Trên Trời Có Vệt Mây Trắng

Chương 47: Mc



Không khí ngày hội lớn quả thực khác biệt, mọi người tất bật trang trí từ cổng trường đến sân khấu.

Hai MC là Nhật An và Cẩm Anh thay xong xuôi trang phục, đứng thử trên sân khấu cho quen dần. Sau đó vì quá ngại nên cô lại chui vào trong cánh gà. Bàn tay Cẩm Anh đổ đầy mồ hôi do lo lắng.

Nhật An xoè lòng bàn tay cậu hướng về phía cô: “Nắm tay tớ nè, tớ sẽ tiếp cho cậu thêm tự tin.”

Ánh mắt thiếu niên phản chiếu những bóng đèn trở nên lung linh khó tả, và quan trọng hơn là trong ánh mắt ấy có cô.

Cẩm Anh bối rối chớp mắt: “Tay tớ nhiều mồ hôi lắm, để tớ đi rửa tay đã.”

Không chỉ MC mà những người biểu diễn trong các câu lạc bộ cũng đang tích cực chạy ra chạy vào, người thử trang phục, người đọc lời thoại, người kiểm tra nhạc cụ,… Cẩm Anh rửa tay xong không dám ngơi nghỉ mà nhẩm đọc sao cho trôi chảy.

Nhật An vẫy tay gọi cô lại gần: “Tới đây thử mic nữa này.”

Cẩm Anh vẫn rất lo, tay cô bấu chặt lấy tà áo dài: “Không được đâu Nhật An, tớ sợ tớ phá hỏng buổi lễ mất.”

Thiếu niên cầm hai chiếc mic đưa cô một chiếc: “Cậu còn nhớ câu chuyện của vận động viên ở đại hội thể thao không? Chính lúc đó cậu từng nói rằng tâm lý ảnh hưởng lớn đến mọi việc, vì thế đừng nghĩ cậu không làm được, tất cả chỉ là do tâm lý thôi.”

“Nếu lát nữa cậu còn sợ thì cứ nắm tay tớ.” Không hiểu sao mỗi lần nghe giọng cậu cô đều cảm thấy yên tâm.

Bất chợt có tiếng giáo viên xen ngang: “Em học sinh nam kia ơi, giúp cô bê cái bục lên được không?”

Nhật An vừa đi vừa đáp: “Vâng ạ.”

Được một đoạn cậu dừng chân, xoay người lại: “À còn điều này, hôm nay cậu đẹp lắm.”

Nói xong cậu chạy ra ngoài phụ giúp các thầy cô bê đồ. Cẩm Anh đứng ngẩn ngơ nhìn theo bóng dáng cậu. Không phải chứ, Nhật An vừa mới khen cô sao?

Linh Chi thấy Cẩm Anh đứng đó bèn tiến gần chê bai: “Là yêu tinh xấu xí ngày nào đây à, dù có trang điểm cũng chẳng đẹp hơn được đâu, đừng hao tâm tổn sức.”

Hổ không gầm tưởng hổ là Hello Kitty chắc: “Tôi chỉ khuyên cậu trước khi phán xét người khác thì nhìn lại mình đã.”

“Cậu vừa nói gì?” Linh Chi khá bất ngờ với màn cắn trả này.

Cẩm Anh mỉm cười: “Những lời tôi nói cậu không nghe thấy à? Xin lỗi tôi không rảnh nhắc lại. Mà có thời gian cậu nên đi khám tai, kẻo để lâu bệnh nặng thêm.”

Nói rồi cô nhanh chóng rời khỏi cánh gà, bỏ Linh Chi đang ôm cục tức không biết xả đi đâu. Cô ta đành về chỗ câu lạc bộ kịch của mình trút giận lên những người không liên quan.

Thảo Nguyên bình tĩnh nói nhỏ nhẹ với Linh Chi: “Có vấn đề gì vậy?”

Cô ta chưa hết bực: “Cẩm Anh xấu xí đó chọc tớ tức.”

Thảo Nguyên khoác tay ôm cô ta: “Cậu không thấy vở kịch kia, yêu tinh giống Cẩm Anh hay sao?”

