Lương Tùng ngẩn người: “Gì cơ?”
“Hòa ly chứ sao.” Ta cười nhìn hắn, “Cũng không phải không được, nhưng ta có điều kiện.
“Đợi Triệu Phỉ Nhi vào cửa rồi, ta nhất định ký vào hòa ly thư.”
Lương Tùng hoàn toàn mất đi hàm dưỡng: “Ngươi khinh người quá đáng!”
Ta cũng không diễn nữa, nghiêm giọng nói:
“Ta có ân cứu mạng với Triệu Phỉ Nhi, nàng chưa bao giờ cảm tạ ta một lời, còn sau lưng đào góc tường của ta.
“Nàng vong ân phụ nghĩa trước, các ngươi bức bách ta sau, thật sự xem ta là Bồ Tát tùy ý các ngươi nhào nặn à?
“Lương Tùng, ta ăn mềm không ăn cứng, hôm nay các ngươi làm trò này, hòa ly thư này ta càng không ký.
“Ta muốn Triệu Phỉ Nhi lấy thân phận thiếp vào cửa, dâng trà cho ta là chủ mẫu!”
“Vòi bọ cạp độc ở đuôi, lòng đàn bà độc nhất.”
Sau khi Lương Tùng đi, Tân Tư Lai đã nhận xét về ta như vậy.
Nếu là hưu thê, Lương Tùng sẽ bị mắng là bội bạc vô nghĩa, vì vinh hoa phú quý mà bỏ vợ tào khang.
Nếu là hòa ly, thì phải ủy khuất Triệu Phỉ Nhi, cây đại thụ thừa tướng chưa chắc đã ôm chặt được.
Ta vẫn chưa nguôi giận, cau mày hỏi hắn: “Sao ở đâu cũng có ngài thế?”
Hắn không để ý đến thái độ tồi tệ của ta, hào hứng nói: “Đánh cược đi, ta cược cô thắng.”
Lời này khiến ta choáng váng: “Ý ngài là gì?”
Tân Tư Lai cười thần bí: “Ta cược cô sẽ được uống trà thiếp của Triệu Phỉ Nhi.”
Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗
Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
Follow Fanpage FB “Xoăn dịch truyện” để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
Truyện CHỈ đăng trên Fanpage “Xoăn dịch truyện” và web MonkeyD. Vui lòng KHÔNG reup.
Ta: “Được, cược gì nào?”
Hắn ghé gần nhìn ta: “Nếu ta thắng, cô trả lời ta hai câu hỏi là được. Nếu ta thua, tùy cô muốn ta làm gì cũng được.”
Hai ngày sau, ta không thể không thán phục tiểu hầu gia Tân Tư Lai quả là kỳ tài trên trời rơi xuống.
Hắn vậy mà có thể tiên tri.
Lương Tùng nhờ người thông báo với ta, năm ngày sau hắn cưới Triệu Phỉ Nhi vào cửa, bảo ta đến lúc đó đến ký vào hòa ly thư.
Ta lặp lại xác nhận mấy lần với tiểu đồng đưa tin, mới xác định mình không nghe nhầm.
Triệu Phỉ Nhi đầu đầy tình ái, nàng ta chịu lấy thân phận thiếp vào cửa ta không ngạc nhiên.
Nhưng phủ thừa tướng mà cũng đồng ý?
Cả nhà này đều bị hạ chú sao?
Ta chưa kịp nghĩ ngợi kỹ càng nguyên do trong đó, nghĩa phụ đã vào kinh rồi.
Chân cẳng ông không tiện, lại mang theo thứ ta cần, cũng may là kịp tới.
Ông nghe nói chuyện của ta và Lương Tùng, tức đến mắng cả đêm.
Cuối cùng, lại đi mua bánh đậu đỏ cho ta, an ủi ta nói: “Vân nhi, con vất vả rồi.”
Ta đỡ ông ra phơi nắng, nói: “Vân nhi rất tốt, không vất vả, sau này Vân nhi và nghĩa phụ đều có ngày tốt lành.”
Nghĩa phụ mang đến một cái rương.
Những năm nay chúng ta bôn ba khắp nơi, chẳng có gia sản gì, cái rương này là tất cả.
Mở rương ra, bên trong đầy ắp hồ sơ vụ án.
Ta đưa tay vuốt qua, giấy đã hơi ngả vàng, nhưng đều được nghĩa phụ cẩn thận bảo quản, không chút mối mọt hư hỏng nào.
Ông luôn nói, đây là thứ duy nhất cha ta để lại, nếu ngay cả thứ này cũng không giữ được, thì ông quá thất trách rồi.
Nghĩa phụ là hộ vệ của cha ta lúc sinh thời, sau khi cha mất, ông luôn nuôi dưỡng ta.
Cha ta Diệp Trinh, từng giữ chức thiếu khanh Đại Lý Tự, xử án vô số, vì đắc tội quyền quý, bị giáng chức khỏi kinh thành.
Đến Vĩnh Châu nhậm chức, lại bị kẻ gian hãm hại, c.h.ế.t oan trong ngục.
Sau khi cha vào ngục, ta từng đi thăm ông.
Ông bị dùng đại hình, khắp người m.á.u me đầm đìa, ánh mắt lại sáng chưa từng có.
Ông là người, càng là nghịch cảnh, càng không khuất phục, một thân cốt sắt, thà gãy chứ không cong.
Thấy ta, ông lập tức nắm lấy ta, gấp gáp muốn nói gì đó với ta.
Nhưng lưỡi của ông đã bị cắt đứt, ta chỉ có thể từ những lời ngắt quãng của ông, ghép lại người đã hại ông.
Cha ta đã điều tra sổ sách, phát hiện một manh mối quan trọng.
Có người bày vẽ hạng mục, từ Bộ Hộ phê duyệt hơn bốn vạn lượng bạc, cuối cùng một đồng cũng không đến tay nạn dân.
Người đó, chính là kẻ đứng sau vụ án tham ô.
Ngày hôm sau khi nói với ta những điều này, ông đã c.h.ế.t trong ngục. Người khác nói ông sợ tội tự sát, kết luận đóng lại.
Lúc đó ta còn nhỏ, dù biết có người hại cha ta, cũng chẳng điều tra được người đó là ai.
Cho đến khi Triệu Phỉ Nhi nói với ta ở trà lâu:
“Đừng giả bộ nữa, ngươi là hậu duệ tội thần, mười năm trước, cha ngươi vì tham ô tiền cứu tế mà bị xử trảm!
“Cha ta năm đó làm ở Bộ Hộ, mấy lần xoay xở mới kiếm thêm được bốn vạn lượng bạc cho nạn dân, trong chớp mắt đã bị cha ngươi tham ô! May nhờ cha ta cảnh giác, mới không để các ngươi nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật!”
Mười năm nay ta phiêu bạt lưu lạc, trong mơ đêm khuya đều là ngục tối đen kịt, đôi mắt sáng ngời của cha ta.