Cô từ từ, chuyển ánh mắt qua Thẩm Mặc Thần.
Bộ dạng của anh nhìn rất chuyên chú, bời vì cúi đầu, lấy góc độ của cô nhìn qua, mặt của anh càng thêm lập thể.
Bằng tâm mà nói.
Anh còn rất đẹp mắt, ngũ quan rất sâu sắc, lông mày đen, con mắt thâm thúy, sóng mũi cao, bờ môi khêu gợi, gương mặt cũng rất lập thể có hình.
Viêm Viêm của cô, về sau sau khi lớn lên, cũng sẽ đẹp trai như vậy đi.
Khẳng định sẽ có rất nhiều con dâu cho cô chọn lựa.
Nghĩ đến Viêm Viêm, Thủy Miểu Miểu hơi cong khóe miệng, mấy phần nhu hòa.
Thẩm Mặc Thần ngẩng đầu, vừa vặn bắt được nụ cười của cô, câu lên khóe miệng tà mị, ánh mắt sáng rực.
Thủy Miểu Miểu giật mình, chưa kịp thu hồi biểu lộ, dứt khoát, cong đôi mắt như nguyệt, nói ra: “Cảm giác tốt hơn nhiều, cám ơn.”
“Thủy Miểu Miểu, sau cho tôi ăn.” Thẩm Mặc Thần có ý riêng dặn dò..
“À, được.” Thủy Miểu Miểu buông chân xuống, chuẩn bị đứng dậy, qua phòng bếp.
Thẩm Mặc Thần đột nhiên cúi người.
Vượt tới.
Lực lượng rất lớn.
Thủy Miểu Miểu khó lòng phòng bị, bị áp đảo trên ghế sofa.
Cô còn không có làm ra phản ứng, Thẩm Mặc Thần đã ngăn chặn môi cô.
Thủy Miểu Miểu kinh ngạc mở to mắt, đôi mắt hạnh nhân chớp động.
Anh mạnh mẽ vươn vào trong miệng cô, rót hơi thở của mình vào, hấp thụ dịch thể trong miệng cô.
Hầu kết khêu gợi nhấp nhô.
Nước bọt giao nhau.
Để Thủy Miểu Miểu càng giật mình là, bàn tay của anh lần từ chân cô đi lên.
Nhiệt độ bàn tay nóng rực, chỗ nào chạm đến, kích thích tia lửa liên tiếp, để hai chân cô run rẩy.
Bàn tay của anh mò vào váy của cô, đến mép quần cô, dán chặt bụng cô, hướng xuống.
Thủy Miểu Miểu sốt ruột, dùng sức đẩy bờ vai anh.
Anh vững như bàn thạch, căn bản cũng không phải là lực lượng cô có thể địch nổi.
Thẩm Mặc Thần tiếp tục thâm nhập sâu.
Ngón tay rơi vào.
Thân thể Thủy Miểu Miểu run lên, cảm giác xa lạ, từ bụng cô phát ra, theo huyết dịch vọt vào tâm trí, cảm giác quá cường liệt, vừa thẹn lại giận, răng không lưu tình cắn đầu lưỡi của anh.
Thẩm Mặc Thần kêu lên một tiếng đau đớn, mở to mắt, ánh mắt sâu u khóa Thủy Miểu Miểu lại.
Mùi máu tươi lan tràn trong miệng cô.
Thủy Miểu Miểu nhìn anh không động, lúc này mới buông lỏng miệng ra.
Thẩm Mặc Thần tức giận nhìn cô.
“Không phải đã nói phía dưới cho tôi ăn sao? Bây giờ cô đang làm cái gì?”
Thủy Miểu Miểu: “…”
Phía dưới.
Phía dưới.
Tổng giám đốc, anh nói rõ ràng ha!
“Tôi tưởng rằng phía dưới.” Thủy Miểu Miểu rất ủy khuất nói.
Từ một đêm ở nước Mỹ, cô chưa từng phát sinh quan hệ thân mật như vậy với người khác.
Thẩm Mặc Thần năm lần bảy lượt đụng vào phòng tuyến cuối cùng của cô.
Thủy Miểu Miểu nổi giận, vô cùng nổi giận, vô cùng vô cùng nổi giận.
Nhưng mà, bó tay hết cách, không thể khiếu nại.
Cho nên ủy khuất.
Cô biết anh cố ý.
Thẩm Mặc Thần nhìn mắt to như đàm nước của cô chằm chằm, bên trong tràn đầy ủy khuất lên án, tâm tư, mềm nhũn mấy phần.
“Biết, về sau không nên tùy tiện đáp ứng thỉnh cầu này của đàn ông, là người đàn ông, chỉ sợ không ngăn cản nổi.” Thẩm Mặc Thần đứng dậy, nhìn tay của mình, hơi nhíu mày.
Lúc anh chạm vào cô, thế mà rất có cảm giác, loại cảm giác này, nếu như không phải cô đột nhiên cắn đầu lưỡi anh, kết thúc, có thể anh sẽ thật sự. Loạn. Tình. Mê, muốn cô.
Thẩm Mặc Thần như có điều suy nghĩ nhìn Thủy Miểu Miểu một chút, trầm giọng nói: “Tôi đi rửa tay.”