Vài ngày sau, ông ta đưa cô đi đăng ký kết hôn, khi đó cô mới biết ông ta hơn cô ba mươi tuổi, tên là Lôi Chí Hào.
Vợ ông ta mất sớm, ông ta còn có một đứa con.
Thậm chí người đó còn lớn hơn cô ba tuổi. Đúng là nực cười hết phần thiên hạ.
…
Cho đến giờ, cô vẫn không biết tại sao ông ta lại ưu ái cô như vậy, còn cho cô trở thành bà Lôi.
Nhưng hiện tại, cô đã ở trong phòng trang điểm, chuẩn bị cho hôn lễ sắp bắt đầu.
Cô, một cô gái hai mươi lăm tuổi, tên là Cao Nhược Hy, phải gả cho một người lớn hơn mình ba mươi tuổi làm chồng.
Đây là một hôn lễ vô cùng long trọng, tuy gấp rút nhưng lại không hề qua loa.
Có lẽ đây là một hôn lễ mà các cô gái thường mơ ước, cũng là một hôn lễ mà cô có nằm mơ cũng không dám. Nhưng cô lại không thấy vui, cũng chẳng cảm thấy hạnh phúc.
Cô không ngờ cuộc đời của mình lại chấm dứt ở đây.
Cũng không biết là may mắn hay xui xẻo, chỉ là Nhược Hy đã không còn vướng bận gì nữa. Không phải suốt ngày nơm nớp lo sợ người khác đòi nợ hay doạ giết, cũng không cần lao đao về chuyện tiền bạc để lo cho em trai đi học. Xem như cô đã làm tròn bổn phận của một người con,một người chị gái.
Chỉ là… thật đáng hổ thẹn. Cuộc hôn nhân này nói dễ nghe thì là vì hoàn cảnh đẩy đưa, nói khó nghe chính là… cô đã bán thân, bán thân cho một nhà giàu. Cái người ta thường nói là ham hư vinh.
Cũng phải, từ đầu đến cuối cô đều là vì tiền, tự cô lựa chọn kết cục của mình, có thể trách ai đây?
Chỉ mong kiếp sau, cô có thể sống một cuộc sống tốt hơn.
Cao Nhược Hy nhìn mình trong gương, cô nhìn thấy bản thân đang khoác trên người bộ váy cưới trắng tinh, đầu tinh xảo, vô cùng xinh đẹp, nhưng đôi mắt lại bi thương vô lối.
Chợt, nước mắt cô chảy ra, lăn dài trên đôi gò má.
Cạch một tiếng, có người bước vào, cô vội vàng lau nước mắt đi.
Người đó nói: “Đến giờ rồi, cô dâu mau ra ngoài đi, đừng ngồi đó nữa.”
…
Cao Nhược Hy bước ra lễ đường, mọi ánh mắt đều đổ dồn vào cô mà xì xầm, bán tán.
Bọn họ vừa khinh thường vừa thương hại nhưng đa số chính là ghét bỏ và tởm lợm.
Vì trong mắt họ, cô là một người phụ nữ ham tiền mà bất chấp tất cả bước vào Lôi gia.
Cô cũng đã biết trước sẽ như thế này nên đã chuẩn bị tâm lý từ trước. Cô bước từng bước chân với gương mặt không cảm xúc.
Nhưng khi bước lên sân khấu thì cô mới nhận ra rằng, không có chú rể, ông ta không xuất hiện.
MC lại gần thì thầm vào tai cô, lúc này cô mới biết là ông ta đã đi công tác đột xuất, không thể đến hôn lễ, chỉ đành để cô chịu thiệt.
Nhược Hy mím chặt môi, sự chịu đựng của cô bây giờ chỉ còn con số không.
Mọi người trong hôn lễ vẫn cứ chỉa mắt về phía cô như hình viên đạn, mọi lời mắng chửi, chế giễu và tiếng cười phỉ báng khiến cơ thể cô run rẩy.
Nhược Hy bấu chặt lấy váy, cố không để bản thân sợ hãi, cố không để mọi người phát hiện cô đang run.
Đột nhiên MC đi đến, đưa micro cho cô: “Cô dâu không muốn nói gì sao? Về hôn lễ ngày hôm nay của mình.”
Cô đờ người ra, dường như quên mất cách cử động.
Nói gì chứ? Cô có thể nói gì đây?
Nếu là những cô dâu khác, họ sẽ nói họ thật hạnh phúc và mong chờ hôn lễ nào như thế nào. Cô dâu và chú rể đã phải tốn bao nhiêu công sức, vượt qua bao giông bão mới đến được với nhau.
Nhưng cô? Cô không biết nói gì cả.
“Cô dâu?” MC lên tiếng hỏi cô một lần nữa.
Lúc này Nhược Hy mới bừng tỉnh, tay cô run rẩy vươn ra, đầu cô trở nên trống rỗng.
Cô còn chưa chạm vào được micro thì một người đàn ông đã bước lên sân khấu, anh ta mặt mày khôi ngô, đẹp trai đến mức khó diễn tả.
Cô nghiêng đầu nhìn anh, ngay cả góc nghiêng cũng vô cùng thu hút.
Anh nhìn cô lạnh lùng rồi cầm lấy micro: “Hôm nay là hôn lễ của ba tôi nhưng ông ấy bận việc đột xuất không đến được. Tôi thân là con trai của ông ấy, thân là thiếu gia của Lôi gia, hôm nay, tôi thay mặt ông ấy xin lỗi mọi người, cũng thay mặt ông ấy tiếp đãi mọi người chu đáo. Mong mọi người có thể vui vẻ, thoả thích uống rượu.”
Anh ta nói xong liền đưa micro cho MC sau đó nhìn Nhược Hy nở nụ cười đầy mùi sát khí: “Dì Cao, thiệt thòi cho dì rồi.”
Đột nhiên, anh ta ghé sát vào tai cô: “Mong dì nhớ tên tôi, Lôi Kình Vũ. Vì sau này, chúng ta chính là người… một nhà.”
Anh ta nói xong liền mỉm cười nhạt rồi bước đi. Cô không thể nhìn ra được điều gì từ anh ta nhưng lại có cảm giác rùng mình và lạnh lẽo. Thậm chí người đàn ông này còn đáng sợ hơn của ba anh ta.
Cô thầm nghĩ: “Người một nhà? Cả đời này mình cũng không thể nào biết được cảm giác được người thân yêu thương là thế nào. Hai chữ “người nhà”… thật xa xỉ.”