Miệng Triệu Phỉ Nhi mấp máy, nhưng những lời sau đó của nàng, ta không nghe lọt chữ nào.
Mười năm trước, biển thủ tiền cứu tế, bị xử trảm, hậu duệ tội thần…
Vì muốn cướp đoạt phu quân của ta, Triệu Phỉ Nhi dám điều tra sau lưng ta!
Tâm tư mưu toan như vậy, còn nói là vì tốt cho ta?
Chuyện này nhất định không thể giải quyết ổn thỏa rồi.
Ta thở nặng nề, mới cố gắng giữ cho mình bình tĩnh, thản nhiên nói: “phu quân, chuyện này, quả thực ta chưa từng nói với chàng.”
Lương Tùng ngỡ ngàng: “Gì cơ! Nàng dám…”
Ta vội nói trước: “Nhưng khi chúng ta quen biết, ta theo nghĩa phụ bán hát kiếm sống, chàng đã nói không để ý đến xuất thân của ta.”
Lương Tùng thay đổi sắc mặt: “Ta không để ý nghèo hèn, nhưng nàng là con gái của tội thần, con đường làm quan của ta sẽ bị hủy vì thân phận của nàng, nàng không nghĩ cho ta sao?”
“Quả thực là ta sai rồi, ta đồng ý hòa ly.” Ta xoa khóe mắt, chuyển sang thái độ khác.
Nài nỉ: “Nhưng một ngày phu thê trăm ngày ân nghĩa, ta chung quy vẫn sẽ buồn bã, phu quân, nhìn vào ba năm tình cảm này, chàng cho ta thời gian đi.”
Ta nghẹn ngào nói xong, học theo dáng vẻ của Triệu Phỉ Nhi mà rơi lệ, đáng thương vô tội nhìn về phía Lương Tùng.
Ta cũng từng lên sân khấu hát xướng, dáng vẻ yếu đuối vô tội không kém Triệu Phỉ Nhi là mấy.
Lương Tùng mở miệng, cuối cùng không nói ra lời ép buộc ta.
Ta hiểu hắn, hắn xưa nay mềm lòng, đây là điều tốt, cũng là điều xấu.
Nhân lúc hắn còn do dự, ta lạnh lùng bổ sung thêm hai câu:
“Vả lại, ồn ào lên, với các người có lợi ích gì chứ?
“Lẽ nào, thật sự muốn vì ta, một hậu duệ tội thần, mà đánh đổi cả con đường làm quan của chàng sao?”
Vốn dĩ Triệu Phỉ Nhi định không chịu bỏ qua, nghe ta nói vậy cũng bình tĩnh lại.
Nghĩ đi nghĩ lại, bọn họ cho ta một tháng thời hạn.
Hết thời hạn, ký vào hòa ly thư, rời khỏi kinh thành, đời này không gặp lại.
Bọn họ ân ân ái ái rời đi, hơi sức cuối cùng ta cố gắng gượng cũng lập tức tan biến.
Ta định rót cho mình một chén trà, nhưng tay lại run không vững.
Lòng ta rối bời, không để ý từ lúc nào có người đến.
Cho đến khi một bàn tay từ bên cạnh đưa ra, đón lấy chén trà, bình thản rót một chén trà đặt trước mặt ta.
Ta ngẩng đầu nhìn, Tân tiểu hầu gia đang nhìn ta cười như không cười.
Ta suy sụp dựa lưng vào ghế: “Tiểu hầu gia đến để xem trò cười của ta sao?”
Tân Tư Lai không khách khí ngồi xuống, thuận tay rót cho mình một chén trà:
“Trò cười không thấy, ngược lại thấy cô cũng có chút tài.
“Vừa mềm vừa cứng, vừa mạnh mẽ vừa uyển chuyển, thám hoa lang và con gái độc nhất của thừa tướng đều không làm gì được cô
“Quả thật khiến người khâm phục.”
Ta vừa định nói một câu khách khí, Tân Tư Lai không nhanh không chậm lại nói:
“Nhưng ngày đó cô mắng ta những lời vẫn còn văng vẳng bên tai, giờ nghĩ lại, chậc chậc, cũng thực buồn cười.”
Ta cười khan một tiếng: “Tiểu hầu gia nói đùa rồi.”
Ngày đó là miếng ngọc bội của Triệu Phỉ Nhi, dẫn Tân tiểu hầu gia đến.
Hắn cầm ngọc bội xông vào nhà ta, mặt lạnh tanh, phủ binh vây kín sân nhà ta, khí thế thật khiến người ta kinh sợ.
Triệu Phỉ Nhi núp sau lưng ta, ôm lấy ta mà khóc nức nở.
Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗
Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
Follow Fanpage FB “Xoăn dịch truyện” để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
Truyện CHỈ đăng trên Fanpage “Xoăn dịch truyện” và web MonkeyD. Vui lòng KHÔNG reup.
Ta bị dọa quá, cũng nóng nảy như chó dồn vào đường cùng, không nhịn được, chỉ tay vào mặt hắn mà mắng:
“Phu thê vốn là duyên phận, nếu không phải đôi bên tình đầu ý hợp, thì là trái đắng ép buộc!
“Cô nương nhà người ta không thích ngươi, ngươi cứ quấn lấy không buông, không thấy bản thân thật đê tiện sao?
“Ngươi trông người ngợm ra dáng, mà hành sự như sơn tặc, định dọa ai đây!”
…
Lúc đó Tân Tư Lai bị ta mắng đến sững sờ.
Nhưng giờ nghĩ lại những lời đó, mà áp dụng lên người ta hiện tại, cũng không sai chút nào.
Ta uống một ngụm trà, có hơi lạnh, nhưng cuối cùng cũng hồi phục lại tinh thần.
Ta gọi tiểu nhị lên, gọi loại trà và điểm tâm đắt nhất, lại lấy giấy bút, nói với Tân Tư Lai: “Đã đến rồi, mời tiểu hầu gia uống chén trà, xem như tạ lỗi vậy.”
Dù sao gian phòng này là của Triệu Phỉ Nhi, mọi chi phí đều ghi vào sổ của nàng.
Tân Tư Lai bật cười: “Cô quả thật biết tiến thoái.”
Ta hỏi: “Tiểu hầu gia sao lại trùng hợp ở đây thế?”
Tân Tư Lai chỉ vào vách bên cạnh, thẳng thắn nói: “Kinh thành này thật nhàm chán, nghe nói Triệu Phỉ Nhi hẹn cô, ta cố ý qua nghe trộm đấy.”
Ta đẩy giấy bút đến trước mặt hắn, cười bồi: “Đã đến rồi, chi bằng tiểu hầu gia thuận tay giúp ta viết lá thư, ta là kẻ quê mùa, không biết chữ mấy.”
Tân tiểu hầu gia tính khí thất thường, nhướng mày hỏi: “Tại sao ta phải giúp cô? phu quân của cô cướp đi vị hôn thê của ta, thật sự đã đội mũ xanh lớn cho ta rồi.”