Bệnh tình của Trịnh Sâm
Xin lỗi quý độc giả bằng một chương dài. Dạo này ta bận thật sự
Đêm khuya ngày mười bảy tháng tám. Tại mật thất vô cùng bí ẩn trong Phủ của Hân Quận công Nguyễn Đĩnh, có một đám người đang ngồi xung quanh một chiếc bàn dài. Ngồi ở chủ vị chính là Đại vương tử của Trịnh Sâm, phía bên tay trái hắn là Hân Quận Công nguyễn định, cạnh vị Quận công trông có phần hèn mọn này là hai vị phó tướng, đại diện cho ý kiến của hai vị Trấn Thủ, phía tả của Trịnh Tông là một đám vương công đại thần, phía cuối lại ngồi mấy vị công công, chỉ nhìn qua là cũng biết trong cung nắm giữ tước vị khá là quan trọng, còn có mấy tên gia thần của Trịnh Tông, vài tên chỉ huy thiêm sự, thiên hộ, bách hộ, ngồi ở phía sau, ai nấy mặt căng như dây đàn, có vẻ tình hình không được tốt lắm. Thấy mọi người đã đến đông đủ, Trịnh Tông ôm quyền đứng dậy nói với đám người:
-Cô (1) xin có lời vấn án các vị.
Đám người vội vã đứng dậy. luôn mồm vấn an:
-Vương tử dạy quá lời, chúng ta nào dám nhận lễ này,
Trịnh Tông lại nói tiếp:
-Cô từ nhỏ sinh ra đã không được phụ vương yêu mến, may có các vị khuông phò, nếu không tính mạng cô cũng lâm nguy sớm tối.
Nói xong lại đưa tay xá đám người một cái nữa, Nguyễn Đĩnh vội đáp lời:
-Vương tử xin chớ nói vậy, Đức bề trên nhất thời bị Hồ ly tinh Đặng Thị Huệ kia quyến rũ, che mờ hổ nhãn, chỉ cần đám chúng taq còn một hơi thở cũng nhất quyết tôn phò Vương tử lên ngôi chúa.
Đám vương công đại thần cũng đều đồng thanh đáp:
-Nguyện phò vương tử lên ngôi chúa.
Trịnh Tông cũng hết sức thành tâm:
-Cô được sự trợ giúp của các vị, chẳng khác gì hổ mọc thêm cánh. Ngày sau nếu thành đại nghiệp, tất nhiên không thể thiếu phần công lao của các vị.
Trịnh Tông là loại người thế nào, tuy rằng mới chỉ mười mấy tuổi, nhưng lại tiếp nhận sự giáo dục tiến tiến của con cháu các bậc đế vương. Xét về tâm cơ trong đồng lứa không kẻ nào bằng được. Trịnh Tông làm sao lại không biết Ngoài Hân Quận Công ra,tất cả những kẻ ngồi đây, đều là đầu cơ cho tương lại của bọn họ, còn về hết dạ khuông phò, hừ, đến mơ gã cũng chẳng dám mơ, chỉ cần bọn này bỏ ra chút sức và không bán đứng hắn là hắn đã cảm tạ trời phật rồi, hắn đưa mắt nhìn quanh gian mật thật, đám người ngồi đây ngoại trừ vài người thân tín của hắn, thì còn lại toàn là một đám bị Hooàng Đình Bảo o ép, hoặc có xích mích với lão, nên mới đến nương nhờ mình, Ngay cả hai vị Trấn Thủ kia cũng chẳng phải nhận thấy Trịnh Tông hắn là nhân trung chi long gì, chẳng qua hai kẻ này dã tâm lớn, không muốn cúi đầu trước Hoàng Đình Bảo mà thôi, vì vậy cho nên hắn phải hứa hẹn, quan cao lộc hậu, Phong hầu bái tướng, có lợi ích mới khiến đám này bán mạng cho hắn, chứ hắn cũng chẳng tin tưởng gì mà khí thế bá vương hay là Trời sinh bá khí, hắn chỉ tin vào hắn, cho nên hắn càng hứa hẹn cao bao nhiêu, đám này mới có thể trung thành bấy nhiêu, những kẻ đã dám phản bội chủ này ai dám quả quyết rằng chúng không phản bội chủ mới là hắn, đợi khi tất cả ngồi an vị hắn mới lên tiếng:
-Gần đây Cô luôn bị mẹ con Đặng Thị Huệ nhìn chằm chằm, mấy lần ta đã thua trong tay mẹ con Hồ ly tinh này, hơn nữa Trịnh Cán chẳng qua chỉ là một đứa trẻ vắt mũi chưa sạch, sao có thể lắm mưu nhiều kế như vậy, nhất định là con Hồ ly kia đã tư thông với Hoàng Đình Bảo, thì Laõ mới trợ giúp.
