Không ngờ đời này tôi còn có lúc bắt tay nói “hân hạnh được gặp anh” với Trần Tử Lương. Tôi cảm thấy nụ cười trên mặt mình sắp đông cứng rồi, may mà mi giả đủ dài đủ dầy nên chắc không ai rõ ánh mắt tôi. Tôi cụp mi mắt, ổn định lại giọng nói và chào: “Trình tiên sinh, hân hạnh được gặp anh.”
“Tử Lương vừa từ nước ngoài về. Thất Xảo, hai người có duyên đấy.”
Tôi giữ bình tĩnh, trong một buổi tối gặp Trần Tử Lương hai lần, nếu đây là ý trời thì chỉ có thể nhẫn. Tôi cười hỏi: “Duyên gì cơ chứ, lẽ nào em và tổng giám đốc Tề không có duyên sao?”
Tề Toàn cười ha hả: “Anh nói nhầm! Đúng là uống nhiều quá rồi! Em biết chị của Tử Lương là ai không? Chính là bà Tô đấy!”
Ở đó có không ít người biết Tô Duyệt Sinh, nghe thấy vậy thì đều cười vang: “Vậy thì vai vế loạn hết cả!”
“Trâu tiểu thư phải uống một ly!”
“Một ly nào có đủ! Ít nhất cũng phải ba ly!”
“Đây coi như gặp được ông cậu, vậy ba ly không được, phải một tá!”
Tất cả bọn họ đều đã ngà ngà say, những câu vớ vớ vẩn vẩn càng ngày càng quá đáng, nụ cười trên mặt tôi vẫn vui vẻ như cũ, nhưng lại nói: “Các anh đùa em thì là vinh hạnh của em, nhưng nếu lôi Tô tiên sinh vào trêu em thì khác nào hại em. Thôi vậy, mọi người nhìn chân em đi, sưng như giò heo, em vừa gặp bác sỹ xin thuốc bôi, bác sỹ còn dặn tuyệt đối phải kiêng rượu, đồ cay. Nhưng hôm nay mọi người đang có hứng, em cũng phải quên mình vì quân tử, uống một chén này vậy, mong các sếp lớn thương cho.”
Em phục vụ định rót rượu cho tôi, nhưng Tề Toàn đã cướp lấy chiếc ly, đổ hết đá ra ngoài rồi lại rót đầy ắp, anh ta nói: “Không được uống cho có lệ!”
Tôi cười hì hì, cầm lấy ly rồi ngửa cổ uống sạch một hơi đến tận đáy. Những người có mặt ở đó đều nể mặt tôi, vỗ tay lốp bốp khen ngợi, Tề Toàn cũng nói: “Hôm nay Trâu tiểu thư thật đầy khí khái, tôi bỏ qua cho em! Nào nào, đến hát một bài đi!”
Mặt tôi nóng bừng, từ thực quản đến dạ dày đều nóng như lửa đốt. Rượu mạnh còn không thêm đá, cứ như thế mà uống làm tôi vô cùng khó chịu. Tôi đáp: “Cung kính không bằng tuân mệnh, vậy em xin tự hát bêu xấu mình một lần, nhưng hát xong rồi thì mọi người phải đồng ý để em về cái văn phòng nho nhỏ, đang còn nhiều việc chờ giải quyết lắm.”
Tề Toàn cười cười: “Được, đàn ông ở đây em muốn mang ai đi cũng được hết!”
Tất cả đều cười rộ lên. Em phục vụ chọn bài “Vì yêu” hộ tôi, Tề Toàn đẩy Trần Tử Lương đến trước chiếc míc trên bục. Tôi rất tự nhiên nhìn anh, còn giơ tay làm tư thế “mời”, sau đó cầm lấy chiếc mic mà phục vụ đưa cho.
Khúc nhạc mở đầu quen thuộc vang lên, Trần Tử Lương không hề nhìn tôi, mà cũng không hát câu đầu tiên. Tề Toàn cười hỏi: “Sao thế?”
“Bài này tớ không biết hát, xuất ngoại quá lâu nên không biết những bài thịnh hành trong nước.”
“Đổi bài khác.” Tề Toàn kêu lên: “Chọn cho cậu một bài cũ! “Đêm trăng tròn hoa đẹp”! Bài này chắc là phải biết hát chứ?”
Lúc này Trần Tử Lương mới liếc sang tôi, tôi cười đầy nịnh nọt: “Trình tiên sinh biết chứ?”
Anh gật gật đầu: “Vậy bài này đi.”
