Trần Chân

Chương 34: Ranh giới sinh tử



Lần này chúng tôi sẽ ở lại Hải Đông luôn nên đồ đạc cũng được thu xếp gọn gẽ, chỉ chừa lại những vật dụng cơ bản và một ít gia nô thuê ở Châu Lạng ở lại đây trông nhà. Tổng cộng chúng tôi có bốn xe ngựa, hai xe ngựa chở đồ, một xe chở nô bộc và xe còn lại chở tôi, Nam và Xuân Mai. Sáng hôm đó chúng tôi khởi hành sớm, dù còn mờ tối những vẫn thấy được trên trời vần vũ mây đen.

Tôi ngủ một giấc là đến giờ Thìn. Xuân Mai chờ tôi thức dậy liền bày điểm tâm ra để chúng tôi cùng ăn. Tôi cảm thấy không khí có vẻ lạnh nên vén rèm cửa sổ ra xem thử, bên ngoài mưa bụi lất phất.

“Mưa từ khi nào?” Tôi hỏi.

“Thưa mợ mưa được một canh giờ rồi.” Xuân Mai đáp.

Chúng tôi đi thêm khoảng hơn mười dặm nữa thì đến trấn Lộc Bình. Mưa càng ngày càng nặng hạt. Vệ binh canh giữ ở cổng trấn chặn đầu xe chúng tôi lại. Tôi cố nhìn qua cửa sổ thấy họ nói gì với phu xe đầu tiên, sau đó hắn chạy đến, thông báo với tôi: “Thưa mợ trấn Đình Lập đang có bão lớn, đường đi nơi này bị sạc lở, không thể đi tiếp.”

“Còn đường khác không?” Tôi hỏi.

“Đường thì còn nhưng rất xa. Chúng ta sẽ đi sang trấn Chi Lăng rồi men theo đường Bắc Giang để trở về Hải Đông. Nếu tình hình thời tiết xấu thế này, e sẽ muộn hơn so với dự định hai ngày.”

Cũng không còn cách nào khác, tôi liền ra lệnh cho xe ngựa đi theo hướng tiến vào phủ Phú Lương. Chúng tôi dừng ở khách điếm một đêm để nghỉ ngơi, định bụng sáng hôm sau sẽ khởi hành sớm. Nhưng ngày tiếp theo mưa lại càng lớn hơn, các phu xe đều lắc đầu, phải chờ cho đến khi mưa tạnh mới lên đường tiếp được.

Chúng tôi chờ mãi, lại mất thêm một đêm. Trong lòng tôi bắt đầu sốt ruột. Đáng lí nếu không có chuyện gì xảy ra thì tôi sẽ ở Hải Đông vào hôm hai mươi chín tết, bây giờ đổi đường đi, lại mắc thêm trận mưa này, e là tới mùng ba cũng chưa chắc về đến nhà. Chưa kể trời mưa khiến khí hậu càng lạnh hơn, tôi lo lắng không biết Nam có xảy ra chuyện gì hay không?

Ngày đoàn người xe rời khỏi khách điếm đã là hai chín tháng chạp. Không ai bảo ai nhưng mọi người cũng ngầm hiểu tết này không thể đoàn tụ kịp với gia đình đêm giao thừa. Riêng bản thân tôi, vì thương tích của Nam nên cũng không cảm nhận được không khí của mùa xuân.

Xe ngựa đi đường núi, men theo lối mòn của dãy Đông Triều. Đường núi sau mưa càng trơn trượt hiểm hốc, xác phu xe không dám chạy nhanh, cả lũ ngựa dường như cũng linh cảm được nguy hiểm nên di chuyển đầy cẩn trọng. Đêm đó chúng tôi đốt lửa, qua đêm ngay trong xe ngựa. Dọc sườn núi cũng có mấy trạm xá, nhưng có lẽ vì tết hay vì mưa mà đều đóng cửa. Đêm thứ hai chúng tôi cùng nhau lấy hết bánh mứt ra, cùng nhau ăn, cùng nhau kể chuyện vui, mừng đón một năm mới sắp sang.

Ai có gia đình thì nhắc đến vợ con, ai chưa thành gia lập thất thì kể về phong tục đón năm mới tại quê mình. Thật ra các phu xe đã quên rày đây mai đó, việc trễ mấy ngày tết cũng không khiến họ quá bận tâm. Chỉ là mấy cô hầu nhà tôi trước giờ chưa quen rong rủi thế này, mặt mày buồn so. Tôi và Xuân Mai buổi chiều đã chuẩn bị bao đỏ sẵn, đêm nay khi mọi người ăn uống xong liền phát cho từng người. Chuyến đi này vất vả quá, tôi cũng không tiếc gì bỏ thêm mỗi bao vài xu tiền.