Hân Quận công gật đầu tiếp:
-Điện hạ anh minh, rất có thể vì trước kia hắn có ý nương nhờ điện hạ, nhưng ngài ghét ác như cừu, sao lại có thể chấp nhận loại người như vậy, nên hắn có thù với điện hạ từ lúc ấy. laoij người này nếu không diệt ngay chúng ta khó lòng phòng bị về sau.
Một vị chỉ huy thiên sự Kim Ngô Vệ lên tiếng:
-Vương tử hãy để mạt tướng sai tâm phúc đi ám sát lão, lão chết rồi trở lực của chúng ta sẽ được giảm bớt. các vị đại thần gật gù khen phải, cả đám thường ngày mở mồm ra là tri, hồ, dả, giã, lời dạy thánh hiền, vậy mà nói đến chuyện giết người lại cao hứng như thế thật là trước nay chưa từng có, Trịnh Tông lại không nghĩ thế, hắn nói:
-Ma tướng quân chớ vội, giết hắn thì dễ, nhưng sau khi giết hắn rồi thì lại thế nào, Thế lực của hắn, chúng ta tiếp quản được ngay hay sao,
Lời vừa nói ra, đám người đang cao hứng mơ màng về viễn cảnh Huy quận công bị lăng trì, hay ngũ mã phanh thây chợt cứng họng, đúng vậy, cứ cho là Lão họ Hoàng kia chết rồi, vậy thế lực của lão cũng chưa chắc đã đến lượt phe bọn hắn tiếp quản, ai biết Vua Lê phía bên kia có nhân cơ hội nắm lại thực quyền hay không, lại còn dòng chính của nhà chúa, mây năm nay cũng rục rịch taọ thế, một vài thế lực khác trong triều, khoan nói đến thế lực bên ngoài chỉ riêng tướng dưới quyền của Hoàng Đình Bảo không có kẻ nào là đèn cạn khô dầu, nhất là tên Nguyễn Hữu Chỉnh kia lại càng thâm khả bất chắc, giết Hoàng Đình Bảo lời chỉ được một hai mà hại thì lại quá nhiều, nhất thời tất cả im phăng phắc, nhăn chặt đôi mày suy nghĩ đối sách, cả mật thất lâm vào im lặng:
Trịnh Tông ngả người vào ghế, nhìn thẳng về phía trước, nơi đó có một bức thư pháp trên viết bốn câu thơ
Lân đã hiện rồi vinh quốc công
Thiên hoàng nay đã tỏ dòng trong
Siêu phàm có được nhờ nhân hậu
Vui cả sơn hà bàn thạch tông.
Đây chính là bài thơ do Ông nội hắn tức Ân vương Trịnh Doanh viết khi hắn ra đời . Khi biết Ngọc Hoan mang thai, Trịnh Sâm đã tỏ ra thờ ơ, Ngọc Hoan sinh con, Chúa cũng chẳng quan tâm. Ngay cả việc đặt tên cho cậu bé, Chúa cũng không thèm để ý, Ân vương mới lấy chữ Tông ở trong bài này đặt cho hắn, từ lúc đấy hắn mới có tên để gọi: Trịnh Tông.
