãi mà lùi hẳn về phía sau, gào lên điên dại: “chạy mau, bọn chúng có thuốc nổ”
Tình hình bỗng chốc trở nên toán loạn, đám thân binh của Hà Minh Lôi phải chém đầu mười mấy tên mới tạm ổn tình hình Hà Mình Lôi phóng ngựa trong quân thét lên:
-Đây chỉ là dầu hỏa, bọn chúng không còn nhiều đầu, lên hết cho ta. Thắng lợi sẽ có phong thưởng.
Hăn chưa nói hết thì một loạt tiếng nổ lại vang lên
lửa rực cháy khắp nơi, quân Trịnh đã nhân cơ hội này phản công mãnh liệt, đám thái giám dã gaio đống chai dầu này cho binh lính, dưới tay họ thứ này càng phát huy uy lực
chỉ trong vài hơi thở, lại có hơn một trăm tên túc vệ bốc cháy, chúng la hết điên cuồng, chạy loạn trong quân, hoặc lăm lộn trên mặt đất, điều này đã tạo cơ hội cho đám tàn bình quân Trịnh phản công.
Hoàng Đình Bao, hiểu được lợi thế không kéo dài được lâu, lão hạ lệnh:
-Mau,lợi dụng uy thế hảo dược, mang thương vong của bọn chúng đề lên cao nhất.
“Tất cả mau xốc lại tinh thần, quân phản loạn lại đến!”
Bọn sĩ quan quân Trịnh gòa thét đám cấp dưới, nhanh chóng chạy ra trận địa. Bùi Thế Mân nhìn số lượng hỏa được còn lại không đến 30 bình, trong lòng nhanh chóng chùng xuống:
-Trước mắt mới tiêu diệt được khoảng 6 ngàn tên địch mà hiện giờ chỉ còn 30 bình này, làm thế nào, làm thế nào…
Trong lòng Hoàng ĐÌnh Bảo cũng lãnh toát, lão ngẩng đầu lên nhìn về phía nghênh phong các, chỉ thấy le lói ánh đèn, lão mường tượng ra, một đứa trẻ 4 tuổi đang uy nghiêm nhìn lão, lão nhắm chặt hai mắt lại rồi trừng trừng mở lớn
-Đây có lẽ là trận chiến cuối cùng của ta.
Bằng một giọng điệu uy nghiêm, vị Huy Quận công, Tả Đô đốc Trung nhuệ phủ này ra lệnh
“Truyền mệnh lệnh cuối cùng của ta, động thủ!”
Trận huyết chiến cuối cùng cũng đã phát động rồi, bọn họ châm lửa mảnh vải tẩm dầu của những bình cuối cùng, đồng loạt vung tay ném về phía quân địch
hàng chục ánh lửa bay vòng vòng ở trên không rồi lao thẳng vào trận hình quân địch, giờ khắc này, giờ phút này, quân Trịnh đã mang ý niệm không chết không ngừng.
Từng tiếng nổ mãnh liệt phát ra tiếng Xung lực cực mạnh làm cho vô số quan quân bị quét trúng, trong cơn hỗn loạn binh lính túc vệ bị thương và chết rất nhiều, vô số người bị nổ đến toàn thân sứt sẹo, phần dầu hảo trong bình tung ra đốt bọn chúng thành ngọn đuốc sống, tiếng kêu thảm thiết thê lương, vang vọng khắp nơi. Lửa bắt đầu cháy lan ra, có nhưng bính lính, co rúm giãy dụa trong mặt đất.
Thế nhưng lợi thế này nhanh chóng qua đi, 600 tên lính Trịnh cuối cùng sắp sửa bị chém tận giết tuyệt, họ đã không còn hậu chiêu gì nữa, liên tục tử chiếc từ tối đến giờ, họ đã hoàn toàn sức cùng lực kiệt.
một tên tham tướng chạy đến nói : “Quận công, thừa dịp chúng còn chưa đắc thủ, chúng ta mau chạy đi.” Truyện “Trịnh Nguyễn Tranh Hung của KeoChuoi “
Hoàng Đình Bảo cười điên dạivung kiếm lên, đầu tên tham tướng lăn ngay xuống đất:
-Nhiễu loạn lòng quân, giết
Chiến sự ngày mãnh liệt lửa lớn cháy rừng rực, quân Trịnh đã thất thủ hoàn toàn, cả đám đã lùi đến Ngênh Phong các, Cửa sổ của Nghênh phong các chợt mở ra. Trịnh Cán xuất hiện ngay ở đó, hắn uy nghiêm nhìn về phía quân phản loạn, đối mặt với ánh mắt của hắn, Hà Minh Lôi chợt cảm thấy chột dạ,
-Chúa Trịnh tuy áp chế vua Lê, nhưng còn biết lo cho dân cho nước, ta .. ta đanglàm gì thế này.
Nhưng hắn phủ nhận ngay;
-Không, ta không có lỗi, là ta phụng mệnh vua, Phù Lê diệt Trịnh. Đúng vậy
Nhớ lại lời hứa hẹn của Lê Hiển Tông, hắn gào lên, chỉ mũi gươm về phía trước. \
-Các anh em, giết chết chúng.