Ăn uống no nê mọi người chìm vào giấc ngủ. Tôi cũng chợp mắt nhưng không ngủ được, vén màn xe ra thì thấy Xuân Mai cùng Nam nói chuyện ở bên ngoài. Tôi thở dài, lòng dạ nặng trĩu. Biết tánh mạng Nam bây giờ khác nào đèn treo ngoài gió, vậy mà thấy Xuân Mai tự do ở bên cạnh anh, tôi thấy bứt rứt vô cùng. Tôi lặng lẽ nhìn ra, cho đến khi Xuân Mai trở vào xe ngựa tôi mới giả vờ như đang say ngủ. Chắc do cả ngày mệt mỏi, Xuân Mai nằm xuống không lâu đã thở đều. Tôi nhẹ nhàng giở màn cửa bước xuống xe, cầm thêm tấm áo khoác đắp cho Nam.

“Sao cô chưa ngủ?”

Tôi vừa ngồi xuống cạnh Nam thì anh lên tiếng khiến tôi giật mình.

“Tôi thấy anh ăn mặc phong phanh sợ anh bị bệnh nên đem cho anh áo khoác. Làm anh thức giấc rồi.”

“Tôi vẫn chưa ngủ đâu.”

Nam trở người ngồi thẳng dậy. Tôi đưa tay chỉ vào ngực anh, hỏi: “Hổm rày chỗ đó còn đau hay không?”

Anh đưa tay lên đấm nhẹ vào ngực như chứng minh với tôi: “Không đau.”

Hành động của Nam khiến tôi phì cười, dù nụ cười của tôi vô cùng ảo não. Tất cả không qua mắt được Nam, anh nói với tôi: “Cô sợ tôi chết à?”

Tôi nghe đến từ “Chết” mà cảm thấy khó chịu, đanh giọng nói với Nam: “Sẽ không có ai chết cả. Tôi đã nhờ người điều tra tông tích vị Nguyễn Phi Tiên đó, nhất định sẽ cứu được anh.”

Nam im lặng lắng nghe tôi nói. Đúng thật là tôi có nhờ Hoàng phệ điều tra tung tích của Nguyễn Phi Tiên, thậm chí còn gửi thư về Diễn Châu nhờ Tự Khải giúp đỡ. Những người họ đều quen biết rộng, biết đâu nhanh chóng sẽ có tin tức về người tôi muốn tìm. Chỉ cần một phần trăm cơ hội, tôi quyết không bỏ cuộc. Tôi giải thích với Nam những điều ấy nhưng trước sau anh vẫn im lặng. Tôi nói thật nhiều, cố gắng vẽ vời ra những chuyện tốt đẹp nhất của anh: “Biết đâu anh chẳng những không chết mà còn hồi phục trí nhớ. Đến lúc đó tìm lại được gia đình, không phải sống một cuộc sống như thế này nữa…”

Lửa dần tàn, ánh sáng trước mặt chúng tôi càng lúc càng yếu ớt, nét mặt Nam lúc này đây càng thâm trầm: “Cô không thích tôi ở cạnh cô sao?”

Tôi nghe lời Nam, nhưng không hiểu ý của anh. Câu nói của anh cũng mập mờ như ngọn lửa sắp tắt. Tôi cười cười trả lời: “Còn người thân của anh, chưa biết được họ đang mong mỏi anh từng ngày.”

Nam cầm một khúc cây gạt tàn lửa. Ánh lửa yếu ớt kia nhanh chóng lụi tàn. Trong bóng đêm tĩnh mịch, giọng anh vang lên, vừa gần gũi lại quá xa xăm.

“Lòng dạ tôi, cô có hiểu được chăng?”

Lòng dạ anh làm sao tôi có thể không hiểu. Tôi đã một lần gửi tâm tình nơi Lý Nhật Trung để rồi cuối cùng cũng không nhận lại được kết quả gì. Làm sao tôi có thể một bên ân ân ái ái cùng Cát, một bên lại thừa nhận rằng thực chất trong lòng tôi có nghĩ về anh. Tôi làm vậy không công bằng cho cả Nam và Cát. Giữa chồng tôi và anh, tôi chỉ có thể chọn một người. Kết quả, không cần ai nói cũng đã rõ ràng.

“Tôi xin lỗi. Việc duy nhất tôi có thể làm là cố gắng tìm thầy lang chữa trị cho anh!”