Hắn cứ im lặng nhìn bức thư pháp rất lâu, hắn vẫn không hiểu, xét vè tài, hắn không kém ai, về dung mạo lại càng xuất sắc, vậy mà cha hắn thậm chí không mấy khi nhìn đến hắn, còn đệ đệ khác mẹ của hắn, chẳng phải cố gắng gì vẫn được chúa yêu, vì cái gì mà như vậy, tại sao lại bất công thế, hắn thật sự không cam lòng, ngôi chúa phải là của hắn, như hắn sinh ra đã vậy, hắn là con trưởng, hắn phải ngồi lên ngôi vị chí tôn đó, hơn ai hết hắn hiểu được rằng, nếu để Trịnh Cán lên ngôi chúa, mẹ con và người thân của hắn còn có chỗ sống hay sao.. nếu hắn lên ngôi đối với Trịnh Cán hắn cũng đối sử như vậy, đây là chính trị mềm yếu thì cái chết chờ sẵn là không thể nghi ngờ. lúc này hắn không được mềm yếu, ai cản đường hắn chính là tử địch, nếu cần hắn sẽ giết hết, quét sạch chướng ngại trên con đường thăng tiến của mình, ngay cả…..
Vừa nghĩ đến chỗ này, trong óc hắn chợt lóe lên một ý, một ý tưởng liều lĩnh, nhưng nếu thành công sẽ mang lại cho hắn tất cả hắn ngồi thẳng người lên suy đi tính lại, cảm thấy rất có thể kế này thực hiện được, trong mắt hắn hiện lên một tia kiên quyết, “ các ngươi đã đối sử với ta như vậy, ta còn nhịn nữa thì thất không phải Trịnh Tông”
……
Phủ Phụng Thiên, nằm ở phía nam hồ Tả Vọng. chính là nơi cư trú của người giàu co, các bậc đại quan hiển quý trong kinh thành Thăng Long, nơi đây nhà cửa san sát, quán rượu, khách điếm. cho đến kỹ viện đều đủ cả. nơi đây cũng tạp trung vô số người từ các vùng lân cận đến buôn bán làm ăn, đủ các loại khẩu âm hỗn tạp vô số kể, thậm chí thỉnh thoảng còn bắt gặp một hai tên tây dương, đang trợn mắt đánh giá những thứ hàng hóa lạ lẫm của bản địa, rồi cắm cúi ghi chép, đây thực ra là các nhà truyền đạo, Trịnh Sâm cũng không nói là cấm nhưng cũng không nói là không cho bọn họ truyền đạo, nên đám tuần thành binh mã ty chỉ đơn giản là mặc xác bọn họ, miễn họ không làm gì phạm pháp.
Trong một ngõ ngách của Phía Nam phủ Phụng Thiên, Sâu trong ngõ nhất là nhà của một gia đình họ Đào, là người gốc phủ Tuyên Hóa. Đã đến đây được một trăm năm, cả gia đình sống bằng nghề bán bún, con trai lớn của họ chăn ngựa cho một tiêu cục, con gái út đã đi lấy chồng, còn con thứ của họ, sinh ra lại mắc chứng ai nam ái nữ, mông vểnh cao, giọng nói lại éo éo nên đã cho con tiến vào làm thái giám trong phủ chúa. Gã chính là Đào Nghênh Tường. gã phục vụ trong phủ chúa từ năm 7 tuổi đến nay đã được hai mươi năm, từ một thái giám không có phẩm cấp, hắn đã leo lên đến chính lục phẩm, chuyện phục trách một số việc hàng ngày trong cung của Trịnh Cán. Do tham ô tiền chi dùng hàng ngày nên hắn cũng gọi là có của ăn của để, hàng năm hắn gửi không ít tiền cho gia đình, đam trẻ quanh đó nếu nhà nào muốn cho con tiến cùng, hắn đều giúp đỡ nhiệt tình vì vậy nên cũng có tiếng khá tốt.
