“Có phải có sự lầm lẫn gì ở đây không?”
“Hả?”
“Cốt truyện trong bản thoại tu tiên mà ngươi đề cập trước đó so với những gì ta từng trải qua có rất nhiều điểm không tương đồng.”
“Chẳng hạn như, nữ chủ trong bản thoại, nàng vốn chưa từng xuất hiện trong thế giới của ta. Chẳng hạn như…”
Ta ngập ngừng một lúc, hai bên má chợt ửng hồng, ánh mắt không dám trực diện nhìn thẳng vào hệ thống rồi ấp úng nói:
“Tình cảm nam nữ, sư đồ luyến gì đó… Ta trước giờ chưa từng có ý nghĩ bất kính như thế đối với sư phụ. Hơn nữa, ta cũng chưa từng làm hại với bất cứ ai!”
Hệ thống trầm ngâm nhìn ta hồi lâu rồi bất lực thở dài:
“Đó cũng là lý do mà ta xuất hiện ở đây…”
Nán lại vài giây, hệ thống liền nói tiếp:
“Ngươi biết không, vũ trụ này có vô số hành tinh, được tạo ra bởi nhiều nguyên do khác nhau. Mỗi tác giả chỉ cần chấp bút viết truyện thôi cũng có thể tạo ra một thế giới giả tưởng mới rồi. Nói giả là vậy, thế nhưng mỗi một sinh vật tồn tại trong thế giới đó đều là thật.”
“Tuy nhiên, không phải thế giới nào cũng được vận hành theo đúng như diễn biến cốt truyện đề ra. Bởi vì một số nguyên do đặc thù, một vài thế giới đã nảy sinh biến hoá, dẫn đến quỹ đạo cốt truyện thay đổi, thế giới giả tưởng bị sụp đổ.”
“Các hệ thống như bọn ta có nhiệm vụ đến đây để chắp vá lại cốt truyện, đưa thế giới trở về với quỹ đạo vốn có của nó.”
“Ra lại vậy…” Ta gật gù, xem như đã hiểu.
“Đây là trọng tránh vô cùng cao cả, ta và cô sau này nhất định phải cố gắng nhiều hơn.”
“Ta và ngươi?”
“Còn không phải sao. Quỹ đạo thế giới này bị thay đổi, theo số liệu phân tích thì nguyên nhân chủ yếu là do ký chủ gây ra. Vậy cho nên, ký chủ phải có trách nhiệm cùng ta tu bổ lại thế giới này.”
Không phải chứ…?!
Quỹ đạo của một thế giới bị thay đổi vậy mà lại do ta?
Nhưng ta đã làm sai gì chứ?
Có chăng là bởi vì ta không đi đúng theo con đường phản diện ở trong nguyên tác nên sự việc này mới xảy ra?
Nhớ lại những hành vi điên rồ của “Thường Lạc” ở trong nguyên tác, ta liền cảm thấy sởn cả gai ốc, sợ hãi về chính mình.
“Ta không làm!” Ta kiên quyết khẳng định.
“Quỹ đạo thế giới bị thay đổi thì sao chứ? Ta không muốn đóng vai ác, ta cũng không muốn làm người xấu.”
“Ta đã ký khế ước với cô rồi! Nhiệm vụ này, cô nhất định phải hoàn thành.”
Nghe những lời hệ thống nói, ta chợt sững người:
“Khế ước, ta ký khế ước với ngươi hồi nào?”
Nói đến đây, hệ thống liền giật mình chột dạ, ánh mắt lấp liếm:
“Ban… Ban nãy…”
“Ký chủ, cô cũng đừng có tránh ta. Vừa rồi chỉ số linh hồn của cô ở mức báo động, nếu không tiến hành chữa trị kịp thời thì sẽ hồn phi phách tán. Hệ thống chỉ có thể tiến hành điều trị sau khi đã ký kết khế ước. Vậy cho nên…”
“Vậy cho nên, nhiệm vụ này ta nhận hay không nhận cũng nhất định phải làm đúng không?”
Nhận thấy ta ăn mềm không ăn cứng, cục bông nhỏ liền nhẹ nhàng khuyên răn:
“Ký chủ, cô nghĩ mà xem. Thế giới này một khi bị sụp đổ, những chúng sinh nhỏ bé vô tội trong đó sẽ ra sao? Sư phụ cô, những người mà cô mang ơn sẽ như thế nào? Không lẽ cô định trơ mắt nhìn họ bước vào chỗ chết sao?”
Không thể không phủ nhận, hệ thống này rất biết cách thao túng tâm lý. Nói vừa dứt lời, lòng ta đã có chút giao động…
Thấy chiêu này có hiệu quả, cục bông nhỏ liền ra sức ăn vạ:
“Ký chủ, cô không nghĩ cho chúng sinh cũng phải nghĩ cho ta. Vừa rồi ta vì cứu cô mà đã dùng sạch hết năng lượng, chủ thần một khi biết tin ta không hoàn thành được nhiệm vụ liền sẽ tống khứ ta vào bãi phế liệu huhu…”
“Không lẽ cô nỡ lòng để ân nhân mình rơi vào chỗ chết sao?” Hệ thống nước mắt lưng tròng, chớp chớp chớp tỏ vẻ đáng thương nhìn ta.”
Sư phụ từng dạy:
“Sống là phải biết ơn. Có ơn thì phải biết trả.”
Ta nhắm mắt suy tư hồi lâu rồi bất lực thở dài:
“Thôi được rồi. Ta đồng ý cùng ngươi đưa thế giới trở về quỹ đạo ban đầu, tuy nhiên, ta không muốn làm những chuyện trái với lương tâm!”
“Ký chủ, người cứ yên tâm. Ta chỉ cần cái gật đầu của cô là đủ, những việc khác, cứ để hệ thống ta lo!”
Bùng…
Hiện ra trước mắt ta là một màn hình trong suốt tràn ngập pháo hoa. Cảnh tượng rực rỡ đến vậy, cũng là lần đầu tiên ta được nhìn thấy qua.
“Ký chủ, ký chủ… Ta vẫn chưa có tên.” Cục bông trắng nhìn ta bằng ánh mắt mong chờ. Làm ta chợt nhớ đến đoạn hồi ức xưa kia…
“Không có tên?”
“Vậy thì gọi là Tri Túc Thường Lạc đi.”
…
“Không có tên?”
“Đúng vậy, 666 chỉ là mã số hệ thống của ta thôi.”
“Vậy thì gọi là Bim Bim đi.”
“Oh yeah, ta có tên mới rồi…”
Vui vẻ được một lúc, Bim Bim liền quay trở với trạng thái hệ thống chuyên nghiệp:
“À quên nói với ký chủ. Để thuận tiện hơn trong việc giao tiếp giữa ta với người. Khi tiến hành ký kết khế ước, hệ thống đã tặng người một món quà dành cho tân thủ mang tên Từ Điển Gen Z. Ký chủ có thể thoải mái thấu hiểu và dễ dàng sử dụng các thuật ngữ hiện đại trong quá trình giao tiếp với ta đó.”
“Thì ra là vậy…”