*

*  *

Trời sáng chúng tôi lại tiếp tục lên đường. Đến hôm nay đường đi bớt trơn trượt hơn, xe ngựa cũng tăng tốc hơn. Tôi ngồi trong xe, cảm thấy tuy là đường núi nhưng lại có độ lún bất thường, như thể chúng tôi đang đi trên đất vụn. Tôi hỏi Xuân Mai: “Chị có cảm thấy dường như đường đang rung chuyển không?”

Xuân Mai chau mày một chốc rồi nói với tôi: “Có lẽ xe ngựa của chúng ta đi sau cùng nên mợ cảm nhận như thế thôi. Không sao đâu mợ.”

Tôi ngồi một chốc nhưng trước sau vẫn cảm thấy không yên nên vén màn xe lên, nói với Nam đang ngồi cạnh phu xe: “Nam, tôi có cảm giác đường đi không an toàn. Anh có nhận thấy điều đó không?”

Lần này Nam có vẻ có cùng cảm giác với tôi: “Tôi cũng cảm thấy như thế. Có vẻ dường như núi sắp có sạc lở.”

Phu xe ngồi cạnh bên thì bật cười ha hả: “Mợ chưa có kinh nghiệm đi đường núi nhiều nên lo sợ là phải. Chúng tôi đi hoài nên có kinh nghiệm. Chỉ là do mới sau đợt mưa nên đất có vẻ mềm hơn thôi, không sao đâu, mợ yên tâm đi.”

Tôi quay lại vào xe, vẫn thấy không tài nào yên lòng nên hỏi Xuân Mai: “Hay chúng ta quay về Châu Lạng đi chị. Tôi vẫn cảm thấy lo lắng quá.”

“Mợ ba, chúng ta đã trễ mấy ngày nhưng lại không thư từ gì, hẳn mọi người ở Hải Đông đang rất lo lắng. Nếu lần này mợ quay lại Châu Lạng, chỉ sợ ông chủ sẽ tức giận.”

Xuân Mai vừa nói xong thì xe ngựa tôi gặp một chấn động mạnh, tôi còn nghe rõ tiếng đất đá đang đổ xuống triền núi nên hoảng hốt lên tiếng: “Nam, có chuyện gì?”

“Bên đường có đá lở. Tôi nghĩ chúng ta không thể tiếp tục được.”

Tên phu xe có vẻ bất mãn: “Nhưng bây giờ nếu quay lại cũng như thế thôi. Đá lở bên vệ đường núi là chuyện thường. Tôi sẽ chạy sát vào vách núi để tránh nguy hiểm.”

Chúng tôi đi thêm một đoạn nữa, cũng không có việc gì xảy ra. Đến lúc này tôi mới tin tưởng là do bản thân mình lo lắng vô căn cứ. Giữa trưa chúng tôi dừng lại nghỉ ngơi, tôi kêu Xuân Mai và Nam đem lương khô đã chuẩn bị chia cho những xe khác. Tên phu xe cũng rời khỏi, tụm lại với hai phu xe kia để tính tiếp đoạn đường đi sao cho an toàn. Tôi ngồi trong xe, nhẩn nha miếng bánh in mà thấy trong bụng đầy một cỗ ngao ngán. Nếu biết trước sẽ khó khăn thế này, thà tôi về cùng Cát hôm trước luôn cho mọi người đỡ cực. Tuy không ai dám lên tiếng, nhưng tôi biết tất cả đều rã rời.

Đang nghĩ ngợi lung tung đột nhiên con ngựa của tôi hí vang một tràng dài rồi chiếc xe chở tôi đột nhiên di chuyển. Sự việc diễn ra nhanh đến mức tôi còn chưa cảm nhận được gì đã nghe tiếng la hét vang lên sau lưng: “Con ngựa điên rồi, chặn nó lại. Mợ ba đang ở trong đó.”

Tôi hoảng sợ vén màn cửa sổ nhìn ra ngoài. Mọi người đang đuổi theo tôi, nhưng tốc độ con ngựa quá nhanh, chẳng mấy chốc đã bỏ xa họ một đoạn. Tôi thấy Nam dẫn đầu tốp người ấy nên sợ hãi kêu lên: “Nam, cứu tôi!”

Khẩu hình Nam đang nói gì đó nhưng tôi không tài nào nghe được. Tôi cố gắng vịn vào băng ghế để ra ngoài chỗ phu xe. Tôi không biết cầm cương để điều khiển ngựa, nhưng nếu ra được ngoài ấy thì tôi sẽ nhảy xuống đường. Cùng lắm tôi sẽ bị thương, nhưng ít nhất còn có hội giữ được mạng sống, chứ nếu ở trong xe thế này e là con ngựa điên tiết lên lao xuống vực thì xem như tôi cung theo nó mà từ giã cõi đời.

