Buổi tối, lúc Đường Thanh đang tắm thì nghe có tiếng bước chân bên ngoài, thính giác của cậu khá tốt, nhờ đó mà cậu cũng có năng lực cảm nhạc hơn người, điều này đã góp phần không nhỏ vào việc đưa cậu thành một diễn viên múa nổi tiếng.
Sau khi xuyên không thính giác của cậu yếu đi nhiều, có lẽ do đây không phải là thân thể vốn có của cậu. Dù thính giác đã yếu đi nhưng vẫn nhạy hơn người bình thường một chút, ít nhất thì cậu vẫn nhận ra tiếng bước chân bên ngoài không phải tiếng bước chân của người bình thường.
Người học múa, người học nhảy hay những người học võ… sẽ có tiếng chân khác người bình thường.
Bên ngoài là kiểu đi của người học võ.
Bình An vương.
Đường Thanh nhíu mày, cậu đứng phắt dậy quơ lấy áo choàng khoác tạm lên người.
Tuy những người xung quanh đều bảo Bình An vương là người tốt, là quân tử như ngọc, là gió mát trăng thanh nhưng cậu lại không có thiện cảm với hắn ta.
Bên ngoài cậu là đàn ông, trừ Liên và Vua ra không ai biết bí mật của cậu nhưng dù gì cậu vẫn đang là nam phi của Vua, một đứa cháu như Bình An Vương lại cứ năm lần bảy lượt xông vào chỗ tắm của vợ chú mình là thế nào?
Cứ cho là cậu không phải vợ của chú hắn và cậu là một người đàn ông bình thường đi, người bình thường có phép lịch sự có ai xộc thẳng vào phòng tắm nhà người ta không?
Lần trước hắn còn không thèm gõ cửa mà vào luôn, may mà cậu cảnh giác nên đã che kín người trước rồi.
Quan trọng nhất là Bình An Vương cứ lôi chuyện của Đường Từ Ôn ra nói, cậu không phải nguyên chủ nên chẳng có tình cha con gì với ông ta cả. Mà có là nguyên chủ thì cũng chẳng trông mong gì ở một người cha tệ bạc như ông ta, có khi còn hận ông ta ấy chứ.
Đường Thanh vẫn nhớ lúc cậu vừa xuyên qua đã bị ông ta tát một cú như trời giáng rồi liên mồm mắng nhiếc.
Về tình về lý, cậu đều không thể thông cảm nổi cho Đường Từ Ôn. Lúc nhà họ Đường sụp đổ, cậu không cười hả hê nói “đáng đời” là tốt lắm rồi.
Nghĩ đến cuộc trò chuyện lần trước, Đường Thanh thấy rất phiền chán.
Cậu hắng giọng: “Bình An Vương, ngài…” về đi.
Chưa để Đường Thanh nói hết đâu, người bên ngoài đã tông cửa xông vào.
Mặt Đường Thanh tái nhợt.
“Thánh… thánh thượng.”
Mặt Trần Vũ đen như đít nồi, mắt láo liên nhìn ngang nhìn ngửa, thấy trong phòng chỉ có mình Đường Thanh nhưng sắc mặt của hắn vẫn không tốt lên.
Hắn hằm hằm bước tới, bóp cằm Đường Thanh bắt cậu ngước mặt lên: “Sao? Ái phi đang chờ ai? Chờ Bình An Vương à?”
Đường Thanh sợ hãi: “Bẩm thánh thượng, thần không có… chỉ là, là lúc nãy thần tưởng người đến là a hoàn của thần, nghĩ đến việc Bình An vương đã cứu thần lúc chiều nay nên thần đang muốn bàn bạc xem nên chọn quà gì để cảm ơn vương gia.”
Trần Vũ cười lạnh: “À ra vậy, ái phi đang trách trẫm không cứu được ái phi ư?”
Đường Thanh lắc đầu nguây nguẩy, vì bị bóp cằm đau mà ứa nước mắt: “Thưa thánh thượng, thần không hề có ý đó…”
Trần Vũ nhìn vào đôi mắt long lanh của Đường Thanh, ánh mắt hắn âm u, không biết đang nghĩ gì.
Giọng hắn trầm thấp: “Nếu ái phi đã thích nghịch nước như thế thì chi bằng đêm nay chúng ta ra hồ sen chơi?”
Mặt Đường Thanh tái nhợt, cậu biết “chơi” của Trần Vũ không phải là “chơi” như bình thường. Chưa nói đến chuyện cậu không thể chấp nhận làm chuyện đó ở ngoài trời, có khả năng sẽ bị người ta nhìn thấy bất cứ lúc nào. Chỉ mới chiều nay thôi, cậu suýt chết đuối trong hồ, từ giờ đến lúc về cung cậu không muốn đến hồ sen thêm một lần nào nữa.