Từng làn gió xuân thổi vào lòng em
Trái tim mong nhớ về anh thổn thức không yên giấc
Vì sao anh không hiểu được hoa rơi hữu ý
Em chỉ biết ngắm nhìn ánh trăng ngoài cửa sổ…
Tôi chưa từng hát cùng anh bao giờ, vì chưa từng cùng nhau đi tiệc tùng. Những lúc hai người ở nhà, ngoài xem phim thì cũng chỉ cùng nấu ăn, “ăn uống và trai gái – ham thích lớn của đời người”, lúc đó làm gì có thời gian mà hát hò. Khi ở trong giai đoạn ngọt ngào thì còn thấy thời gian không đủ ấy chứ. Tôi từng nghe Trần Tử Lương hát mấy lần, đa phần đều là anh hát to trong phòng tắm, sau khi tắm xong sẽ xông ra hỏi tôi: “Vợ à, anh hát hay không?”
Tôi luôn xị mặt nói: “Như sói tru!”
Anh sẽ giống trẻ con: “Hừ hừ! Sói đến đây!”
Những ký ức đó thật khiến người ta đau lòng. Giờ phút này còn nhớ đến làm gì chứ. Tôi chăm chăm hát xong cả bài, được một tràng vỗ tay to, tất nhiên phần lớn là tâng bốc Trần Tử Lương mà thôi. Tôi đặt mic xuống, nói: “Cảm ơn mọi người, tất cả rượu hôm nay cứ tính vào em hết, mọi người cứ thoải mái đi!”
Tề công tử quả thật đã uống rất nhiều, kéo tay áo tôi, nóng nảy: “Sao lại để em trả được? Em trả thì khác nào Tô Duyệt Sinh trả? Bọn anh uống rượu thì việc gì bắt cậu ta mời?”
“Tô Duyệt Sinh và em chỉ là bạn bè bình thường thôi mà.” Tôi đẩy tay anh ta ra, giọng hờn dỗi: “Tổng giám đốc Tề suốt ngày trêu em, cứ như thế này thì em làm sao tìm nổi bạn trai?”
Tề Toàn cười hì hì: “Bạn nam bạn nữ thì có thể “bình thường” được sao?”
Tôi đáp qua loa thêm hai câu rồi cuối cùng cũng mang được Trần Quy đi ra an toàn. Trần Quy say khướt rồi, vừa đi ra khỏi toà nhà, tôi liền để bảo vệ dìu anh ta lên xe điện, còn mình thì ngồi ghế phía sau xe.
Gió đêm vừa thổi liền cảm giác được cái lạnh buốt xương, chẳng cảm giác thấy chân đau nữa, mà chỉ thấy dạ dày không ổn. Về tới văn phòng, vừa đóng cửa lại tôi liền men theo tường mà lết vào nhà vệ sinh. Ruột gan, dạ dày lộn hết cả ra, chân mềm nhũn làm tôi ngã cạnh bồn cầu. Tôi chợt thấy không hít thở được nữa, lòng thảng thốt, nhưng lại không còn sức mà đứng dậy đi lấy thuốc.
Tôi bị suyễn rất nặng, ống xịt thuốc luôn mang theo bên người. Lúc này lại để túi lên bàn ngoài kia, trong tủ ở phòng vệ sinh cũng có thuốc, tôi thử vịn bồn cậu bốn năm lần đều không đứng lên nổi, lần cuối cùng tôi đâm sầm vào cửa phòng tắm. Ngạt thở khiến ngón tay không còn sức, cũng chẳng thế mở cánh cửa cứu mạng kia.
Điện thoại réo vang cách tôi khoảng chục bước. Trần Quy say rồi, lúc này A Mãn chắc chắn đang ở bên ngoài. Văn phòng tôi sẽ chẳng có ai đi vào nữa, lẽ nào hôm nay sẽ chết tại đây?
Tôi nghe được tiếng hít thở của mình càng ngày càng ngắn, ngón tay túm lấy cổ áo, dường như muốn chọc thủng một lỗ trên ngực.
Đúng thật là bát tự của tôi và Trần Tử Lương không hợp, mỗi lần gặp anh tôi đều phải lo đến cái mạng này.
Trước khi mất tri thức, tôi nghĩ, nếu có kiếp sau, nhất định tôi phải tránh Trần Tử Lương thật xa mới được.
Không biết tôi đã ngất đi bao lâu, chỉ biết lúc ý thức dần dần hồi phục, cảm thấy người mình như bị ngâm trong nước đá, vừa lạnh, vừa tối tăm, xung quanh đều là nước biển lạnh căm tăm tối, bao trùm lấy tôi, làm tôi không thể nào thở được. Tôi thì thào gọi một tiếng “mẹ ơi”, sau đó có một ánh sáng trắng chói mắt, tôi nhìn thấy Trần Tử Lương.
Còn có một đám người vây quanh tôi nữa. Trần Tử Lương khom người nửa quỳ, cầm bình thuốc cứu mạng tôi trong tay. A Mãn đầy lo lắng, anh ta nói: “Xe cấp cứu sẽ tới ngay!”
