Ông chủ quầy hàng bán bánh ngọt cầm đao và những đồng bọn của ông ta đều bị bắt cả, lúc đi ngang qua người Tô Hoa, mấy người bọn họ đều dở khóc dở cười nói: “Bà cô của tôi à, cô không mua bánh thì thôi, vì sao lại còn phải hợp tác với cảnh sát bắt mấy anh em chúng tôi chứ? Trong nhà chúng tôi trên có mẹ già 80 bệnh liệt giường, dưới có con nhỏ 3 tuổi gào khóc đòi ăn, để nuôi sống một gia đình thật là chẳng dễ dàng gì đâu. . . . . .” Hiển nhiên bọn họ đều nghĩ rằng Tô Hoa là mồi câu của phía bên cảnh sát.
Tô Hoa ưỡn ngực, nói một cách đấy chính nghĩa và nghiêm nghị: “Duy trì sự hài hòa của xã hội là nghĩa vụ của mỗi công dân.” Vừa nói chuyện đồng thời còn nhìn chằm chằm vào người đàn ông đứng trước mặt, xác nhận 300 lần mới phản ứng được: “Ôi, Lão Thẩm, thật là đúng lúc ha, ở đây mà cũng có thể gặp được anh.”
Lão Thẩm không nói lời nào lập tức xách cô lên vác lên vai, vô cùng thoải mái như khiêng một bao gạo mà vác cô đi về phía xe đang đỗ lại.
Tô Hoa đầu váng mắt hoa nằm sấp trên vai anh, tim đập thình thịch: Uầy, cái này so với chơi tàu vượt siêu tốc còn kích thích hơn nữa ấy. Hơn nữa mặt cô còn chỗng xuống đất, ngộ nhỡ tay Lão Thẩm mà run lên thôi, mặt mình có mà cắm thẳng xuống đất ấy, không chết thì chắc cũng tàn phế luôn!
Cô ôn tồn thương lượng với Lão Thẩm: “Này, Lão Thẩm, hay là anh thả em xuống trước đi, cả ngày hôm nay em ăn hơi bị nhiều . . . . .” May thay lúc này cô còn ‘ợ’ lên một cái, “Nếu như vấp đá té một cái, ngộ nhỡ nôn hết ra thì sao? Mà nôn ra trên đất thì còn may, lỡ lại nôn hết lên người anh thì làm sao bây giờ, hình như anh là người rất thích sạch sẽ mà. . . . . .”
Còn chưa dứt lời, lại bị một trận trời đất quay cuồng nữa, lúc cô còn chưa nhìn rõ mọi thứ thì đã bị nhét vào trong xe rồi. Độ cong này hình như là 360 đấy, Lão Thẩm à, anh có thù oán gì với em cơ chứ?
Còn chưa ngồi vững, Lão Thẩm đã đạp chân ga một phát lao vèo ra khỏi con ngõ nhỏ, cái tốc độ này. . . . .Quả thực là muốn lấy mạng người đấy!
Tô Hoa vỗ vỗ trái tim bé nhỏ của mình, một tay nắm chặt tay cầm ở phía trên, một tay tóm lấy tay của Lão Thẩm: “Lão Thẩm à, dù cho hôm nay có là Ngày Tận Thế đi nữa, nhưng thật ra chúng ta vẫn có thế ở bên nhau mà, anh đừng có mà nghĩ quẩn ha!”
Im lặng lâu như thế, cuối cùng Lão Thẩm cũng mở miệng: “Ngày Tận Thế? Em đúng là đã cho anh thử một Ngày Tận Thế đặc biệt đấy!” Hôm nay vì tìm cô mà anh cũng sắp bị điên rồi, nếu như vẫn không tìm thấy cô nhóc này, anh cũng không biết mình còn có thể làm ra cái chuyện gì nữa đây! Vợ yêu đột nhiên mất tích đối với anh đó mới chình là Ngày Tận Thế!
Trong đầu mù mờ Tô Hoa mang máng nghe được bản tin tìm người trên đài phát thanh của radio trong xe, nhưng mới nãy giọng của Lão Thẩm đã át cả tiếng của cái loa, cho nên cô cũng không nghe rõ lắm —— Hình như có chỗ nào không đúng ý nhỉ?
Không phải cô chỉ đi ra ngoài tự khao mình một bữa để tế số tiền 43 vạn 2825 đồng 6 hào mà cô đã tích trữ nhiều năm nay nhưng bây giờ lại phải tử trận một cách vô tội ư? Cô lại làm sao chứ?