Những năm gần đây, quốc lực có vẻ đi xuống, chiến loạn liên miên, chúa Trịnh Sâm đã đánh mất hùng tâm tráng trí lúc trẻ bắt đầu hưởng lạc, trưng thu thêm thuế, tuy chưa đến nổi dân chúng không thể chịu được nhưng đây đó cũng có cảnh bán vợ đợ con, vật giá ngày một leo thang, Dần dần nghề bán bún kia của gia đình hắn đã không chịu nổi, cả nhà chỉ trông vào hắn và người anh của hắn là Đào Nghênh Phong chu cấp. dần dần hắn cũng bắt đầu không chịu nổi, cứ thế này nhà hắn chẳng mấy mà chết đói. Bần cùng sinh đạo tặc, hắn bắt đầu ăn trộm đồ trong cung mang ra ngoài bán, lần đầu chỉ là mấy món nhỏ, sau này gan lớn hắn lấy rất nhiều thứ đắt tiền, thậm chí cả con tì hưu bằng ngọc dùng để chặn giấy của Trịnh Cán hắn cũng nẫng mất. tất cả số đồ này hắn đều mang bán cho một tên chuyên làm ăn phi pháp ở phía đông phủ chúa.
Vào lúc trưa. Đào Nghênh Tường có việc xuất cung nên bèn lén lút lẻn về nhà. Hắn chưa ngồi được bao lâu thì có khách đến, vị khách này không ai khác chính là Hoàng Đông chủ, kẻ mở hiệu cầm đồ ở thành tây kia, kẻ mà vẫn mua đồ ăn cắp của hắn. cả hai đưa nhau vào trong phòng bàn luận. thì ra vị Hoàng đông chủ này là muốn mua tin tức, có kẻ nguyện trả giá cao. Một ngàn lượng vàng đủ làm hoa mắt bất cứ kẻ nào, ( ngay cả tác giả là ta cũng không ngoài lệ )). Hắn cầm 500 lượng đặt cọc mà vẫn như nằm mơ, Hoàng Lộc bắt đầu cười hỏi
“Nghênh Tường, ta nghe nói mấy hôm nữa Đức bề trên định xuất cung cùng nhị Vương tử.
Đào Nghênh Tường vừa nghe hắn hỏi thì đã biết việc này khó rồi. tiền tuy cũng muốn nhưng phải còn mạng mới được, hơn ai hết hắn biết thưà tên này chẳng phải cầm đồ gì mà chính là tai mắt của một vị quyền quý cài cắm ở phủ chúa, còn vị nào thì hắn lại không biết được. hắn vẫn ôm khư khư đống vàng uyển chuyển trả lời
“Đúng. Khoảng 23 tháng này chúa thượng muốn đi Hành Cung Tử Trầm(2). Để trị bệnh, tất cả hoạn quan trong ngự thư phòng đều phải đi theo người đến Phủ Quốc Oai. Hoàng đông chủ ta cũng chỉ biết có thế. Ngài cũng đừng làm khó ta. Hắn tuy nói thế nhưng lại gắt gao ôm lấy vàng như sợ Hoàng lộc đòi lại
Hoàng Lộc thông minh bậc nào lập tức bắt được vẻ mặt của hắn bèn mỉm cười,
-Đào công công, một nhà của ngài chắc hẳn rất khó khăn, mấy năm nay cuộc sống rất không dễ.
Hoàng Lộc vừa nói vừa thở dài đầy cảm khái, lão moi trong ngực ra một cái phong Bao rồi nói.:
-Đây là chủ nhân nhà ta cho riêng công công, công công chỉ cần đến lúc đó làm như này, như này là được, Hoàng Lộc vừa nói vừa thì thầm vào tai Đào Nghênh Tường
Nói xong, hắn lại đặt một bọc vải đen lên bàn. đẳy nhẹ đến trước mặt Đào Nghênh Tường.
Lúc đầu Đào Nghênh Tường còn sung sướng, nhưng khi Hoàng Lộc Thì thầm vào tai hắn thì hồn vía hắn lên mây cả,. hắn sợ đến mức ngồi bệt xuống mặt đất:
-Ta,, Ta.. ta, cái này không, ta không làm được,
-Bốp.
Một cái tát như trời giáng đập vào mặt hắn, khiến hắn nhổ ra vô số máu tươi, Hoàng Lộc đã mất hẳn cái vẻ hiền lành ban đầu thay vào đó là một vẻ hung thần ác sát.
