Mấy ngày hôm sau.
“Vết thương trên người đã lành lại hết rồi, sức khoẻ của anh cũng tốt lên rồi nhỉ, A Tranh.”
“Ừm, nhờ cô hết đấy, Song Nghi.”
“Vậy hôm nay thực hiện kế hoạch chứ nhỉ?”
“Tôi hiểu rồi.”
Đàm Song Nghi và Lục Tranh ở trong phòng nói chuyện thì Đàm Huân mở cửa xông vào. Hắn nhìn Lục Tranh, miệng cười giễu hỏi cô: “Có vẻ như em rất thích con chó này nhỉ?”
Đàm Song Nghi thản nhiên nói: “Tại vì hắn rất nghe lời em.”
Hắn không để ý nữa, vội nói: “Hôm nay em tới công ty cùng anh gặp khách hàng để kí hợp đồng.”
“Lại là mấy cái hợp đồng nhàm chán.” Mặc dù nói vậy nhưng Đàm Song Nghi lại không từ chối: “Anh cứ xuống nhà trước đi.”
Đàm Huân vẫn đứng đó chẳng nhúc nhích nửa bước: “Đúng rồi, nếu con chó kia đã khoẻ lại rồi thì nên trở lại chuồng chứ nhỉ???”
Lục Tranh biết lời lẽ của Đàm Huân là đang sỉ nhục mình nhưng anh không tức giận bởi hắn là đang ghen tị vì Đàm Song Nghi đã đối xử tốt với anh.
Đàm Song Nghi không bận tâm đã nói: “Được rồi nhưng vẫn phải nhớ cho ăn uống đầy đủ không thì phí công chữa trị của em.”
“Rồi rồi.”
Đàm Huân nói xong thì ra lệnh cho hai tên vệ sĩ xông tới giữ chặt tay cưỡng chế lôi Lục Tranh để lại tầng hầm.
Cái gai trong mắt đã được loại khỏi, Đàm Huân tiến lại gần Đàm Song Nghi bắt chuyện: “Yến Nhi ra ngoài nhậu nhẹt với bạn của nó cả ngày nên khi kí hợp đồng xong em cùng anh ra ngoài ăn trưa nhé. Anh tìm được một nhà hàng rất…”
“Em không rảnh.” Đàm Song Nghi giọng hờ hững nói: “Em tìm được bệnh viện để làm việc rồi. Em vẫn muốn làm bác sĩ hơn.”
“Vậy à…”
Thấy thái độ cự tuyệt của Đàm Song Nghi như vậy hắn cũng chỉ biết gượng cười không nói thêm gì nữa.
***
Buổi trưa, chỉ có vệ sĩ và những người hầu ở nhà. Một tên vệ sĩ mang đồ ăn xuống tầng hầm cho Lục Tranh.
Hai tay Lục Tranh bị còng tay khoá sau lưng, anh nằm nghiêng, đầu hơi ngả xuống có vẻ như là đang ngủ.
“Này, dậy đi.”
Tên vệ sĩ đặt khay thức ăn xuống rồi tới gần gọi Lục Tranh dậy thì…
Lục Tranh bất ngờ mở mắt, cánh tay phải ở sau lưng nhanh nhẹn thoát khỏi còng tay. Anh cầm một bình xịt nhỏ phun thứ dung dịch bên trong vào mặt tên vệ sĩ!!! Tên vệ sĩ chưa kịp phản ứng đã ngã xuống bất tỉnh!!!
Phải nhanh lên!!!
Đàm Song Nghi đã giấu sẵn chìa khoá còng tay và bình xịt gây mê ở dưới tầng hầm giúp Lục Tranh. Anh nhanh chóng đứng dậy đổi trang phục với tên vệ sĩ rồi chạy thoát ra khỏi ngôi biệt thự theo sự chỉ dẫn trước đó của Đàm Song Nghi.
***
Ở công ty, Đàm Huân và Đàm Song Nghi đã thuận lợi kí kết hợp đồng.
“Xong việc rồi, em đi đây.”
Đàm Song Nghi nói dối là tới bệnh viện nộp hồ sơ làm việc nhưng thực chất là lái xe tới điểm hẹn với Lục Tranh để đưa anh ra sân bay.
“Lục Tranh, nếu thoát ra khỏi đây thì anh sẽ làm gì?”
“Tôi sẽ tìm cách sang Anh, ở đó có người quen biết với gia đình tôi, tôi sẽ nhờ họ giúp đỡ.”
“Vậy… tôi cũng có thể giúp anh.”
“Cảm ơn cô, Song Nghi nhưng cô đã giúp tôi rất nhiều. Tôi không muốn làm phiền cô nữa. Dù nói vậy nhưng khi sang Anh thì có lẽ… không biết tại sao nhưng… tôi sẽ rất nhớ cô!”
