Trâu Tiểu Thư Tìm Kiếm Tình Yêu

Chương 48



“Cô sinh ra đã là loại đồ ăn ở trên đỉnh đầu, cô con gái duy nhất của cha cô, cô giống như một vị công chúa cao cao tại thượng, cho nên lúc cô giẫm lên tôi không một chút mềm lòng, cũng không một chút dụng tâm nhẹ tay, bởi vì tôi không có cách nào phản kháng lại cô, chỉ có thể mặc cô xé rách ăn mất. Nhưng cô lại không nghĩ tới, có đôi khi đồ ăn không phải lúc nào cũng an phận như vậy. Sự kỳ diệu của vận mệnh chính là ở chỗ này, ngay lúc cô cho là nó sẽ không thể nào vực dậy nổi, cá nhỏ bị cô ăn mất, một ngày kia đột nhiên trở mình lệ thuộc vào cá mập, vào lúc cô bị cá mập xé rách cắn nuốt, cá nhỏ sẽ tung tăng tự do trong hàm cá mập, nhấm nháp máu thịt của cô. Chậc, yên tâm đi, tôi cũng sẽ thất tốt mà hưởng thụ cảm giác giẫm lên cô. Cô đặc biệt mời tôi và mẹ tôi đến dự sinh nhật của ông nhà, tôi đương nhiên cũng sẽ theo đúng lễ mà đáp lại, ở một buổi tiệc đặc biệt long trọng, trong một buổi tiệc đầy đủ những bạn bè thân thuộc mà cô quen biết đều chú ý tới, tôi sẽ thật tốt nhục nhã cô, khi dễ cô, có như vậy mới không uổng công tôi dùng sức leo lên làm loại đồ ăn ở trên đỉnh đầu này chứ”.

Lý Vân Kỳ rốt cục bị chọc giận, trong mắt cô ta như muốn phun ra lửa: “Tiện nhân!”. Tôi nháy mắt bày ra dáng vẻ thỏ trắng vô tội, cất cao giọng kêu: “Sao cô lại mắng tôi?”

Cô ta hung tợn nhào tới, tôi liền cầm lấy bát kem đặt trên bàn bên cạnh đập thẳng vào mặt cô ta, kem Sô cô la từ trên chóp mũi cô ta chảy chảy xuống ngực, chiếc váy đẹp đẽ mới toanh của cô ta, coi như triệt để xong đời rồi. Ngay từ lúc cô ta bước chân lên thuyền tôi đã muốn làm vậy, nhìn dáng vẻ buồn cười của cô ta, tôi vui vẻ cười ha ha. Lý Vân Kỳ bị tấn công, nhào lên nắm lấy tay tôi muốn đẩy tôi xuống biển, tôi lên tiếng thét chói tai, ôm chặt lấy lan can, giống như có thể rơi xuống biển bất cứ lúc nào, cả đám người trên thuyền đều bị kinh động, toàn bộ khách mời đồng loạt xông qua, rất nhiều người muốn kéo Lý Vân Kỳ ra, cô ta giống như người điên rít gào: “Tiện nhân! Tiện nhân này! Tôi sẽ xé nát miệng cô ra!”

Tô Duyệt Sinh ôm tôi từ trên lan can xuống, tôi vùi mặt trong lòng anh, giả dạng thành công hình tượng con chim nhỏ run rẩy. Đương nhiên không cần anh lên tiếng, có người khuyên có người kéo, bọn họ đưa Lý Vân Kỳ xuống khoang thuyền phía dưới, thuyền trưởng lập tức cho ca nô hộ tống cô ta lên bờ.

Tôi nói bên tai Tô Duyệt Sinh: “Em chán ghét cha con Lý gia”.

Tô Duyệt Sinh nói: “Sau này em sẽ không nhìn thấy bọn họ nữa”.

Tô Duyệt Sinh nói lời giữ lời, sau hôm đó tôi không bao giờ nhìn thấy cha con Lý gia nữa. Quãng thời gian đó tôi vô cùng kiêu ngạo, mỗi ngày lôi kéo Tô Duyệt Sinh đi đây đi đó, gần như là tất cả các yến hội cao cấp trong khu vực, tôi đều thò chân vào. Nơi nào có tôi, đương nhiên sẽ không có cha con Lý gia, cha con Lý gia từ đó tuyệt tích trong giới giao tế của thượng lưu. Tất cả mọi người biết được Lý gia đắc tội với Tô Duyệt Sinh, không cần anh lên tiếng, tự nhiên sẽ có người tìm tới việc kinh doanh của Lý gia gây phiền toái, tôi nghe nói Lý Chí Thanh bị biến thành chật vật không chịu nổi, sứt đầu mẻ trán.

