Chương 97
Châu Lạc Băng cười khổ. Có ai muốn mình cứ sống mãi trong cô đơn đâu, thứ làm cho cô chết dần chết mòn theo thời gian.
Bề ngoài xinh đẹp thì đã sao?
Là tiểu thư của Châu gia thì sao?
Mọi thứ cũng sẽ tan biến theo thời gian, chỉ có tình cảm cô dành cho anh là mãi mãi, Vũ Thiếu Phàm.
Oa… Lạc Băng, chúng ta vào mua váy ngủ đi.
Bali nổi tiếng và được biết đến là hòn đảo thiên đường, được bình chọn là một trong những hòn đảo nghỉ dưỡng tốt nhất vì thế nên Mộ Duật Hành đã chọn đến nơi đây.
Khi đặt chân tới nơi đây, Trình Ngữ Lam vô cùng thích thú với khung cảnh thiên nhiên hoang sơ nhưng vô cùng xinh đẹp.
Buổi sáng cùng nhau nắm tay tung tăng đi dạo trên bờ cát trắng trải dài dưới ánh nắng rực rỡ. Ngắm nhìn những con sóng vỗ vào bờ, làn nước biển trong xanh, không khí vô cùng mát mẻ thoải mái.
Buổi tối còn có thể dựa đầu vào vai anh ngắm hoàng hôn rực rỡ cùng với tiếng sóng rì rào. Tạo ra một khung cảnh lung linh, lãng mạn.
Tối muộn hơn một chút thì cả hai cùng nhau xem những bộ phim tình cảm, tâm sự những chuyện của trước đây và tính chuyện tương lai. Sau đó làm sao thiếu những nụ hôn ngọt ngào, say đắm và những đêm tối ân ái triền miên bên nhau.
Khoảng khắc một ngày trôi qua chưa bao giờ ý nghĩa, đẹp đẽ và yên bình đến như vậy. Chứa vô vàng những cảm xúc thăng hoa tuyệt vời trong đó.
Trình Ngữ Lam ngồi ở sofa ngắm nhìn ra khung cảnh đêm tuyệt đẹp ở bên ngoài cửa sổ. Trên môi không giấu được nụ cười vui vẻ, thoải mái. Hơn hai tuần nghỉ dưỡng, làm cô cứ muốn sống mãi ở nơi đây. Nơi đây không ồn ào, không tấp nập, cũng không nguy hiểm, cùng Mộ Duật Hành tận hưởng một cuộc sống thật bình yên và hạnh phúc.
Mộ Duật Hành từ phòng tắm đi ra, đưa mắt nhìn người phụ nữ của mình. Làn môi nở nụ cười đầy thỏa mãn. Ánh mắt chứa biết bao yêu thương, ngọt ngào dành cho Trình Ngữ Lam.
Chỉ cần cô vui, nơi nào anh cũng có thể đưa cô đi, khắp nơi trên cả thế giới…
Chuẩn bị xong chưa?
Em xong rồi.
Trình Ngữ Lam đứng dậy, đi lại gần anh. Trên người của cô là chiếc váy body cúp ngực, khoe đường cong cuốn hút và vòng một căng tròn.
Bàn tay nhỏ nhắng của Trình Ngữ Lam đặt lên cổ áo của Mộ Duật Hành, giúp anh thắt cà vạt và mặc áo vest. Cô bây giờ đã ra dáng một người vợ, biết cách chăm sóc cho chồng.
Mộ Duật Hành kìm lòng không được trước nhan sắc khuynh quốc khuynh thành của cô mà hôn nhẹ vào gò má ửng hồng. Bình thường Trình Ngữ Lam đã rất xinh đẹp, nhưng khi trang điểm nhẹ nhàng lại càng cuốn hút xinh đẹp hơn, và đặc biệt nhìn rất quyến rũ.
Đi thôi, em đói.
Được, đi ăn tối thôi.
Cả hai đi vào một nhà hàng sang trọng, nhìn những món ăn trên bàn làm hai mắt của Trình Ngữ Lam sáng rỡ…
Đến đây chỉ có hơn hai tuần nhưng cô đã lên hẳn 3 kg, gương mặt bây giờ cũng rất mũm mĩm, thân hình cùng tròn trịa hơn xưa.
Phải nói, Mộ Duật Hành chăm vợ quá khéo!