Đường Thanh chảy nước mắt, mềm giọng cầu xin: “Không, thần xin thánh thượng…”
Cậu nghẹn ngào, người run lên: “Xin thánh thượng đừng làm vậy, thần… giờ thần sợ hồ sen lắm…”
Từng giọt nước mắt lấp lánh như pha lê lăn dài trên gò má rồi vỡ tan trên tay Trần Vũ.
Tay hắn nóng hổi nhưng hắn lại thấy những giọt nước mắt này còn nóng hơn.
Sắc mặt Trần Vũ rất tệ, không chỉ vì tâm trạng không tốt mà còn vì hắn vẫn đang sốt.
Nghĩ đến chuyện lúc chiều, nếu không phải vì hắn đang sốt, người mệt mỏi thì làm sao thằng cháu mất dạy kia có thể bơi ngang với hắn được.
Người bơi đến trước và cứu Đường Thanh, đáng lẽ phải là hắn.
Có lẽ do đang mệt nên hắn chẳng muốn trừng phạt nam phi của hắn nữa.
Trần Vũ buông tay ra, đưa tay ra sau lưng chùi vào áo của mình, hắn cảm thấy những giọt nước mắt trên tay như những giọt dầu đang sôi khiến hắn rất khó chịu.
Hắn kéo Đường Thanh về phòng ngủ, chẳng nói chẳng rằng đẩy cậu ngã xuống giường, lột cái áo choàng đang khoác hờ trên người cậu ra.
“Dạng chân ra.”
Đường Thanh run run làm theo, cặp chân dài trắng nuột từ từ mở ra, bên trong là dương vật nhỏ thanh tú và hai cái lỗ thịt hồng hào.
“Bép!” Trần Vũ trở tay đánh bem bép vào lồn cậu.
Đường Thanh nức nở, chẳng bao lâu sau lồn cậu đã chảy nước.
Trần Vũ cười khẩy: “Đồ đĩ. Bị đánh mà cũng ướt được.”
Đường Thanh đỏ mặt, cắn chặt môi không nói gì.
Trần Vũ xoa mép lồn cậu một chút, hắn nhét hai ngón tay vào lồn cậu rồi bắt đầu móc mạnh. Chỉ hai phút sau Đường Thanh đã túm chặt cánh tay hắn, run rẩy hét lên: “A a a…”
Nước lồn phun ướt tay Trần Vũ.
Hắn moi hết nước trong lồn ra rồi bôi quanh lỗ đít hồng hào, tay hắn ướt đẫm dịch nhờn, hắn cũng xoa bên ngoài một lát rồi đút tay vào lỗ sau của cậu.
Đường Thanh khó chịu rên khẽ, hai ngón, ba ngón, bốn ngón.
Lỗ thịt hồng bị nong ra, dễ dàng nuốt nhả bốn ngón tay thô dài.
Lúc này Trần Vũ mới rút tay ra, hắn đi đến chỗ thau bạc đựng nước sạch trong phòng để rửa tay.
Sau đó hắn cởi hết quần áo, lên giường rồi buông rèm xuống, Đường Thanh bị hắn kéo vào lòng, hắn để cậu nằm nghiêng, lưng áp sát vào ngực hắn. Lúc này cậu mới nhận ra người hắn nóng lạ thường.
“Thánh thượng… ưm!”
Đường Thanh rên lên, một con cặc to đã thụt sâu vào lồn cậu.
Một con cặc khác thì chà quanh lỗ đít. Giọng Đường Thanh run run: “Đừng mà, thánh thượng, không được đâu… to lắm, thần không thể chịu được cùng một… á… đừng… a a…”
Đường Thanh bị cánh tay như kìm sắt của hắn giữ chặt, con cặc khổng lồ còn lại cũng chui hết vào người cậu.
Đây là lần đầu tiên cậu ăn cả hai con cặc một lúc.
Hai cái lỗ thịt bị căng ra như sắp rách, nhất là lỗ đít, bụng dưới của cậu tức anh ách, cực kỳ khó chịu.
Trần Vũ vuốt bụng dưới đang nhô lên của cậu, hắn cắn mạnh vào vành tai trắng nõn của Đường Thanh, giọng trầm khàn: “Ngủ đi, cặc trẫm lạnh nên nhờ ái phi ủ ấm một đêm, nếu ái phi không chịu thì chúng ta ra hồ sen chơi.”
Đường Thanh nghẹn ngào, chỉ có thể cắn môi im lặng.