Cái vấn đề này vẫn kéo dài cho đến khi về đến nhà ở khu biệt thự Tây Sơn mà Tô Hoa vẫn chưa nghĩ ra đáp án. Trong khi đó Lão Thẩm thì không hề nhân đạo mà còn vô cùng thô bạo một lần nữa vác cô đi vào nhà rồi vào phòng, sau đó đóng cửa rồi tới khóa cửa cuối cùng ném cô nhào đầu lên giường, động tác liên tiếp nối liền như nước chảy mây trôi, tất cả chỉ trong một cái nháy mắt!
Tô Hoa nằm ở trên giường ngước nhìn Lão Thẩm đang đứng trước mặt mình, trên mặt anh giăng đầy mây đen giống như sắp sửa sẽ giáng xuống trận mưa to, anh nghiến răng kèn kẹt tựa như giây tiếp theo sẽ lập tức há mồm nhe nang gặm cắn con mồi. Ặc, anh lúc này đang. . . . .Anh đang bắt đầu cởi quần áo rồi!
Tô Hoa nhanh chóng vung tay đẩy anh ra cản lại: “Chờ chút, có một việc em phải biết rõ ràng trước đã.”
Lão Thẩm đã đè lên người cô và giữ chặt tay cô, giọng nói nặng nề như một con sư tử dũng mãnh vừa tỉnh lại sau giấc ngủ say: “Muốn hỏi cái gì? Quan hệ của anh và Hàn Tâm là thế nào ư? Lúc trước không nói với em chính là bởi vì nhận thấy tiền nhiệm trong quá khứ không cần thiết phải đem ra quấy nhiễu cuộc sống của anh và em, bây giờ thì anh sẽ nói rõ ràng cho em biết. . . . . .”
Anh vẫn chưa nói hết, nhưng chẳng hiểu sao Tô Hoa lại trở nên thật vội vã, còn gấp đến nỗi dùng chính miệng của mình để ngăn những nụ hôn lung tung của anh lại, tất cả đều đến một cách không giải thích nổi, trong lúc cô còn chưa phản ứng được đó là vì sao thì người nào đó đã chiếm lấy quyền chủ động, lập tức giữ chặt lấy mặt cô, cơ thể cô, không cho cô động đậy. Vì vậy cái hôn này ngược lại khiến cô cả người mềm nhũn, hô hấp rối loạn.
Cô muốn buông ra, nhưng đã đâm lao đành phải theo lao, chỉ có thế phát ra những tiếng hét tức giận nghe mơ hồ không rõ: “A ư ư, a ư ư, a ư. . . . . .”
Lão Thẩm hôn sâu hơn nữa, đầu lưỡi anh giống như con bọ cánh cam, nạy hai hàm răng bạc của Tô Hoa ra, không hề kiêng nể gì hoành hành ở trong miệng cô, quấy lên một bãi nước bọt âm thanh tràn trề hơi thở tình dục. Đầu lưỡi của Tô Hoa bị buộc múa cùng anh, vốn dĩ là trốn Đông nấp Tây với hi vọng nhỏ nhoi muốn bảo vệ lãnh thổ của mình, kết quả so sánh thực lực cách xa cuối cùng thất bại thảm hại. Cô quyết định vò đã mẻ thì còn sợ gì bị sứt nữa nên đành buông tha chống cự, hai cánh tay vòng lên ôm cổ còn hai chân thì quấn chặt lấy eo của Lão Thẩm, thầm nghĩ: Nhịn “muốn” cái mốc xì ấy? Bà đây hiện cũng đang muốn XXOO với người đàn ông của mình rồi, ai dám có ý kiến? Có ý kiến thì mau đứng ra!
Hơn nữa. . . .Loại cảm giác này đúng thật là rất tuyệt, đây có được xem như là thích không?
Trá tim nhỏ bé của cô bạn nhỏ nào đó bỗng quẫy đạp cuồng loạn không ngừng.
Không biết qua bao lâu, môi lão Thầm dần dần dời xuống phía dưới, dừng lai nơi hõm xương vai, gặm cắn và vuốt ve, dường như muốn đóng dấu lên người cô dấu ấn thuộc về riêng anh.
Rốt cuộc Tô Hoa cũng có thể được hít vào một hơi, nhưng vừa mới mở miệng lại thốt ra tiếng rên rỉ: “Ưm ——” Cô có thể cảm nhận được bàn tay của Lão Thẩm đang vuốt ve phía trước nhà ấm trồng hoa, ngón tay anh chợt cong lên cho thấy như sắp phải tiến vào. . . . . .
Cô bỗng kẹp chặt hai đùi, ánh mắt say mê nhìn người đàn ông trước mặt, có hơi khó chịu lại hơi mong mỏi, hơn nữa lý trí cũng đang tan rã, nhưng mà cô vẫn cố gắng miễn cưỡng tập trung tầm mắt, cắn răng nghiến lợi: “Có một câu, anh hãy nghe rõ cho em —— Lão Thẩm, mẹ kiếp, sau này anh phải đối xử với em cho thật tốt, nếu như anh dám đối xử tệ bạc với em, cẩn thận sau này em cho anh hết đường làm cha luôn!”