-ta cũng xin nói trước. ngươi dám cả gan mà phản bội lại bọn ta. không chỉ cái mạng của ngươi, mà cả nhà của ngươi, họ hàng Ngươi tại Tuyên hóa, bọn ta cũng sẽ giết sạch. Hơn nữa lúc nãy ta sai người đón phụ mẫu ngươi đi vãn cảnh chùa rồi, bọn họ rất hiền hậu, chúng ta cũng tận tình phục vụ hai lão nhân gia.
Đào Nghênh Tường nghe mà lạnh cả xương sống. hắn biết điều này đại biểu cho cái gì, phụ mẫu bị mang đi, người nhà bị nhìn chằm chằm vào, nếu hắn còn không biết thân phận thì nhất định phải bị diệt tộc. hắn run lẩy bẩy đáp lời:
-Ta.. ta hiểu
“Hiểu là tốt. hãy nhớ sau khi xong việc, ngươi lại có thêm năm trăm lượng vàng nữa, sống hay chết chỉ bằng một ý niệm của ngươi.
Nói xong. Hoàng Lộc đứng dậy đi ra cửa, để lại
Đào Nghênh Tường khóe miệng nhuốm máu, gương mặt tái xanh nhìn bọc vải nằm lặng lẽ trên bàn. Hắn thở dài thườn thượt, mình còn có thể lựa chọn sao, có lẽ phải bảo huynh trưởng đưa thê nhi chuyển nhà đi chỗ khác mới được.
Phủ Quốc oai nằm cách Thăng Long hai mươi năm dặm về phía đông, tại nơi này toàn là các điền trang được phong thưởng của Hoàng thân quốc thích những người phạm tôi hoặc nô lệ hoặc cũng có thể do dân đen thuê lại để canh tác, hàng năm nộp tô thuế cho quý tộc Đại Việt
tại nơi này dưới chân Tử Trầm Sơn hiện hữu một hành cung vô cùng tráng lệ, dùng làm nơi cho vua Lê hoặc Chúa Trịnh về đó nghỉ ngơi, hay khi cần dưỡng bệnh. Phía ngoài hành cung chính là một vạn khoảnh ruộng rộng thẳng cánh cò bay đang đến mua thu hoạch, phía sau hành cung chính là Chùa Trầm xen lẫn trong rừng cây cổ thụ. Hôm nay đám quan lại vùng này trời còn chưa sáng đã xơ tóc gáy lên, chạy xuôi chạy ngước, hàng ngàn dân phu được triệu tập để sửa lại con đường cùng với trang hoàng hành cung, các vị sư sãi trong chùa cũng được tri phủ Quốc Oai trực tiếp gọi xuống căn dặn một phen. Vị Tri Phủ mẫn cán này còn tức tốc sai khoái mã mang theo thư của mình đến Tuần Phủ Sơn Tây, xin ngài điều cho ít binh lính hộ vệ. mặc dù 23 tháng 9 Trịnh Sâm mới khởi hành, nhưng công việc chuẩn bị bắt đầu từ bây giờ vẫn là hơi muộn. Vị Tri Phủ này còn cho đuổi hết ăn xin quanh vùng, tạo một khung cảnh thái bình thịnh trị, để đẹp lòng chúa, tri phủ đại nhân còn ra nghiêm lệnh, đến hôm chúa thượng di giá đến bá tính mới được gặt lúa, kẻ nào làm trái khép vào tội đồ. Có thể nói rằng dụng tâm lượng khổ ( khổ cái bất hành dân thì có).
………….
Người của Trịnh Tông trong sáng ngoài tối bắt đầu hành động, thì người của Trịnh Cán cũng không dám ngồi chơi, đám mật thám được Hoàng Đình Bảo an bài theo dõi khắp nơi, cơ hồ chỉ cần trong thành Thăng Long có gió thổi cỏ lay gì thì cũng không thể giấu được chúng. Bên trong phủ chúa, Trịnh Cán đang ngồi trên một chiếc thái sư ỷ,Thân mặc mãng bào giang nha hải thủy, lưng đeo Cửu Long Ngọc Đái, Tiểu Thuận Tử đứng bên cạnh hắn đang cao giọng đọc một chút tin tức mà mật tham thu thập được cho hắn nghe, trông hắn lúc này cũng toát ra mấy phần đê sv]ơng chi khí.