Chỉ cần nghĩ nhân vật yêu tinh là Cẩm Anh khiến Linh Chi vui vẻ trở lại: “Cậu nói đúng.”

Đồng thời lúc này Cẩm Anh đang nhìn đôi giày cao gót, tự an ủi bản thân ‘đi có một buổi thôi không việc gì cả’. Tuy nhiên cô bước vài bước bằng giày cao gót mà lảo đảo suýt ngã, may mà Nhật An đỡ kịp.

“Hay tớ bảo giáo viên đổi cho cậu đôi giày?”

Cẩm Anh lắc đầu nguầy nguậy: “Không được, trông tổng thể sẽ xấu. Tớ tập là đi được thôi, cậu đừng lo quá.”

Ánh đèn sân khấu bừng sáng báo hiệu giờ khai mạc sắp bắt đầu. Nhật An và Cẩm Anh sóng vai nhau bước ra giới thiệu những người quan trọng có mặt, lúc đi cậu luôn nắm tay cô. Cẩm Anh từng bị ám ảnh với sân khấu nhưng khi có Nhật An bên cạnh, mọi sợ hãi dường như tan biến.

Mở đầu là tiết mục của các thầy cô giáo, đám học sinh ngồi dưới nghe hát mà đầu gật lên gật xuống.

Minh Đức hỏi Gia Bảo: “Hết chưa thế?”

Cậu đẩy đầu anh chàng khỏi vai mình: “Chưa, cứ thưởng thức tiếp đi.”

Hải Yến đang nhắm mắt nhẩm văn trong đầu thì bị Minh Đức làm phiền, cô nàng gắt gỏng: “Đừng lải nhải nữa được không, tớ phải học thuộc dẫn chứng đấy.”

Anh chàng nhìn cô như nhìn người ngoài hành tinh: “Cậu bị lây Cẩm Anh hả? Đi đâu cũng học vậy.”

Hải Yến không thèm trả lời cậu.

Bỗng dưng Gia Bảo kích động lay người Minh Đức: “Tới rồi kìa.”

Hải Yến không nhịn được tò mò mở mắt nhìn. Trên sân khấu là một nữ sinh mảnh mai mặc bộ váy trắng ngồi bên cạnh chiếc đàn piano. Ngón tay cô nhẹ lướt trên phím đàn, từng nốt trầm nốt bổng vang vọng khắp hội trường, cảm tưởng trước đó mọi người ồn ào bao nhiêu bây giờ yên tĩnh bấy nhiêu. Khánh Linh đàn bản sonata ánh trăng, cô mong chờ ngày này từ rất lâu rồi.

Gia Bảo si mê ngắm nhìn người đang biểu diễn, ngay cả thở mạnh cũng không dám. Kết thúc phần trình diễn là những tràng pháo tay, Khánh Linh đứng dậy cúi chào khán giả rồi vào bên trong cánh gà.

Minh Đức vuốt cằm: “Chậc chậc, crush của mày nổi phết, muốn tán không anh đây dạy chú?”

Giọng Gia Bảo lạnh tanh: “Không phải chuyện đùa đâu, tao thích bạn ấy thật.”

Gia Bảo và Khánh Linh từng ngồi cùng bàn hồi lớp 9, nhưng cậu thích cô từ rất lâu trước đó.

Ai đó không an phận gặng hỏi: “Thích lâu chưa?”

Cậu trầm lặng: “Mấy năm rồi.”

“Thích thầm hả, không dũng cảm tiến lên người ta làm gì biết mày là ai.”

Gia Bảo tựa lưng vào ghế, tay đặt trên trán suy tư: “Tao muốn lắm nhưng cô ấy nổi tiếng quá tao sợ tao không xứng.”

Minh Đức đấm lên vai cậu ta một cái cho tỉnh ngộ: “Mày hâm à, mày có nhan sắc học thức, hơn khối thằng ngoài kia, sợ gì mà không thử.”

Cậu lười đánh trả: “Mày nói thì dễ rồi, chỉ khi mày yêu thầm ai mày mới biết mở lời với người ta khó như nào.”

Lần này Minh Đức không nói nữa, đúng vậy cậu chưa từng yêu ai.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.