Tay Lão Thẩm hơi khựng lại, dáng vẻ chững chạc cũng suýt chút nữa phải phụt ra tiếng cười. Anh bất đắc dĩ nhìn chằm chằm cô gái trước mặt tự nhủ: “Đấy là do em không hiểu thôi, mà có lẽ mãi mãi em cũng không hiểu, một tên đàn ông già yêu em suốt mười năm đã trải qua con đường mưu trí như thế nào đâu. Cô gái ngốc này, nếu như không phải muốn tốt với em vậy cưới em về để làm đồ trang trí à?”
Tim bị đụng ‘oành’ một phát thật mạnh, mạnh đến thiếu điều muốn ngất đi, nhưng lại hôn mê trong sự ngọt ngào, cốc kem Haggen Das lúc chiều ăn bây giờ mới bắt đầu phát huy tác dụng cực lớn: Từ răng môi đến cổ họng sự ngọt ngào chảy tràn xuống phía dưới vào đến tận trong tim luôn. Giây phút này không có nghi vấn gì cả cũng chẳng cần phải nói vớ vẩn gì nhiều nữa, Tô đại gia cô rốt cuộc cũng hiểu rõ: Đây chính là yêu!
Bất chợt ý thơ bùng nổ, cô rất muốn làm một câu đối á——
Lòng đã tương ứng, ngại gì Tận Thế?
Cùng đi mây mưa, bên nhau đến già!
Ký tên: Mình muốn ăn thịt!
Trong lòng cô gái nhỏ nào đó như có nai con đang chạy loạn, vô cùng tự nhiên mà thò bàn tay mát lạnh sờ lên hông Lão Thẩm, sau đó vuốt ve từ từ tiến thẳng lên phía trên, tốc độ cực nhanh mò lên đến ngực anh, cô hơi nhếch môi lên trong mắt chợt lóe lên tia sáng giảo hoạt, sau đó ngón cái và ngón trỏ nhanh nhẹn bấm một cái ——
Đáng tiếc lại bấm hụt, thì ra là do Lão Thẩm gập người lại rút về phía dưới, anh dùng hàm răng của mình cắn lên đỉnh nhọn trước ngực Tô Hoa, gặm cắn rồi chợt kéo căng nhẹ lên, khiến cho Tô Hoa cuống quít thở gấp. Cô thật lòng muốn khóc quá: “Lão Thẩm thối tha, anh đúng là một tên trộm mà, anh là một tên trộm cả người lẫn tim lại còn dám lén lút vợ đi yêu đương vụng trộm nữa!” Á, hình như có chỗ nào không đúng thì phải?
Quả nhiên, tiếng cười trầm trầm khùng khục của Lão Thẩm vang lên từ giữa bờ ngực cô.
Cô chớp đúng thời cơ, đột ngột dùng sức lật người lên một cách sấm sét vang dội, đẩy ngã Lão Thẩm áp đảo ở dưới cơ thể mình. Dùng tư thế cưỡi ngựa ngồi trên người Lão Thẩm, cô nhướng mày cười to, vuốt ve gương mặt của Lão Thẩm giống như một tên lưu manh bỉ ổi đùa giỡn con gái nhà lành: “Không ngờ có ngày anh cũng bị lòi ra bộ mặt thật sao? Thành thật khai báo đi, mười năm trước tại sao anh lại động lòng với một cô bé con chỉ mới mười mấy tuổi chứ? Chẳng lẽ. . . . . . Anh có bệnh à?”
Lão Thẩm nghĩ vợ yêu nhất định là cố ý, nếu không sao cô có thể đúng lúc ngồi đè lên cái vật giữa hai chân đó được? Cô dùng chiêu hợi hai như thế, chẳng qua là muốn làm tan rã ý chí của anh để dễ dàng lấy được tin tức cần thiết từ miệng anh mà thôi. Cô gái tốt này, cũng biết dùng chiêu mỹ nhân kế cơ đấy.
Nhưng mà cô có mỹ nhân kế, Lão Thẩm anh làm sao lại không biết dùng mỹ nam kế đây?
Vì vậy, cánh tay dài của anh vòng lên ôm lấy cô, kéo Tô Hoa tới sát trước ngực mình, ngửi mùi hương thơm ngát tỏa ra giữa tóc cô, nhẹ nhàng phả hơi thở nóng bỏng lên tai cô, buồn bã nói: “Anh đang chờ em nhớ ra những chuyện mà em đã làm với anh, năm đó em. . . . . .” Anh hơi dừng lại cố tình đào bẫy, chờ Tô Hoa lên tiếng hỏi rồi mới ôm siết cô thật chặt vào ngực mình, “Năm đó em cũng làm thế này với anh nè. . . . . .”