Thật ra chỉ cần xịt cái thuốc kia là coi như đã lôi được cái mạng này về, tôi cũng không hiểu sao mình vẫn còn sống, tôi cựa quậy một hồi, cuối cùng vẫn là tay của Trần Tử Lương đặt lên cánh tay tôi, anh bảo: “Đừng động đậy.”
Những chuyện tôi không ngờ được xảy ra trong cuộc đời tôi quá nhiều, ví như mẹ chết oan uổng, ví như tôi sẽ gặp Trần Tử Lương, ví như tôi chưa từng nghĩ đến có có một ngày chia tay anh. Tôi còn tưởng chuyện đó còn khó chịu hơn cả cái chết, nhưng tôi vẫn sống, mà còn sống rất vui vẻ.
Tôi cũng không ngờ sẽ gặp lại Trần Tử Lương, chuyện tôi không ngờ nhất, chính là vẫn có một ngày nghe được anh nói dịu dàng với tôi. Tôi thấy có khi mình chết đi lại hay, hoặc là, anh vẫn y như trước, hận đến thấu xương rồi chẳng thèm nói chuyện với tôi.
Tôi được xe cấp cứu đưa tới bệnh viện. Trần Tử Lương ở trên xe, cũng không có ai cảm thấy có gì không đúng cả. Nghe nói là cả đám người uống rượu xong đang chuẩn bị ra về thì anh ta chợt nổi hứng, đòi đến văn phòng tạm biệt tôi bằng được. Thế là mới cứu tôi một mạng. Tôi ghét đèn chiếu sáng trên trần xe, ghét mùi của mặt nạ dưỡng khí, còn ghét cả chuyện Trần Tử Lương cũng đang ở trên xe.
Bác sỹ chủ nhiệm Vương Khoa là người quen. Hôm nay vốn dĩ chẳng phải ca trực của anh, nhưng do tôi nhập viện nên anh ta bị gọi tới viện ngay giữa đêm khuya, nhìn tôi chỉ liên tục lắc đầu, sau đó hỏi: “Uống rượu?”
Cả người tôi đầy mùi rượu, có muốn phủ nhận cũng khó. Vương Khoa nói: “Chính mình muốn chết thì thần thánh cũng chẳng cứu nổi! Để xem cô còn tự dày vò mình được mấy lần nữa!”
Tôi ngượng ngập: “Bác sỹ Vương, còn có bạn và cấp dưới của tôi ở đây, anh có thể cho tôi chút mặt mũi không?”
Lúc này Tề Toàn cũng tỉnh rượu rồi, đang gọi điện thoại sai người tìm chuyên gia, còn tưởng tôi đang uống thuốc đau chân, lại uống rượu nên mới dẫn đến phản ứng phụ. A Mãn nói là tôi bị suyễn, anh ta mới gác máy rồi thong thả đi tới nhìn tôi: “Sao em lại bị bệnh này? Giống hệt Tô Duyệt Sinh sao? Đúng là người một nhà giống y như nhau. “
Tôi nhếch miệng cười, cũng không còn sức mà phản bác lại việc anh ta cứ nhắc đến Tô Duyệt Sinh. Bác sỹ kiểm tra bảo không có gì nghiêm trọng, chỉ phê bình việc tôi không để ý đến mắt cá chân thâm tím, cuối cùng phải ở lại theo dõi.
Cứ lằng nhằng như vậy rồi trời cũng sáng, cuối cùng Tề Toàn cùng người của anh ta đã về, đến Trần Tử Lương cũng đã đi. Có quá nhiều người nên chúng tôi chẳng nói được lời gì khác, may mà anh ta cũng không nói gì. Những chuyện đã qua thì cứ để nó qua đi.
Tôi ngủ một giấc ở bệnh viện, ngủ đẫy cho đến khi tự tỉnh lại. Rèm cửa sổ che kín bốn phía, phòng bệnh rất yên tĩnh, nước từ bình truyền vẫn đang chảy. Tôi giơ tay lên nhìn, lúc này mới phát hiện ra có người ở sô pha đối diện.
Không ngờ là Tô Duyệt Sinh.
Tôi giật mình, khá kinh ngạc, vội vàng ngồi dậy hỏi: “Sao anh đã về rồi?”
“Việc cũng xong kha khá nên về sớm.”
Tôi nhớ ra Hướng Tịnh và tôi nằm cũng bệnh viện, thầm nhủ người tình mới xinh đẹp quả là đáng khâm phục, có thể khiến Tô Duyệt Sinh về nước sớm hơn dự định, làm tôi cũng được ké chút quan tâm. Tô công tử đến thăm người đẹp còn thuận đường qua thăm tôi. Tôi hỏi: “Hướng Tịnh sao rồi? Hôm nay em chưa qua thăm cô ấy.”