Ngồi trên xe đi về Mộ gia, Lãnh Nhược Vũ cứ không quan tâm người đàn ông ngồi bên cạnh. Hôm nay Trình Ngữ Lam gọi cả hai về nhà, tất nhiên là sẽ có Mộ Cảnh Thiên và Mộ Ngữ Yên.
Mộ Cảnh Thâm ngồi bên cạnh nhìn góc nghiên của Nhược Vũ, anh không thể phủ nhận rằng cô rất xinh đẹp, dù tâm trạng buồn bã nhưng cũng không thể nào làm giảm đi sự thu hút đó.
Xua đi hình bóng cô trong đầu, quay mặt sang hướng khác tỏ ra như không quan tâm. Anh không thể giăng lưới tình rồi tự mình mắc lưới, phụ nữ đẹp không thiếu, chẳng qua anh không cần vì phụ nữ rất phiền phức. Giống như hôm trước vậy, anh chỉ dẫn cô gái đó về nhà và lên phòng để chọc tức Nhược Vũ, cho Nhược Vũ đau khổ, chứ anh và cô gái đó chẳng có quan hệ gì. Anh là người thích sạch sẽ, những cô gái đó căn bản là anh không để ý tới, chỉ vừa mới chạm vào người một chút anh đã tắm mấy giờ đồng hồ.1
Tới Mộ gia, Lãnh Nhược Vũ tự mình mở cửa bước xuống, gương mặt sắc lạnh mặc kệ Mộ Cảnh Thâm đã căn dặn rất kỹ, anh sợ ba mình phát hiện, nếu là như vậy thì kế hoạch của anh đổ sông đổ biển.
Mộ Cảnh Thâm hừ lạnh, bàn tay siết chặt ở eo cô kéo sát vào người. Nếu không phải mẹ anh gọi về, thì chắc chắn anh sẽ không để cho Nhược Vũ về đây.
– Bỏ ngay cái thái độ đó, đừng quên anh hai của em đang ở trong tay tôi.1
Ánh mắt của Nhược Vũ cụp xuống, cô thì sao cũng được, nhưng điều làm cô lo lắng đó chính là mẹ cô và anh trai của cô…
Họ chắc chắn sẽ gặp nguy hiểm nếu như Mộ Cảnh Thâm không vui.
Bước đi vào trong, khung cảnh trước mắt làm cho lòng của Nhược Vũ đau nhói, vô cùng tủi thân. Lăng Tử Khuynh nằm trên sofa, hai chân đặt lên đùi của Mộ Cảnh Thiên cho anh bóp chân, ấy vậy mà Cảnh Thân mỉm cười vui vẻ, ánh mắt và cử chỉ yêu thương thấy rõ.1
– Bà xã, em còn đau không? Hay là anh bế em vào trong.
– Anh có im ngay không Lăng Tử Hàn. Tối nay anh đừng mơ được ngủ trên giường.1
Mộ Ngữ Yên nghiến răng ken két, trừng mắt với Lăng Tử Hàn…
Cả hai vừa bước xuống xe, Ngữ Yên đã lên giọng trừng trị. Quả thật mặt của Lăng Tử Hàn bằng bê tông, anh không bao giờ biết xấu hổ, muốn nói gì thì sẽ nói đó mặc kệ không gian và thời gian. Hôm trước đang trong phòng họp, thế mà anh còn dám sờ mó chân của cô, cô phải trừng mắt dạy dỗ anh mới tập trung làm việc. Hơn hai tháng nay anh không rời cô nữa bước, phải nói Lăng Tử Hàn là một tên nghiện vợ chính hiệu.1
– Anh chị hai.
Ngữ Yên mỉm cười nhìn Nhược Vũ, cô cũng mỉm cười gật đầu.
Có trách thì trách cô không may mắn như Lăng Tử Khuynh và Mộ Ngữ Yên, tìm được người đàn ông thật lòng thương mình. Không ai biết trước tương lai sẽ như thế nào, nhưng ít ra bây giờ cả hai thật sự hạnh phúc. Còn cô, chẳng biết bao giờ mới được hạnh phúc.
– Sao không vào nhà? Mấy đứa đứng đó làm gì?
Mộ Duật Hành và Trình Ngữ Lam từ trên lầu đi xuống, tuy ông bà đã già nhưng vẫn mặn nồng như ngày trước, cả hai còn dự định đi du lịch để tận hưởng cuộc sống vợ chồng già, sau này có cháu lại bận không đi được như vậy thật là hoang phí.