Đàm Song Nghi ngồi trong xe ô tô mải nghĩ ngợi!
A Tranh!
Sau khi giúp Lục Tranh sang nước ngoài, cô sẽ tìm một cái xác chết đem đi phẫu thuật chỉnh hình giống gương mặt của Lục Tranh là có thể qua mắt Đàm Lăng. Nếu như ông ta không bị lừa thì cô sẽ tự có cách khác để ứng biến nhưng…
Đàm Song Nghi lúc này đã bất giác cảm thấy hối hận!!! Cô lại không muốn Lục Tranh rời khỏi tầm mắt của cô!!!
A Tranh, anh nói tôi không giống Đàm Lăng nhưng giờ thì có đấy! Tôi đã nảy sinh ra một tham vọng!!! Tham vọng chiếm hữu!!! Tôi muốn đem anh tới một nơi không ai biết, chỉ mình tôi biết để không kẻ nào có thể làm tổn thương anh, ngoại trừ tôi! Nếu tôi làm vậy thì anh có hận tôi không?
***
Buổi trưa, Đàm Yến Nhi bất ngờ trở về nhà sớm hơn dự định! Không có ai ở nhà nên cô ta đã chớp cơ hội muốn hành hạ Lục Tranh. Nhưng lúc cô ta xuống tầng hầm thì…
“CÁI ĐÉO GÌ VẬY? SAO CHÚNG MÀY DÁM ĐỂ THẰNG ĐÓ TRỐN THOÁT HẢ???”
Đám vệ sĩ luống cuống: “Tam tiểu thư, chúng tôi xin lỗi… chúng tôi sẽ đi bắt hắn về!!!”
“Khốn khiếp!!! Chúng mày chuẩn bị sẵn quan tài đi là vừa!!!”
Đàm Yến Nhi bề ngoài nổi giận nhưng trong lòng không nóng vội bởi vì khi cô ta thấy bình xịt gây mê trên sàn, thứ đó chỉ có ở phòng Đàm Song Nghi nên nghĩ ngay tới việc là cô đã giúp anh chạy thoát!
“Đàm Song Nghi, lần này chị chết chắc rồi!”
Đàm Yến Nhi vui vẻ cười. Cô ta nhớ là lúc nhỏ khi bị Đàm Lăng bắt về, Lục Tranh đã bị đám y tá mổ bụng cấy một con chíp định vị vào người, việc này thì Đàm Song Nghi khi đó ở nước ngoài nên không hề biết, thế nên…
Đàm Yến Nhi bật điện thoại lên vào ứng dụng theo dõi con chip quả nhiên đã tìm hiển thị một địa chỉ…
“Thằng đó đang trên đường ra sân bay, không dễ dàng thế đâu!”
***
Lục Tranh ngồi trên một xe taxi tới sân bay thế nhưng một chiếc xe BMW màu đen lao ra bất ngờ chặn đường!!!
Rầm!!!
Chiếc xe taxi bị tông va đập mạnh vào thân cây lớn trên vỉa hè, tài xế lái xe bị thương chảy rất nhiều máu đã ngất xỉu. Lục Tranh may mắn bị xây xát nhẹ. Anh đứng lên kiểm tra tình hình của tài xế.
“Chú ơi…”
Tài xế lái xe vẫn giữ được tính mạng nhưng phải mau chóng đưa đi cấp cứu. Lục Tranh mở cửa ra khỏi xe vội nói với những người xung quanh.
“Xin lỗi… có thể gọi xe cấp cứu giúp tôi không?
“Được.”
Lục Tranh vừa thở phào được một hơi thì đám người bước ra từ chiếc xe BMW kia làm anh sững sờ.
“Đàm Yến Nhi…”
Lục Tranh dù đầu óc choáng váng sau trận va đập nhưng anh vẫn cố gắng lẩn vào đám đông để chạy trốn. Nhưng…
ĐOÀNG!!!
Đàm Yến Nhi đứng cạnh chiếc xe taxi, cô ta cầm khẩu súng bắn lên trời, giọng cười mỉa mai nói: “Thằng họ Lục chó chết kia, mày khôn hồn thì tự giác quay về đây, còn không thì tao sẽ giết chết tên lái xe này!!!”
Đàm Yến Nhi và đám vệ sĩ mặc đồ đen cầm vũ khí đứng bao vây xe taxi làm những người dân hoảng sợ không dám đến gần đưa người lái xe kia đến bệnh viện.
“Đằng nào thì tao cũng bắt được mày nhưng nếu mày không bước ra…”
Đàm Yến Nhi xoay ổ súng nạp đạn chĩa thẳng vào đầu người lái xe đã bất tỉnh kia.
“Một, hai…”
Mạng sống của người dân vô tội bị liên huỵ, Lục Tranh bất đắc dĩ đã chạy ra khỏi đám đông, hướng mặt về phía Đàm Yến Nhi mà hét lên.