***
P/s: Vô thấy có người cmt kêu Trần Vũ dễ thương, tự nhiên tui tỉnh lại liền = )))))))))))
Buổi tối, lúc Đường Thanh đang tắm thì nghe có tiếng bước chân bên ngoài, thính giác của cậu khá tốt, nhờ đó mà cậu cũng có năng lực cảm nhạc hơn người, điều này đã góp phần không nhỏ vào việc đưa cậu thành một diễn viên múa nổi tiếng.
Sau khi xuyên không thính giác của cậu yếu đi nhiều, có lẽ do đây không phải là thân thể vốn có của cậu. Dù thính giác đã yếu đi nhưng vẫn nhạy hơn người bình thường một chút, ít nhất thì cậu vẫn nhận ra tiếng bước chân bên ngoài không phải tiếng bước chân của người bình thường.
Người học múa, người học nhảy hay những người học võ… sẽ có tiếng chân khác người bình thường.
Bên ngoài là kiểu đi của người học võ.
Bình An vương.
Đường Thanh nhíu mày, cậu đứng phắt dậy quơ lấy áo choàng khoác tạm lên người.
Tuy những người xung quanh đều bảo Bình An vương là người tốt, là quân tử như ngọc, là gió mát trăng thanh nhưng cậu lại không có thiện cảm với hắn ta.
Bên ngoài cậu là đàn ông, trừ Liên và Vua ra không ai biết bí mật của cậu nhưng dù gì cậu vẫn đang là nam phi của Vua, một đứa cháu như Bình An Vương lại cứ năm lần bảy lượt xông vào chỗ tắm của vợ chú mình là thế nào?
Cứ cho là cậu không phải vợ của chú hắn và cậu là một người đàn ông bình thường đi, người bình thường có phép lịch sự có ai xộc thẳng vào phòng tắm nhà người ta không?
Lần trước hắn còn không thèm gõ cửa mà vào luôn, may mà cậu cảnh giác nên đã che kín người trước rồi.
Quan trọng nhất là Bình An Vương cứ lôi chuyện của Đường Từ Ôn ra nói, cậu không phải nguyên chủ nên chẳng có tình cha con gì với ông ta cả. Mà có là nguyên chủ thì cũng chẳng trông mong gì ở một người cha tệ bạc như ông ta, có khi còn hận ông ta ấy chứ.
Đường Thanh vẫn nhớ lúc cậu vừa xuyên qua đã bị ông ta tát một cú như trời giáng rồi liên mồm mắng nhiếc.
Về tình về lý, cậu đều không thể thông cảm nổi cho Đường Từ Ôn. Lúc nhà họ Đường sụp đổ, cậu không cười hả hê nói “đáng đời” là tốt lắm rồi.
Nghĩ đến cuộc trò chuyện lần trước, Đường Thanh thấy rất phiền chán.
Cậu hắng giọng: “Bình An Vương, ngài…” về đi.
Chưa để Đường Thanh nói hết đâu, người bên ngoài đã tông cửa xông vào.
Mặt Đường Thanh tái nhợt.
“Thánh… thánh thượng.”
Mặt Trần Vũ đen như đít nồi, mắt láo liên nhìn ngang nhìn ngửa, thấy trong phòng chỉ có mình Đường Thanh nhưng sắc mặt của hắn vẫn không tốt lên.
Hắn hằm hằm bước tới, bóp cằm Đường Thanh bắt cậu ngước mặt lên: “Sao? Ái phi đang chờ ai? Chờ Bình An Vương à?”
Đường Thanh sợ hãi: “Bẩm thánh thượng, thần không có… chỉ là, là lúc nãy thần tưởng người đến là a hoàn của thần, nghĩ đến việc Bình An vương đã cứu thần lúc chiều nay nên thần đang muốn bàn bạc xem nên chọn quà gì để cảm ơn vương gia.”
Trần Vũ cười lạnh: “À ra vậy, ái phi đang trách trẫm không cứu được ái phi ư?”
Đường Thanh lắc đầu nguây nguẩy, vì bị bóp cằm đau mà ứa nước mắt: “Thưa thánh thượng, thần không hề có ý đó…”
Trần Vũ nhìn vào đôi mắt long lanh của Đường Thanh, ánh mắt hắn âm u, không biết đang nghĩ gì.
Giọng hắn trầm thấp: “Nếu ái phi đã thích nghịch nước như thế thì chi bằng đêm nay chúng ta ra hồ sen chơi?”
Mặt Đường Thanh tái nhợt, cậu biết “chơi” của Trần Vũ không phải là “chơi” như bình thường. Chưa nói đến chuyện cậu không thể chấp nhận làm chuyện đó ở ngoài trời, có khả năng sẽ bị người ta nhìn thấy bất cứ lúc nào. Chỉ mới chiều nay thôi, cậu suýt chết đuối trong hồ, từ giờ đến lúc về cung cậu không muốn đến hồ sen thêm một lần nào nữa.