Bây giờ ông bà chẳng còn phải bận tâm việc gì, trách nhiệm làm ba làm mẹ, ông bà dừng như đã hoàn thành.
– Ba mẹ, con mới qua.
– Ừ…Nhược Vũ, con không khỏe sao? Mẹ thấy sắc mặt của con hơi kém.
Trình Ngữ Lam cau mày hỏi.
– Con bị đau dạ dày, không sao đâu ạ.
– Cảnh Thâm, con chăm vợ thế sao. Mẹ không cho phép con vô tâm với Nhược Vũ, công việc thì công việc, nhưng cũng phải quan tâm đến vợ.
Trình Ngữ Lam lườm nguýt Mộ Cảnh Thâm, kéo tay Nhược Vũ đi lại sofa ngồi xuống. Với bà, bà thương Nhược Vũ và Tử Khuynh như nhau, nhưng Tử Khuynh đã quá thân thuộc với nơi đây và gia đình, còn riêng Nhược Vũ thì quá nhiều sự bỡ ngỡ, bà cũng là phụ nữ nên bà hiểu cảm giác của cô lúc này.
– —————
Cánh cửa phòng tắm bật mở, trên người của Mộ Cảnh Thâm chỉ quấn một chiếc khăn tắm đi ra ngoài. Hiện tại cả hai vẫn chưa về biệt thự riêng, khi ăn cơm tối Trình Ngữ Lam đã bảo mọi người ở lại vì bên ngoài trời mưa rất lớn, đi về thật sự rất nguy hiểm.
Lãnh Nhược Vũ nằm nghiên trên giường, ánh mắt nhìn ra bên ngoài cửa sổ. Trời mưa rả rích như đại diện cho tâm trạng của cô lúc này.
Cả ngày hôm nay nhìn Mộ Cảnh Thiên yêu thương, chăm sóc cho Tử Khuynh mà làm cô đau lòng. Cô ước gì Mộ Cảnh Thâm cũng dịu dàng với cô như vậy, nhưng thật đáng tiếc tình yêu anh dành cho cô đó chỉ là một sự lừa dối. Hơn hai năm hạnh phúc, vẽ ra một tương lai toàn là màu hồng, nhưng khi bước vào hôn nhân, cuộc sống của cô là một màu đen tăm tối.
Lên giường nằm xuống cạnh Nhược Vũ, Mộ Cảnh Thâm gác tay lên trán, hướng mắt nhìn lên trần nhà suy nghĩ. Không gian tĩnh lặng đến đáng sợ.
Bỗng nhiên lúc này, giọng nói mềm mại có phần oán trách, uất hận vang lên.
Hôm nay cô có lên phòng thờ xem thử, quả thật trong phòng thờ có cái tên Mộ Bảo Bối và một tấm ảnh siêu âm được đặt cạnh di ảnh của ông nội Mộ.
Vậy là những lời Cảnh Thâm nói là thật. Mẹ cô đã hại chết một sinh linh bé nhỏ. Không biết lúc trước ân oán như thế nào, nhưng hại chết một đứa bé vô tội là rất độc ác, cô thật sự rất thất vọng về mẹ mình.
– Mộ Cảnh Thâm, tôi hỏi anh một câu được không?
– ….
– Nếu như giữa chúng ta không có ân oán, anh có yêu tôi không?
– …
Không hiểu sao khi nghe Nhược Vũ hỏi vậy, anh lại thấy nhói lòng…1
Không nói không rằng, bật dậy đi lại sofa ngồi xuống.
Anh cứ nghĩ sau khi hành hạ cô, chà đạp cô, anh sẽ thấy vui, sẽ thấy sảng khoái, nhưng không. Đêm qua nhìn cô đau đớn nằm dưới thân anh, lòng anh cũng đau đớn như muốn vỡ tung.
Tại sao lại như vậy chứ?1
Rõ ràng anh mong chờ giây phút ấy, nhưng khi xảy ra anh chẳng vui một chút nào!
Hút hết điếu thuốc này đến điếu thuốc khác, mùi khói thuốc nồng đậm khắp căn phòng. Không gian tĩnh lặng càng nghe rõ tiếng nấc nghẹn của người phụ nữ, dù đã cố dặn lòng phải thật mạnh mẽ, nhưng chẳng hiểu tại sao Nhược Vũ lại yếu đuối nữa rồi.