Muốn điên rồi, thật muốn điên rồi, mười ngày liên tục, mỗi buổi sáng, buổi trưa, buổi tối, dù là mưa gió thế nào, cũng sẽ có người đưa trà sữa uyên ương tới, còn là trà sữa ở nơi mà Tô Tô thích nhất nữa! Là ai đưa tới? Rất rõ ràng. . . . . . thầy Hà Lão à, rốt cuộc là anh muốn làm cái gì?
Lần thứ N nhìn ly trà sữa xuất hiện trên bàn, Tô Tô chống cằm trầm tư. Mà Quản gia thật đúng là khó chịu, ông đã uống gần 30 ly loại này rồi, vừa nhìn là cảm thấy buồn nôn.
Tô Tô chợt ngẩng đầu lên, nhìn Quản gia một cái, đang muốn đưa ly trà sữa tới, thấy bộ dáng khổ sở của ông, liền cảm khái nói: “Ai, nếu bác không muốn uống…!!, vậy để lại cho Lão Thẩm uống đi, chắc hẳn anh ấy sẽ rất thích.”
Quản gia gật đầu, mấy ngày nay cũng không biết làm sao, cậu chủ lại rất thích trà sữa uyên ương, . . . . . . hình như. . . . . . Loại trà sữa này thường là thứ mà phụ nữ thích? Hơn nữa. . . . . .không phải cậu chủ thích uống cà phê sao? Từ khi nào khẩu vị đã thay đổi rồi?
Chỉ là, Tô Tô nghĩ tới: “Đúng rồi, có phải Lão Thẩm thích ăn mặn không?”
Quản gia giật mình: “À? Hình như là thế, cô chủ, cô định. . . . . .”
Ông vừa dứt lời, liền nhìn thấy cô chủ nhà mình ôm ly trà sữa chạy về hướng phòng bếp, lưng Quản gia bỗng dưng ớn lạnh: tại sao ông có dự cảm xấu thế này?
Tại công ty Lão Thẩm, Tô Tô mới vừa vào tới liền thấy có một người đang làm vệ sinh, thoạt nhìn không phải là thím lao công, mà là một người đàn ông cường tráng. Khi người đàn ông kia ngẩng đầu lên lau mồ hôi, Tô Tô thấy được mặt của anh, nhất thời cười ra tiếng: “Phốc ha ha, Nhị Bạch huynh. . . . . . sao anh lại chạy tới đây giành công việc với dì Thanh Khiết vậy? Thật quá không nhân hậu mà!”
Đối mặt với sự chỉ trích của bà chủ, Nhị Bạch huynh lệ nóng tuôn tràn: “Quá độc ác. . . . . . Bà chủ, cô không thể như vậy! Tôi biến thành thế này rốt cuộc là do ai làm hại chứ?”
Tô Tô nhìn xung quanh, vẻ mặt vô tội khác thường: “Ai vậy ai vậy, tôi biết không, nếu tôi mà biết. . . . . . Ha ha, tôi nhất định sẽ kết bạn với cô ấy! Người lợi hại như vậy rốt cuộc là ai?”
Nhị Bạch huynh thật muốn rơi lệ : ông chủ cùng bà chủ tuyệt đối là cùng nhau thông đồng đi lừa mình.
Đùa giỡn hết 200%, Tô Tô trực tiếp đi đến phòng làm việc của Lão Thẩm, trên đường đụng phải các đồng nghiệp quen thuộc, còn nhiệt tình chào hỏi, mọi người thấy thứ gì đó trong tay cô cũng mỉm cười nói một câu: “Ơ, bà chủ thật tốt, bỏ sức đến đây đưa trà chiều cho ông chủ, thật là hâm mộ quá đi.”
Đáng tiếc chờ Tô Tô mỉm cười đi qua xong, mọi người cùng thở một hơi thật dài, hai mặt nhìn nhau: “Thứ kia có thể uống sao? Lần này ông chủ phải chạy đến phòng vệ sinh mấy lần đây?”