“Dừng lại!!!”
Đàm Yến Nhi cười thích thú: “Mày đây rồi, thằng họ Lục chó chết!”
Lục Tranh bị một tên vệ sĩ giữ chặt hai tay ra phía sau, một tên khác đấm trực tiếp vào bụng khiến hắn đau đớn ngất xỉu…
“Haha, cuối cùng thì…” Đàm Yến Nhi lộ ra nụ cười thoả mãn khi thấy Lục Tranh đã hoàn toàn rơi vào tay cô ta.
“Đàm Song Nghi sẽ quay về nên ở nhà không được! Đưa nó tới nhà kho bỏ hoang, tao muốn hành hạ nó đến chán thì thôi!”
“Tuân lệnh!”
***
Đàm Song Nghi ở sân bay đợi Lục Tranh mãi lúc lâu đến khi chuyến bay tới Luân Đôn, Anh đã cất cánh…
A Tranh…
Đàm Song Nghi ngay lập tức có dự cảm chẳng lành. Thế là cô gọi điện cho một tên vệ sĩ ở nhà.
“Ở nhà xảy ra chuyện gì không?”
“Nhị tiểu thư, thằng nhà họ Lục đã chạy trốn cũng may tam tiểu thư đã dẫn người đuổi theo bắt được hắn rồi ạ.”
Quả nhiên…
“Yến Nhi đang ở đâu?”
“Chuyện này tôi cũng không rõ ạ. Tôi nghe báo là tam tiểu thư đã bắt được hắn ở đoạn đường số 5 phố X.”
Đàm Song Nghi tắt điện thoại suy nghĩ. Đàm Yến Nhi đã bắt được Lục Tranh nhưng chưa trở về nhà vậy thì cô ta là muốn…
Đàm Song Nghi chưa tìm được vị trí chính xác của cô ta nhưng tạm thời vẫn quay về đoạn đường số 5 phố X để hỏi những người dân chứng kiến ở đó.
***
Tại nhà kho bỏ hoang.
Lục Tranh nằm gục trên mặt đất dính đầy cát bẩn, hai tay bị dây thừng trói sau lưng, bốn tên vệ sĩ của Đàm Yến Nhi theo lệnh của cô ta lao vào đánh anh!!!
Gậy sắt vung lên trong không trung, âm thanh xé rách không khí, rơi trên tấm lưng gầy của Lục Tranh, máu tươi bắn ra tung tóe. Lại liên tiếp gậy tiếp theo giáng xuống, để lại vết máu chồng chất lên nhau. Chiếc áo của anh rách tả tơi, Lục Tranh vừa lạnh vừa đau nhưng anh cắn răng không phát ra tiếng rên rỉ hay cầu xin nào. Làn da trắng sáng của anh dần nứt ra chảy máu tươi, trông rất thê thảm! Một roi quất thẳng vào mặt anh, máu cũng tuôn ra, trên trán đau rát, máu làm mắt anh trở nên mơ hồ, tất cả trước mắt đều biến thành màu đỏ tanh…
“Dừng lại.” Khoảng nửa tiếng sau, Đàm Yến Nhi ra hiệu.
Đám vệ sĩ lùi ra, Đàm Yến Nhi bước tới nắm tóc ép Lục Tranh ngẩng đầu rồi kề lưỡi dao sắc lạnh lên mặt Lục Tranh, miệng cười khinh bỉ nói: “Mày nghĩ sẽ chạy thoát được sao, thằng chó ngu ngốc! Là Đàm Song Nghi giúp mày chạy trốn đúng không?”
Lục Tranh hơi nhíu mày nhưng vẫn im lặng không tranh luận với Đàm Yến Nhi. Thế là cô ta lại cười nói: “Lọ xịt gây mê là chị ta đưa cho mày, chứng cứ rõ ràng như vậy đợi khi nào bố tao trở về thì chị ta chết chắc!!!”
Nghe vậy, Lục Tranh rốt cuộc cũng phải lên tiếng: “Không… là tôi đã lấy trộm, không liên quan gì đến Song Nghi…”
“Mày lo cho chị ta ư?”
Lục Tranh nằm chịu đòn đau đớn như vậy mà chẳng mở miệng kêu rên nhưng giờ anh đã hạ thấp giọng cầu xin cô ta: “Cô muốn làm gì thì nhắm hết vào tôi! Đừng làm hại Song Nghi!”
Đàm Yến Nghi nghe xong thì sắc mặt trở nên tối đen!
“Tại sao?”
Cô ta siết chặt chuôi dao, ánh mặt lộ ra vẻ căm tức và đố kị, cánh tay dùng sức đâm lưỡi vào xuống vai trái của Lục Tranh!!!