Mẹ tôi bị thù địch lừa bắn một mũi tên, tôi rốt cục thành công báo thù cho bà, nhưng tôi cũng không cảm thấy cao hứng lắm.

Tựa như những lời tôi nói với Lý Vân Kỳ trên du thuyền, đây là một loại đồ ăn, tôi đã leo được đến vị trí rất cao. Những người trước đó giẫm lên tôi, giờ bị tôi giẫm đạp dưới lòng bàn chân, nhưng tôi cũng không cảm thấy cao hứng. Tôi thực sự không có cách nào lý giải, Lý Vân Kỳ sao lại cảm thấy có lạc thú này, khi dễ người khác có lạc thú gì đáng nói đâu?

Đặc biệt là khi dễ một người không có cách nào phản kháng.

Tôi chỉ cảm thấy nhàm chán.

Ngày sinh nhật mười chín tuổi, Tô Duyệt Sinh tặng tôi một chiếc vòng phỉ thúy, kỳ thực tôi cũng không thích lắm. Bởi vì tôi cảm thấy, mấy loại vòng này chỉ có các bà già mới đeo. Bất quá tôi vẫn bày ra dáng vẻ vui mừng, đeo nó trên tay mình.

Sinh nhật mười chín tuổi đối với tôi mà nói, tuy vui vẻ nhưng cũng rất phiền muộn. Trong vòng một năm nay đã xảy ra rất nhiều chuyện, từ quen biết Trình Tử Lương cho đến lúc chia tay, đều là chuyện tôi không bao giờ tưởng tượng được, tôi cũng chưa bao giờ nghĩ tới, sinh nhật mười chín tuổi tôi sẽ cùng trải qua với Tô Duyệt Sinh.

Nhưng chuyện ở đời kỳ diệu vậy đó, sau khi thổi tắt nến, Tô Duyệt Sinh hỏi tôi: “Em ước điều gì?” Nhưng ngay lập tức anh liền ngăn cản tôi, “Đừng nói, nói ra sẽ mất linh”.

Tôi cười hì hì chuyển hướng nói: “Sinh nhật anh là ngày nào? Em nghĩ đến lúc đó không biết nên tặng anh món gì thì tốt nữa”. Tôi tuy không biết vòng phỉ thúy giá bao nhiêu tiền, nhưng nhìn nó óng ánh trong suốt, màu xanh trong như nước mùa xuân, nói vậy giá trị nhất định rất xa xỉ. Về mặt vật chất tôi cũng không có ý nghĩ muốn chiếm tiện nghi của Tô Duyệt Sinh, có lẽ là do lòng tự trong quấy phá.

Tô Duyệt Sinh cũng không nói với tôi, chỉ là điểm điểm lên gò má chính mình, tôi thuận theo hôn anh một cái, anh cúi mặt xuống, nhẹ nhàng mà hôn tôi, một lát sau, anh mới nói bên tai tôi: “Chờ đến ngày đó sẽ nói cho em biết”.

Buổi tối hôm đỏ chúng tôi lục tục ăn mất hơn bốn giờ đồng hồ, lúc đi ra trời đêm lạnh như nước, nhưng mặt trăng thì rất tròn, ánh trăng mông lung chiếu trên đường phố, hoa cỏ cây cối tựa như được tắm trong sữa bò, ánh lên vầng sáng nhạt, ánh trăng thật sự rất đẹp, vì thế chúng tôi vừa đi trên đường vừa nói chuyện, tài xế lái xe đi theo ở phía sau xa xa.