Mọi người đã đạt thành một loại ăn ý, đó là ngày bà chủ tới chính là ngày ông chủ gặp xui xẻo. Cũng may mà thân thể của ông chủ được làm bằng sắt —— mới có thể chống lại giày vò!
Phòng làm việc, Tô Tô mở cửa đi vào, thấy một người đàn ông đang dựa bàn xem văn kiện, bộ dạng khi chăm chỉ làm việc của anh đẹp trai cực kỳ, vầng trán đầy đặn, lông mày sắc bén, tròng mắt thâm thúy như biển cả, sóng mũi cao, còn có bạc môi gợi cảm. . . . . . Thật là xem mãi không chán. Tô Tô ngồi ở trên ghế sa lon một lát, nhớ tới vật trong tay, vội lên tiếng: “Lão Thẩm, em mang một thứ tới cho anh, uống hết đi rồi hãy làm việc.”
Lão Thẩm đã sớm phát hiện cô tới, thả tài liệu trong tay xuống, hơi hoạt động gân cốt, cười yếu ớt: “Vẫn là trà sữa uyên ương à?”
Tô Tô gật đầu, lại lắc đầu: “Tuyệt đối không phải là trà sữa uyên ương bình thường, chỉ có một hộp duy nhất thôi, không có cái thứ hai đâu!”
Lão Thẩm nở nụ cười, bàn tay ngoắc ngoắc, ý bảo Tô Tô lấy tới. Vì vậy mỗ Tô chân chó chạy tới, theo thói quen, chu đáo đưa tới khóe miệng Lão Thẩm, cười đến cực kỳ rực rỡ.
Lão Thẩm dồn sức, cố gắng hít một hơi, vừa uống vừa gật đầu: “Ừ, mùi vị không tệ.”
Tô Tô nhíu mày: “Thật?” Trong lòng nghĩ: làm sao có thể, em cho thêm một muỗng muối vào đó, anh xác định uống ngon sao? Hay vẫn là khẩu vị của anh thật nặng hơn so với người bình thường? Nhìn dáng vẻ, lần tới phải cho thêm hai muỗng vào thử.
Chợt Lão Thẩm nhướng mày, khóe miệng co giật một chút: “Ừ. . . . . . Mùi vị rất đặc biệt, em cho thêm bao nhiêu muối vào vậy?”
Thì ra là muối ở dưới đáy cốc còn chưa có tan hết, em nói mà. . . . . . Ha ha, Tô Tô ôm bụng nở nụ cười: “Uống ngon không? Ngày mai em lại đưa tới nữa cho anh nha.”
Lão Thẩm uống xong đứng dậy, “xách” Tô Tô đến ghế sofa, gõ lên đầu cô một cái: “Lại bướng bỉnh rồi, thứ này là do Hà Nham đưa tới, phải không?”
Tô Tô dùng sức gật đầu: “Đúng vậy, đúng vậy. Nhưng là, cũng có thể không phải bởi vì em cũng không có nhìn thấy nhãn hiệu của anh ấy. Chỉ là. . . . . . Quản gia nhìn thấy.”
Lão Thẩm thật là muốn cười mà cười không nổi, bà xã của anh bây giờ càng ngày càng khôi hài thì phải? Anh rất hoài nghi, bà xã đến đây chính là để kích thích anh, để anh nghĩ ra phương án giải quyết. Tiểu nha đầu, gian trá lắm!
Lúc Tô Tô nghe thấy Lão Thẩm hỏi vấn đề này, cô cúi đầu len lén cười một cái: không có cách nào, người tài nhiều vất vả mà, Lão Thẩm tương đối đáng tin, cho nên chuyện phiền não để cho anh suy nghĩ đi, em sẽ miễn cưỡng phụ trách ăn uống.
Tại sao nói vấn đề này là khó khăn? Lý do rất đơn giản, Hà Nham quá cố chấp. Tô Tô không phải chưa từng thử mời anh ta ra ngoài nói chuyện qua, đáng tiếc mỗi lần vừa nhắc tới “Quá khứ đã qua, cần nghĩ nhiều về tương lai” … , anh ta liền hừ hừ ha ha đi vòng về chủ đề quá khứ, sau đó vẫn như cũ thân thiết hỏi Tô Tô ăn ngon không? Ngủ có ngon không? Thân thể còn khỏe mạnh à. . . . . . Người đàn ông này chính là một vũng nước, đánh như thế nào, chém như thế nào cũng đều vô dụng, lì lợm, vô hình thắng hữu hình, lợi hại!