“Vẫn ổn.” Tô Duyệt Sinh có vẻ mệt mỏi, chắc là do bay đường dài nên mệt, anh ta nói: “Nghe nói em được 120 (xe cấp cứu) đưa đến à? Sao lại quên không mang theo thuốc thế?”
“Có mang, nhưng lúc đó không lấy được.” Tính mạng yếu ớt đến vậy… Thật ra có lúc tôi nghĩ, có lẽ ngày xưa Tô Duyệt Sinh chịu chăm sóc tôi chắc là do chúng tôi mắc cùng một bệnh. Lúc bị ốm, ai cũng yếu đuối, nhếch nhác, như trẻ em, chẳng ai khá khẩm hơn ai. Vì vậy Tô Duyệt Sinh cảm thấy tôi với anh gần gũi.
Có người khẽ gõ cửa ở bên ngoài, là lái xe của Tô Duyệt Sinh. Anh ta đưa ít thuốc cho tôi, sau đó Tô Duyệt Sinh nói: “Anh về đi ngủ, có chuyện gì thì gọi điện thoại.”
Thật ra tôi đã hồi phục đến chín phần mười, loại bệnh như bệnh suyễn này, lúc không phát tác thì y như không có chuyện gì. Tôi ngủ một giấc xong, cảm thấy mình lại khỏe như thường. Đợi nước truyền truyền xong, tôi liền vào thang máy đi lên lầu thăm Hướng Tịnh. Cô ấy đã tỉnh, giờ có thể ăn thức ăn lỏng, được chăm sóc rất tốt, chỉ là vẫn còn khá yếu.
Người đẹp quả không hổ là người đẹp, nửa người dựa ở đầu giường vẫn đẹp như Tây Thi, trông thật thích mắt. Sau khi mổ xong, cô khá yếu nên tôi bảo cô nói ít thôi, thấy tôi cũng mặc quần áo bệnh nhân thì ánh mắt cô khó tránh khỏi ngạc nhiên.
Tôi chủ động kể: “Bệnh cũ ấy mà, suyễn, hôm qua uống rượu quá mạnh. Thật là xấu hổ.”
Hướng Tịnh nói khe khẽ: “Phải giữ gìn sức khỏe chứ, chị Xảo.”
Lần đầu tiên có người gọi tôi là chị Xảo, tôi nghe mà thấy êm tai, cứ có cảm giác như đã nghe thấy ở đâu rồi. Đến khi về phòng bệnh của mình mới chợt nhớ ra, chị Xảo chẳng phải là con gái của Vương Hy Phượng trong Hồng Lâu Mộng à?
‘Lưu Dư Khánh, Lưu Dư Khánh, bất ngờ gặp lại ân nhân. Mẫu thân may mắn, mẫu thân may mắn, tích công đức. Khuyên thế gian, cứu giúp người khốn cùng. Đừng giống ta gặp cậu ác anh gian yêu tiền bạc quên tình thân cốt nhục. Đúng là nhân chia thêm bớt đều không thoát được tính toán của trời cao.’
Xảo Tỷ sinh vào ngày 7 tháng 7, đây là ngày xấu, cho nên bà ngoại Lưu mới đặt tên gọi ‘Xảo Tỷ”, lấy độc trị độc, mượn tên này chống đỡ bổn mạng. Tên tôi gọi là ‘Thất Xảo’, đương nhiên không phải vì sinh ngày 7 tháng 7, mà là do mẹ thích chơi trò xếp hình, nghe nói trước lúc vào phòng sinh còn cầm hộp trò chơi xếp hình xếp xếp, cuối cùng bà đỡ vừa nói là con gái, mẹ tôi liền bật thốt lên: “Vậy đặt tên Thất Xảo đi!”.
Tôi so với Lý Xảo Tỷ trong Hồng Lầu Mộng còn may mắn, bởi vì tôi không có anh, mẹ tôi cũng không có anh, cho nên ‘Cậu ác anh gian’ hiển nhiên là không có, bất quá suy nghĩ một chút, mạng của tôi so với Xảo Tỷ cũng không tốt hơn là mấy. Xảo Tỷ mới trước đây tốt xấu còn có vài năm ăn ngon mặc đẹp, mà mẹ tôi một mình một người dẫn theo tôi, thân phận không khác gì lục bình trôi, thời điểm khốn khó, ngay cả tiền thuê nhà cũng không có mà trả.
Bất quá thời điểm gặp xui xẻo, Xảo Tỷ có bà ngoại Lưu cứu, còn tôi có Tô Duyệt Sinh. Đem Tô Duyệt Sinh so sánh với bà ngoại Lưu, nghĩ lại liền cảm thấy khôi hài.