Một câu này làm Cẩm Anh suýt thì bị nghẹn bánh bao. Nhật An ngơ ngác, hoạt động gì chứ? Cô vội vàng phản ứng: “Cái này làm theo tổ ạ, hôm nay tới lượt tổ bọn con, không liên quan đến cậu ấy.”
Nhật An hãy còn chưa tỉnh ngủ, nghe tai này lọt tai kia, căn bản cũng không hiểu lắm bèn trực tiếp cho qua.
Bá Thục thường ngày vẫn thấy Cẩm Anh dậy sớm đến ăn sáng, nhưng Nhật An thì là lần đầu tiên nên không khỏi ngạc nhiên.
“Nếu đã đến rồi thì ngồi xuống ăn luôn đi con, bánh bao nóng hổi đây.”
Nhật An nghe vậy cũng không chần chừ nữa, trực tiếp ngồi xuống cạnh Cẩm Anh. Cô thấy thế thì nhích sang bên cạnh tạo khoảng cách với cậu, miệng vẫn còn đang nhồm nhoàm nhai bánh. Nhật An chỉ cảm thấy cô giống như con nhím nhỏ đang cảnh giác, tưởng chừng vài giây sau có thể dùng gai nhọn tấn công cậu ngay lập tức.
Cậu nhận lấy bánh từ người bán hàng, chậm rãi cắn một miếng, nước sốt tràn ra ngọt tới tận cổ họng. Bình thường Nhật An luôn trong trạng thái vội vã, hầu như sáng nào cậu cũng mua đồ ăn sáng rồi nhét trong cặp, đợi đến lớp ăn thì đồ đã nguội từ bao giờ. Thì ra tác dụng của việc dậy sớm là đây sao? Hít thở không khí trong lành của buổi sáng sớm, ăn đồ ăn nóng hổi.
Khi hai người ăn xong mặt trời đã lên cao, chiếu từng tia nắng xuống mặt đất. Trên lá cây còn vài giọt nước đọng lại sau mưa được ánh mặt trời chiếu vào trông càng thêm huyền ảo. Mưa mang một mùi đặc trưng, một mùi ẩm mốc nhưng không hiểu sao lại khiến con người hoài niệm. Cẩm Anh nhớ cô đã từng có một tuổi thơ vui vẻ nghịch vũng nước mưa với đám trẻ con trong xóm, chỉ tiếc rằng tất cả giờ chỉ còn trong kí ức.
Thiếu nữ thấy cậu đứng dậy liền chậm rãi theo sau, cậu bước một bước cô cũng bước một bước, cậu dừng lại cô cũng dừng lại.
Nhật An nhíu mày, cô bạn này lại định làm gì nữa?
“Tới nhà tôi rồi, chẳng lẽ cậu muốn vào?”
Thiếu nữ mở to đôi mắt vô tội nhìn Nhật An: “Cậu chở tớ đi học được không?”
Thiếu niên đột ngột cảm thấy khó xử: “Cậu nhờ bố mẹ cũng được mà.”
“Bố mẹ tớ bận lắm.”
Đoạn cô ngó vào trong: “Nhà cậu còn xe đạp nào khác không cho tớ mượn đi.”
Để tăng sức thuyết phục cô bổ sung thêm: “Cậu thấy đấy, nếu hôm đó tớ không dừng lại cứu cậu thì tớ cũng đâu bị mất xe đạp. Nhưng tớ không hối hận, giúp người là việc nên làm, nếu không lương tâm tớ cắn rứt không yên, vậy mà ông trời nỡ đối xử với tớ không công bằng như thế…”
Nói gì vậy chứ, cô hối hận muốn chết!
“Được rồi, tôi chở cậu đi là được chứ gì.” Nhật An ngay lập tức ngắt mạch diễn xuất của Cẩm Anh, cô nói cứ như thể mình vừa đi giải cứu cả thế giới vậy.
Cậu lấy xe ra vòng chân ngồi lên. Cẩm Anh thầm nghĩ, chân cô mà dài được như thế thì tốt hơn biết bao nhiêu. Cô cũng không phải thấp, đủ tiêu chuẩn chiều cao trung bình 1m65, nhưng so với cậu thì trông cô cứ như người lùn vậy.
“Cậu đứng ngây ra đó làm gì? Có tính lên xe không?” Thật là, đứng yên thôi mà cũng còn ngơ ngác nữa, cậu là búp bê sứ trong lồng kính chắc?
Cẩm Anh giật mình, vội vàng bước đến ngồi sau lưng cậu.
“Đi thôi.” Cô theo thói quen túm cặp cậu đề phòng bất trắc.
Trên đường Cẩm Anh nghĩ ngợi hồi lâu, cô phải tìm cách khác thôi, ngày nào cũng làm phiền người ta thế này không phải biện pháp hay, hơn nữa cô là người không thích nhờ vả. Cô và thiếu niên này chỉ là vô tình gặp nhau, có lẽ mai này cũng không liên quan gì đến nhau, vì vậy cần phân ranh giới rạch ròi.
Hôm nay đường xá không đông đúc lắm, Cẩm Anh đưa mắt nhìn khung cảnh dần chuyển động. Đang đi bỗng Nhật An đột nhiên rẽ vào một ngõ nhỏ khiến cô giật mình.
“Đường đến trường đi thẳng cơ mà, cậu rẽ làm gì vậy?”
Thiếu niên bật cười, cô bạn này đúng là ngoan ngoãn, đường nào phổ biến nhất thì cũng chỉ biết mỗi đường đó.
“Cậu nghĩ xem tôi định làm gì?”
Cẩm Anh nhất thời không biết nói sao, không phải cậu ta lại nổi tính côn đồ đấy chứ? Không được, cô mới tiếp xúc với cậu một ngày đã buông lỏng cảnh giác rồi. Trong đầu cô hiện lên vô vàn cảnh bắt cóc, giở trò đồi bại trên phim truyền hình.
“Tớ nói cho cậu biết, cậu mà làm gì không đứng đắn… tớ sẽ báo cảnh sát đấy.”
Phụt… buồn cười quá đi mất!
Thiếu niên cười đến nỗi hai vai rung rung: “Yên tâm, tôi không làm gì cậu đâu, chỉ định gặp người quen thương lượng giá cả rồi bán cậu sang biên giới thôi.”
Cẩm Anh cuối cùng cũng nhận ra mình bị cậu trêu liền giận dỗi không đáp. Thấy đối phương im lặng Nhật An có chút áy náy, dù gì cô cũng là con gái: “Đùa cậu tí thôi, đường này tới trường ngắn hơn nhiều.”
Không phải tự nhiên cậu đi muộn mà vẫn đến trường kịp giờ đâu, kinh nghiệm đúc rút cả đấy.
Cẩm Anh mắc tật mù đường, đi nhiều thành quen nên cô mới nhớ, chỉ cần đi đường khác chắc chắn cô sẽ bị lạc. Thấy hình ảnh ngôi trường quen thuộc hiện lên trước mắt, Cẩm Anh an tâm hơn phần nào. Được rồi, cứ coi như cậu ta là thiếu niên côn đồ có đạo đức đi!
“Thấy chưa, tôi đâu có lừa cậu.” Thanh âm biếng nhác của Nhật An vang lên.