Đồng tử của Trịnh Cán co rút lại thực sự thất bại rồi sao, mặc dù biết trước thời thế, nhưng vẫn không tránh khỏi thiên vận. hắn thở dài hạ lệnh:
-Huy Quận công, ta ra lệnh cho lão, đốt tào lâu này, rồi nhanh chóng chạy trốn
-Vương tử
-Vương tử
Đám thái giám và thị vệ vội quỳ xuống, nghẹn ngào, ngài hãy bình tĩnh lại. Hoàng Đình Bảo, nhìn về Trịnh Cán. Lần đầu tiên, trong lòng lão thực sự tâm phục khẩu phục. lão không ngờ một tên tiểu tử 4 tuổi lại có khí khái như vậy, chủ nhân như thế mới xứng đáng cho Hoàng Đình Bảo hắn phục vụ, chỉ tiếc đây lại là lần cuối cùng hắn được phục vụ Trịnh Cán. Trong khóe mắt già nua của lão chợt chảy ra một dòng nước mắt:
Hắn gầm lên: Quyết tử
Đám quân trịnh cũng gào lên Quyết Tử, vẻ khẳng khái của Trịnh Cán đã làm họ cảm động. khơi gợi lòng trung thành của họ, giờ đây dù phải chết, họ cũng muốn Trịnh Cán phải được sống
Lúc này Bùi Thế Mân thân mang thương tích đã dẫn vài trăm người còn lại ập đến, bọn họ đã quyết định liều mạng nào đao chém rìu bổ, nào trường thương đâm thẳng về phía trước, đánh cho đám túc vệ kia trở tay không kịp, trường đao của Bùi Thế Mân như nước chảy hoa rơi, chỉ trong chớp mắt đã chém đứt cổ họng hai tên Túc vệ, hắn hừ lạnh, “Đi chết đi!”
Dưới sự dũng mãnh của Bùi Thế Mân khiến quân Trịnh sĩ khí lại càng cao thêm, bọn họ liên tiếp anh dũng giết địch, đánh cho quân của Hà Minh Lội liền tục thoái lui, Hà Minh Lôi bỗng chốc nổi cơn lôi đình, chả lẽ lại bại trận
“đám chó chết ”
Hắn giận dữ gào ầm lên với thân binh: “Đi nói với bọn chúng, trong vòng một khắc mà không giết hết bọn chúng, ta sẽ chém đầu tất cả
Lúc này cục thế cực kỳ bất lợi cho quân Trịnh, hơn một vạn quân túc vệ đã nhất thời ùa lên, không đến năm trăm người đang khó khăn cố thủ. e rằng quân Trịnh lúc này đã đại bại trước mắt
Trận chiến tàn khốc vận tiếp tục được tdiễn ra với ưu thế tuyệt đối nghiêng về quân lính túc vệ, trong đêm tối song phương vẫn đang chém giết lẫn nhau, binh sĩ hai bên đều liều mạng, tiếng chen lấn, tiếng hò tiếng hét, vang lên khắp nơi, khắp nơi thi thể chồng chất, có người vẫn còn chưa chết thì cũng là bị dẵm đạp dưới chân đối phươngđâu đó vang lên tiếng van lạy. Tiếng va chạm binh khí , tiếng kim thiết đâm vào da thịt…
Quân túc vệ mạnh mẽ vô cùng, quân Trịnh đã bị chúng dồn lùi từng bước, không còn khả năng hoàn thủ
Lúc này, Hoàng Đình Bảo toát cả mồ hôi , lão cũng đã sức cùng lực kiệt
Hai mươi mấy binh sĩ thân binh đi theo lão cũng toàn thân đầy Mắt thấy lửa cháy ngập trời, không ngừng có ngừời của mình bị hất xuống đất, bị chém giết, kêu thét inh òi té vang vọng. lão thở dài rồi đưa thanh gươm lên cổ.
Ngày khi lão định kết thúc tính mạng của mình thì bỗng nhiên trong đêm đen yên tĩnh, một hồi âm thanh trầm bổng vang lên:
Tu! Tu! Tu
Đó chính là tiếng tù và của quân doanh dưới trướng lão, hay nói cách khác, Nguyễn Hữu Chỉnh đã thành công nắm được thế cục kinh thành. Lúc này đây chính là quân cứu viện.
Biến cố này khiến tất cả binh sĩ bên phía Hà Minh Lôi đều bàng hoàng, từng ngọn đuốc lửa hừng hực này đặc biệt chói mắt trong đêm đen, nhẩm tính cũng có hơn bốn vạn quân đội , đội quân vừa đến cũng đã đảo ngược cục diện của cả trận chiến.
Trên Nghênh Phong các, đám thái giám vội bẩm báo:
-Vương tử, vương tử, là viện binh, viện bình đến rồi.
Đám cung nữ ôm nhau òa khóc, tâm tình giãn ra, có kẻ còn trực tiếp ngất xỉu.
Trịnh Cán ngồi phịch xuống ghế thở hắt ra một hơi, mồ hôi rịn ra ướt đẫm lưng áo, cuối cùng cũng đã thành công, cuối cùng cũng đã thành công, Tuyên Phi thấy hắn như vậy lại nghĩ là hắn quá sợ hãi vội tiến đếnôm lấy hắn an ủi:
-Con ngoan viện binh đến rồi đừng sợ.
Phía dưới lầu, đám tàn quân ngự lâm thấy có viện binh nhất thời phấn chấn tinh thần, gào thét anh dũng xông lên, trong chớp mắt quân túc vệ của Hà Minh Lôi, binh bại như núi đổ.
đại quân túc vệ nhanh chóng bỏ chạy tứ tán, Hà Minh Lôi dưới sự hộ tống của thân binh cũng mở một đường máu thoát thân.
……………………
(1)Hỏa Thủ: giống tiểu đội trưởng bây giờ
(2)Tổng kỳ: một chức quan chỉ huy được 20 binh lính.