Trao Đổi

Chương 1



Lớp 12A7, trường PHTH – đây là lớp được xếp vào loại vô… vô… vô cùng đặc biệt, chỉ cần vào giờ giải lao thì trước cửa lớp này sẽ có một dãy dài các cô gái đứng ngóng cổ hạc nhìn vào lớp và một đám con gái đứng trong lớp xô đẩy, che chắn cho thứ gì đó hoặc là ai đó … Nói tóm lai, trước cửa lớp này luôn luôn ồn ào, nhà trường có can thiệp bao lần rồi thì cũng phải bó tay đầu hàng … Tất cả chỉ vì chúng …

Học sinh trong trường thường nói: Không rõ lớp 12a7 kiếp trước ăn chay niệm phật hay gây ra tai họa gì to lớn mà trong cùng một ngày, cùng một giờ, cùng một phút cái ngưỡng cửa đó đã chiêm ngưỡng hai con quái vật ( hay thần linh gì đó) cùng bước vào lớp. Cả lớp khi đó đã nhìn chúng trong 15 phút mà không cần chớp mắt nhưng không phải vì chúng có răng nanh, móng vuốt hay cặp cánh trắng đâu mà là vì vẻ đẹp trai rạng ngời của chúng

Một kẻ là con trai của mùa Đông, có gương mặt đẹp nhưng lạnh lùng, băng giá đến mức khó hiểu mệnh danh ” Công tử băng tuyết ”, một con người chưa bao giờ thay đổ nét mặt của mình dù ở trong bất kì hoàn cảnh khó khăn nào, một nụ cười từ người này hiếm thấy y như màn đêm ở Bắc cực… Trái ngược với nửa cái bàn quanh năm băng tuyết thì ở đầu bên kia của bàn luôn là ánh nắng ấm áp cùng với những tiếng cười giòn tan, rộn rã, những bóng người luôn xúm xít vây quanh đứa con của mùa Xuân – ” Hoàng tử ánh sáng ”, người có nụ cười rạng rỡ như ánh mặt trời thu hút mọi con người đến bên mình … Tuy 2 con người này có tính cách, vẻ mặt trái ngược nhau. Dù cho 2 mùa Đông – Xuân vẫn luôn đối lập thì 2 người con của họ lại vô cùng thân thiết. Đẹp trai thì khỏi nói, họ còn cùng thi nhau đứng đầu khối, cùng tham gia trong mọi hoạt đông, chỉ cần nơi nào có người này thì ngay lập tức sẽ thấy cả người kia … Oái oăm hơn, ông thầy còn xếp họ ngồi chung cái bàn cuối lớp khiến cho bao kẻ phải vẹo cổ vì ngoái nhìn…

” Con người không bao giờ thỏa mãn với những gì họ đang có “. Nếu những người khác chỉ mơ ước được nhìn thấy họ thì cái lớp này còn mơ tưởng cao xa hơn là thấy được nụ cười của ” Công tử băng tuyết ”, nụ cười mà theo họ nếu sánh cùng với nụ cười của ” Hoàng tử ánh sang ” sẽ khiến cả nơi này ngập trong biển máu … Chính vì để thấy được khoảng khắc lịch sử đó mà bao nhiêu cô gái đã lấy hết can đảm để tỏ tình với anh nhưng tất cả đều vô ích … Gương mặt băng giá đó không bao giờ tan chảy dù anh đã nhận lời với bao cô gái nhưng chỉ chưa đầy 3 hôm họ đã bỏ anh mà chạy … Cho tới một hôm, trong lớp -vẫn cái bàn đó: một nửa là băng nửa kia là nắng, nắng tràn sang băng hỏi han:

– Nhật ( tên thật của ” công tử băng tuyết ”), tôi có chuyện muốn nói với cậu

– Chuyện gì? Nhật tách mắt ra khỏi quyển sách quay nhìn nụ cười sáng chói bên cạnh

– Chúng ta đổi bồ cho nhau, được không?

Thông thường, một thằng con trai khi nghe được cái yêu cầu này sẽ nhảy dựng lên và tương cho cái kẻ vừa nói một trận nhưng anh thì khác gương mặt kia không hề thay đổi dù những kẻ xung quanh đang há hốc mồm… Trừng mắt, trong một giây tất cả những kẻ hiếu kì kia đã chuồn khỏi lớp

– Nào, nào … Cậu làm họ sợ đấy

– Lần này cô ta nói gì? Nhật nói với chất giọng không đổi

– Chà … Cô ấy nói cậu lạnh quá, ở bên cậu chẳng khác gì ở bên cái tủ đá âm ngàn độ. Cô ta không chịu lạnh nổi lên mới chạy sang tôi cầu cứu

– Cần gì phải thế? Không phải lần nào bạn gái của tôi rồi cũng thành của cậu sao?