Tôi nói với Tô Duyệt Sinh: “Hồi còn nhỏ em rất hâm mộ mấy đứa bạn, vào ngày sinh nhật, ba mẹ của tụi nó sẽ dẫn chúng đi chơi công viên chèo thuyền. Mẹ em lúc đó bận rộn coi sóc cửa hàng, kể cả chủ nhật cũng không được nghỉ ngơi, có một năm sinh nhật, vừa vặn gặp lúc bà được nghỉ, thế nhưng em bị cao hứng hụt, mẹ nói sẽ đưa em đi chèo thuyền, đến công viên hỏi ra mới biết, muốn chèo thuyền con vịt một giờ 3 đồng, chèo thuyền thường cũng phải một giờ 2 đồng. Thời điểm đó tiền lương một tháng của mẹ cũng chỉ mấy chục đồng tiền. Em bết không thể để bà khó xử, nên tự nói mình mệt mỏi không muốn chèo thuyền, chỉ đứng bên hồ xem. Ngày đó em và mẹ ngồi ở chỗ ghế dựa bên hồ, cứ thế ngồi đó hết nửa buổi. Xem người ta chèo thuyền, kỳ thực cũng rất thú vị. Nhưng mẹ cảm thấy ủy khuất em, nên ra khỏi công viên, bà liền đưa em tới cửa hàng bánh ngọt mua một cái bánh ngọt. Đó là lần đầu tiên em được ăn bánh ngọt bơ, rất ngọt. Sau này mẹ có tiền, sinh nhật hàng năm đều nhất định mua bánh ngọt cho em, cứ như vậy ăn ăn. Nói ra thật buồn cười, em đã cao lớn nhường này rồi, lại chưa bao giờ đi công viên chèo thuyền…”

Tô Duyệt Sinh nắm tay tôi, giống như nắm tay một người bạn nhỏ, anh luôn luôn trầm mặc nghe tôi nói chuyện, lúc này đột nhiên hỏi: “Hay là chúng ta ra công viên chèo thuyền đi?”

Tôi liếc trắng mắt: “Công viên đã sớm đóng cửa rồi”.

“Chúng ta trèo tường vào”.

Tôi còn cho là anh đang đùa, kết quả anh vẫy tay một cái, tài xế liền lái xe chạy lại, anh kéo tôi lên xe, sau đó nói với tiểu Hứa: “Đến công viên”.

Tiểu Hứa thật sự bảo trì bình thản, một câu cũng không hỏi, lập tức quay đầu xe chạy tới công viên. Tôi lại thiếu kiên nhẫn: “Không phải anh nghiêm túc đó chứ? Em chỉ thuận miệng kể chuyện… Hay là ngay mai chúng ta hẵng đi!”

“Anh muốn chèo thuyền, ngay tối nay”.

Được rồi, Tô Duyệt Sinh cho tới bây giờ đã muốn là tâm huyết dâng trào, biết làm sao chứ. Tôi chỉ còn biết ngoan ngoãn liều mình bồi quân tử. Đến công viên vừa thấy, quả nhiên đã đóng cửa rồi. Tiểu Hứa vòng xe sát vào bờ tường, cuối cùng chọn một chỗ dừng lại, Tô Duyệt Sinh hứng chí bừng bừng, kéo tôi xuống xe. Trái phải đánh giá một chút, sau một hồi quan sát, nói với tôi: “Anh đỡ em lên mui xe, em đạp lên mui xe mà leo lên”.

Tôi dở khóc dở cười, bởi vì hôm nay là ngày sinh nhật, lại do Tô Duyệt Sinh mời cơm, anh mời khách luôn luôn là long trọng, cho nên tôi cũng trịnh trọng cố ý trang điểm chỉnh chu, trên người là chiếc váy lễ phục dạ hội dài chấm đất, người tựa như mỹ nhân ngư bước từng bước nhỏ, đừng nói trèo tường, chỉ nhấc chân lên thôi cũng đã tốn nhiều công sức. Tô Duyệt Sinh kéo tay tôi đặt lên mui xe, sau đó ngồi xổm xuống ôm lấy chân tôi, ngay sau đó anh ôm tôi đứng lên, cả người tôi bay vút lên không trung, thiếu chút nữa là thất thanh thét chói tai rồi, vừa cảm thấy hoa mắt, đã bị anh ôm lấy đặt lên mui xe. Anh tiện tay cởi chiếc giày cao gót vướng bận của tôi ra, bản thân cũng trèo lên mui xe.