“Không thể nào! Đùa ư, một cô bé mới mười một tuổi có thế đẩy ngã được thanh niên hơn hai mươi tuổi à?” Trong khi cô vẫn còn đang vướng mắc cái vấn đề này, lại không hề hay biết cửa thành của mình đã thất thủ rồi!
Á —— Tiếng rít lên đột nhiên bật thốt ra từ trong miệng cô, ngay cả cô cũng bị giật mình, ánh mắt cô lướt nhanh xuống phía dưới thì thấy ngón tay của Lão Thẩm nhanh chóng xuyên qua rừng rậm mà tiến thẳng vào trong nhà ấm trồng hoa, cơ thể cô chợt co rút lại dĩ nhiên cũng ngậm lại trọn cả ngón tay thon dài của Lão Thẩm ở trong đó thật chặt. Chưa bao giờ trải qua tình huống này, ngay lập tức khiến cho khuôn mặt cô như bị ráng đỏ, da mặt dày như tường thành xưa nay vốn không hề biết xấu hổ nay lại đột nhiên mọc lên hai đóa hoa e thẹn ngượng ngùng, trong lúc nhất thời trông thật đẹp mắt.
Lão Thẩm rung động mãi không thôi, càng tăng tốc độ động tác trên ngón tay, vừa rút vừa đẩy thuận tiện để cho ngón thứ hai đi vào luôn, chỉ qua mấy lần bị trêu chọc những giọt sương trong nhà kính trồng hoa của Tô Hoa đã nhỏ giọt xuống, cực kì ẩm ướt. Lão Thẩm không khỏi cười khẽ: “Đã làm rất nhiều lần rồi mà sao em vẫn ướt nhanh thế?”
Anh ta đang cười nhạo mình không có kinh nghiệm, còn anh ta thì đang khoe khoang mình thân kinh bách chiến ư! Trong ngực đột nhiên lửa cháy hừng hực, Tô Hoa gạt tay anh ra, đồng thời đặt mông ngồi xuống cái vật to lớn đã sơm ngẩng cao đầu hiên ngang ấy của anh, lực đạo hạ xuống mạnh mẽ như thế cũng khiến cho Lão Thẩm phải hít vào một hơi không khí chứ đừng có nói đến là Tô Hoa. Cô cảm thấy thứ cảm giác đau nhói dữ dội truyền đến từ hạ thể mình, thật giống như da thịt lần lượt bị xé rách ra tới, nước mắt lập tức lưng tròng: “Bởi vì “công” mà bị thương, vậy có được thanh toán tiền thuốc men hay không?”
Đúng vào lúc tình cảm dạt dào như thế này chỉ vì một câu nói của cô thật làm cho Lão Thẩm cười đến mức cứng bụng, nhưng Lão Thẩm dù sao vẫn là Lão Thẩm, mặc dù cười đến mức đau ruột đi chăng nữa, biểu cảm trên mặt vẫn bình tĩnh như cũ. Hai tay bợ lấy bờ ngực căng tròn của vợ, vuốt ve rồi xoa nắn: “Cơ thể anh đã là của em rồi, em còn muốn thanh toán thế nào nữa?”
Nụ cười của Tô Hoa biến mắt, cô nghiến răng nói: “Nhắc đến cái này, em bỗng nhớ tới một chuyện khác, mời anh rút lại mọi trợ giúp dành cho Tô Quốc Quân, mặc kệ anh muốn dùng cách gì, nếu như anh vẫn còn xem em là vợ anh!”
Câu cuối cùng cô thêm vào đó có sức nặng không nhỏ, Lão Thẩm cũng dao động theo, nhưng anh vẫn cười nói: “Cô gái ngốc này, chuyện này còn cần em nói sao hả?”
Tô Hoa sững sờ: “Mẹ nó, tốc độ của anh cũng thật nhanh đấy.”
Lão Thẩm kéo cô đến gần hơn chút, đồng thời trên hông dùng sức: “Cảm ơn sự khích lệ của ‘bà xã’, vậy tiếp theo chúng ta có thế yên tâm mà làm việc đúng đắn rồi chứ?”
Bỗng văng vẳng vang lên tiếng kêu rên: “Em muốn bãi công! Lão Thẩm, em gái nhà anh, mau ra đi, đau quá! Khó chịu quá . . . . . .”
Đúng lúc này, có một bà lão đang đứng ở gần cửa, nghe được những âm thanh vang vọng này răng giả của bà ta cũng sắp rơi mất tiu luôn.