Tôi ra được đến cửa xe, nhưng cuối cùng lại không dám nhảy xuống. Tôi cố nhìn ra phía sau, thấy Nam đang tiến lại gần.

“Nắm dây cương đi.” Nam kêu lên.

Tôi nhìn dây cương đang buông lõng xuống đường, nhưng tay tôi lại không thể với tới. Tôi bật khóc: “Tôi không cầm tới. Cứu tôi!”

Tôi sợ cái chết. Nhất là khi tôi còn chưa gặp được cha mẹ lần cuối. Tôi không thể cứ thế này mà từ giã cõi đời. Nhưng tôi lại càng không có cản đảm nhảy khỏi xe. Nếu tôi cứ lưỡng lự như thế này, e là chỉ còn một con đường.

Giây phút ấy tôi không còn sự lựa chọn nào khác, đành thu hết can đảm của bản thân nhảy khỏi xe.

Lúc cơ thể tôi chạm đến nền đất lạnh lẽo, cảm giác như cả ngàn cú đấm giáng vào người mình, đau đớn đến mức nước mắt cũng không dám chảy.

Tôi biết sau khi nhảy xuống thì mọi chuyện cũng chưa kết thúc. Tôi như một quả bóng, lăn trên đất mấy vòng.

Cảm giác của tôi lúc ấy, chỉ thấy bản thân mình nhẹ tênh, như thể không còn ở trên mặt đất nữa. Một bàn tay nắm lấy cánh tay tôi, tôi giật mình mở mắt, thấy phía trên mình là Nam, còn thân người tôi thì hoàn toàn ly khai khỏi con đường. Nam nắm lấy tay tôi bằng cánh tay vốn chưa lành vết thương của anh. Mấy giọt máu chảy dọc theo cánh tay, rơi xuống mặt tôi. Lại thêm một lần nữa, anh vì tôi mà tổn thương đến bản thân mình.

“Buông tôi ra đi!” Tôi nói với anh trong nước mắt giàn giụa.

“Nghe đây, tôi đếm tới ba, cô từ từ thả lỏng cơ thể ra. Có như thế tôi mới dễ kéo cô lên.”

“Anh đừng dùng sức nữa, nếu như vậy cánh tay anh sẽ tàn phế mất.”

“Mạng tôi còn không giữ được, giữ lại cánh tay thì ích lợi gì. Sau khi tôi kéo được cô lên thì chạy về phía mọi người, tuyệt đối không được quay đầu lại.”

“Ừm!”

Tôi thấy mặt anh đang tái đi nên cũng không thể kỳ kèo thêm một giây phút nào nữa. Anh bắt đầu đếm: “Một…”

Phải thả lỏng, phải cố gắng phối hợp với anh…

“Hai…”

Tôi sẽ không chết. Nhất định tôi sẽ không chết.

“Ba!”

Sau tiếng đếm thứ ba anh dùng hết lực quăng tôi trở lại đường. Thân thể tôi thêm một lần va chạm đau đớn bội phần nhưng tôi vẫn nghe lời anh, cố gắng ngồi dậy, chuẩn bị chạy về phía mọi người đang tiến tới. Nhưng dường như có điều gì đó không đúng, nếu đã cứu được tôi lên thì tại sao anh không cùng tôi quay lại mà tôi phải chạy một mình? Tôi hoảng hốt quay lại, chỉ thấy phần đất Nam ngồi nãy giờ đột ngột sạc lở. Cả người Nam theo đó mà hoán đổi vị trí của tôi lúc đầu.

“Nam!”

Tôi hét lên một tiếng, định chạy lại đó nhưng phát hiện một bàn tay Nam vẫn còn bám được trên phiến đá. Anh cố gắng gằng giọng với tôi: “Chạy lại đó, kêu mọi người cứu tôi.”

Lần này, tôi không còn tin anh. Lần trước anh cũng kêu tôi chạy đi tìm quan binh giải vây cho anh khỏi bọn sơn tặc, nhưng thực chất anh chỉ lừa tôi để tôi có thể bảo toàn mạng mình. Lần này bọn người kia vẫn còn rất xa, nếu tôi chạy đến đó để kêu họ ra sức thì chắc anh cũng không thể nào bám lấy nổi vách núi. Tôi bất chấp chạy lại đó, nằm dài ra đường, cả hai bàn tay đều giữ chặt lấy tay Nam….


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.