Đường Thanh chảy nước mắt, mềm giọng cầu xin: “Không, thần xin thánh thượng…”
Cậu nghẹn ngào, người run lên: “Xin thánh thượng đừng làm vậy, thần… giờ thần sợ hồ sen lắm…”
Từng giọt nước mắt lấp lánh như pha lê lăn dài trên gò má rồi vỡ tan trên tay Trần Vũ.
Tay hắn nóng hổi nhưng hắn lại thấy những giọt nước mắt này còn nóng hơn.
Sắc mặt Trần Vũ rất tệ, không chỉ vì tâm trạng không tốt mà còn vì hắn vẫn đang sốt.
Nghĩ đến chuyện lúc chiều, nếu không phải vì hắn đang sốt, người mệt mỏi thì làm sao thằng cháu mất dạy kia có thể bơi ngang với hắn được.
Người bơi đến trước và cứu Đường Thanh, đáng lẽ phải là hắn.
Có lẽ do đang mệt nên hắn chẳng muốn trừng phạt nam phi của hắn nữa.
Trần Vũ buông tay ra, đưa tay ra sau lưng chùi vào áo của mình, hắn cảm thấy những giọt nước mắt trên tay như những giọt dầu đang sôi khiến hắn rất khó chịu.
Hắn kéo Đường Thanh về phòng ngủ, chẳng nói chẳng rằng đẩy cậu ngã xuống giường, lột cái áo choàng đang khoác hờ trên người cậu ra.
“Dạng chân ra.”
Đường Thanh run run làm theo, cặp chân dài trắng nuột từ từ mở ra, bên trong là dương vật nhỏ thanh tú và hai cái lỗ thịt hồng hào.
“Bép!” Trần Vũ trở tay đánh bem bép vào lồn cậu.
Đường Thanh nức nở, chẳng bao lâu sau lồn cậu đã chảy nước.
Trần Vũ cười khẩy: “Đồ đĩ. Bị đánh mà cũng ướt được.”
Đường Thanh đỏ mặt, cắn chặt môi không nói gì.
Trần Vũ xoa mép lồn cậu một chút, hắn nhét hai ngón tay vào lồn cậu rồi bắt đầu móc mạnh. Chỉ hai phút sau Đường Thanh đã túm chặt cánh tay hắn, run rẩy hét lên: “A a a…”
Nước lồn phun ướt tay Trần Vũ.
Hắn moi hết nước trong lồn ra rồi bôi quanh lỗ đít hồng hào, tay hắn ướt đẫm dịch nhờn, hắn cũng xoa bên ngoài một lát rồi đút tay vào lỗ sau của cậu.
Đường Thanh khó chịu rên khẽ, hai ngón, ba ngón, bốn ngón.
Lỗ thịt hồng bị nong ra, dễ dàng nuốt nhả bốn ngón tay thô dài.
Lúc này Trần Vũ mới rút tay ra, hắn đi đến chỗ thau bạc đựng nước sạch trong phòng để rửa tay.
Sau đó hắn cởi hết quần áo, lên giường rồi buông rèm xuống, Đường Thanh bị hắn kéo vào lòng, hắn để cậu nằm nghiêng, lưng áp sát vào ngực hắn. Lúc này cậu mới nhận ra người hắn nóng lạ thường.
“Thánh thượng… ưm!”
Đường Thanh rên lên, một con cặc to đã thụt sâu vào lồn cậu.
Một con cặc khác thì chà quanh lỗ đít. Giọng Đường Thanh run run: “Đừng mà, thánh thượng, không được đâu… to lắm, thần không thể chịu được cùng một… á… đừng… a a…”
Đường Thanh bị cánh tay như kìm sắt của hắn giữ chặt, con cặc khổng lồ còn lại cũng chui hết vào người cậu.
Đây là lần đầu tiên cậu ăn cả hai con cặc một lúc.
Hai cái lỗ thịt bị căng ra như sắp rách, nhất là lỗ đít, bụng dưới của cậu tức anh ách, cực kỳ khó chịu.
Trần Vũ vuốt bụng dưới đang nhô lên của cậu, hắn cắn mạnh vào vành tai trắng nõn của Đường Thanh, giọng trầm khàn: “Ngủ đi, cặc trẫm lạnh nên nhờ ái phi ủ ấm một đêm, nếu ái phi không chịu thì chúng ta ra hồ sen chơi.”
Đường Thanh nghẹn ngào, chỉ có thể cắn môi im lặng.
***
P/s: Vô thấy có người cmt kêu Trần Vũ dễ thương, tự nhiên tui tỉnh lại liền = )))))))))))