Lão Thẩm sờ sờ đầu của cô, chợt đem áo khoác mặc vào cho cô, nói: “Đi thôi, em ra ngoài vừa đúng, anh dẫn em đến một nơi.”
Bốn mươi mốt phút sau, Tô Tô biết Lão Thẩm mang mình tới nơi nào. Bệnh viện, chuẩn xác hơn mà nói, là bệnh viện phụ khoa, chính xác là khoa sản bệnh viện phụ khoa. Cặp mắt của cô trợn thật lớn: “Lão Thẩm?”
Lão Thẩm nắm chặt tay của cô, vừa đi vào vừa nói: “Đã hẹn trước rồi, dẫn em đi làm kiểm tra.”
Tô Tô hất tay của anh ra, mặt đầy tức giận: “Lão Thẩm thối, em rất khỏe mạnh! Em có thể sinh con được!”
Lão Thẩm khẽ cau mày, bất đắc dĩ thở dài một cái: “Nha đầu ngốc, em không biết mình đã mang thai sao?”
Nghe được hai chữ “Mang thai”, Tô Tô hoàn ngây ngẩn: không sai, mình lừa Hà Nham nói mình mang thai, nhưng mình cũng chỉ là nói giỡn một chút mà thôi; không sai, đại di mụ của mình đã hơn một tháng chưa có tới rồi, nhưng mà bình thường cũng không đều; không sai, mấy ngày nay mình xác thực không muốn ăn những món ngọt, thích ăn chua cay, nhưng. . . . . . đó cũng là bởi vì. . . . . . Cảm thấy vị ngọt rất ghê tởm?
Cả người cô run run, gương mặt cười cười: “Ai, Lão Thẩm, không nên nói giỡn chứ, làm sao có thể? Chính em cũng không biết.”
Lão Thẩm đột nhiên bồng cô lên, xuyên qua đại sảnh của phòng khám, cũng không đăng ký, trực tiếp bước vào thang máy đi lên tầng sáu, vào phòng làm việc của bác sĩ phụ trách khoa phụ sản.
Đầu Tô Tô giống như bị sét đánh qua một cái, chợt thông suốt: không phải là lúc ở Thượng Hải kia. . . . . . Lần đó mình phát sốt, Lão Thẩm không cho uống thuốc, sau Chu Công bị Lão Thẩm đánh, sau nữa Lão Thẩm không cho Chu Công nói bí mật ra, là chỉ cái này?
Bác sĩ khoa phụ sản là nữ, cô ta nói cái gì Tô Tô cũng không nghe thấy, cô một mực suy tư một vấn đề rất nghiêm trọng: thật muốn khóc mà, tự mình còn chưa lo nổi cho bản thân, giờ lại còn mang thêm một tiểu tổ tông thì biết tính sao bây giờ? Mặc dù mẹ cùng lão bà bà sẽ giúp một tay chăm sóc cho đứa bé, nhưng là chuyện bú sữa thì sao, đổi tã phải làm thế nào, đứa bé ị đùn thì. . . . . . Nghĩ đến những thứ này đã cảm thấy đầu cũng to ra rồi.
Đứa bé là cái gì, một nửa là thiên sứ —— nhìn từ xa, một nửa kia là ma quỷ —— lúc phải phục vụ!
Trong lúc đầu đang nghĩ lung tung, cô đã bị mang tới một cái giường, sau đó có một vật đặt lên bụng cô di động tới di động đi, lành lạnh.
Cô hất mặt liếc mắt nhìn, ở trong màn hình, cô nhìn thấy một cái chấm tròn nhỏ, còn chưa nhìn ra được cái gì. Cái đó không phải là đứa bé trong bụng của cô chứ?