Tuy mặt ngoài hắn trấn định, nhưng bên trong lòng hắn thì lại đang dậy sóng, biết trước lịch sử, nhưng lịch sử này, hắn có thay đổi được hay không lại là một chuyện, có thể hắn thắng, nhưng cũng có thể hắn chết như trong sử viết, mẹ hắn vị hành hạ một cách dã man, thành ra hắn ngồi cau chặt đôi mày, vẻ mặt vô cùng quái dị, vẻ mặt Trịnh Cán quái dị, vẻ mặt của Tiểu Thuận Tử bên cạnh còn quái dị hơn, này là cái chuyện điên rồ gì, vương tử bất quá mới năm tuổi vậy mà vẻ mặt cảu ngài có cảm giác như một người từng trải, chất chứa bao nhiêu là lo toan. Là vương tử giàu có bốn biển vậy mà lúc nào cũng như vậy. thật là khổ, Tiểu Thuận Tử mải thả hồn suy nghĩ nên quên cả đọc báo cáo. Trịnh Cán ngồi một lát thấy gã im lặng thì ngẩng đầu lên, đưa nắm tay thúc nhẹ vào sườn gã:
-Tiểu Thuận Tử, nhà ngươi là sao vậy?
Lúc này gã mới giật mình vội vã nói:
-Nô tài đáng tội, nô tài đáng tội, điện hạ có già sai bảo?
-Đồ ăn hại, ngoài thẫn thờ ra thì ngươi còn biết làm gì hả. maucho người đi mời QUận Huy
Tiểu Thuận Tử vội vã chắp tay vái hắn, luôn mồm nói:
-Nô tài đi ngay, nô tài đi ngay
-Cút
Trịnh Cán phất tay. Hơn ai hết hắn hiểu rằng, không nên quá nuông chiều đám này, cũng không nên cứng rắn, ân uy đủ cả, khiến bọn chúng khép nép làm việc là tốt nhất, chủ tử mà không ra chủ tử, phía dưới còn không loạn thành một đoàn hay sao, Thượng bất chính hạ tắc loạn. hắn quyết không cho phép thủ hạ của mình, trong lúc nguy cấp sinh ra hai lòng. Thở hắt ra một hơi, hắn đưa tay cầm một bản báo cáo gần đây nhất. nó viết rằng đêm ngày 15 rạng sáng ngày 16 tháng này, một đám vương công đại thần tụ tập tại phủ của Hân Quận công dự tiệc mãi đến canh tư mới tàn. Đọc qua hắn đã biết đây không phải là tiệc rượu gì, hơn nữa Nguyễn Đĩnh mặt mũi bao lớn có thể mời được nhiều khách như vậy, chắc hẳn là Trịnh Tông đứng sau lưng, hắn đưa tay gõ gõ lên mặt bàn,
-Trịnh tông à Trịnh Tông, huynh định làm cái gì, trong lịch sử ta bị huynh phế, nhưng bây giờ ai cũng không nói trước được,
Hắn chợt lên tiếng:
-Linh Nhi mau dâng trà, Huy quận công sắp đến.
….
Nghe tin Trịnh Cán muốn triệu kiến, Huy Quận Công Hoàng Đình Bảo vội vã bỏ hết công việc đi đến nơi hắn ở, thật ra bây giờ lão đã có chút hơi sợ Trịnh Cán, mội lần đứng trước mặt hắn, lão luôn cảm thấy có điều gì đó khiến lão sợ hãi, Trịnh Cán giống như có thể đọc suy nghĩ của lão vậy. một kẻ nhiều tuổi như vậy mà lại có cảm giác sợ hãi một đứa bé con, nói ra sợ sẽ thành chuyện cười cho cả kinh thành nhưng đấy lại là sự thật, lão sợ chính là sợ bản thân hắn chứ không phải vương quyền.