– Tại thái độ của cậu thôi, ai đời có người đòi bạn gái của mình mà mặt cậu vẫn cứ tỉnh bơ, cái danh hiệu mà họ đặt cho cậu quả không sai đâu …

– Nếu cô ta đã muốn đi thì tôi níu kéo làm gì?

– Chí ít cậu cũng phải thay đổi nét mặt chứ … Mà thôi, quan trọng cậu tính sao?

– OK! Nhật đáp rồi quay lại nhìn quyển sách: Mà cũng chẳng cần trao đổi gì đâu, cậu thích cô ta thì cứ lấy đi.

– Đâu có được. Phong – ” Hoàng tử ánh sàng ” cười lớn, quàng tay ôm vai bạn: Tôi phải tìm cho cậu người rã băng chứ

– Chẳng ai làm được điều đó đâu.

Nhật nói và gạt cánh tay kia xuống quay sang bắt gặp một nụ cười bí hiểm của Phong:

– Cứ thử đi … 4 giờ chiều nay ở Green Tea, Ok!

– Ok! Khóe miệng Nhật hơi nhếch lên, đó có phải là một nụ cười không nhỉ? … Đối với người đối diện anh thì có lẽ là có đấy và thật may vì không có ai ở đây nếu không tất có thảm họa …

” Chỉ có Mặt trời mới có thể làm tan băng ”

—————————————-

– Bên này này, Nhật

Phong giơ tay vẫy vẫy anh chàng đẹp trai vừa bước vào cửa rồi quay sang cười với em hầu bàn:

– Cho tôi 2 ly cafe đá

– Vâng! Cô hầu lon ton chạy đi, không quên thả vào tay Phong một mẩu giấy nho nhỏ. Nhật kéo ghế ngồi xuống

– Bớt cười đi, tôi không muốn bị chú ý đâu

Phong quay nhìn những ánh mắt đang ngắm họ trong quán cười tiếp:

– Cậu không biết vẻ lạnh lùng của cậu cũng hút họ sao? Nếu cậu cười lên…

– Để thêm một lũ kiến bu nữa hả? Nhật ngắt lời

– Được rồi! Phong nhún vai nhìn 2 ly cafe đá đặt ở trước mặt: Tớ thua

– Bọn họ chưa đến sao?

– Đến trễ là đặc quyền của phái nữ mà?

” Vì thế tôi mới ghét con gái ” Nhật lẩm bẩm trong miệng, xoay ly nước anh hỏi:

– Vậy người cậu đổi cho tôi là ai?

– Yên tâm đi! Phong cười lớn: Lẽ nào tôi lại đẩy cậu bạn thân nhất của mình cho một bà cô, bồ tôi toàn người đẹp cả

– Đẹp, vậy sao cậu cứ chia tay liên tục?

Phong cười huề trước câu hỏi của Nhật, im lặng… Nhật phóng con mắt lạnh lùng ra cửa sổ nhìn dòng người qua lại, biết bao cặp tình nhân đang âu yếm với nhau … Tại sao vậy nhỉ? Anh luôn cố đáp ứng mọi yêu cầu của những cô gái đến với mình nhưng sao họ vẫn chê anh lạnh lùng, vô cảm. Sao họ vẫn bỏ anh mà đi … Nhật tự hỏi: Không lẽ anh vô cảm thật sao? Anh không thấy xúc động trước những lời lẽ ngọt ngào, không nhói lòng khi thấy nước mắt hay đau đớn trước những lời chia tay …

– Tôi là con trai của mùa Đông sao?

– Cậu vừa nói gì? Phong giật mình ngước lên hỏi lại

– Không! Nhật quay lại nhìn ra cửa: Bạn gái của cậu đến rồi kìa

Cô gái xinh đẹp mỉm cười với 2 người rồi kéo ghế ngồi xuống bên Phong. Xoay xoay chiếc thìa bạc, cô khẽ nói:

– Xin lỗi Nhật, em…

– Không sao! Nhật lạnh lùng đáp: Chỉ cần cậu thấy thoải mái là được rồi

Gương mặt cô gái kia có hơi hụt hẫng chác cô ta không ngờ Nhật lại vô tình như thế, nói chuyện thêm một lúc Phong nắm tay cô ta đứng dậy

– Bọn tôi đi trước đây, cậu ở đây đợi cô ấy nhé

– Nhưng tôi có biết cô ta đâu

– cô gái nào mặc áo trắng, quần nâu khoác ngoài áo kẻ ca rô thì là người cậu cần tìm. Bọn tôi đi nhé

Nhật đành ậm ừ cho qua rồi tiếp tục ngồi đợi, ngó ra cửa đến lần thứ n mà vẫn không thấy ai như mô tả khiến anh thấy bực ” Con gái là chúa lề mề “. Chẳng cần chờ nữa, anh đứng lên ra khỏi quán. Bước được vài bước bỗng

– Buông tôi ra!