Cho đến khi rời khỏi bệnh viện, cầm tấm hình siêu âm trong tay, đen thui, nhìn không ra là vật gì, Tô Tô chợt ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm mặt của Lão Thẩm, muốn khóc: ” Lão Thẩm thối, anh thật là quá đáng, sao không chờ đến lúc có thể nhìn thấy được em bé thì hãy cho em biết chứ, như vậy em cũng có thể nói một câu, oa, vật nhỏ thật đáng yêu. . . . . . Bây giờ, cả tấm hình đen thui thế này, anh bảo em yêu thế nào đây?”
Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của cô nhăn lại cùng một chỗ, Lão Thẩm tựa hồ có thể nhìn thấy dáng vẻ trong tương lai khi đứa bé lớn lên, là con gái hẳn sẽ đáng yêu giống cô, sau đó gả một người đàn ông tốt giống anh; là con trai thì, vẫn là giống như cô vậy, rất thông minh tinh nghịch, sau đó cưới một người vợ tốt giống bà xã của anh. Lão Thẩm sắp bị suy nghĩ tốt đẹp trong óc mình làm cho cảm động. . . . . .
Anh cười, cười đến cực kỳ vui vẻ, há mồm cũng là: “Vốn cũng định làm thế, nhưng lại phát hiện gạt em như vậy là rất có lỗi với em, cho nên vẫn sớm nói cho em biết thì tốt hơn. Chỉ là, nha đầu, em thật đúng là vô tâm vô phế, mình mang thai cũng không biết sao?”
Tô Tô cúi đầu, hít khí, thở ra, tầm mắt nhìn chằm chằm vào bụng, bất đắc dĩ: “Anh xem anh xem, chính anh nhìn đi, tối nào anh cũng sờ đến cả trăm lần, anh nói xem nó có cái gì khác trước sao?”
Động tác trẻ con này của cô khiến Lão Thẩm dở khóc dở cười, nhưng anh vẫn rất nghiêm túc nói: “Thật ra thì anh phát hiện, tối ngày hôm qua bụng của em kêu rột rột.”
Một quả đấm xông thẳng về phía anh. . . . . .
Trong lúc hai vợ chồng đang đùa giỡn, đồng thời, có một người đàn ông đi tới, anh ta là nhận lời mời mà tới, mời anh ta chính là người đàn ông nào đó đang bị bà xã hành hung.
Thấy dáng vẻ đùa giỡn của Tô Tô cùng Lão Thẩm, khóe miệng Hà Nham khẽ giơ lên, chân ung dung bước đến: “Kết quả kiểm tra như thế nào?”
“Rất khỏe mạnh, cám ơn đã quan tâm.” Lão Thẩm trả lời.
Tô Tô chợt giơ tấm hình đen thui trong tay lên nói: “Đây là hình bé con của em và Lão Thẩm, anh xem đi, thật đáng yêu.” Lúc nói lời này cô đặc biệt chột dạ.
Ừ, nhất định là có thể nhìn ra bộ dáng yêu từ trong tấm ảnh, nếu thật sự không nhìn ra, vậy thì tưởng tượng ra!
Hà Nham nhìn, hơn nữa còn nhìn thật lâu, gò má anh chứa một tia ưu thương nhàn nhạt, thật là khiến người ta có chút không đành lòng tổn thương đến. Nhưng là, rất nhanh trên khuôn mặt anh lại xuất hiện nụ cười: “Chúc mừng, xem ra quả thật rất đáng yêu, nhất định sẽ là một đứa bé khỏe mạnh.”
Tô Tô không nhẫn tâm tổn thương anh, thật có cảm giác tội lỗi mà, bình sinh việc cô sợ nhất chính là khiến trai đẹp đau lòng đó, bằng không thì thu Hà Nham vào hậu cung luôn? Phốc, dĩ nhiên loại ý nghĩ này chỉ có thể “thổi bong bóng” ở trong đầu, vừa đụng sẽ vỡ tan!
Ngay vào lúc này, Hà Nham nói: “Đứa bé cũng sẽ không ghét bỏ có nhiều ba chứ nhỉ.”
===========