-Điện hạ, Quân công gia đã đến,
Tiểu thuận tử nở nụ cười cầu tài, đi đến bến hắn khẽ nói, hắn gật nhẹ đầu coi như đã biết Tiểu Thuận Tử quay lưng trở ra bảo với Quận Huy:
-Quận công gia, điện hạ cho mời.
-Đa tạ Thuận Công công
Quận huy vội vã tươi cười lên tiếng.
Mặc dù Tiểu Thuận Tử chỉ là một vị công công nhỏ, chẳng có phẩm trật gì, thế nhưng nước lên thuyền lên theo, với sự gia tăng uy vọng của Trịnh Cán, Tiểu Thuận Tử có nói là một bước lên giời, các đại quan hiển quý, muốn nghe ngóng tin tức, hoặc muốn kết giao, hoặc đơn giản là không muốn đắc tội với vầng thái dương mới nổi này, mỗi khi gặp hắn đều một điều Thuận công công, hai điều Thuận Công công. Thậm chí có kẻ còn mặt dày gọi hắn là Thuận Lão đệ. Khiến cho hắn sợ hãi một hồi, hắn hiểu rõ phong quang này do ai ban cho nên từ trước đến giờ cũng không dám quá phận. thấy Quận huy giữ lễ, hắn vội vã khom người giọng sợ hãi:
-Quận công gia nói gì vậy, chung nô tài chỉ biết nghe bậc bề trên sai bảo, đâu thể nhận lễ của QUận công gia, ngài làm vậy nô tài thực sự vì được yêu mà lo sợ;
Quận huy là nhân vật bậc nào, lão hồ ly đã có bao nhiêu năm chinh chiến, đấu đá quan trường lão đã trải qua nhiều, lão điềm nhiên cầm lấy tay của Tiểu Thuận Tử là lắc lắc:
-Thuận công công chớ ngại, bản quận công thức sự muốn kết giao với ngài. Chúng ta đều là thần tử, phục vụ đức bề trên và điện hạ có đúng vậy không?
Ngay khi vừa cẩm lấy tay Tiểu Thuận Tử, lão đã kín đáo nhét vào tay hắn một thoi bạc, dễ có đến 20 lượng, tay áo rộng thùng thình của lão che khuất chuyện này, một chiêu Tụ Lý Càn Khôn này của lão đã đạt đến độ lư hỏa thuần thanh, khiến cho Tiểu Thuận Tử đang được yêu mà lo sợ cũng phải trợn mắt:
-Quận công gia cái này là…?
-Ha ha đây là chút tâm ý của bản quận công, công công chớ hiềm ít, sau hôm nay bản quận công sẽ cho gia nhân chuẩn bị cho công công một phần đặc sản của quê hương, chỉ mong thỉnh thoảng công công tiết lộ phong thanh cho ta về ý định hoặc sợ thích của bề trên để đám thần tử như chúng ta biết được thánh ý.
Tiểu Thuận Tử không khỏi sướng rơn, đặc sản quê hương, lão có về quê bao giờ mà đòi chuẩn bị đặc sản, đây chắc hẳn là bạc trắng không thể nghi ngờ, Tiểu Thuận Tử vội vã quỳ xuống:
-Nô tài tạ ơn Quận công gia. Tạ ơn quận công gia
Quận Huy ra vẻ đỡ hắn dậy rồi nói:
-Ơ kìa, công công làm gì vậy, chúng ta còn phải lẽ số thế hay sao.
-Dạ dạ, Quận Công chúng ta mau vào thôi, chớ để vương tử đợi lâu Để nô tài dẫn đường, mòi Quận Công gia
-Công công mời
———————-
(1)Cô: Danh xưng cho vương tước, ở đây Trịnh Tông đã có ý mưu phản, mặc dù chưa được phong thế tử kế thừa vương vị nhưng lại xưng Cô gia với đám người dưới
(2)Hành Cung Tử Trầm: Cung điện của nhà lê xây tại Quốc Oai nay thuộc Hà Tây, cung điện này ở núi Tử Trầm Sơn, hiện nay không còn, cũng không rõ năm xưa tên là gì, nên ta mão muội lấy tên Tử Trầm đặt cho nó.