Quay phắt lại, một cô gái mặc áo trắng cộc tay, khoác ngoài chiếc áo ghi-lê kẻ ca rô đỏ, mặc chiếc quần âu màu nâu đang rằng co với 2 người đàn ông

– Thôi nào cưng, đi chơi với bọn anh đi

– Lũ khốn! cô ta hét lên và vung tay

– Xin lỗi! Nhật nắm lấy cánh tay đang giơ trong không trung nói: Tôi đang chờ cô ấy

– Thằng nhãi, mày …

Hai kẻ kia đang định cự nự thì nín bặt vì cặp mắt lạnh băng của Nhật. Nắm tay cô gái lôi đi, anh để lại sau lưng 2 tảng băng to lớn chờ được tan chảy

– Cảm ơn anh!

Cô gái nói và tháo chiếc mũ lưỡi trai xuống, mái tóc đen mềm mại rủ xuống ôm lấy gương mặt xinh đẹp, đôi mắt đen long lanh ẩn dưới cặp lông mày lá liễu, gò má phớt hồng cùng đôi môi đỏ … Một cô gái rất đẹp và nhỏ nhắn…

– Cô không sao thật chứ?

– Vâng! Cô gái khẽ cười và nâng ly nước vừa gọi ra

– Chắc Cao Phong đã nói với cô rồi, Tôi là Hoàng Nhật

Gương mặt cô gái kia ngây ra trong chốc lát, rồi cô mỉm cười đáp lại

– Tôi là Thanh Vân. … Chúng ta đang hẹn hò, phải không?

– Có thể coi là vậy. Nhật nhún vai đáp, anh cảm thấy cô gái này có nụ cười rất dẹp nhưng có gì đó hơi kì

– Cách nói chuyện của anh hơi lạnh đấy, chắc anh thường dùng cách này để bỏ rơi bạn gái của mình

– Có lẽ vậy. Nhật không thay đổi thái độ: Nếu cô thấy tôi quá lạnh thì chúng ta dừng ở đây

Vân bật cười khe khẽ rồi đứng dậy

– Vội gì, anh có thể đi chơi với tôi một lúc không?

– Ok!

Thật tình lúc đó Nhật đơn thuần chỉ nghĩ mình sẽ bỏ rơi cô gái này ngay sau đó nên mới nhận lời đi chơi với cô ta nhưng ngờ đâu …———————————————-Đây là bản tin dự báo thời tiết của Đài truyền hình Việt Nam, hiện nay đang có một luồng không khí nóng tràn vào nước ta, nhiệt độ trung bình trên toàn miền Bắc là 32 C … Thức uống lí tưởng nhất cho những ngày này là bia, đã bào, kem và …. Đây sẽ là đợt nắng nóng nhất trong năm, mong mọi người chú ý giữ gìn sức khỏe ….

Đúng như những gì bản tin đã thông báo, nóng … nóng và nóng … Những con người hối hả chạy trên đường để tránh nóng nhưng nếu đi vào trường thì ta sẽ bắt gặp một khu thời tiết hoàn toàn trái ngược …

– Lạnh quá! những học sinh co xát vào nhau lẩm bẩm:

– Cái con vịt sắt ấy đúng là chỉ biết nói … Cái gì mà 32C có mà 15 C thì có

– Nhỏ miệng thôi mày, có muốn chết cũng đừng kéo bọn tao theo chứ …

Những tiếng xuýt xoa, rủa thầm vang lên khắp nơi khi con người đó bước vào kéo theo những dải băng trắng xóa phía sau. một gương mặt kinh khủng nhất khiến mọi người phải thất kinh, cây cối dường như cũng đông cứng lại theo từng bước chân của kẻ đó. Nhật hoàn toàn không vui tẹo nào, anh nghiến răng trèo trẹo khi bước vào lớp: CAO PHONG, tôi sẽ giết cậu …

——– Hãy trở về trước đó vài tiếng để coi chuyện gì đã làm anh ta nổi điên đã ————

Mở mắt, thứ đầu tiên đập vào mắt Nhật là một cái trần nhà lạ hoắc … Không sao, chắc đây chỉ là nhà của ai đó hoặc cùng lắm là Hotel thôi – trả tiền ăn ở là được ( Sao mà bình tĩnh dữ vậy, trời?) … Ngáp nhẹ một tiếng, anh quay sang phải

Hơi sốc một tẹo khi thấy gương mặt xinh đẹp của Thanh Vân đang nằm bên mình, đôi lông mi cong vút đang nhắm nghiền …


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.