Tiểu Hứa giúp chúng tôi trông chừng, nhìn chung quanh thần sắc khẩn trương, tôi cũng khẩn trương. Tôn run run rẩy rẩy đứng lên, chân không đặt lên mui xe lạnh như băng, không khỏi phát run, toàn cảnh là cửa sổ cùng mái nhà, trời biết lỡ như không chắc chắn, tôi hụt chân té xuống thì biết làm sao bây giờ? Nếu đột nhiên có người nhìn thấy coi chúng tôi như kẻ trộm thì phải làm sao? Ngay trong lúc tôi đang miên man suy nghĩ, Tô Duyệt Sinh đã tự mình dò xét, túm chặt nhánh cây vươn ra ngoài bờ tường, bật người tung lên, sau đó quay lại kéo tôi lên bờ tường. Gió thổi lá cây vang lên tiếng xào xạc khe khẽ, tôi nơm nớp lo sợ vịn lấy thân cây, nghe Tô Duyệt Sinh nhỏ giọng gọi tiểu Hứa mau mau lái xe đi, tránh bị người khác chú ý.

Bò xuống dưới thì dễ dàng hơn nhiều, mảng tường phía trong công viên đều được cây to che phủ, cành cây nghiêng nghiêng, mỗi một bước đều có lối ra. Tô Duyệt Sinh bò xuống trước, sau đó vươn hai tay ra đón lấy tôi, lúc này lá gan của tôi cũng lớn lên, leo đến chỗ cao cách mặt đất hơn một thước, liền hướng vào trong lồng ngực của anh mà nhảy xuống.

Kết quả cú nhảy này xém hỏng mất, Tô Duyệt Sinh tuy đón được tôi, thế nhưng chiếc váy lại “Xẹt” một tiếng vang lên, xé rách một lỗ lớn.

Tôi dứt khoát nửa phần váy dưới ôm lên đến tận eo, thế này mới thư thái, váy dài biến thành cái ô, đi cũng tiện hơn.

Đèn đường trong công viên đều tắt hết rồi, chỗ nào cũng tối tăm, cái gì cũng không nhìn thấy. Chúng tôi từ trong rừng cây chui ra, nương theo ánh trăng mới tìm thấy đường đi có lát đá. Xen lẫn trong hoa lá và cây cối sum suê, mơ hồ có thể nghe thấy tiếng sóng nước từ cái hồ nhân tạo to lớn. Chúng tôi men theo đường lát đá đi đến bờ hồ, bốn phía im ắng, hồ nước phản chiếu ánh trăng mờ nhạt, trông như một mặt gương vĩ đại. Hai chúng tôi ló đầu nhìn quanh một lúc lâu, mới phát hiện con thuyền vịt ở xa xôi bờ bên kia, trong bóng đêm nhìn qua còn thuyền đen thui một mảnh, lẳng lặng đậu nơi đó, chỉ có thể hi vọng không thể làm được.

Vừa nãy tôi quên không đem theo giày, đi chân trần một quãng xa như vậy, đường đi trong công viên tất cả đều lát đá, bây giờ đứng lại mới thấy đau chân, đau đến mức tôi hít một hơi khí lạnh.

Tô Duyệt Sinh cúi đầu nhìn mới thấy tôi không có mang giày, anh ảo não hai giây, lập tức ngồi xổm xuống: “Anh cõng em”.

“Không cần đâu em có thể đi…”

Anh không đợi tôi nói hết câu liền kéo tôi qua cõng lên, tôi ở trên lưng anh đi dọc theo con đường lát đá về phía bên kia bờ hồ, một đường xuyên qua hàng liễu bay phất phới, tôi càng không ngừng đẩy những cành cây lá cây phất vào trên mặt trên đầu, giống như đang đi trong rừng vậy. Trong bụi cỏ vang lên tiếng côn trùng không biết tên kêu chít chít, xen cùng tiếng ếch trong hồ phụ xướng, càng làm nổi bật lên sự yên tĩnh bốn phía, tiếng gió xào xạc thổi qua lá cây tạo nên âm thanh nghe được rất rõ ràng. Trên trời có đám mây mỏng manh bay qua, ngẫu nhiên che khuất ánh trăng, ánh trăng tựa như bị một mảnh lụa mỏng che lấp, lúc sáng lúc tối. Tôi sợ Tô Duyệt Sinh mệt mỏi, nên cố gắng ôm chặt lấy cổ anh. Trên người anh có mùi thơm của hoa cỏ, còn có một vị ngọt, chắc là mùi rượu nho anh uống lúc tối. Đây là lần đầu tôi được người khác cõng trên lưng, hồi nhỏ mẹ từng bế tôi rồi, nhưng cõng trên lưng thì chưa bao giờ.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.